Dám để công chúa nhỏ của nước Anh làm hầu gái, có lẽ cũng chỉ có Lý Đại đương gia nghĩ ra và làm được.
“Vậy nếu anh thua, từ nay về sau làm nam bộc của tôi, tôi bảo anh đi hướng Đông, anh không thể đi hướng Tây.”
Nalisa chẳng những không lùi bước mà còn vui vẻ đồng ý.
“Ha ha ha!”
Lý Trạch Vũ cười to nói: “Cứ quyết định như vậy, nếu ai đổi ý thì người đó do chó cái sinh.”
Thấy dáng vẻ hắn tràn đầy tự tin, bỗng nhiên Nalisa có hơi không đủ tự tin.
Nhưng suy nghĩ một lát, tên này không thể mang Chử Vệ Hoa đi, cô ta lại lập tức vô cùng tự tin đồng ý: “Hừ, tôi mới sẽ không đổi ý.”
Một xe ba người đợi hơn ba tiếng trong thung lũng.
Lý Trạch Vũ nhắm mắt dưỡng thần, chuông điện thoại trên người bỗng vang lên.
Là Hắc Lang đánh tới! Dặn dò vài câu, sau khi Lý Trạch Vũ cúp điện thoại thì gửi vị trí của mình qua.
Qua thêm mười mấy phút, trên bầu trời truyền đến tiếng cánh quạt, một chiếc máy bay trực thăng bay từ xa tới gần trong đêm tối.
“Ngài Chử, chúng ta xuống xe trước.” Lý Trạch Vũ dặn dò một tiếng rồi lập tức quay đầu nói với Nalisa: “Nếu cô dám xuống xe thì tôi sẽ bắn chết cô.”
Ba lần bốn lượt bị uy hiếp, Nalisa tức đến sắp phát rồ. Có điều người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cho dù tức giận hơn cô ta cũng không dám nói chữ “không” nào.
Một lát sau, máy bay trực thăng trên bầu trời bay vững vàng trên đầu mấy người, một bậc thang băng dây thừng rơi xuống.
Lý Trạch Vũ nói: “Ngài Chử, ngài leo lên trước, sau đó anh em của tôi sẽ dẫn ngài tới một nơi an toàn, không bao lâu nước Hạ chúng tôi sẽ gửi người tới tiếp ứng ông.”
Chử Vệ Hoa nhíu mày: “Đồng chí nhỏ, cậu không đi cùng tôi?”
“Tôi không thể đi.” Trên mặt Lý Trạch Vũ hiện lên nụ cười khổ.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Máy bay riêng của thánh nữ Thánh Đình, người quan phủ nước Anh chắc chắn không dám tùy tiện chặn đường, nhưng không dám không có nghĩa sẽ không chặn.
Nếu như vần không có tin tức của Chử Vệ Hoa và Nalisa, cho dù là máy bay riêng của Thánh Hoàng bọn họ cũng dám ngăn.
Cho nên hắn phải ở lại hấp dẫn người của quan phủ, như vậy mới có thể để Chử Vệ Hoa thuận lợi thoát thân.
Có lẽ đoán được suy nghĩ của hắn, Chử Vệ Hoa lắc đầu nói: “Tôi không đi, tôi đi đồng chí nhỏ cậu sẽ nguy hiểm, muốn đi chúng ta cùng đi.”
“Ông đi trước, tôi tự có cách thoát thân.” Lý Trạch Vũ giơ tay chỉ Nalisa trên xe, cười ha ha nói: “Nơi này còn một con tin mà, cho nên ông không cần lo lắng cho tôi.”
“Nhưng mà..."
“Không có nhiều như nhị như vậy, đi mau.” Chử Vệ Hoa còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Lý Trạch Vũ ngang ngược ngắt lời.
Một màn này rất có hàm súc “gió hiu hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi không trở về”.
Chử Vệ Hoa biết Lý Trạch Vũ trao cơ hội chạy trốn cho ông ấy, còn nguy hiểm thì giữ lại cho mình.
Vừa nghĩ như vậy, Chử Vệ Hoa nổi lòng tôn kính, ông ấy cúi chào theo kiểu quân sự không theo tiêu chuẩn: “Đồng chí nhỏ, tổ quốc và nhân dân sẽ không bao giờ quên cậu, hứa với tôi nhất định phải an toàn trở về tổ quốc.”
Lý Trạch Vũ vỗ vai ông ấy, mỉm cười không nói.
Chử Vệ Hoa từng bước một bò lên máy bay trực thăng, cuối cùng lại thò đầu ra, nước mắt tuôn rơi hét lên: “Đồng chí nhỏ, tôi chờ cậu ở tổ quốc, nhất định phải bảo trọng.”
Đưa mắt nhìn máy bay trực thăng càng đi càng xa, Lý Trạch Vũ phất tay.
“Bang!” Cửa xe Bentley mở ra, Nalisa mang giày cao gót bước xuống.
Lý Trạch Vũ đen mặt, nghiêm nghị quát: “Ai bảo cô xuống?”
“Tôi... Tôi muốn... đi tiểu.” Sắc mặt Nalisa đỏ lên.
Ách...
Lý Trạch Vũ nhếch miệng, tức giận nói: “Người lười lắm phân tiểu nhiều, cho. cô một phút giải quyết.”
Nalisa vội chạy đến dưới một gốc cây già, cuối cùng không quên cảnh cáo: “Anh không được nhìn lén...”
“Vậy nếu anh thua, từ nay về sau làm nam bộc của tôi, tôi bảo anh đi hướng Đông, anh không thể đi hướng Tây.”
Nalisa chẳng những không lùi bước mà còn vui vẻ đồng ý.
“Ha ha ha!”
Lý Trạch Vũ cười to nói: “Cứ quyết định như vậy, nếu ai đổi ý thì người đó do chó cái sinh.”
Thấy dáng vẻ hắn tràn đầy tự tin, bỗng nhiên Nalisa có hơi không đủ tự tin.
Nhưng suy nghĩ một lát, tên này không thể mang Chử Vệ Hoa đi, cô ta lại lập tức vô cùng tự tin đồng ý: “Hừ, tôi mới sẽ không đổi ý.”
Một xe ba người đợi hơn ba tiếng trong thung lũng.
Lý Trạch Vũ nhắm mắt dưỡng thần, chuông điện thoại trên người bỗng vang lên.
Là Hắc Lang đánh tới! Dặn dò vài câu, sau khi Lý Trạch Vũ cúp điện thoại thì gửi vị trí của mình qua.
Qua thêm mười mấy phút, trên bầu trời truyền đến tiếng cánh quạt, một chiếc máy bay trực thăng bay từ xa tới gần trong đêm tối.
“Ngài Chử, chúng ta xuống xe trước.” Lý Trạch Vũ dặn dò một tiếng rồi lập tức quay đầu nói với Nalisa: “Nếu cô dám xuống xe thì tôi sẽ bắn chết cô.”
Ba lần bốn lượt bị uy hiếp, Nalisa tức đến sắp phát rồ. Có điều người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cho dù tức giận hơn cô ta cũng không dám nói chữ “không” nào.
Một lát sau, máy bay trực thăng trên bầu trời bay vững vàng trên đầu mấy người, một bậc thang băng dây thừng rơi xuống.
Lý Trạch Vũ nói: “Ngài Chử, ngài leo lên trước, sau đó anh em của tôi sẽ dẫn ngài tới một nơi an toàn, không bao lâu nước Hạ chúng tôi sẽ gửi người tới tiếp ứng ông.”
Chử Vệ Hoa nhíu mày: “Đồng chí nhỏ, cậu không đi cùng tôi?”
“Tôi không thể đi.” Trên mặt Lý Trạch Vũ hiện lên nụ cười khổ.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Máy bay riêng của thánh nữ Thánh Đình, người quan phủ nước Anh chắc chắn không dám tùy tiện chặn đường, nhưng không dám không có nghĩa sẽ không chặn.
Nếu như vần không có tin tức của Chử Vệ Hoa và Nalisa, cho dù là máy bay riêng của Thánh Hoàng bọn họ cũng dám ngăn.
Cho nên hắn phải ở lại hấp dẫn người của quan phủ, như vậy mới có thể để Chử Vệ Hoa thuận lợi thoát thân.
Có lẽ đoán được suy nghĩ của hắn, Chử Vệ Hoa lắc đầu nói: “Tôi không đi, tôi đi đồng chí nhỏ cậu sẽ nguy hiểm, muốn đi chúng ta cùng đi.”
“Ông đi trước, tôi tự có cách thoát thân.” Lý Trạch Vũ giơ tay chỉ Nalisa trên xe, cười ha ha nói: “Nơi này còn một con tin mà, cho nên ông không cần lo lắng cho tôi.”
“Nhưng mà..."
“Không có nhiều như nhị như vậy, đi mau.” Chử Vệ Hoa còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Lý Trạch Vũ ngang ngược ngắt lời.
Một màn này rất có hàm súc “gió hiu hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi không trở về”.
Chử Vệ Hoa biết Lý Trạch Vũ trao cơ hội chạy trốn cho ông ấy, còn nguy hiểm thì giữ lại cho mình.
Vừa nghĩ như vậy, Chử Vệ Hoa nổi lòng tôn kính, ông ấy cúi chào theo kiểu quân sự không theo tiêu chuẩn: “Đồng chí nhỏ, tổ quốc và nhân dân sẽ không bao giờ quên cậu, hứa với tôi nhất định phải an toàn trở về tổ quốc.”
Lý Trạch Vũ vỗ vai ông ấy, mỉm cười không nói.
Chử Vệ Hoa từng bước một bò lên máy bay trực thăng, cuối cùng lại thò đầu ra, nước mắt tuôn rơi hét lên: “Đồng chí nhỏ, tôi chờ cậu ở tổ quốc, nhất định phải bảo trọng.”
Đưa mắt nhìn máy bay trực thăng càng đi càng xa, Lý Trạch Vũ phất tay.
“Bang!” Cửa xe Bentley mở ra, Nalisa mang giày cao gót bước xuống.
Lý Trạch Vũ đen mặt, nghiêm nghị quát: “Ai bảo cô xuống?”
“Tôi... Tôi muốn... đi tiểu.” Sắc mặt Nalisa đỏ lên.
Ách...
Lý Trạch Vũ nhếch miệng, tức giận nói: “Người lười lắm phân tiểu nhiều, cho. cô một phút giải quyết.”
Nalisa vội chạy đến dưới một gốc cây già, cuối cùng không quên cảnh cáo: “Anh không được nhìn lén...”
/787
|