Hách Liên Kình Thiên hình như đã muốn đồng ý ngay lập tức. Nhưng lại dừng lại, vội lắc đầu, nói tới đây, trong mắt vội vàng nhìn Hoa Tiểu Nhã, “Tiểu Nhã, ta rất thích nàng. Cho nên ————” Cho nên, hiện tại không còn gì tốt hơn?
Cho nên? Làm sao có thể có cho nên!
Hoa Tiểu Nhã vội vàng cười một tiếng, “Nhưng, buổi tối ta còn chưa ăn cái gì a, đói chết rồi!”
“Thì ra là vậy.” Hách Liên Kình Thiên cười cười, phân phó hạ nhân đi chuẩn bị một ít đồ ăn, lại lấy y phục tới cho nàng mặc vào.
Quả nhiên rất dễ lừa! Hoa Tiểu Nhã âm thầm cười trộm.
Cơm nước no nê, nhìn vẻ mặt Hách Liên Kình Thiên kia thể hiện ý ngươi ăn no rồi để cho ta ăn, Hoa Tiểu Nhã toát mồ hôi.
“Chúng ta nghỉ ngơi đi.” Hoa Tiểu Nhã nói xong, kéo tay Hách Liên Kình Thiên, đi tới giường.
Trong lòng Hách Liên Kình Thiên không ngừng nhảy nhót, chờ khi ôm Hoa Tiểu Nhã trong ngực ——
Ngón tay Hoa Tiểu Nhã lướt nhẹ trên gò má hắn ——
Cảm giác tê tê dại dại, khiến cho Hách Liên Kình Thiên giống như mất hồn.
Trong phòng đèn tắt ——
Bóng người trong đêm tối, híp mắt lại, tại sao hắn phải tới đây, hắn cũng không biết, nếu như bị người khác phát hiện, sợ rằng hắn còn có thể gặp phiền toái.
Hách Liên Kình Thương thở dài, không biết tại sao, trong lòng buồn bã luống cuống, có lẽ là bởi vì mai hoa nữ!
Hắn nên giết chết cô mai hoa nữ này!
Đột nhiên, cửa phòng thái tử, một bóng người nhỏ nhắn chui ra, quay đầu, tựa hồ trên người còn đeo một tay nải nhỏ!
Hách Liên Kình Thương chớp chớp mắt, không biết tại sao, hắn lại cười ————
Cười lạnh, lại thở phào nhẹ nhõm.
Cũng biết nữ nhân này quá có thể giày vò!
Hoa Tiểu Nhã quay đầu nhìn bốn phía, dựa vào võ nghệ cao cường, lật người nhảy một cái lên đầu tường ——
Không tệ không tệ ————
Thế nhưng, nhìn lại thị vệ hai bên đầu tường, nàng thoáng chốc đã khóc chạy vội ——
Không thể nào, sao lại nhiều thị vệ như vậy!
Nàng không nghĩ tới, nơi mình ở chính là Đông cung thái tử a!
Quả nhiên, khu vực bất đồng, tư tưởng cũng bất đồng.
Mắt thấy thị vệ sắp đi tới, khi Hoa Tiểu Nhã đang lo lắng làm sao tránh khỏi thị vệ, đã rơi vào trong lồng ngực một người ——
Hoa Tiểu Nhã vừa muốn kêu lên, có một bàn tay che trên miệng nàng ——
Ngẩng đầu, nhìn thấy cặp mắt lạnh lùng kia, Hoa Tiểu Nhã trợn tròn hai mắt, là hắn ————
Chớ nhìn hắn một thân y phục dạ hành, chớ nhìn hắn mang theo mặt nạ màu đen.
Nhưng cái lạnh trên người hắn, cảm giác đó, nàng có thể liếc mắt đã nhận ra hắn ——
Sao lại là hắn chứ? Sao hắn lại ở nơi này? Đôi mắt nghi ngờ của Hoa Tiểu Nhã lay động.
Chỉ có điều nhìn hướng hắn phi thân mang theo mình đi tới ——
Nàng nháy mắt mấy cái, kia không phải là bên ngoài cung sao?
Ai da, hắn có hảo tâm như vậy sao? Không phải là muốn đem nàng mang ra ngoài thủ tiêu chứ?
Báo thù? Báo thù mình ngày đó đá hắn còn bổ vào đầu hắn?
Vậy cũng không phải, nhìn tốc độ phi hành của hắn, công phu mèo cào kia của mình căn bản không phải đối thủ!
Nghĩ tới đây, thấy bốn bề vắng lặng, trực tiếp há mồm cắn cánh tay của hắn ————
“Á.” Hách Liên Kình Thương cau mày, nữ nhân này cầm tinh con chó sao? Mình hảo tâm cứu nàng, nàng lại còn cắn mình!
Một tay đem nàng vứt trên mặt đất, phất mở tay áo, một hàng dấu răng có vết máu kia xuất hiện trên cánh tay hắn ——
Giọng nói Hách Liên Kình Thương lạnh lùng, “Ngươi là chó sao?”
Hoa Tiểu Nhã xoa xoa vết máu trên môi, ha hả cười thành tiếng, “Thật ngại, ta cầm tinh không giống ngươi!”
“Ngươi dám mắng ta là chó?” Hách Liên Kình Thương híp mắt, một hơi thở lạnh lùng lướt qua khắp người nàng. Hắn đường đường là Nhị hoàng tử, lại chưa từng chịu lép vế trước nữ nhân như thế, càng chưa đến mức bị người mắng thành chó chứ! Nàng là người đầu tiên!
Cho nên? Làm sao có thể có cho nên!
Hoa Tiểu Nhã vội vàng cười một tiếng, “Nhưng, buổi tối ta còn chưa ăn cái gì a, đói chết rồi!”
“Thì ra là vậy.” Hách Liên Kình Thiên cười cười, phân phó hạ nhân đi chuẩn bị một ít đồ ăn, lại lấy y phục tới cho nàng mặc vào.
Quả nhiên rất dễ lừa! Hoa Tiểu Nhã âm thầm cười trộm.
Cơm nước no nê, nhìn vẻ mặt Hách Liên Kình Thiên kia thể hiện ý ngươi ăn no rồi để cho ta ăn, Hoa Tiểu Nhã toát mồ hôi.
“Chúng ta nghỉ ngơi đi.” Hoa Tiểu Nhã nói xong, kéo tay Hách Liên Kình Thiên, đi tới giường.
Trong lòng Hách Liên Kình Thiên không ngừng nhảy nhót, chờ khi ôm Hoa Tiểu Nhã trong ngực ——
Ngón tay Hoa Tiểu Nhã lướt nhẹ trên gò má hắn ——
Cảm giác tê tê dại dại, khiến cho Hách Liên Kình Thiên giống như mất hồn.
Trong phòng đèn tắt ——
Bóng người trong đêm tối, híp mắt lại, tại sao hắn phải tới đây, hắn cũng không biết, nếu như bị người khác phát hiện, sợ rằng hắn còn có thể gặp phiền toái.
Hách Liên Kình Thương thở dài, không biết tại sao, trong lòng buồn bã luống cuống, có lẽ là bởi vì mai hoa nữ!
Hắn nên giết chết cô mai hoa nữ này!
Đột nhiên, cửa phòng thái tử, một bóng người nhỏ nhắn chui ra, quay đầu, tựa hồ trên người còn đeo một tay nải nhỏ!
Hách Liên Kình Thương chớp chớp mắt, không biết tại sao, hắn lại cười ————
Cười lạnh, lại thở phào nhẹ nhõm.
Cũng biết nữ nhân này quá có thể giày vò!
Hoa Tiểu Nhã quay đầu nhìn bốn phía, dựa vào võ nghệ cao cường, lật người nhảy một cái lên đầu tường ——
Không tệ không tệ ————
Thế nhưng, nhìn lại thị vệ hai bên đầu tường, nàng thoáng chốc đã khóc chạy vội ——
Không thể nào, sao lại nhiều thị vệ như vậy!
Nàng không nghĩ tới, nơi mình ở chính là Đông cung thái tử a!
Quả nhiên, khu vực bất đồng, tư tưởng cũng bất đồng.
Mắt thấy thị vệ sắp đi tới, khi Hoa Tiểu Nhã đang lo lắng làm sao tránh khỏi thị vệ, đã rơi vào trong lồng ngực một người ——
Hoa Tiểu Nhã vừa muốn kêu lên, có một bàn tay che trên miệng nàng ——
Ngẩng đầu, nhìn thấy cặp mắt lạnh lùng kia, Hoa Tiểu Nhã trợn tròn hai mắt, là hắn ————
Chớ nhìn hắn một thân y phục dạ hành, chớ nhìn hắn mang theo mặt nạ màu đen.
Nhưng cái lạnh trên người hắn, cảm giác đó, nàng có thể liếc mắt đã nhận ra hắn ——
Sao lại là hắn chứ? Sao hắn lại ở nơi này? Đôi mắt nghi ngờ của Hoa Tiểu Nhã lay động.
Chỉ có điều nhìn hướng hắn phi thân mang theo mình đi tới ——
Nàng nháy mắt mấy cái, kia không phải là bên ngoài cung sao?
Ai da, hắn có hảo tâm như vậy sao? Không phải là muốn đem nàng mang ra ngoài thủ tiêu chứ?
Báo thù? Báo thù mình ngày đó đá hắn còn bổ vào đầu hắn?
Vậy cũng không phải, nhìn tốc độ phi hành của hắn, công phu mèo cào kia của mình căn bản không phải đối thủ!
Nghĩ tới đây, thấy bốn bề vắng lặng, trực tiếp há mồm cắn cánh tay của hắn ————
“Á.” Hách Liên Kình Thương cau mày, nữ nhân này cầm tinh con chó sao? Mình hảo tâm cứu nàng, nàng lại còn cắn mình!
Một tay đem nàng vứt trên mặt đất, phất mở tay áo, một hàng dấu răng có vết máu kia xuất hiện trên cánh tay hắn ——
Giọng nói Hách Liên Kình Thương lạnh lùng, “Ngươi là chó sao?”
Hoa Tiểu Nhã xoa xoa vết máu trên môi, ha hả cười thành tiếng, “Thật ngại, ta cầm tinh không giống ngươi!”
“Ngươi dám mắng ta là chó?” Hách Liên Kình Thương híp mắt, một hơi thở lạnh lùng lướt qua khắp người nàng. Hắn đường đường là Nhị hoàng tử, lại chưa từng chịu lép vế trước nữ nhân như thế, càng chưa đến mức bị người mắng thành chó chứ! Nàng là người đầu tiên!
/160
|