Hơn nữa, hội này lại giống như bị kích thích vậy, hận không thể đánh gãy luôn hai cái răng cửa của nàng.
Hơi nhớ ra, chẳng phải mình nên đi tìm sư phụ hỏi một câu sao?
Trần Tú Mai trong mắt đã sớm hiện lên vẻ ngoan lệ, một tay lén giấu sau áo khẽ khẽ lay động…
Hoa Tiểu Nhã cảm giác được hành động nhỏ của cô ta, chốc lát hoàn hồn đột nhiên tỉnh ngộ, nhưng muốn tránh đã gần trong gang tấc, nàng không thể làm gì khác hơn là đưa tay lên bắt lấy chuôi dao đã dừng bên bụng kia.
Dao không dài lắm, cũng rất sắc bén, trong nháy mắt lòng bàn tay Hoa Tiểu Nhã đã bị đâm thủng, máu tươi ào ào chảy ra, nhiễm đỏ lưỡi dao.
Hoa Tiểu Nhã một chưởng đánh bay Trần Tú Mai, cũng chẳng quan tâm những thứ khác, chạy ra phía ngoài…
Nàng biết y thuật của sư phụ cao minh, không biết tại sao, giờ phút này trong lòng nàng có chút khủng hoảng không rõ, đây là sự khủng khoảng mười bốn năm nay nàng chưa từng có.
Chẳng lẽ là vì máu tươi?
Bạch Trì Hữu gần đây cũng không đi đón Hoa Tiểu Nhã, cộng thêm việc Hoa Tiểu Nhã cùng trở về với Lôi Huy, hắn cũng hơi yên tâm một chút.
Hắn cúi đầu, lại đang nghiên cứu gì đó, đôi mắt bởi vì chăm chú mà trở nên cực kỳ có mị lực.
Vẫn như khi còn trẻ, hơn mười năm phong sương không để lại chút dấu vết nào trên mặt hắn. Ngũ quan đẹp đẽ vẫn như lúc ban đầu.
Cảm giác được tiếng bước chân phía sau, khóe miệng hắn nhếch lên, “Nhã Nhã, về rồi à?”
Phía sau dừng bước, không nói gì.
Bạch Trì Hữu nhíu mày, quay đầu…
“Là cô.” Bạch Trì Hữu lễ phép gật đầu, “Ta đang bận, cô cứ tự nhiên ngồi đi.”
Đôi mắt của Lâm Thanh Hiểu hơi đỏ lên, sải bước đi tới, một tay ôm lấy Bạch Trì Hữu từ phía sau.
Bạch Trì Hữu nhíu mày, nếu là lúc trước, hắn sẽ không chút do dự chọn cách đẩy cô ấy ra. Nhưng mấy năm nay cũng làm phiền Lâm Thanh Hiểu giúp đỡ chăm sóc cho Nhã Nhã rất nhiều.
Hắn nợ cô ấy một nhân tình.
Tay muốn đẩy tay ôm lưng áo của mình ra, lại bị cô ôm chặt hơn.
“Thanh Hiểu…”
“Trì Hữu, anh hãy nghe em nói, đừng đẩy em ra.” Giọng khàn khàn mang theo tiếng nức nở.
Bạch Trì Hữu khẽ gật đầu, “Cô nói đi.”
“Nhiều năm như vậy, em một mực chờ anh, bất kể người khác theo đuổi hay gửi gắm, em vẫn đợi anh mười năm… mười năm như một…”
Hoa Tiểu Nhã đè lại vết thương trên tay, nhẹ nhàng đi vào trong nhà.
Nàng rất muốn hỏi sư phụ, tại sao mình lại biết đánh nhau, cũng muốn hỏi sư phụ về bộ dạng gấp gáp khi mình bị thương.
Song…
Trong nhà nàng bắt gặp một bóng lưng phía sau người đàn ông, khiến nội tâm nàng không khỏi căng thẳng.
Nàng cũng không hiểu, tại sao nàng lại cảm thấy căng thẳng trong lòng, khó chịu như vậy. Vết thương vừa bị có hơi đau đớn, khiến lòng nàng cũng đau theo.
Sư phụ, rốt cuộc người sẽ nhận lời dì Lâm ư?
Lần đầu tiên, nàng cảm giác hết sức chán ghét dì Lâm!
Nàng hận không thể đi tới ngăn hai người họ lại.
Sải bước chạy lên tầng, nàng chỉ băng vết thương qua loa lại một chút, cũng không muốn nói gì nữa.
“Được rồi.” Bạch Trì Hữu ngắt lời cô, đẩy cô ra, nhiều năm như vậy, vô số lần hắn đều thể hiện rõ, trong lòng hắn không thể thích cô.
Mắt Lâm Thanh Hiểu nước mắt lưng tròng nhìn Bạch Trì Hữu, mang theo vài phần mê say.
“Trong lòng ta đã có người, cả đời này đã không thể có thêm ai khác ngoài nàng.” Hắn vẫn lãnh khốc vô tình nói ra những điều này.
Lâm Thanh Hiểu lùi về sau một bước, trên mặt trắng bệch, khóe môi có chút run rẩy.
Cô vẫn thua, bàn về tướng mạo, cô đứng hàng đầu, người theo đuổi cô vô số, nhưng trước mắt đàn ông lại càng khoa trương, mười năm trôi qua, anh vẫn anh tuấn tiêu sái như thế, tựa hồ vốn không thay đổi, thoạt nhìn vẫn như thanh niên hai mươi mấy tuổi, so với những cậu bé hơn hai mươi tuổi thì mang hơi thở đàn ông trưởng thành chững chạc hơn.
Hơi nhớ ra, chẳng phải mình nên đi tìm sư phụ hỏi một câu sao?
Trần Tú Mai trong mắt đã sớm hiện lên vẻ ngoan lệ, một tay lén giấu sau áo khẽ khẽ lay động…
Hoa Tiểu Nhã cảm giác được hành động nhỏ của cô ta, chốc lát hoàn hồn đột nhiên tỉnh ngộ, nhưng muốn tránh đã gần trong gang tấc, nàng không thể làm gì khác hơn là đưa tay lên bắt lấy chuôi dao đã dừng bên bụng kia.
Dao không dài lắm, cũng rất sắc bén, trong nháy mắt lòng bàn tay Hoa Tiểu Nhã đã bị đâm thủng, máu tươi ào ào chảy ra, nhiễm đỏ lưỡi dao.
Hoa Tiểu Nhã một chưởng đánh bay Trần Tú Mai, cũng chẳng quan tâm những thứ khác, chạy ra phía ngoài…
Nàng biết y thuật của sư phụ cao minh, không biết tại sao, giờ phút này trong lòng nàng có chút khủng hoảng không rõ, đây là sự khủng khoảng mười bốn năm nay nàng chưa từng có.
Chẳng lẽ là vì máu tươi?
Bạch Trì Hữu gần đây cũng không đi đón Hoa Tiểu Nhã, cộng thêm việc Hoa Tiểu Nhã cùng trở về với Lôi Huy, hắn cũng hơi yên tâm một chút.
Hắn cúi đầu, lại đang nghiên cứu gì đó, đôi mắt bởi vì chăm chú mà trở nên cực kỳ có mị lực.
Vẫn như khi còn trẻ, hơn mười năm phong sương không để lại chút dấu vết nào trên mặt hắn. Ngũ quan đẹp đẽ vẫn như lúc ban đầu.
Cảm giác được tiếng bước chân phía sau, khóe miệng hắn nhếch lên, “Nhã Nhã, về rồi à?”
Phía sau dừng bước, không nói gì.
Bạch Trì Hữu nhíu mày, quay đầu…
“Là cô.” Bạch Trì Hữu lễ phép gật đầu, “Ta đang bận, cô cứ tự nhiên ngồi đi.”
Đôi mắt của Lâm Thanh Hiểu hơi đỏ lên, sải bước đi tới, một tay ôm lấy Bạch Trì Hữu từ phía sau.
Bạch Trì Hữu nhíu mày, nếu là lúc trước, hắn sẽ không chút do dự chọn cách đẩy cô ấy ra. Nhưng mấy năm nay cũng làm phiền Lâm Thanh Hiểu giúp đỡ chăm sóc cho Nhã Nhã rất nhiều.
Hắn nợ cô ấy một nhân tình.
Tay muốn đẩy tay ôm lưng áo của mình ra, lại bị cô ôm chặt hơn.
“Thanh Hiểu…”
“Trì Hữu, anh hãy nghe em nói, đừng đẩy em ra.” Giọng khàn khàn mang theo tiếng nức nở.
Bạch Trì Hữu khẽ gật đầu, “Cô nói đi.”
“Nhiều năm như vậy, em một mực chờ anh, bất kể người khác theo đuổi hay gửi gắm, em vẫn đợi anh mười năm… mười năm như một…”
Hoa Tiểu Nhã đè lại vết thương trên tay, nhẹ nhàng đi vào trong nhà.
Nàng rất muốn hỏi sư phụ, tại sao mình lại biết đánh nhau, cũng muốn hỏi sư phụ về bộ dạng gấp gáp khi mình bị thương.
Song…
Trong nhà nàng bắt gặp một bóng lưng phía sau người đàn ông, khiến nội tâm nàng không khỏi căng thẳng.
Nàng cũng không hiểu, tại sao nàng lại cảm thấy căng thẳng trong lòng, khó chịu như vậy. Vết thương vừa bị có hơi đau đớn, khiến lòng nàng cũng đau theo.
Sư phụ, rốt cuộc người sẽ nhận lời dì Lâm ư?
Lần đầu tiên, nàng cảm giác hết sức chán ghét dì Lâm!
Nàng hận không thể đi tới ngăn hai người họ lại.
Sải bước chạy lên tầng, nàng chỉ băng vết thương qua loa lại một chút, cũng không muốn nói gì nữa.
“Được rồi.” Bạch Trì Hữu ngắt lời cô, đẩy cô ra, nhiều năm như vậy, vô số lần hắn đều thể hiện rõ, trong lòng hắn không thể thích cô.
Mắt Lâm Thanh Hiểu nước mắt lưng tròng nhìn Bạch Trì Hữu, mang theo vài phần mê say.
“Trong lòng ta đã có người, cả đời này đã không thể có thêm ai khác ngoài nàng.” Hắn vẫn lãnh khốc vô tình nói ra những điều này.
Lâm Thanh Hiểu lùi về sau một bước, trên mặt trắng bệch, khóe môi có chút run rẩy.
Cô vẫn thua, bàn về tướng mạo, cô đứng hàng đầu, người theo đuổi cô vô số, nhưng trước mắt đàn ông lại càng khoa trương, mười năm trôi qua, anh vẫn anh tuấn tiêu sái như thế, tựa hồ vốn không thay đổi, thoạt nhìn vẫn như thanh niên hai mươi mấy tuổi, so với những cậu bé hơn hai mươi tuổi thì mang hơi thở đàn ông trưởng thành chững chạc hơn.
/160
|