“Bạch Trì Hữu?”
“Bạch Trì Hữu ——”
“Hử?” Rốt cuộc Bạch Trì Hữu cũng phát ra được một âm tiết đơn.
Hoa Tiểu Nhã ho nhẹ một tiếng, “Chuyện đó, ngươi có thu đồ đệ không?” Hỏi cẩn thận, vẫn ghé trên lưng mai hoa điểu, nắm chặt lấy đuôi nó.
Không nắm không được a! Bây giờ nàng sợ mất thăng bằng một cái sẽ té xuống ngay.
Bạch Trì Hữu lành lạnh nhìn Hoa Tiểu Nhã một lát, “Ta không thu đồ đệ.”
Không thu đồ đệ? Như vậy sao được? Nhưng mình vẫn muốn bái anh ta làm thầy!
“Bạch Trì Hữu, thu ta đi?” Đôi mắt chớp chớp, một vẻ mặt rất ngây thơ khả ái.
Khóe miệng Bạch Trì Hữu vừa nhếch lên, tiếp tục rất nể mặt mà trầm mặc ——
“Bạch Trì Hữu?”
“Bạch Trì Hữu!”
“Bạch Trì Hữu ——”
“Không thu.” Không chịu nổi lực sát thương trong mấy câu nói của nàng, Bạch Trì Hữu rốt cục phun ra mấy chữ, làm tan vỡ chút ý định cuối cùng kia của Hoa Tiểu Nhã.
“Không thu thì không thu!” Hoa Tiểu Nhã yên lặng nói thầm, bất nhã nằm đây đếm lông đuôi Vũ Phượng.
“Một cái, hai cái, ba cái ——”
“Màu đỏ, màu lam, màu lục ——”
Vũ Phượng kia rùng mình, “Ngao ——” một tiếng, thân thể nhỏ bé nghiêng đi ——
Hoa Tiểu Nhã cảm giác được một lực rơi, túm lấy mấy chiếc lông Vũ Phượng, rớt xuống ——
Ở giữa không trung, lôi cái đuôi lảo đảo lắc lư, bộ dáng đó, dọa người biết bao!
Hoa Tiểu Nhã há miệng, có cảm giác gió tạt cả vào trong miệng ——
Ánh mắt Bạch Trì Hữu nhíu lại, nữ nhân này thật là đáng lo ——
Không ngờ, tiếp theo của Hoa Tiểu Nhã lại chỉ vào cái đuôi Vũ Phượng nói, “Dưới mông con mai hoa điểu này thật khó coi ——”
Vũ Phượng: “……”
Bạch Trì Hữu: “. . . . . .”
Làm nhục a, trực tiếp làm nhục!
Vũ Phượng không chút nghĩ ngợi, nâng hai móng vuốt kia về phía sau, Hoa Tiểu Nhã có lẽ cũng không ngờ, một câu nói vô tâm của mình, vậy mà thành bùa đòi mạng ——
Thảm rồi!
Nhìn thân thể mình nhanh chóng rơi xuống, Hoa Tiểu Nhã chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù bên tai ——
Nàng sắp bị ngã chết sao, sắp bị ngã thành thịt nát sao?
Được rồi, nàng hi sinh oanh liệt! Vô cùng khinh bỉ người và điểu phía trên, con người lạnh lùng kia, con điểu đã đạp mình kia ——
Bạch Trì Hữu bất đắc dĩ, từ trong tay áo móc ra một con rùa đen, ném tới ——
Hoa Tiểu Nhã cảm giác được một vật cứng rắn ở sau lưng, mở mắt ra, tưởng rằng đã rơi xuống đất, vừa nhìn lại, mình lại đang ngồi trên một con rùa to lớn!
Rùa đen biết bay? Hoa Tiểu Nhã nháy mắt mấy cái, quả nhiên, con rùa đen to lớn đang di động bốn móng vuốt “bước chậm” giữa không trung!
Đây thật đúng là kỳ quái, sao bầu trời này còn có thể có con rùa đen biết bay?
Lại ngẩng đầu lần nữa, con hoa mai điểu kia mang theo Bạch Trì Hữu đang thảnh thơi bay trước mặt! Mà nhìn lại lão Ô Quy phía dưới, bò lại gian khổ khác thường.
Mồ hôi mồ hôi, sờ sờ cái mai to lớn của rùa đen này, “Bốn cái chân của ngươi bay lại không bằng hai cái chân sao?”
“Lớn tuổi rồi, đi đứng không xong! Năm đó trẻ tuổi ta còn không khỏe mạnh cường tráng bằng Vũ Phượng kia sao? Chính năm đó!” Lão Ô Quy đột nhiên cất tiếng già nua sâu kín trả lời.
Hoa Tiểu Nhã: “. . . . . .”
Ô Quy này thế nhưng biết nói! Được rồi, nơi này vốn là huyền huyễn, không cần ngạc nhiên! Nhưng nàng vẫn kinh ngạc hồi lâu!
“Vũ Phượng là bộ dáng yểu điệu! Sao nghe ngươi nói lại giống bộ dáng nữ hán tử vậy? Hoa Tiểu Nhã tò mò hỏi.
“Nữ hán tử, là nữ nhân mà còn là hán tử? Cái này lão quy ta không hiểu lắm, có điều tiểu tử Vũ Phượng kia mà yểu điệu? Có phải ngươi đang đố kỵ không?” Lão Ô Quy dùng đôi mắt hạt đậu trợn mắt khinh bỉ trừng Hoa Tiểu Nhã đang ngồi trên lưng.
Hoa Tiểu Nhã: “. . . . . .”
Cái gì? “Ngươi nói, Vũ Phượng là tiểu tử? Nói nó là con trống? Công?” Hoa Tiểu Nhã há to miệng kêu lên, từ từ tiêu hóa chuyện này, suy nghĩ tiếng kêu ngao ô phát ra từ cổ họng điểu ngốc kia, thật chói tai, nhìn lại bộ dáng nhỏ mọn của hắn một cước đạp mình xuống kia, lại là công!
“Bạch Trì Hữu ——”
“Hử?” Rốt cuộc Bạch Trì Hữu cũng phát ra được một âm tiết đơn.
Hoa Tiểu Nhã ho nhẹ một tiếng, “Chuyện đó, ngươi có thu đồ đệ không?” Hỏi cẩn thận, vẫn ghé trên lưng mai hoa điểu, nắm chặt lấy đuôi nó.
Không nắm không được a! Bây giờ nàng sợ mất thăng bằng một cái sẽ té xuống ngay.
Bạch Trì Hữu lành lạnh nhìn Hoa Tiểu Nhã một lát, “Ta không thu đồ đệ.”
Không thu đồ đệ? Như vậy sao được? Nhưng mình vẫn muốn bái anh ta làm thầy!
“Bạch Trì Hữu, thu ta đi?” Đôi mắt chớp chớp, một vẻ mặt rất ngây thơ khả ái.
Khóe miệng Bạch Trì Hữu vừa nhếch lên, tiếp tục rất nể mặt mà trầm mặc ——
“Bạch Trì Hữu?”
“Bạch Trì Hữu!”
“Bạch Trì Hữu ——”
“Không thu.” Không chịu nổi lực sát thương trong mấy câu nói của nàng, Bạch Trì Hữu rốt cục phun ra mấy chữ, làm tan vỡ chút ý định cuối cùng kia của Hoa Tiểu Nhã.
“Không thu thì không thu!” Hoa Tiểu Nhã yên lặng nói thầm, bất nhã nằm đây đếm lông đuôi Vũ Phượng.
“Một cái, hai cái, ba cái ——”
“Màu đỏ, màu lam, màu lục ——”
Vũ Phượng kia rùng mình, “Ngao ——” một tiếng, thân thể nhỏ bé nghiêng đi ——
Hoa Tiểu Nhã cảm giác được một lực rơi, túm lấy mấy chiếc lông Vũ Phượng, rớt xuống ——
Ở giữa không trung, lôi cái đuôi lảo đảo lắc lư, bộ dáng đó, dọa người biết bao!
Hoa Tiểu Nhã há miệng, có cảm giác gió tạt cả vào trong miệng ——
Ánh mắt Bạch Trì Hữu nhíu lại, nữ nhân này thật là đáng lo ——
Không ngờ, tiếp theo của Hoa Tiểu Nhã lại chỉ vào cái đuôi Vũ Phượng nói, “Dưới mông con mai hoa điểu này thật khó coi ——”
Vũ Phượng: “……”
Bạch Trì Hữu: “. . . . . .”
Làm nhục a, trực tiếp làm nhục!
Vũ Phượng không chút nghĩ ngợi, nâng hai móng vuốt kia về phía sau, Hoa Tiểu Nhã có lẽ cũng không ngờ, một câu nói vô tâm của mình, vậy mà thành bùa đòi mạng ——
Thảm rồi!
Nhìn thân thể mình nhanh chóng rơi xuống, Hoa Tiểu Nhã chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù bên tai ——
Nàng sắp bị ngã chết sao, sắp bị ngã thành thịt nát sao?
Được rồi, nàng hi sinh oanh liệt! Vô cùng khinh bỉ người và điểu phía trên, con người lạnh lùng kia, con điểu đã đạp mình kia ——
Bạch Trì Hữu bất đắc dĩ, từ trong tay áo móc ra một con rùa đen, ném tới ——
Hoa Tiểu Nhã cảm giác được một vật cứng rắn ở sau lưng, mở mắt ra, tưởng rằng đã rơi xuống đất, vừa nhìn lại, mình lại đang ngồi trên một con rùa to lớn!
Rùa đen biết bay? Hoa Tiểu Nhã nháy mắt mấy cái, quả nhiên, con rùa đen to lớn đang di động bốn móng vuốt “bước chậm” giữa không trung!
Đây thật đúng là kỳ quái, sao bầu trời này còn có thể có con rùa đen biết bay?
Lại ngẩng đầu lần nữa, con hoa mai điểu kia mang theo Bạch Trì Hữu đang thảnh thơi bay trước mặt! Mà nhìn lại lão Ô Quy phía dưới, bò lại gian khổ khác thường.
Mồ hôi mồ hôi, sờ sờ cái mai to lớn của rùa đen này, “Bốn cái chân của ngươi bay lại không bằng hai cái chân sao?”
“Lớn tuổi rồi, đi đứng không xong! Năm đó trẻ tuổi ta còn không khỏe mạnh cường tráng bằng Vũ Phượng kia sao? Chính năm đó!” Lão Ô Quy đột nhiên cất tiếng già nua sâu kín trả lời.
Hoa Tiểu Nhã: “. . . . . .”
Ô Quy này thế nhưng biết nói! Được rồi, nơi này vốn là huyền huyễn, không cần ngạc nhiên! Nhưng nàng vẫn kinh ngạc hồi lâu!
“Vũ Phượng là bộ dáng yểu điệu! Sao nghe ngươi nói lại giống bộ dáng nữ hán tử vậy? Hoa Tiểu Nhã tò mò hỏi.
“Nữ hán tử, là nữ nhân mà còn là hán tử? Cái này lão quy ta không hiểu lắm, có điều tiểu tử Vũ Phượng kia mà yểu điệu? Có phải ngươi đang đố kỵ không?” Lão Ô Quy dùng đôi mắt hạt đậu trợn mắt khinh bỉ trừng Hoa Tiểu Nhã đang ngồi trên lưng.
Hoa Tiểu Nhã: “. . . . . .”
Cái gì? “Ngươi nói, Vũ Phượng là tiểu tử? Nói nó là con trống? Công?” Hoa Tiểu Nhã há to miệng kêu lên, từ từ tiêu hóa chuyện này, suy nghĩ tiếng kêu ngao ô phát ra từ cổ họng điểu ngốc kia, thật chói tai, nhìn lại bộ dáng nhỏ mọn của hắn một cước đạp mình xuống kia, lại là công!
/160
|