“Đi đâu thế?” Hoa Trung Nguyệt chép miệng, nhìn cảnh tượng đang vội vã lướt qua.
Giờ phút này trời đã tối rồi!
Tới khi nhìn thấy cảnh tượng có chút quen thuộc, nàng sửng sốt.
Phía trước hiện ra một cây cầu, hôm nay là ngày mười lăm trăng tròn của Nhân giới.
Cầu hình vòm thoạt nhìn làm người ta có một cảm giác thần bí, mà Hoa Trung Nguyệt tựa hồ nhìn thấy một bóng người bên kia cầu.
Nam tử áo trắng tung bay, từ từ tiến lại đây. Nàng không bị khống chế, dần dần bước lên cây cầu hình vòm…
Nhịp tim chợt tăng lên, tựa hồ nàng nhìn thấy, bạch y nam tử đang ôm một nữ tử, giọng nói ôn nhu triền miên, hắn nói, “Nhã Nhã, thật ra thì… sư phụ cũng có thể như phu.”
Sau đó, nam tử cùng nữ tử thả hoa đăng.
Nàng cảm thấy mũi cay cay, nhưng nước mắt cứ vậy tuôn rơi.
Vừa ngẩng đầu, nàng nhìn thấy bóng người quen thuộc ấy đang đứng đối diện mình, giờ phút này đang nhìn mình thâm tình.
Gió mát, bạch y, mái tóc hắn đen như mực, tuấn mỹ, thanh lãnh, ngũ quan tuấn tú, tựa như hôm qua, tựa như đêm nay, sao hai người cảm thấy bên nhau không đủ.
Nàng cười, trong ánh mắt như nước của hắn, nàng nhìn thấy mình rơi lệ.
Sau đó, ôm lấy hông hắn, sà vào lòng hắn, “Sư phụ…”
Đầu tơ hồng này là của nàng, đầu tơ hồng kia là của hắn. Lần này, duyên phận tựa như gốc cây đời đời không giải thích được, không bao giờ… có thể chặt đứt được nữa.
Khóe môi Bạch Trì Hữu nhếch lên, ôm nàng vào lòng, cảm nhận được sự ngọt ngào ấy.
Thì ra, ông trời cũng đang giúp hắn!
Trong lúc tu luyện có thể nhìn thấy nhân duyên điểu, hôm nay, đã vậy còn quá dễ dàng có thể khiến nàng nhớ về mình.
“Nhã Nhã, ta muốn nói một chuyện.” Bạch Trì Hữu quyết định, lần này, muốn là một phu quân tốt thẳng thắn sẽ được tha.
“Là gì?” Hoa Tiểu Nhã ngẩng đầu, không giải thích được, không lẽ, trong khoảng thời gian này, thừa dịp mình không ở đây, sư phụ đã ra ngoài tán gái và ăn uống chơi bời đánh bạc?
(Tác giả: Từ đây, lại trở về gọi là Hoa Tiểu Nhã, bởi vì sư phụ xuất hiện rồi mà!! o (∩_∩ )o hy vọng các bạn hiểu.)
“Tơ nhân duyên này có chỗ khác với của Tịch lão.”
“Sao? Khác chỗ nào?” Hoa Tiểu Nhã giơ tay lên, phát hiện tơ hồng trên tay, không biết tại sao đã mất biến!
“Gốc cây là trên thân nhân duyên điểu, tên là tơ đời đời kiếp kiếp, chỉ cần ta đem tơ nhân duyên này thắt trên người ta, như vậy, chúng ta sẽ đời đời kiếp kiếp bên nhau, nói đúng hơn là, nàng vĩnh viễn đều sẽ chỉ yêu ta, bất kể là đầu thai lúc nào!”
Bạch Trì Hữu nhéo mũi nàng.
“Á? Vậy, còn chàng?”
Hoa Tiểu Nhã cố ý hừ lạnh.
“Dĩ nhiên, đời đời không hối.”
Nha đầu ngốc, nếu ta đã liều cái mạng này để lấy được tơ nhân duyên, lại buộc lên tay nàng, ta há có thể hối hận?
Hoa Tiểu Nhã rốt cuộc cười gật đầu, ôm eo hắn, nàng tin hắn, chỉ tin hắn mà thôi! Bởi vì, hắn là người đáng để nàng tin tưởng!
“Hình như, các ngươi quên mất một người rồi!” Lôi Diệc Thương kèm hai bên Hoa Trung Vĩ từ từ đi tới gần, gã há lại có thể để cho hai người kia chàng chàng thiếp thiếp?
Ánh mắt của Hoa Tiểu Nhã lạnh lẽo, “Ngươi muốn thế nào?”
“Hoặc nàng đi theo ta, hoặc là, y sẽ chết!” Giọng nói Lôi Diệc Thương lạnh tới cơ hồ có thể đóng thành băng, vì nàng, gã đã dùng thủ đoạn hèn hạ nhất, cũng không cần quan tâm.
Giọng của Hoa Trung Vĩ hơi khàn khàn, “Nguyệt Nguyệt, mạng của ca ca không đáng, hạnh phúc của muội…”
“Chờ một chút!” Hoa Tiểu Nhã hét lớn một tiếng, nàng sợ Hoa Trung Vĩ sẽ tự vẫn, trí nhớ của nàng bây giờ đã khôi phục hoàn toàn, cả kiếp trước và kiếp này. Cho nên, ca ca của nàng, nàng vẫn quan tâm như trước.
Giờ phút này trời đã tối rồi!
Tới khi nhìn thấy cảnh tượng có chút quen thuộc, nàng sửng sốt.
Phía trước hiện ra một cây cầu, hôm nay là ngày mười lăm trăng tròn của Nhân giới.
Cầu hình vòm thoạt nhìn làm người ta có một cảm giác thần bí, mà Hoa Trung Nguyệt tựa hồ nhìn thấy một bóng người bên kia cầu.
Nam tử áo trắng tung bay, từ từ tiến lại đây. Nàng không bị khống chế, dần dần bước lên cây cầu hình vòm…
Nhịp tim chợt tăng lên, tựa hồ nàng nhìn thấy, bạch y nam tử đang ôm một nữ tử, giọng nói ôn nhu triền miên, hắn nói, “Nhã Nhã, thật ra thì… sư phụ cũng có thể như phu.”
Sau đó, nam tử cùng nữ tử thả hoa đăng.
Nàng cảm thấy mũi cay cay, nhưng nước mắt cứ vậy tuôn rơi.
Vừa ngẩng đầu, nàng nhìn thấy bóng người quen thuộc ấy đang đứng đối diện mình, giờ phút này đang nhìn mình thâm tình.
Gió mát, bạch y, mái tóc hắn đen như mực, tuấn mỹ, thanh lãnh, ngũ quan tuấn tú, tựa như hôm qua, tựa như đêm nay, sao hai người cảm thấy bên nhau không đủ.
Nàng cười, trong ánh mắt như nước của hắn, nàng nhìn thấy mình rơi lệ.
Sau đó, ôm lấy hông hắn, sà vào lòng hắn, “Sư phụ…”
Đầu tơ hồng này là của nàng, đầu tơ hồng kia là của hắn. Lần này, duyên phận tựa như gốc cây đời đời không giải thích được, không bao giờ… có thể chặt đứt được nữa.
Khóe môi Bạch Trì Hữu nhếch lên, ôm nàng vào lòng, cảm nhận được sự ngọt ngào ấy.
Thì ra, ông trời cũng đang giúp hắn!
Trong lúc tu luyện có thể nhìn thấy nhân duyên điểu, hôm nay, đã vậy còn quá dễ dàng có thể khiến nàng nhớ về mình.
“Nhã Nhã, ta muốn nói một chuyện.” Bạch Trì Hữu quyết định, lần này, muốn là một phu quân tốt thẳng thắn sẽ được tha.
“Là gì?” Hoa Tiểu Nhã ngẩng đầu, không giải thích được, không lẽ, trong khoảng thời gian này, thừa dịp mình không ở đây, sư phụ đã ra ngoài tán gái và ăn uống chơi bời đánh bạc?
(Tác giả: Từ đây, lại trở về gọi là Hoa Tiểu Nhã, bởi vì sư phụ xuất hiện rồi mà!! o (∩_∩ )o hy vọng các bạn hiểu.)
“Tơ nhân duyên này có chỗ khác với của Tịch lão.”
“Sao? Khác chỗ nào?” Hoa Tiểu Nhã giơ tay lên, phát hiện tơ hồng trên tay, không biết tại sao đã mất biến!
“Gốc cây là trên thân nhân duyên điểu, tên là tơ đời đời kiếp kiếp, chỉ cần ta đem tơ nhân duyên này thắt trên người ta, như vậy, chúng ta sẽ đời đời kiếp kiếp bên nhau, nói đúng hơn là, nàng vĩnh viễn đều sẽ chỉ yêu ta, bất kể là đầu thai lúc nào!”
Bạch Trì Hữu nhéo mũi nàng.
“Á? Vậy, còn chàng?”
Hoa Tiểu Nhã cố ý hừ lạnh.
“Dĩ nhiên, đời đời không hối.”
Nha đầu ngốc, nếu ta đã liều cái mạng này để lấy được tơ nhân duyên, lại buộc lên tay nàng, ta há có thể hối hận?
Hoa Tiểu Nhã rốt cuộc cười gật đầu, ôm eo hắn, nàng tin hắn, chỉ tin hắn mà thôi! Bởi vì, hắn là người đáng để nàng tin tưởng!
“Hình như, các ngươi quên mất một người rồi!” Lôi Diệc Thương kèm hai bên Hoa Trung Vĩ từ từ đi tới gần, gã há lại có thể để cho hai người kia chàng chàng thiếp thiếp?
Ánh mắt của Hoa Tiểu Nhã lạnh lẽo, “Ngươi muốn thế nào?”
“Hoặc nàng đi theo ta, hoặc là, y sẽ chết!” Giọng nói Lôi Diệc Thương lạnh tới cơ hồ có thể đóng thành băng, vì nàng, gã đã dùng thủ đoạn hèn hạ nhất, cũng không cần quan tâm.
Giọng của Hoa Trung Vĩ hơi khàn khàn, “Nguyệt Nguyệt, mạng của ca ca không đáng, hạnh phúc của muội…”
“Chờ một chút!” Hoa Tiểu Nhã hét lớn một tiếng, nàng sợ Hoa Trung Vĩ sẽ tự vẫn, trí nhớ của nàng bây giờ đã khôi phục hoàn toàn, cả kiếp trước và kiếp này. Cho nên, ca ca của nàng, nàng vẫn quan tâm như trước.
/160
|