Sân bay quốc tế Tuyên Thành. Hai gã đàn ông cao to lực lượng đeo tay nải đi tới, một đen một trắng, tổ hợp này thu hút không ít ánh mắt của các hành khác.
Một chiếc xe thương vụ xa hoa nhanh chóng dừng trước mặt hai người.
"Lên xe."
Cửa kính hạ xuống, người lái xe không phải ai khác, chính là Sói đen.
"A, vậy mà lại là thằng nhóc Sói đen này!" Người đàn ông da trắng lắp bắp kinh hãi.
Người đàn ông da đen thì vội nói: "Sói đen, là đại đương gia bảo cậu tới đón chúng tôi sao?"
"Vô nghĩa."
Sói đen phất tay thúc giục: "Mau lên xe."
Hai người lần lượt lên xe.
Hơn mười phút sau, xe dừng ở khoa học kỹ thuật Vân Dương.
Khi Sói đen dẫn hai người kia vào bộ phận an ninh thì nhìn thấy Lý Trạch Vũ đang ngủ gật.
"Chết tiệt, đại đương gia ở đây làm gì vậy? Ngàn vạn lần đừng nói với tôi là làm... Bảo vệ đóI"
Người đàn ông da trắng kinh ngạc. Lý Trạch Vũ đang ngủ trưa thì bị đánh thức, hắn có hơi khó chịu: ".Jenny, nếu cậu ngứa da thì có thể nói thằng ra, còn nữa làm bảo vệ thì sao? Cậu thật sự khinh thường bảo vệ sao?"
"Không không không, đại đương gia đừng nóng giận, tôi tuyệt đối không có ý này."
Jenny rụt cổ, anh ta vội vàng lui về sau vài bước.
Lý Trạch Vũ nhìn người đàn ông da đen: "George, có mang thứ tôi bảo cậu mang đến không?"
"Đại đương gia yên tâm."
George nhìn đồng hồ nói: "Ở nước Hạ quản nghiêm thứ đó, tôi chỉ có thể sai người vận chuyển tới theo đường biển, trước khi trời tối là hàng sẽ được đưa đến."
Lý Trạch Vũ hài lòng gật đầu.
"Đại đương gia, ngài gọi chúng tôi xa ngàn dặm đến, có phải chuẩn bị làm một chuyện lớn ở nước Hạ không?"
Jenny hưng phấn hỏi.
Lý Trạch Vũ cười ha ha: "Không được coi là chuyện lớn, chỉ có thể nói là cuộc chiến nhỏ thôi."
Cuộc chiến nhỏ?
Jenny và George không tin chuyện ma quỷ này.
Trước đó, bọn họ có một tên đồng đội bị chính khách hãm hại nên bị lưu đày đến chết, vì thế Lý Trạch Vũ lập tức dẫn bọn họ đi đánh cái nước nhỏ kia, hơn nữa còn lăng trì xử tử vài tên chính khách kia!
Cuối cùng Lý Trạch Vũ lại bâng quơ nói một câu: "Chỉ là chút việc nhỏ mà thôi."
Jenny nghĩ, chỉ sợ bắt thủ tướng vương quốc Anh làm kỹ nam, hoặc là đánh bom vương quốc Bạch Kim xinh đẹp mới được coi là chuyện lớn.
"Sói đen, cậu nói nội dung chính hành động lần này cho bọn họ đi."
"Được!"
"Jenny, cậu nói cậu là hacker giỏi số một thế giới đúng không?”
"Đương nhiên,.Jenny tôi đứng thứ hai, có ai dám xưng thứ nhất!"
Lý Trạch Vũ nhận được câu trả lời chắc chăn, hắn cười vừa lòng: "Hành động lần này khá quan trọng với tôi, cần phải cẩn thận, đánh cắp toàn bộ tài liệu tôi muốn đi."
Jenny khoa tay múa chân làm động tác "OK".
"Cộp cộp cộp.'
Đúng lúc này, tiếng giày cao gót truyền đến.
Lý Trạch Vũ nhìn thấy người tới, ban đầu hắn tưởng rằng đối phương là Trần Thanh Dao, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện người phụ nữ này có vẻ lạnh lùng, mới xác nhận người tới là Trần Thanh Tuyết!
Hết cách, hai chị em này không phải cặp sinh đôi bình thường, bọn họ hoàn toàn giống nhau như được khắc ra từ một khuôn, cho nên có đôi khi rất khó nhận ra.
"Bọn họ..."
Trân Thanh Tuyết nhìn thấy mấy người.Jenny, vẻ mặt cô tràn đầy sự nghi hoặc.
Một chiếc xe thương vụ xa hoa nhanh chóng dừng trước mặt hai người.
"Lên xe."
Cửa kính hạ xuống, người lái xe không phải ai khác, chính là Sói đen.
"A, vậy mà lại là thằng nhóc Sói đen này!" Người đàn ông da trắng lắp bắp kinh hãi.
Người đàn ông da đen thì vội nói: "Sói đen, là đại đương gia bảo cậu tới đón chúng tôi sao?"
"Vô nghĩa."
Sói đen phất tay thúc giục: "Mau lên xe."
Hai người lần lượt lên xe.
Hơn mười phút sau, xe dừng ở khoa học kỹ thuật Vân Dương.
Khi Sói đen dẫn hai người kia vào bộ phận an ninh thì nhìn thấy Lý Trạch Vũ đang ngủ gật.
"Chết tiệt, đại đương gia ở đây làm gì vậy? Ngàn vạn lần đừng nói với tôi là làm... Bảo vệ đóI"
Người đàn ông da trắng kinh ngạc. Lý Trạch Vũ đang ngủ trưa thì bị đánh thức, hắn có hơi khó chịu: ".Jenny, nếu cậu ngứa da thì có thể nói thằng ra, còn nữa làm bảo vệ thì sao? Cậu thật sự khinh thường bảo vệ sao?"
"Không không không, đại đương gia đừng nóng giận, tôi tuyệt đối không có ý này."
Jenny rụt cổ, anh ta vội vàng lui về sau vài bước.
Lý Trạch Vũ nhìn người đàn ông da đen: "George, có mang thứ tôi bảo cậu mang đến không?"
"Đại đương gia yên tâm."
George nhìn đồng hồ nói: "Ở nước Hạ quản nghiêm thứ đó, tôi chỉ có thể sai người vận chuyển tới theo đường biển, trước khi trời tối là hàng sẽ được đưa đến."
Lý Trạch Vũ hài lòng gật đầu.
"Đại đương gia, ngài gọi chúng tôi xa ngàn dặm đến, có phải chuẩn bị làm một chuyện lớn ở nước Hạ không?"
Jenny hưng phấn hỏi.
Lý Trạch Vũ cười ha ha: "Không được coi là chuyện lớn, chỉ có thể nói là cuộc chiến nhỏ thôi."
Cuộc chiến nhỏ?
Jenny và George không tin chuyện ma quỷ này.
Trước đó, bọn họ có một tên đồng đội bị chính khách hãm hại nên bị lưu đày đến chết, vì thế Lý Trạch Vũ lập tức dẫn bọn họ đi đánh cái nước nhỏ kia, hơn nữa còn lăng trì xử tử vài tên chính khách kia!
Cuối cùng Lý Trạch Vũ lại bâng quơ nói một câu: "Chỉ là chút việc nhỏ mà thôi."
Jenny nghĩ, chỉ sợ bắt thủ tướng vương quốc Anh làm kỹ nam, hoặc là đánh bom vương quốc Bạch Kim xinh đẹp mới được coi là chuyện lớn.
"Sói đen, cậu nói nội dung chính hành động lần này cho bọn họ đi."
"Được!"
"Jenny, cậu nói cậu là hacker giỏi số một thế giới đúng không?”
"Đương nhiên,.Jenny tôi đứng thứ hai, có ai dám xưng thứ nhất!"
Lý Trạch Vũ nhận được câu trả lời chắc chăn, hắn cười vừa lòng: "Hành động lần này khá quan trọng với tôi, cần phải cẩn thận, đánh cắp toàn bộ tài liệu tôi muốn đi."
Jenny khoa tay múa chân làm động tác "OK".
"Cộp cộp cộp.'
Đúng lúc này, tiếng giày cao gót truyền đến.
Lý Trạch Vũ nhìn thấy người tới, ban đầu hắn tưởng rằng đối phương là Trần Thanh Dao, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện người phụ nữ này có vẻ lạnh lùng, mới xác nhận người tới là Trần Thanh Tuyết!
Hết cách, hai chị em này không phải cặp sinh đôi bình thường, bọn họ hoàn toàn giống nhau như được khắc ra từ một khuôn, cho nên có đôi khi rất khó nhận ra.
"Bọn họ..."
Trân Thanh Tuyết nhìn thấy mấy người.Jenny, vẻ mặt cô tràn đầy sự nghi hoặc.
/787
|