Mà Hách Liên Kình Thương xui xẻo dường như đang co người lại, khóe môi hơi run run ——
“Đứa nhỏ này!” Khóe môi Hình Hỏa nhếch lên, chỉ thấy đôi đồng tử màu đỏ lúc này híp lại, “Thì ra là bị bỏ thuốc!”
Có điều, là ai đây? Đôi mắt Hình Hỏa chợt lóe sáng, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười!
***
Nhìn Bạch Trì Hữu ôm chặt mình trong ngực, ý thức của Hoa Tiểu Nhã lại dần trở nên mơ hồ!
Nhưng mà nàng vẫn có một tia ý thức!
Tay nàng vuốt ve trên mặt Bạch Trì Hữu, khóe môi nhếch lên một nụ cười, dường như quyến rũ, dường như yêu nghiệt, “Kình Thương ——“
Lửa giận trên người Bạch Trì Hữu bốc lên ngùn ngụt! Bốn phía lạnh cóng tựa như đã kết thành băng, ngay cả Vũ Phượng cũng thiếu chút nữa té ngã luôn.
Hoa Tiểu Nhã cười, trong lòng nàng đã nguôi giận, nàng cố ý đó! Nàng phải cố ý. Báo thù!
Nàng muốn báo thù!
Nữ tử báo thù, nghĩa là dùng mọi thủ đoạn!
Là ai, bỏ rơi nàng, một tuần lễ không quay về chứ! Ngay cả đi đâu làm gì cũng không nói cho mình biết?
Là ai, nói cái gì mà thông báo thiên hạ, hắn không cưới nàng làm vợ nữa?
Hắn cho là nàng cần hắn sao? Muốn nam nhân, nàng giơ tay là có cả đống, tại sao nàng chỉ được rung động với một người, còn hắn lại có thể ra ngoài ngang ngược quan hệ thế nào cũng được?
Còn nàng phải mềm nhũn ôm lấy hắn gọi một tiếng sư phụ?
Cho nên, nàng nhất định phải khiến cho hắn khó chịu, tức giận! Để giải mối hận trong lòng!
Đôi mắt Bạch Trì Hữu híp lại, cúi đầu, cánh tay hắn cơ hồ muốn đem nàng hợp vào trong thân thể, giọng nói lạnh băng tựa như mang theo sương lạnh ngàn năm, thật giống như ai đó thiếu tiền hắn không chịu trả!
“Nàng nhìn kĩ cho ta xem, ta là ai?” Trong đôi mắt Bạch Trì Hữu cơ hồ sắp phun lửa, cả người lại sắp kết băng.
“Ờm… Kình Thương, sao huynh lại xấu thế này?” Hoa Tiểu Nhã cười hi hi, cố ý làm vẻ mặt vô tội, lại liều mạng lắc lắc đầu như muốn giữ lại tia tỉnh táo cuối cùng kia.
Đáng tiếc ——
Khi đang không nhìn thấy Bạch Trì Hữu phát uy như thế nào, nàng đã mất đi ý thức của mình một cách hoa lệ, miệng bắt đầu nhẹ nhàng lẩm bẩm mấy tiếng, “Ưm ——“
Tiếng thở vừa thô vừa gấp, cộng thêm… động tay động chân!
Bạch Trì Hữu thở dài, nhìn Trì Gia Sơn đã gần ngay trước mắt, hắn dường như nghiến răng nghiến lợi nói, “Đợi lát nữa xử lý nàng.”
Ôm lấy nàng, ào ào xông vào Trì Gia Sơn ——
Vũ Phượng ở phía sau run cả người, sao lại thấy lạnh thế này nhỉ, vậy thì… chẳng phải Hoa Hoa sẽ chết chắc rồi sao?
Sau đó, khắp trong ngoài Trì Gia Sơn đều là kết giới, mà Vũ Phượng đáng thương vẫn chưa kịp vào, đã bị kết giới chặn ở ngoài ——
“Chủ nhân, người không cần Vũ Phượng nữa sao?!” Vũ Phượng vuốt cánh, lộ vẻ ấm ức ——
Bạch Trì Hữu bế Hoa Tiểu Nhã vào trong nhà, kéo cái tay đang không an phận của nàng từ trên người mình xuống ——
Sau đó, hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, thuận tay nâng nàng lên, đi về ôn tuyền ở phía sau ——
Vung tay lên, cởi y phục của hai người ra, hắn ném nàng vào ôn tuyền ——
Nước trong ôn tuyền hơi âm ấm, cũng không khiến cho nàng tỉnh táo lại chút nào, có điều cũng làm cho nàng thư thái không ít.
Ưm một tiếng, cánh tay cùng toàn thân trần trụi, nàng tiến vào lòng hắn, ôm cổ, chủ động đưa đôi môi đỏ mọng lên ——
Toàn thân Bạch Trì Hữu mẫn cảm lại bị nàng khiêu khích, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng không đổi.
Chỉ có điều, tiếp xúc với bờ môi mềm mại của nàng, trong lòng hắn cũng mềm đi ba phần, tàn bạo gặm cắn lấy bờ môi nàng, như hút lấy đôi môi ấm áp mềm mại ấy của nàng ——
Hắn hận không thể hút cả nàng vào trong tim, để xem rốt cuộc nữ nhân tàn nhẫn này được làm từ cái gì!
Nghe thấy nàng ư một tiếng, lúc này hắn mới dần dần buông nàng ra ——
“Đứa nhỏ này!” Khóe môi Hình Hỏa nhếch lên, chỉ thấy đôi đồng tử màu đỏ lúc này híp lại, “Thì ra là bị bỏ thuốc!”
Có điều, là ai đây? Đôi mắt Hình Hỏa chợt lóe sáng, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười!
***
Nhìn Bạch Trì Hữu ôm chặt mình trong ngực, ý thức của Hoa Tiểu Nhã lại dần trở nên mơ hồ!
Nhưng mà nàng vẫn có một tia ý thức!
Tay nàng vuốt ve trên mặt Bạch Trì Hữu, khóe môi nhếch lên một nụ cười, dường như quyến rũ, dường như yêu nghiệt, “Kình Thương ——“
Lửa giận trên người Bạch Trì Hữu bốc lên ngùn ngụt! Bốn phía lạnh cóng tựa như đã kết thành băng, ngay cả Vũ Phượng cũng thiếu chút nữa té ngã luôn.
Hoa Tiểu Nhã cười, trong lòng nàng đã nguôi giận, nàng cố ý đó! Nàng phải cố ý. Báo thù!
Nàng muốn báo thù!
Nữ tử báo thù, nghĩa là dùng mọi thủ đoạn!
Là ai, bỏ rơi nàng, một tuần lễ không quay về chứ! Ngay cả đi đâu làm gì cũng không nói cho mình biết?
Là ai, nói cái gì mà thông báo thiên hạ, hắn không cưới nàng làm vợ nữa?
Hắn cho là nàng cần hắn sao? Muốn nam nhân, nàng giơ tay là có cả đống, tại sao nàng chỉ được rung động với một người, còn hắn lại có thể ra ngoài ngang ngược quan hệ thế nào cũng được?
Còn nàng phải mềm nhũn ôm lấy hắn gọi một tiếng sư phụ?
Cho nên, nàng nhất định phải khiến cho hắn khó chịu, tức giận! Để giải mối hận trong lòng!
Đôi mắt Bạch Trì Hữu híp lại, cúi đầu, cánh tay hắn cơ hồ muốn đem nàng hợp vào trong thân thể, giọng nói lạnh băng tựa như mang theo sương lạnh ngàn năm, thật giống như ai đó thiếu tiền hắn không chịu trả!
“Nàng nhìn kĩ cho ta xem, ta là ai?” Trong đôi mắt Bạch Trì Hữu cơ hồ sắp phun lửa, cả người lại sắp kết băng.
“Ờm… Kình Thương, sao huynh lại xấu thế này?” Hoa Tiểu Nhã cười hi hi, cố ý làm vẻ mặt vô tội, lại liều mạng lắc lắc đầu như muốn giữ lại tia tỉnh táo cuối cùng kia.
Đáng tiếc ——
Khi đang không nhìn thấy Bạch Trì Hữu phát uy như thế nào, nàng đã mất đi ý thức của mình một cách hoa lệ, miệng bắt đầu nhẹ nhàng lẩm bẩm mấy tiếng, “Ưm ——“
Tiếng thở vừa thô vừa gấp, cộng thêm… động tay động chân!
Bạch Trì Hữu thở dài, nhìn Trì Gia Sơn đã gần ngay trước mắt, hắn dường như nghiến răng nghiến lợi nói, “Đợi lát nữa xử lý nàng.”
Ôm lấy nàng, ào ào xông vào Trì Gia Sơn ——
Vũ Phượng ở phía sau run cả người, sao lại thấy lạnh thế này nhỉ, vậy thì… chẳng phải Hoa Hoa sẽ chết chắc rồi sao?
Sau đó, khắp trong ngoài Trì Gia Sơn đều là kết giới, mà Vũ Phượng đáng thương vẫn chưa kịp vào, đã bị kết giới chặn ở ngoài ——
“Chủ nhân, người không cần Vũ Phượng nữa sao?!” Vũ Phượng vuốt cánh, lộ vẻ ấm ức ——
Bạch Trì Hữu bế Hoa Tiểu Nhã vào trong nhà, kéo cái tay đang không an phận của nàng từ trên người mình xuống ——
Sau đó, hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, thuận tay nâng nàng lên, đi về ôn tuyền ở phía sau ——
Vung tay lên, cởi y phục của hai người ra, hắn ném nàng vào ôn tuyền ——
Nước trong ôn tuyền hơi âm ấm, cũng không khiến cho nàng tỉnh táo lại chút nào, có điều cũng làm cho nàng thư thái không ít.
Ưm một tiếng, cánh tay cùng toàn thân trần trụi, nàng tiến vào lòng hắn, ôm cổ, chủ động đưa đôi môi đỏ mọng lên ——
Toàn thân Bạch Trì Hữu mẫn cảm lại bị nàng khiêu khích, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng không đổi.
Chỉ có điều, tiếp xúc với bờ môi mềm mại của nàng, trong lòng hắn cũng mềm đi ba phần, tàn bạo gặm cắn lấy bờ môi nàng, như hút lấy đôi môi ấm áp mềm mại ấy của nàng ——
Hắn hận không thể hút cả nàng vào trong tim, để xem rốt cuộc nữ nhân tàn nhẫn này được làm từ cái gì!
Nghe thấy nàng ư một tiếng, lúc này hắn mới dần dần buông nàng ra ——
/160
|