Núi Côn Luân tuyết đọng quanh năm
Nhưng ít ai biết rằng sau khi đi xuyên qua một con đường hầm bí ẩn nào đó, phía bên kia ngọn núi lại là một thế giới khác.
Nơi này được gọi là Guixu, bốn mùa như mùa xuân, hoa thơm chim hót. Núi non trùng trùng điệp điệp, mỗi lần tới thời gian nấu cơm, có thể thấy ngọn khói trắng bay lên trời nơi cách đó không xa.
'Trên một cánh đồng lúa, có người đàn ông đang dọn đất để thời gian sau trồng trọt thêm nhiều lương thực. Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc áo lụa màu vàng nhạt cầm hộp đồ ăn đi tới.
“Thiết Ngưu, ăn cơm đi!”
“Tú Nhi, hôm nay ăn gì vậy?”
Người đàn ông nọ đặt cuốc xuống rồi đi về phía cô gái.
Phùng Tú Nhi đặt hộp đồ ăn xuống, sau đó lấy một bát cơm lớn ra, một đĩa thịt heo sốt tương và một vài món ăn chay, cười hì hì nói: “Hôm nay em làm món thịt heo sốt tương mà anh thích nhất.”
Thiết Ngưu chà xát hai lòng bàn tay vào nhau, vui vẻ nói: “Oa, anh sẽ ăn hết!”
Người đàn ông ngồi ăn, người phụ nữ ngồi nhìn, trông họ ngọt ngào hạnh phúc biết bao.
Nhưng đúng vào lúc này, có hai người đàn ông trung niên mặc áo dài bông ở bờ ruộng cách đó không xa đi tới.
Thấy cảnh tượng này, Phùng Tú Nhi cau mày, nụ cười tươi rói trên mặt Thiết Ngưu biến mất tăm, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm trọng không thể che giấu.
Người đàn ông dẫn đầu để râu cá trê, chắp tay khom người: “Đại thiếu gia, lão gia mời cậu quay về!”
Thiết Ngưu chỉ đáp bằng giọng hờ hững: “Ở đây không có đại thiếu gia của các người!”
“Đại thiếu gia!” Một người đàn ông khác chắp tay nói: “Nhị thiếu gia... Chết rồi
Nghe thấy lời này, bát đũa trên tay Thiết Ngưu bỗng rơi xuống đồng ruộng, gã nhìn về phía hai người đàn ông trung niên kia bằng đôi mắt lạnh: “Ông vừa nói cái gì?”
“Nhị thiếu gia chết rồi!”
Người đàn ông kia lặp lại lần nữa.
Hô hấp của Thiết Ngưu dần trở nên đồn dập, gân xanh nổi khắp trán: “Em trai của tôi... Chết như thế nào?”
“Nhị thiếu gia bị người ta đánh gấy tứ chỉ rồi ném xuống... Hố phân, sau đó chết đuối!”
Người đàn ông nọ thấp thỏm đáp.
“Bốp!”
Thiết Ngưu bỗng đấm mạnh lên bờ ruộng, ngọn lửa giận dữ ngập trời bùng cháy trên người gã, gã đỏ mắt hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Là người phương nào dám xuống tay với em trai tôi?”
Người đàn ông râu cá trê nói: “Lão gia đặc biệt dặn chúng tôi tới để mời đại thiếu gia về, đến lúc đó lão gia sẽ kể rõ ràng toàn bộ sự việc cho ngài!”
“Được.” Thiết Ngưu quay đầu nhìn Phùng Tú Nhi: “Tú Nhi, về nhà với anh!” “Nhưng mà cha anh...”
“Xin thiếu phu nhân cứ yên tâm, trước khi chúng tôi tới đây lão gia đã nói là sẽ không phản đối chuyện thiếu phu nhân và đại thiếu gia ở bên nhau!”
Phùng Tú Nhi vừa mở miệng, tên râu cá trê bên cạnh đã cắt ngang.
Thiết Ngưu lại siết chặt tay cô ta hơn, nói: “Tình cảm giữa anh và em trai vốn
rất thân thiết, anh không quan tâm đối phương là ai, nhưng thân làm anh cả, anh phải chém đầu kẻ đó để báo thù rửa hận cho em trai...”
Tại Tái Bắc, vài ngọn đồi nối tiếp nhau trong dãy núi Ural.
Dưới mấy đồi núi này có một hang động nhân tạo.
Nhưng ít ai biết rằng sau khi đi xuyên qua một con đường hầm bí ẩn nào đó, phía bên kia ngọn núi lại là một thế giới khác.
Nơi này được gọi là Guixu, bốn mùa như mùa xuân, hoa thơm chim hót. Núi non trùng trùng điệp điệp, mỗi lần tới thời gian nấu cơm, có thể thấy ngọn khói trắng bay lên trời nơi cách đó không xa.
'Trên một cánh đồng lúa, có người đàn ông đang dọn đất để thời gian sau trồng trọt thêm nhiều lương thực. Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc áo lụa màu vàng nhạt cầm hộp đồ ăn đi tới.
“Thiết Ngưu, ăn cơm đi!”
“Tú Nhi, hôm nay ăn gì vậy?”
Người đàn ông nọ đặt cuốc xuống rồi đi về phía cô gái.
Phùng Tú Nhi đặt hộp đồ ăn xuống, sau đó lấy một bát cơm lớn ra, một đĩa thịt heo sốt tương và một vài món ăn chay, cười hì hì nói: “Hôm nay em làm món thịt heo sốt tương mà anh thích nhất.”
Thiết Ngưu chà xát hai lòng bàn tay vào nhau, vui vẻ nói: “Oa, anh sẽ ăn hết!”
Người đàn ông ngồi ăn, người phụ nữ ngồi nhìn, trông họ ngọt ngào hạnh phúc biết bao.
Nhưng đúng vào lúc này, có hai người đàn ông trung niên mặc áo dài bông ở bờ ruộng cách đó không xa đi tới.
Thấy cảnh tượng này, Phùng Tú Nhi cau mày, nụ cười tươi rói trên mặt Thiết Ngưu biến mất tăm, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm trọng không thể che giấu.
Người đàn ông dẫn đầu để râu cá trê, chắp tay khom người: “Đại thiếu gia, lão gia mời cậu quay về!”
Thiết Ngưu chỉ đáp bằng giọng hờ hững: “Ở đây không có đại thiếu gia của các người!”
“Đại thiếu gia!” Một người đàn ông khác chắp tay nói: “Nhị thiếu gia... Chết rồi
Nghe thấy lời này, bát đũa trên tay Thiết Ngưu bỗng rơi xuống đồng ruộng, gã nhìn về phía hai người đàn ông trung niên kia bằng đôi mắt lạnh: “Ông vừa nói cái gì?”
“Nhị thiếu gia chết rồi!”
Người đàn ông kia lặp lại lần nữa.
Hô hấp của Thiết Ngưu dần trở nên đồn dập, gân xanh nổi khắp trán: “Em trai của tôi... Chết như thế nào?”
“Nhị thiếu gia bị người ta đánh gấy tứ chỉ rồi ném xuống... Hố phân, sau đó chết đuối!”
Người đàn ông nọ thấp thỏm đáp.
“Bốp!”
Thiết Ngưu bỗng đấm mạnh lên bờ ruộng, ngọn lửa giận dữ ngập trời bùng cháy trên người gã, gã đỏ mắt hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Là người phương nào dám xuống tay với em trai tôi?”
Người đàn ông râu cá trê nói: “Lão gia đặc biệt dặn chúng tôi tới để mời đại thiếu gia về, đến lúc đó lão gia sẽ kể rõ ràng toàn bộ sự việc cho ngài!”
“Được.” Thiết Ngưu quay đầu nhìn Phùng Tú Nhi: “Tú Nhi, về nhà với anh!” “Nhưng mà cha anh...”
“Xin thiếu phu nhân cứ yên tâm, trước khi chúng tôi tới đây lão gia đã nói là sẽ không phản đối chuyện thiếu phu nhân và đại thiếu gia ở bên nhau!”
Phùng Tú Nhi vừa mở miệng, tên râu cá trê bên cạnh đã cắt ngang.
Thiết Ngưu lại siết chặt tay cô ta hơn, nói: “Tình cảm giữa anh và em trai vốn
rất thân thiết, anh không quan tâm đối phương là ai, nhưng thân làm anh cả, anh phải chém đầu kẻ đó để báo thù rửa hận cho em trai...”
Tại Tái Bắc, vài ngọn đồi nối tiếp nhau trong dãy núi Ural.
Dưới mấy đồi núi này có một hang động nhân tạo.
/787
|