Lý Trạch Vũ ở nước ngoài?
Giọng nói của Tô Cẩn Hoa ở đầu dây bên kia rõ ràng là giật mình, lập tức cười to nói: “Vừa hay có việc cần cậu đi nước ngoài hỗ trợ”
“Ha ha ha, tuy tôi không biết ông muốn tôi hỗ trợ cái gì, nhưng đáng tiếc, tôi không giúp ông được rồi!”
Lý Trạch Vũ dứt khoát từ chối.
Suy nghĩ một chút, Tô Cẩn Hoa nghiêm giọng nói: “Việc này có liên quan đến triển vọng phát triển quân sự của đất nước, vô cùng quan trọng, hiện tại cả nước và nhân dân đều cần cậu...”
“Dừng lại, dừng lại!”
Lý Trạch Vũ không vui ngắt lời: “Đừng tùy tiện chụp cái mũ ấy cho tôi, làm như tôi không giúp thì tôi là tội đồ của đất nước vậy!”
Tô Cẩn Hoa chua xót nói: “Tôi không có ý đó!”
“Không cần biết ông có ý gì, tóm lại tôi lực bất tòng tâm, các ông tìm người khác giỏi hơn đi!”
Nói xong, Lý Trạch Vũ định cúp điện thoại.
Tô Cẩn Hoa vội vàng khuyên nhủ: “Từ từ... Cậu đang ở đâu, còn chưa nghe tôi nói nhiệm vụ là gì mà đã dứt khoát từ chối như vậy rồi?”
Lý Trạch Vũ đanh nói: “Tôi đang ở Nhật Bản, ở đây xảy ra chuyện gì chắc ông cũng biết chứ?”
Với năng lực tình báo của nước Hạ, chắc chắn biết tin Kitao Kazuo bị sát hại! “Nhật Bản...”
Tô Cẩm Hoa lẩm bẩm, buột miệng nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu chứ?”
Kitao Kazuo sớm không chết muộn không chết, Lý Trạch Vũ vừa đến Nhật Bản thì chết.
Lão không thể không nghi ngờ!
“Này này này, tôi nhắc nhở ông trước, cho dù ông là Long Chủ, cũng không được nói bậy!”
“Tôi thừa nhận tôi không thích Nhật Bản, tôi cũng không thích tên thủ tướng chó má kia, nhưng..."
Nói đến đây Lý Trạch Vũ tự giễu cười một tiếng: “Ông nghĩ tôi có bản lĩnh lớn như vậy sao?”
“Cái này...” Tô Cẩn Hoa vốn định nói cậu cớ, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu chuyện này thực sự do tôi làm, lão Tô ông thấy như thế nào?”
Lý Trạch Vũ hỏi một câu đầy ẩn ý. Nghe vậy, Tô Cẩn Hoa trầm tư hồi lâu mới đáp lại: “Nếu đứng ở góc độ cá nhân, tôi sẽ thấy cậu là anh hùng dân tộc, nhưng nếu đừng trước đại nghĩa quốc
gia, tôi thấy cậu làm như vậy là quá thiếu suy nghĩ!”
Phàm là người nước Hạ đều ghét Nhật Bản, không ghét thì không phải là người nước Hạ.
Còn mấy kẻ ngốc nói quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, không thể mang thù hận của thế hệ trước vào thế hệ sau, đây là lời nói của súc sinh.
Bất luận là ai đều không có quyền thay thế hệ trước tha thứ cho đám súc sinh kia!
Trở lại chuyện chính.
Nếu cái chết của Kitao Kazuo thực sự có liên quan đến Lý Trạch Vũ, một khi chuyện này lọt ra ngoài, nước Hạ và Nhật Bản có thể sẽ có chiến tranh bất cứ lúc nào, điều này chắc chắn sẽ khiến kế hoạch phát triển tiềm ẩn của nước Hạ đi chệch hướng!
“Tên nhóc, cậu nói thật với tôi, chuyện này có liên quan đến cậu không?”
Tô Cẩn Hoa lo lắng hỏi han.
Lý Trạch Vũ thề thốt phủ nhận nói: “Chuyện này tuyệt đối không hề liên quan đến tôi.”
Hắn không phải kẻ ngốc, sao hắn có thể ngu ngốc thừa nhận chứ?
Hắn hoàn toàn tự tin, mấy tên ngốc Nhật Bản chắc chăn sẽ không tìm được bất kỳ bằng chứng nào liên quan đến hắn!
“Vậy thì tốt rồi!”
Tô Cẩn Hoa thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Bây giờ cậu bị mắc kẹt ở Nhật Bản và chưa về đúng không?”
“Đúng vậy, chắc phải một thời gian nữa mới quay về, cho nên... các ông tìm người khác giỏi hơn đi!”
“Chuyện này tôi sẽ nghĩ cách!”
Tô Cẩn Hoa nói rằng ông sẽ yêu cầu bộ ngoại giao can thiệp, để Lý Trạch Vũ nhanh chóng được trở về Tổ quốc.
Không ngờ Lý Trạch Vũ lại từ chối nói: “Không được, tôi đến đây cùng với một nhóm bạn, tôi không thể đi một mình!”
“Gái này đơn giản, đến lúc đó sẽ đưa bạn bè của cậu cùng về, cứ quyết định như vậy đi...”
Giọng nói của Tô Cẩn Hoa ở đầu dây bên kia rõ ràng là giật mình, lập tức cười to nói: “Vừa hay có việc cần cậu đi nước ngoài hỗ trợ”
“Ha ha ha, tuy tôi không biết ông muốn tôi hỗ trợ cái gì, nhưng đáng tiếc, tôi không giúp ông được rồi!”
Lý Trạch Vũ dứt khoát từ chối.
Suy nghĩ một chút, Tô Cẩn Hoa nghiêm giọng nói: “Việc này có liên quan đến triển vọng phát triển quân sự của đất nước, vô cùng quan trọng, hiện tại cả nước và nhân dân đều cần cậu...”
“Dừng lại, dừng lại!”
Lý Trạch Vũ không vui ngắt lời: “Đừng tùy tiện chụp cái mũ ấy cho tôi, làm như tôi không giúp thì tôi là tội đồ của đất nước vậy!”
Tô Cẩn Hoa chua xót nói: “Tôi không có ý đó!”
“Không cần biết ông có ý gì, tóm lại tôi lực bất tòng tâm, các ông tìm người khác giỏi hơn đi!”
Nói xong, Lý Trạch Vũ định cúp điện thoại.
Tô Cẩn Hoa vội vàng khuyên nhủ: “Từ từ... Cậu đang ở đâu, còn chưa nghe tôi nói nhiệm vụ là gì mà đã dứt khoát từ chối như vậy rồi?”
Lý Trạch Vũ đanh nói: “Tôi đang ở Nhật Bản, ở đây xảy ra chuyện gì chắc ông cũng biết chứ?”
Với năng lực tình báo của nước Hạ, chắc chắn biết tin Kitao Kazuo bị sát hại! “Nhật Bản...”
Tô Cẩm Hoa lẩm bẩm, buột miệng nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu chứ?”
Kitao Kazuo sớm không chết muộn không chết, Lý Trạch Vũ vừa đến Nhật Bản thì chết.
Lão không thể không nghi ngờ!
“Này này này, tôi nhắc nhở ông trước, cho dù ông là Long Chủ, cũng không được nói bậy!”
“Tôi thừa nhận tôi không thích Nhật Bản, tôi cũng không thích tên thủ tướng chó má kia, nhưng..."
Nói đến đây Lý Trạch Vũ tự giễu cười một tiếng: “Ông nghĩ tôi có bản lĩnh lớn như vậy sao?”
“Cái này...” Tô Cẩn Hoa vốn định nói cậu cớ, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu chuyện này thực sự do tôi làm, lão Tô ông thấy như thế nào?”
Lý Trạch Vũ hỏi một câu đầy ẩn ý. Nghe vậy, Tô Cẩn Hoa trầm tư hồi lâu mới đáp lại: “Nếu đứng ở góc độ cá nhân, tôi sẽ thấy cậu là anh hùng dân tộc, nhưng nếu đừng trước đại nghĩa quốc
gia, tôi thấy cậu làm như vậy là quá thiếu suy nghĩ!”
Phàm là người nước Hạ đều ghét Nhật Bản, không ghét thì không phải là người nước Hạ.
Còn mấy kẻ ngốc nói quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, không thể mang thù hận của thế hệ trước vào thế hệ sau, đây là lời nói của súc sinh.
Bất luận là ai đều không có quyền thay thế hệ trước tha thứ cho đám súc sinh kia!
Trở lại chuyện chính.
Nếu cái chết của Kitao Kazuo thực sự có liên quan đến Lý Trạch Vũ, một khi chuyện này lọt ra ngoài, nước Hạ và Nhật Bản có thể sẽ có chiến tranh bất cứ lúc nào, điều này chắc chắn sẽ khiến kế hoạch phát triển tiềm ẩn của nước Hạ đi chệch hướng!
“Tên nhóc, cậu nói thật với tôi, chuyện này có liên quan đến cậu không?”
Tô Cẩn Hoa lo lắng hỏi han.
Lý Trạch Vũ thề thốt phủ nhận nói: “Chuyện này tuyệt đối không hề liên quan đến tôi.”
Hắn không phải kẻ ngốc, sao hắn có thể ngu ngốc thừa nhận chứ?
Hắn hoàn toàn tự tin, mấy tên ngốc Nhật Bản chắc chăn sẽ không tìm được bất kỳ bằng chứng nào liên quan đến hắn!
“Vậy thì tốt rồi!”
Tô Cẩn Hoa thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Bây giờ cậu bị mắc kẹt ở Nhật Bản và chưa về đúng không?”
“Đúng vậy, chắc phải một thời gian nữa mới quay về, cho nên... các ông tìm người khác giỏi hơn đi!”
“Chuyện này tôi sẽ nghĩ cách!”
Tô Cẩn Hoa nói rằng ông sẽ yêu cầu bộ ngoại giao can thiệp, để Lý Trạch Vũ nhanh chóng được trở về Tổ quốc.
Không ngờ Lý Trạch Vũ lại từ chối nói: “Không được, tôi đến đây cùng với một nhóm bạn, tôi không thể đi một mình!”
“Gái này đơn giản, đến lúc đó sẽ đưa bạn bè của cậu cùng về, cứ quyết định như vậy đi...”
/787
|