"Ông vừa mới nói gì?"
"Tôi nói nhà họ Lý mấy người có rồng, hơn nữa còn là rồng hoang!"
Kinh Tây Viên, Long Tổ.
Nơi này nhìn qua thì là một tòa nhà kiến trúc màu đỏ khiêm tốn, nhưng bên trong đề phòng nghiêm ngặt như thế nào thì người thường không phát hiện ra được.
Cẩu Phú Quý dừng xe lại, hắn nhìn bốn phía xung quanh, rồi nhắc nhở nói: "Thiếu gia, ít nhất đang có mười ánh mắt bí mật nhìn chằm chằm chúng ta!"
Chính xác là có mười sáu ánh mắt.
Lý Trạch Vũ rõ ràng hơn bọn họ, nhưng hắn cũng không nói ra: "Hai người ở trên xe chờ tôi, tôi tự vào là được rồi."
"Thiếu gia, nơi này chính là Long Tổ, anh đừng quá làm càn!"
Vật Tương Vong cũng lo lắng nhắc nhở.
Lý Trạch Vũ không đáp lại bọn họ, hai tay đút túi quần, hắn đi thẳng vào tòa nhà màu đỏ.
"Bịch!"
Một thân ảnh xuất hiện trước mặt Lý Trạch Vũ như một bóng ma, gã ta lạnh lùng cảnh cáo: "Địa bàn của Long Tổ, người ngoài không được tới gần, hãy rời đi ngay lập tức."
"Tôi và Long Vương của mấy người là bạn, anh chỉ cần nói với hắn là Lý Trạch Vũ đến, hắn chắc chắn sẽ đích thân ra nghênh đón tôi!"
Lý Trạch Vũ cười thản nhiên nói.
Người đàn ông lắc đầu từ chối, tỏ vẻ bản thân không thể tự ý rời khỏi vị trí làm việc.
Thế nhưng nhìn gã ta rõ ràng là không tin lời của Lý Trạch Vũ.
"Một khi đã như vậy thì tôi đành phải gả bài, tôi là Lý Trạch Vũ của nhà họ Lý, thân phận này có đủ tư cách đi vào không?”
Lý Trạch Vũ làm sáng tỏ thân phận của mình.
Người đàn ông vẫn lắc đầu như cũ, hơn nữa gã ta còn thúc giục: "Xin hãy nhanh chóng rời đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo."
Con mẹ nó!
Lý đại quan là người có thân phận gì? Nào có thể chịu được người khác không cho mặt mũi như vậy.
"Nếu đã vậy, thì để ông đây thỉnh giáo thực lực của Long Tổ mấy người."
"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Hắn vừa dứt lời, lập tức có hơn mười người xuất hiện.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cách đó không xa đều hoảng sợ.
"Mau lên, hình như thiếu gia lại gặp rắc rối rồi!"
"Đã nhắc thiếu gia đừng quá kiêu ngạo rồi mà, nhưng lại cố tình không nghe!"
Hai người xuống xe, định tiến lên. Nhưng mà đúng lúc này. "Dừng tay!"
Một tiếng hét lớn làm không khí giương cung bạt kiếm biến mất, chỉ thấy Long Thiên Quân khoanh tay đi ra.
"Tôi nói nhà họ Lý mấy người có rồng, hơn nữa còn là rồng hoang!"
Kinh Tây Viên, Long Tổ.
Nơi này nhìn qua thì là một tòa nhà kiến trúc màu đỏ khiêm tốn, nhưng bên trong đề phòng nghiêm ngặt như thế nào thì người thường không phát hiện ra được.
Cẩu Phú Quý dừng xe lại, hắn nhìn bốn phía xung quanh, rồi nhắc nhở nói: "Thiếu gia, ít nhất đang có mười ánh mắt bí mật nhìn chằm chằm chúng ta!"
Chính xác là có mười sáu ánh mắt.
Lý Trạch Vũ rõ ràng hơn bọn họ, nhưng hắn cũng không nói ra: "Hai người ở trên xe chờ tôi, tôi tự vào là được rồi."
"Thiếu gia, nơi này chính là Long Tổ, anh đừng quá làm càn!"
Vật Tương Vong cũng lo lắng nhắc nhở.
Lý Trạch Vũ không đáp lại bọn họ, hai tay đút túi quần, hắn đi thẳng vào tòa nhà màu đỏ.
"Bịch!"
Một thân ảnh xuất hiện trước mặt Lý Trạch Vũ như một bóng ma, gã ta lạnh lùng cảnh cáo: "Địa bàn của Long Tổ, người ngoài không được tới gần, hãy rời đi ngay lập tức."
"Tôi và Long Vương của mấy người là bạn, anh chỉ cần nói với hắn là Lý Trạch Vũ đến, hắn chắc chắn sẽ đích thân ra nghênh đón tôi!"
Lý Trạch Vũ cười thản nhiên nói.
Người đàn ông lắc đầu từ chối, tỏ vẻ bản thân không thể tự ý rời khỏi vị trí làm việc.
Thế nhưng nhìn gã ta rõ ràng là không tin lời của Lý Trạch Vũ.
"Một khi đã như vậy thì tôi đành phải gả bài, tôi là Lý Trạch Vũ của nhà họ Lý, thân phận này có đủ tư cách đi vào không?”
Lý Trạch Vũ làm sáng tỏ thân phận của mình.
Người đàn ông vẫn lắc đầu như cũ, hơn nữa gã ta còn thúc giục: "Xin hãy nhanh chóng rời đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo."
Con mẹ nó!
Lý đại quan là người có thân phận gì? Nào có thể chịu được người khác không cho mặt mũi như vậy.
"Nếu đã vậy, thì để ông đây thỉnh giáo thực lực của Long Tổ mấy người."
"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Hắn vừa dứt lời, lập tức có hơn mười người xuất hiện.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cách đó không xa đều hoảng sợ.
"Mau lên, hình như thiếu gia lại gặp rắc rối rồi!"
"Đã nhắc thiếu gia đừng quá kiêu ngạo rồi mà, nhưng lại cố tình không nghe!"
Hai người xuống xe, định tiến lên. Nhưng mà đúng lúc này. "Dừng tay!"
Một tiếng hét lớn làm không khí giương cung bạt kiếm biến mất, chỉ thấy Long Thiên Quân khoanh tay đi ra.
/787
|