Dù Quân Đế có mạnh hơn chăng nữa, không lẽ còn mạnh hơn cả máy bay chiến đấu với xe tăng?
"Phòng thủ!"
Andres bình tĩnh ra lệnh: "Trước khi quân viện trợ tới phải phòng thủ được bến tàu, không được để cho Quân Đế trốn thoát!"
"Vâng..." eet bất chấp khó khăn nhận lời.
Khoảng trăm thành viên còn sống của MI5 vội vàng tản đi trốn ở khắp các góc hẻo lánh ở cảng.
Cùng lúc đó.
Nalisa đang ở trong tòa cao ốc hít sâu một hơi. "Đoàng đoàng đoàng..."
Tiếng súng đột nhiên vang lên bên trong tòa nhà.
Mười mấy thành viên còn lại của MI5 chưa rút lui không phản ứng kịp, liên tục có người ngã xuống đất.
Ngay sau đó, một người dính đây máu xuất hiện trong ánh mắt chăm chú của Nalisa.
"Quân Đế!"
"Thế nào, màn kịch vừa rồi xuất sắc không?”
Vừa nói Lý Trạch Vũ vừa cởi áo sơ mi đẫm máu trên người xuống, để trần cánh tay đi tới gần Nalisa.
“Anh định làm gì?" Nalisa cau mày.
Lý Trạch Vũ cười toe toét, nói: "Người hầu đáng yêu, giờ hãy tới đây hầu hạ chủ nhân đi!"
Nalisa chưa kịp phản ứng thì hai tay đã bị Lý Trạch Vũ tóm chặt, kéo mạnh một cái đè ép mặt cô ta vào vách tường.
Xít!
Lý Trạch Vũ dùng bàn tay khác cởi quần của Nalisa.
"Quân Đế, anh không thể... Đừng... ÁI"
Cảm xúc sợ hãi lập tức chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của Nalisa.
Lý Trạch Vũ không mất lý trí, giờ hắn làm vậy là vì cơn giận của hắn đang rất lớn.
Sau đợt giết chóc, hắn cần phải phát tiết. Mà nữ hầu gái này chính là vật để hắn phát tiết tốt nhất.
"Đừng mà... Dừng lại..." Khóe mắt Nalisa rớm ra một chút nước mắt trong veo.
Cô ta không ghét người đàn ông này, ngược lại hơi thở cuồng dã mạnh mẽ của giống đực trên người hắn lại khiến cô ta mê như điếu đổ.
Về phần tại sao lại khóc, đương nhiên là vì cô ta không cam tâm lần đầu của mình lại bị mất vào lúc này.
Hắn không thể đi dùng bữa với nhau đầu tiên, sau đó đi xem phim, tặng một bó hoa hồng đẹp đế, rồi bắt đầu tiến tới trong bầu không khí lãng mạn à?
Đúng là một tên đáng ghét khốn nạn! Khoảng gần một tiếng sau, trận chiến cỡ nhỏ này mới kết thúc. Nalisa nằm co ro trong góc, nước mắt treo bên khóe mắt chưa biến mất.
Có vẻ Lý đại đương gia đã tỉnh táo lại, hắn nhìn Nalisa ngoan ngoấn đáng yêu rồi lạnh nhạt hỏi: "Cô có sao không?"
"Đồ khốn nạn!"
Nalisa nổi đóa, trừng mắt nhìn hắn.
Tuy trong lòng Lý Trạch Vũ cảm thấy hơi áy náy nhưng không hề biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ mỉm cười đăm chiêu, nói: "Cô nên thấy vui vì tôi không giết cô! Vả lại cô là người hầu của tôi, hầu hạ chủ nhân không hợp lý à?”
"Hừ, tôi sẽ nhớ kỹ món nợ hôm nay!”
Nalisa hung hăng nói.
Lý Trạch Vũ nhún vai, giọng điệu đầu khinh thường: "Nhớ thì nhớ, cùng lắm lần sau tới cô dùng sức với tôi!"
“Anh... Anh là đồ trơ tráo!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Nalisa tỏ ra giận dữ, thoạt nhìn càng dễ thương hơn.
Lý Trạch Vũ định thưởng thức thêm một lát... "Vù vù vùi" Tiếng cánh quạt chói tai vang lên.
Lý Trạch Vũ nhướng mày, hắn nghe ra đây không phải loại máy bay trực thăng bình thường, mà là tiếng cánh quạt của máy bay chiến đấu!
Ngó đầu nhìn ra từ cửa sổ, thấy trên bầu trời xuất hiện mấy chiếc máy bay chiến đấu, từ xa tới gần đều có.
Shit!
Lý Trạch Vũ không ngờ nước Anh điều động cả máy bay chiến đấu!
Không những vậy, dưới đất còn truyền tới những tiếng động ầm ầm!
Là xe tăng!
Dường như Nalisa cũng nhận ra tình hình không đúng, vẻ giận dữ trên mặt bất mất. Sau đó cô ta lên tiếng cảnh cáo: "Chắc chắn là đội quân bảo vệ thành phố của Bozeman đã tới. Tôi khuyên anh tốt nhất hãy bó tay chịu trói ngay đi!"
Bó tay chịu trói!
"“Hừ!"
Lý Trạch Vũ hừ một cái, nói: "Ông đây đã dám nghịch lửa thì sẽ dám chơi tới cùng. Để xem xem cuối cùng ai mới là người phải khóc nhè!"
Vừa dứt lời hắn đã lấy điện thoại ra, quen tay ấn xuống dãy số đứng đầu tiên.
"Gọi các anh em tới Bozeman ngay bây giờ đi, tôi cho các cậu chơi một vố lớn..."
"Phòng thủ!"
Andres bình tĩnh ra lệnh: "Trước khi quân viện trợ tới phải phòng thủ được bến tàu, không được để cho Quân Đế trốn thoát!"
"Vâng..." eet bất chấp khó khăn nhận lời.
Khoảng trăm thành viên còn sống của MI5 vội vàng tản đi trốn ở khắp các góc hẻo lánh ở cảng.
Cùng lúc đó.
Nalisa đang ở trong tòa cao ốc hít sâu một hơi. "Đoàng đoàng đoàng..."
Tiếng súng đột nhiên vang lên bên trong tòa nhà.
Mười mấy thành viên còn lại của MI5 chưa rút lui không phản ứng kịp, liên tục có người ngã xuống đất.
Ngay sau đó, một người dính đây máu xuất hiện trong ánh mắt chăm chú của Nalisa.
"Quân Đế!"
"Thế nào, màn kịch vừa rồi xuất sắc không?”
Vừa nói Lý Trạch Vũ vừa cởi áo sơ mi đẫm máu trên người xuống, để trần cánh tay đi tới gần Nalisa.
“Anh định làm gì?" Nalisa cau mày.
Lý Trạch Vũ cười toe toét, nói: "Người hầu đáng yêu, giờ hãy tới đây hầu hạ chủ nhân đi!"
Nalisa chưa kịp phản ứng thì hai tay đã bị Lý Trạch Vũ tóm chặt, kéo mạnh một cái đè ép mặt cô ta vào vách tường.
Xít!
Lý Trạch Vũ dùng bàn tay khác cởi quần của Nalisa.
"Quân Đế, anh không thể... Đừng... ÁI"
Cảm xúc sợ hãi lập tức chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của Nalisa.
Lý Trạch Vũ không mất lý trí, giờ hắn làm vậy là vì cơn giận của hắn đang rất lớn.
Sau đợt giết chóc, hắn cần phải phát tiết. Mà nữ hầu gái này chính là vật để hắn phát tiết tốt nhất.
"Đừng mà... Dừng lại..." Khóe mắt Nalisa rớm ra một chút nước mắt trong veo.
Cô ta không ghét người đàn ông này, ngược lại hơi thở cuồng dã mạnh mẽ của giống đực trên người hắn lại khiến cô ta mê như điếu đổ.
Về phần tại sao lại khóc, đương nhiên là vì cô ta không cam tâm lần đầu của mình lại bị mất vào lúc này.
Hắn không thể đi dùng bữa với nhau đầu tiên, sau đó đi xem phim, tặng một bó hoa hồng đẹp đế, rồi bắt đầu tiến tới trong bầu không khí lãng mạn à?
Đúng là một tên đáng ghét khốn nạn! Khoảng gần một tiếng sau, trận chiến cỡ nhỏ này mới kết thúc. Nalisa nằm co ro trong góc, nước mắt treo bên khóe mắt chưa biến mất.
Có vẻ Lý đại đương gia đã tỉnh táo lại, hắn nhìn Nalisa ngoan ngoấn đáng yêu rồi lạnh nhạt hỏi: "Cô có sao không?"
"Đồ khốn nạn!"
Nalisa nổi đóa, trừng mắt nhìn hắn.
Tuy trong lòng Lý Trạch Vũ cảm thấy hơi áy náy nhưng không hề biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ mỉm cười đăm chiêu, nói: "Cô nên thấy vui vì tôi không giết cô! Vả lại cô là người hầu của tôi, hầu hạ chủ nhân không hợp lý à?”
"Hừ, tôi sẽ nhớ kỹ món nợ hôm nay!”
Nalisa hung hăng nói.
Lý Trạch Vũ nhún vai, giọng điệu đầu khinh thường: "Nhớ thì nhớ, cùng lắm lần sau tới cô dùng sức với tôi!"
“Anh... Anh là đồ trơ tráo!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Nalisa tỏ ra giận dữ, thoạt nhìn càng dễ thương hơn.
Lý Trạch Vũ định thưởng thức thêm một lát... "Vù vù vùi" Tiếng cánh quạt chói tai vang lên.
Lý Trạch Vũ nhướng mày, hắn nghe ra đây không phải loại máy bay trực thăng bình thường, mà là tiếng cánh quạt của máy bay chiến đấu!
Ngó đầu nhìn ra từ cửa sổ, thấy trên bầu trời xuất hiện mấy chiếc máy bay chiến đấu, từ xa tới gần đều có.
Shit!
Lý Trạch Vũ không ngờ nước Anh điều động cả máy bay chiến đấu!
Không những vậy, dưới đất còn truyền tới những tiếng động ầm ầm!
Là xe tăng!
Dường như Nalisa cũng nhận ra tình hình không đúng, vẻ giận dữ trên mặt bất mất. Sau đó cô ta lên tiếng cảnh cáo: "Chắc chắn là đội quân bảo vệ thành phố của Bozeman đã tới. Tôi khuyên anh tốt nhất hãy bó tay chịu trói ngay đi!"
Bó tay chịu trói!
"“Hừ!"
Lý Trạch Vũ hừ một cái, nói: "Ông đây đã dám nghịch lửa thì sẽ dám chơi tới cùng. Để xem xem cuối cùng ai mới là người phải khóc nhè!"
Vừa dứt lời hắn đã lấy điện thoại ra, quen tay ấn xuống dãy số đứng đầu tiên.
"Gọi các anh em tới Bozeman ngay bây giờ đi, tôi cho các cậu chơi một vố lớn..."
/787
|