Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 684 - Anh, anh muốn làm gì?

/787


“Tiến sĩ Chử, chúng tôi biết việc di dời trụ sở bất ngờ sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến các ông, nhưng tình hình rất khẩn cấp, chúng tôi bất đắc dĩ lắm

mới phải đưa ra quyết định này, hy vọng ông có thể lượng thứ!”

Thái độ của Nalisa với cha cô ta còn chẳng tốt như thế này, điều đó chứng †ỏ cô ta xem trọng Chử Vệ Hoa ra sao.

Đồng tử của Chử Vệ Hoa khẽ co lại, dường như đang suy đoán điều gì đó.

Nalisa đổi chủ đề: “Tiến sĩ Chử, theo kế hoạch, nhiệm vụ nghiên cứu và phát triển này cần thêm bao nhiêu thời gian để hoàn thành?”

Nghe vậy, Chử Vệ Hoa giơ lên hai ngón tay: “Dự kiến là cần hai tháng nữa!” “Lâu vậy sao?” Nalisa nhíu mày.

Theo thông tin cô ta biết được, hạng mục nghiên cứu phát minh này đã bước vào giai đoạn kết thúc, dựa vào tính toán ban đầu thì chỉ còn một tháng nữa thôi!

“Số liệu của hạng mục nghiên cứu này rất phức tạp, một khi xử lý không tốt rất có thể sẽ trở thành “kiếm củi ba năm thiêu một giờ”. Để đảm bảo kết quả thí nghiệm có thể thành công, chúng ta phải kiểm tra lần nữa!”

Khi nói câu này, Chử Vệ Hoa đẩy kính lên, tránh khỏi ánh mắt của Nalisa.

Thật ra bom thông minh kiểu mới đã có thể tiến vào giai đoạn thí nghiệm, hơn nữa ông còn hoàn toàn tin tưởng thí nghiệm sẽ thành công. Sở dĩ ông cố tình kéo dài thời gian là vì ông vẫn đang nung nấu nhớ thương Tổ Quốc.

Tổ Quốc nhất định sẽ đưa ông trở về, ông tịn chắc là vậy!

Nalisa khế gật đầu, tán dương ông: “Tiến sĩ Chử suy nghĩ thật thấu đáo!”

Đã tốn nhiều năm như vậy rồi, bọn họ cũng không quan tâm một tháng bị dư ra làm gì!

Miễn là kết quả thí nghiệm thành công!

“Gốc cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa chợt vang lên.

“Mời vào!”

Nalisa gần như hô lên trong vô thức.



“Két!”

Một người lính mặc quân phục tiến vào, tiện tay đóng cửa lại.

Đôi mắt xinh đẹp của Nalisa hơi nheo lại, cô ta bỗng cảm thấy có gì đó sai Sai.

Tên lính trước mắt vào thì cứ vào đi, tại sao lại vội vàng đóng cửa? Vả lại, tên lính này còn đeo cả khẩu trang!”

“Gậu có việc gì?”

“Bụp!”

Nalisa vừa lên tiếng thì gương mặt lại toát lên vẻ kinh hãi.

Người lính kia khế tháo khẩu trang, để lộ khuôn mặt cô ta vừa căm ghét vừa quen thuộc.

“Quân... Quân Đết”

Nalisa nuốt nước bọt.

Đối phương là Lý Trạch Vũ!

Vượt qua biết bao trắc trở, hắn đã rời khỏi Deland. Mặc dù nước Mỹ đã dỡ bỏ phong toả nhưng hắn cũng không rời đi mà lần theo thông tịn trong tài liệu để

tìm đến nơi này.

Lý Trạch Vũ dang rộng tay, cười nói: “Công chúa Nalisa bé nhỏ, vui mừng không? Bất ngờ không?”

Với Nalisa, việc gặp mặt Lý Trạch Vũ không phải là niềm vui, mà là một cú sốc!

Cô ta kinh hãi tột độ, hỏi: “Anh... Anh vào đây bằng cách nào?”

“Tôi có thể tự do ra vào điện Buckingham, lẻn vào được nơi này có gì lạ lắm sao?”

Lý Trạch Vũ vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Chử Vệ Hoa, hắn cảm thấy người đối diện rất quen mắt.

Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận... Đờ mời



Đúng là bình thường tìm lòi mắt thì chẳng thấy, vô tình thế nào chạm mặt ngay!

“Chử Vệ Hoa?” “Cậu là?” Nghe thấy tiếng nước Hạ thân thuộc, Chử Vệ Hoa bỗng run bắn người.

Lý Trạch Vũ võ lên vai ông, cười sảng khoái: “Tổ Quốc cử tôi tới đây đón ông về nhài”

Về...Nhà... Chử Vệ Hoa nhất thời rưng rưng nước mắt.

Vượt biển rời xa quê hương hơn mười năm nay, ngày nào cũng không thôi khao khát được trở về cố hương.

Hai chữ “Về nhà” này vẫn luôn được chôn sâu trong lòng ông, không thể nhắc tới, cũng không dám nhắc tới!

“Tôi tự giới thiệu bản thân một chút, Lý Trạch Vũ, kẻ hèn này chính là người phụ trách kế hoạch Hộ Hoa.”

Lý Trạch Vũ chìa tay ra một cách thân thiện.

Từ tận đáy lòng, hắn kính nể con người luôn một lòng vì nước này.

Chử Vệ Hoa kích động nắm chặt tay Lý Trạch Vũ, nước mắt chực trào: “Đồng chí, tôi luôn tin tưởng quốc gia sẽ đón tôi trở về!”

“Chử tiên sinh đừng quá kích động.” Lý Trạch Vũ rút tay về, ra hiệu: “Ông đứng bên cạnh chờ tôi một chút.”

Tuy Chử Vệ Hoa không biết hắn muốn làm gì nhưng ông vẫn vui vẻ đồng ý đứng đợi một bên.

Chỉ thấy Lý Trạch Vũ bước từng bước lại gần Nalisa.

“Anh, anh muốn làm gì?”

Nalisa hoảng sợ lùi về phía sau.

Lý Trạch Vũ cười ha hả, nói: “Đồ đàn bà mất nết, ông đây tha cho cô một mạng mà cô không biết cảm ơn, lại còn dám truy nã ông, hôm nay ông nhất định phải xử lý cô!”

Nhận thấy sát khí lạnh băng kia, Nalisa không rét mà run: “Anh, anh không thể giết tôi, cha tôi là Quốc Vương!”

“Cha cô là Chúa.Jesus cũng vô dụng... Hừ...”

/787

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status