Helen không ngờ rằng ở đây lại có người dám không nể mặt mình, ngọn lửa giận bỗng bùng cháy trong cơ thể anh ta.
“Quăng bọn họ ra ngoài cho tôi!”
“Rõ!” Vài tên to con tiến lên định xuống tay.
Làm gì có chuyện Vật Tương Vong và Cẩu Phú Quý ngồi không chờ chết, hai người ra tay cùng lúc.
“Rầm rầm —”
Đám khách xung quanh bắt đầu thấy hoa mắt, mấy tên to con vừa nhìn đã biết là không dễ chọc kia lần lượt ngã xuống đất, miệng không ngừng kêu rên.
Mặc dù Helen cũng đang hoảng loạn, nhưng ngoài mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Các người thật sự muốn chết đúng không?”
“Muốn chết ư?” Vật Tương Vong giơ tay tung một quyền.
Bởi vì tốc độ của Vật Tương Vong quá nhanh nên Helen hoàn toàn không chống đỡ được, cơ thể rắn chắc bị trúng một đòn.
“Bịch...”
Một Helen vốn nhẹ nhàng phong độ té ngã trên nền đất, nhìn anh ta lúc này có vẻ hơi chật vật.
Động tĩnh ở chỗ bọn họ đã thu hút rất nhiều ánh mắt, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong chắp tay khắp bốn hướng.
“Trời ơi, đây là võ công của nước Hạ sao?” “Thật là thần kỳ!” “Nhưng... Mấy người này cũng to gan thật, dám ra tay với ngài Helen!”
Mọi người cảm thấy khiếp sợ trước khả năng đánh đấm của hai người Cẩu Phú Quý, nhưng trên hết, họ bội phục lòng can đảm của bọn họ hơn.
“Chúng ta đi thôi!” Nam Cung Thạc vẫy tay, dường như ông ta cũng không muốn làm to chuyện, bắt một người về nghiên cứu là đủ rồi.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cũng chẳng có hứng thú mấy, vì vậy họ đã vui vẻ đồng ý rời đi.
Cô gái kia bị Lang Vương xách lên như xách một con gà. Đoàn người nghênh ngang rời đi dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
Helen được người khác đỡ dậy, trông sắc mặt anh ta u ám đến đáng sợ, nhưng anh ta cũng không đuổi theo mà biến mất giữa đám đông rất nhanh.
Ở một diễn biến khác. Đoàn người Nam Cung Thạc lái xe rời đi.
Lang Vương cầm vô lăng, điện thoại di động trong túi bỗng đổ chuông, sau khi nghe máy xong, hàng lông mày của ông ta cau thành hình chữ “xuyên”.
“Có chuyện gì vậy?” Vật Tương Vong thấy biểu cảm ông ta không đúng lắm nên tò mò hỏi.
Lang Vương quay đầu liếc nhìn cô gái kia, thấp giọng hỏi: “Cô là người của công tước Adams?”
“Ha ha ha... Bây giờ đã biết sợ rồi sao?”
Lúc này cô gái kia hoàn toàn không hoảng loạn nữa, cũng không sợ hãi, cô ta cười nói: “Mấy tên khốn nạn có mắt không tròng như các người cứ đợi đến lúc trở thành bữa tối của chúng tôi đi!”
Dứt lời, cô ta còn dùng đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng với nét mặt vô cùng chờ mong.
“Tiểu Lang, lai lịch của cô ta hiển hách lắm sao?” Cẩu Phú Quý hỏi một câu.
Lang Vương thở dài rồi nói: “Không có việc gì, tôi sẽ giải quyết.”
“Giải quyết?” Cô gái cười nói với giọng khinh thườn: ng nghĩ ông là ai hả? Đến chúng tôi mà cũng dám chọc vào, đúng là không biết chữ “chết” viết kiểu gì mài”
“Bốp!
Bị khiêu khích hết lần này đến lần khác, Lang Vương nổi cáu, thẳng tay tát cô gái kia một bạt tai.
“Mẹ nó chứ, cô có biết ông đây là ai không? Ông đây là Lang Vương! Đừng nói là bắt cô, ngay cả khi tôi X cô, sau đó lấy mạng cô ngay trước mặt Adams cũng
vậy, cô có tin là không ai dám ra mặt giúp cô không?”
Khi Lang Vương vừa dứt lời, cái nét mặt không sợ trời không sợ đất của cô gái dần biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi thấu tận trời.
Mặc dù người tộc Bất Tử bọn họ không trà trộn vào thế giới Hắc Ám, nhưng cái danh Lang Vương thì tựa như sấm vang bên tai vậy!
Cô ta có thể chắc chăn Lang Vương không hề mạnh miệng, bởi vì cô ta chỉ là huyết tộc bình thường, sẽ chẳng có ai vì cô ta mà đi đắc tội với vua của thế giới Hắc Ám!
Nửa tiếng đồng hồ sau, đoàn người quay lại biệt thự ban đầu, cô gái bị Nam Cung Thạc đưa vào phòng. Còn về chuyện ông ta muốn nghiên cứu như thế nào thì người khác không thể hiểu hết được. Bởi vì ông ta khoá cửa, không cho bất kỳ
kẻ nào đi vào.
“Cậu nói thử xem, liệu lão Nam có lột hết quần áo trên người cô gái kia ra không?”
“Đó là chắc chắn rồi, nếu không thì nghiên cứu kiểu gì!”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong uống rượu vang đỏ, hút thuốc, ghé đầu thì thâm.
Lang Vương ngồi trên sân phơi, dường như ông ta đang chờ đợi điều gì đó. “Ô ô ô..” Tiếng gầm rú của một chiếc xe thể thao truyền đến.
“Quăng bọn họ ra ngoài cho tôi!”
“Rõ!” Vài tên to con tiến lên định xuống tay.
Làm gì có chuyện Vật Tương Vong và Cẩu Phú Quý ngồi không chờ chết, hai người ra tay cùng lúc.
“Rầm rầm —”
Đám khách xung quanh bắt đầu thấy hoa mắt, mấy tên to con vừa nhìn đã biết là không dễ chọc kia lần lượt ngã xuống đất, miệng không ngừng kêu rên.
Mặc dù Helen cũng đang hoảng loạn, nhưng ngoài mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Các người thật sự muốn chết đúng không?”
“Muốn chết ư?” Vật Tương Vong giơ tay tung một quyền.
Bởi vì tốc độ của Vật Tương Vong quá nhanh nên Helen hoàn toàn không chống đỡ được, cơ thể rắn chắc bị trúng một đòn.
“Bịch...”
Một Helen vốn nhẹ nhàng phong độ té ngã trên nền đất, nhìn anh ta lúc này có vẻ hơi chật vật.
Động tĩnh ở chỗ bọn họ đã thu hút rất nhiều ánh mắt, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong chắp tay khắp bốn hướng.
“Trời ơi, đây là võ công của nước Hạ sao?” “Thật là thần kỳ!” “Nhưng... Mấy người này cũng to gan thật, dám ra tay với ngài Helen!”
Mọi người cảm thấy khiếp sợ trước khả năng đánh đấm của hai người Cẩu Phú Quý, nhưng trên hết, họ bội phục lòng can đảm của bọn họ hơn.
“Chúng ta đi thôi!” Nam Cung Thạc vẫy tay, dường như ông ta cũng không muốn làm to chuyện, bắt một người về nghiên cứu là đủ rồi.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cũng chẳng có hứng thú mấy, vì vậy họ đã vui vẻ đồng ý rời đi.
Cô gái kia bị Lang Vương xách lên như xách một con gà. Đoàn người nghênh ngang rời đi dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
Helen được người khác đỡ dậy, trông sắc mặt anh ta u ám đến đáng sợ, nhưng anh ta cũng không đuổi theo mà biến mất giữa đám đông rất nhanh.
Ở một diễn biến khác. Đoàn người Nam Cung Thạc lái xe rời đi.
Lang Vương cầm vô lăng, điện thoại di động trong túi bỗng đổ chuông, sau khi nghe máy xong, hàng lông mày của ông ta cau thành hình chữ “xuyên”.
“Có chuyện gì vậy?” Vật Tương Vong thấy biểu cảm ông ta không đúng lắm nên tò mò hỏi.
Lang Vương quay đầu liếc nhìn cô gái kia, thấp giọng hỏi: “Cô là người của công tước Adams?”
“Ha ha ha... Bây giờ đã biết sợ rồi sao?”
Lúc này cô gái kia hoàn toàn không hoảng loạn nữa, cũng không sợ hãi, cô ta cười nói: “Mấy tên khốn nạn có mắt không tròng như các người cứ đợi đến lúc trở thành bữa tối của chúng tôi đi!”
Dứt lời, cô ta còn dùng đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng với nét mặt vô cùng chờ mong.
“Tiểu Lang, lai lịch của cô ta hiển hách lắm sao?” Cẩu Phú Quý hỏi một câu.
Lang Vương thở dài rồi nói: “Không có việc gì, tôi sẽ giải quyết.”
“Giải quyết?” Cô gái cười nói với giọng khinh thườn: ng nghĩ ông là ai hả? Đến chúng tôi mà cũng dám chọc vào, đúng là không biết chữ “chết” viết kiểu gì mài”
“Bốp!
Bị khiêu khích hết lần này đến lần khác, Lang Vương nổi cáu, thẳng tay tát cô gái kia một bạt tai.
“Mẹ nó chứ, cô có biết ông đây là ai không? Ông đây là Lang Vương! Đừng nói là bắt cô, ngay cả khi tôi X cô, sau đó lấy mạng cô ngay trước mặt Adams cũng
vậy, cô có tin là không ai dám ra mặt giúp cô không?”
Khi Lang Vương vừa dứt lời, cái nét mặt không sợ trời không sợ đất của cô gái dần biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi thấu tận trời.
Mặc dù người tộc Bất Tử bọn họ không trà trộn vào thế giới Hắc Ám, nhưng cái danh Lang Vương thì tựa như sấm vang bên tai vậy!
Cô ta có thể chắc chăn Lang Vương không hề mạnh miệng, bởi vì cô ta chỉ là huyết tộc bình thường, sẽ chẳng có ai vì cô ta mà đi đắc tội với vua của thế giới Hắc Ám!
Nửa tiếng đồng hồ sau, đoàn người quay lại biệt thự ban đầu, cô gái bị Nam Cung Thạc đưa vào phòng. Còn về chuyện ông ta muốn nghiên cứu như thế nào thì người khác không thể hiểu hết được. Bởi vì ông ta khoá cửa, không cho bất kỳ
kẻ nào đi vào.
“Cậu nói thử xem, liệu lão Nam có lột hết quần áo trên người cô gái kia ra không?”
“Đó là chắc chắn rồi, nếu không thì nghiên cứu kiểu gì!”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong uống rượu vang đỏ, hút thuốc, ghé đầu thì thâm.
Lang Vương ngồi trên sân phơi, dường như ông ta đang chờ đợi điều gì đó. “Ô ô ô..” Tiếng gầm rú của một chiếc xe thể thao truyền đến.
/787
|