Nghe tới đây, lão Mạc khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi: "Trước khi chết, Hách Liên vô tình có nói cho cháu nghe chuyện gì khác nữa không?”
"Cũng có, nhưng cháu cảm thấy lão ta chỉ đang nói nhăng nói cuội thôi!" "Lão ta nói gì?" "Trường sinh bất lão!" Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười, đái
cháu rằng bên trong Quy Khư có một ngọn núi Phượng Hoàng, là nơi sinh sống của một loại cây thuốc có thể giúp con người ta trường sinh bất lão!"
"Ha ha ha... Lão Mạc không kiềm được mà bật cười thành tiếng: "Lão ta thông minh cả đời, không ngờ trên phương diện này lại ngu muội tới vậy, nếu trên đời có thuốc trường sinh bất lão thật, có lẽ tiên nhân đã sớm hạ phàm rồi... Ngoại trừ chuyện này ra, lão ta còn nói gì nữa không?”
"Hết rồi!" “Thật sự hết rồi?" "Hết... Hết thật rồi." Lý Trạch Vũ khẳng định chắc nịch.
Lão Mạc không khỏi cau mày, hỏi tiếp: 'Lão có từng nhắc tới "Huyết Linh Chi" trước mặt cháu không?”
"Huyết Linh Chỉ? À... Có." Bấy giờ, Lý Trạch Vũ mới nhớ ra, để lừa được Ngự Long thần công của hắn vào tay, Hách Liên vô tình từng bảo gì mà bên trong Quy Khư có rất nhiều dược liệu quý hiếm đã sớm tuyệt chủng, tỷ như Huyết Linh Chỉ.
Có vẻ lão Mạc rất để ý tới thứ này, hấp tấp hét lên: "Thế lão có nói Huyết Linh Chi đang ở đâu không?"
"Lão ta chỉ thuận miệng liệt kê thôi chứ không nói quá nhiều về nó ạ." Nói đoạn, Lý Trạch Vũ tò mò hỏi ngược: 'Lão Mạc, ông cần Huyết Linh Chỉ hả?" Nghĩ tới, Hách Liên vô tình vì lừa gạt hắn Ngự Long thần công, nói cái gì Quy Khư cảnh nội có vô số sớm tan biến tại đời dược liệu trân quý, trong đó có Huyết Linh Chỉ.
Lão Mạc khẽ quay sang nhìn Lý Viễn Sơn, sau đó mới gật đầu đáp: "Rất cần."
Lý Trạch Vũ từng đọc sơ phần tóm tắt về cây thuốc này trong Hoàng Đế Nội Kinh. Theo nội dung ghi trong sách thì Huyết Linh Chỉ là dược liệu chí dương, có. tác dụng trừ hàn. Với những người thể hàn bẩm sinh như Triệu Như Mộng, chỉ cần một gốc Huyết Linh Chỉ là có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề của cô ta.
Ngoài ra Huyết Linh Chi còn có một tác dụng khác, đó là kích thích nguyên thần trong cơ thể người, tức là tế bào thần kinh. Nếu cho người thực vật dùng Huyết Linh Chỉ, xác suất tỉnh lại của họ sẽ tăng cao gấp mấy lần.
Thấy lão Mạc để ý tới Huyết Linh Chi như vậy, Lý Trạch Vũ không khỏi nghi rằng có lẽ một người thân cực kỳ quan trọng với ông ấy mắc chứng thể hàn bẩm sinh, hoặc là đang hôn mê bất tỉnh, sống thực vật.
"Nhóc con, nếu Hách Liên vô tình không chết, chắc chắn hai người sế còn gặp lại, đến lúc đó nhớ giữ lại cái mạng già của lão ta nhé." Lão Mạc nói mà như cầu xin.
Lý Trạch Vũ không chút do dự đồng ý: "Không thành vấn đề, tới lúc đó nhất định cháu sẽ bắt lão ta khai ra chỗ của Huyết Linh Chi, bằng không cháu sẽ tẩn ông ta tới ỉa ra quần luôn."
"Ha ha hai"
"Ha ha ha...
Lý Viễn Sơn và Lão Mạc không kiềm được mà bật cười.
"Xong rồi đúng không ạ? Thế cháu đi ngủ nhé." Lý Trạch Vũ đứng dậy, toan rời đi. Đúng là hắn có thể không ngủ không nghỉ tận mười ngày mười đêm, nhưng nếu đã có thời gian để ngủ thì tại sao phải thức làm gì?
Ngủ có thể giúp đẹp da đó biết không?
Nhưng còn chưa về được đến phòng thì điện thoại trong túi lại vang lên... là Yêu Cơ gọi tới!
"Tới tận bây giờ Như Mộng vẫn chưa về." Vừa bắt máy, Yêu Cơ tức khắc kích động hét vào điện thoại.
Lý Trạch Vũ cau mày, hỏi: "Bà không gọi cho cô ấy hả?" "Điện thoại tắt máy, không gọi được!" Yêu Cơ hoảng loạn hét lớn.
Nghe đến đây, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Lý Trạch Vũ, hắn không kiềm được mà nghĩ đến một khả năng...
Trên thảo nguyên Tái Bắc, một chiếc Land Cruiser chuẩn bị bay qua biên giới tiến vào địa phận của nước Thảo Nguyên, và người cầm lái lại chính là Triệu Như Mộng.
Băng sau còn một người khác đang ngồi xếp bằng, và không ai khác chính là kẻ đã tìm được đường sống trong chỗ chết - Hách Liên vô tình!
"Thánh Vương, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu thế?" Triệu Như Mộng bày ra vẻ mặt lo lắng, hỏi.
Lúc trước, cô ta cho rằng Lý Trạch Vũ đã rời đi nên mới một mình lái xe chạy. tới Hoàng Thành, về sau lại hay tin Lý Trạch Vũ vẫn chưa đi, bèn vội vàng quay ngược trở về, ai ngờ đâu giữa đường lại bắt gặp Hách Liên vô tình.
Cô gái này không hề hay biết gì những chuyện đã xảy ra trong bộ lạc, thế nên mới vươn tay giúp Hách Liên vô tình. Kết quả là một người trời sinh tính tình ngây thơ, không biết đề phòng người ngoài như cô đã bị Hách Liên vô tình đánh lén, sau đó bị bắt uống thuốc độc, không còn cách nào khác, cô ta chỉ đành nghe theo lệnh của Hách Liên vô tình.
"Cô có biết tại sao bổn tọa lại chật vật tới vậy không?" Sau một đêm điều tức, vết thương trên người Hách Liên vô tình đã tốt hơn nhiều.
Triệu Như Mộng liếc nhìn lão ta qua gương chiếu hậu, lắc đầu đáp: "Tôi không biết!"
"Nhờ chuyện tốt mà người chồng sắp cưới của cô đã làm đấy!" Nói tới đây, trên mắt Hách Liên vô tình ánh lên vẻ tàn nhẫn.
Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Như Mộng trợn trừng, trong đầu bỗng hiện lên bóng dáng của Lý Trạch Vũ.
"Hẳn thằng nhãi kia đang tưởng rằng bổn tọa chết chắc rồi nhỉ? Ha ha ha... Nếu không nhờ người vợ tốt này của hắn, có lẽ bổn tọa đã ngã xuống thật rồi." Vừa nghĩ thế, Hách Liên vô tình không kiềm được mà bật cười khoái trá.
Tạo hóa trêu ngươi sao?
Không đúng, phải nói là ông trời không tuyệt đường lão ta!
Đúng hơn là cả ông trời cũng đứng về phía lão đây này!
"Cô cứ yên tâm, bổn tọa sẽ không giết cô đâu, bổn tọa còn phải giữ cô làm con tin để giành lại mọi thứ vốn thuộc về bổn tọa chứ..."
"Cũng có, nhưng cháu cảm thấy lão ta chỉ đang nói nhăng nói cuội thôi!" "Lão ta nói gì?" "Trường sinh bất lão!" Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười, đái
cháu rằng bên trong Quy Khư có một ngọn núi Phượng Hoàng, là nơi sinh sống của một loại cây thuốc có thể giúp con người ta trường sinh bất lão!"
"Ha ha ha... Lão Mạc không kiềm được mà bật cười thành tiếng: "Lão ta thông minh cả đời, không ngờ trên phương diện này lại ngu muội tới vậy, nếu trên đời có thuốc trường sinh bất lão thật, có lẽ tiên nhân đã sớm hạ phàm rồi... Ngoại trừ chuyện này ra, lão ta còn nói gì nữa không?”
"Hết rồi!" “Thật sự hết rồi?" "Hết... Hết thật rồi." Lý Trạch Vũ khẳng định chắc nịch.
Lão Mạc không khỏi cau mày, hỏi tiếp: 'Lão có từng nhắc tới "Huyết Linh Chi" trước mặt cháu không?”
"Huyết Linh Chỉ? À... Có." Bấy giờ, Lý Trạch Vũ mới nhớ ra, để lừa được Ngự Long thần công của hắn vào tay, Hách Liên vô tình từng bảo gì mà bên trong Quy Khư có rất nhiều dược liệu quý hiếm đã sớm tuyệt chủng, tỷ như Huyết Linh Chỉ.
Có vẻ lão Mạc rất để ý tới thứ này, hấp tấp hét lên: "Thế lão có nói Huyết Linh Chi đang ở đâu không?"
"Lão ta chỉ thuận miệng liệt kê thôi chứ không nói quá nhiều về nó ạ." Nói đoạn, Lý Trạch Vũ tò mò hỏi ngược: 'Lão Mạc, ông cần Huyết Linh Chỉ hả?" Nghĩ tới, Hách Liên vô tình vì lừa gạt hắn Ngự Long thần công, nói cái gì Quy Khư cảnh nội có vô số sớm tan biến tại đời dược liệu trân quý, trong đó có Huyết Linh Chỉ.
Lão Mạc khẽ quay sang nhìn Lý Viễn Sơn, sau đó mới gật đầu đáp: "Rất cần."
Lý Trạch Vũ từng đọc sơ phần tóm tắt về cây thuốc này trong Hoàng Đế Nội Kinh. Theo nội dung ghi trong sách thì Huyết Linh Chỉ là dược liệu chí dương, có. tác dụng trừ hàn. Với những người thể hàn bẩm sinh như Triệu Như Mộng, chỉ cần một gốc Huyết Linh Chỉ là có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề của cô ta.
Ngoài ra Huyết Linh Chi còn có một tác dụng khác, đó là kích thích nguyên thần trong cơ thể người, tức là tế bào thần kinh. Nếu cho người thực vật dùng Huyết Linh Chỉ, xác suất tỉnh lại của họ sẽ tăng cao gấp mấy lần.
Thấy lão Mạc để ý tới Huyết Linh Chi như vậy, Lý Trạch Vũ không khỏi nghi rằng có lẽ một người thân cực kỳ quan trọng với ông ấy mắc chứng thể hàn bẩm sinh, hoặc là đang hôn mê bất tỉnh, sống thực vật.
"Nhóc con, nếu Hách Liên vô tình không chết, chắc chắn hai người sế còn gặp lại, đến lúc đó nhớ giữ lại cái mạng già của lão ta nhé." Lão Mạc nói mà như cầu xin.
Lý Trạch Vũ không chút do dự đồng ý: "Không thành vấn đề, tới lúc đó nhất định cháu sẽ bắt lão ta khai ra chỗ của Huyết Linh Chi, bằng không cháu sẽ tẩn ông ta tới ỉa ra quần luôn."
"Ha ha hai"
"Ha ha ha...
Lý Viễn Sơn và Lão Mạc không kiềm được mà bật cười.
"Xong rồi đúng không ạ? Thế cháu đi ngủ nhé." Lý Trạch Vũ đứng dậy, toan rời đi. Đúng là hắn có thể không ngủ không nghỉ tận mười ngày mười đêm, nhưng nếu đã có thời gian để ngủ thì tại sao phải thức làm gì?
Ngủ có thể giúp đẹp da đó biết không?
Nhưng còn chưa về được đến phòng thì điện thoại trong túi lại vang lên... là Yêu Cơ gọi tới!
"Tới tận bây giờ Như Mộng vẫn chưa về." Vừa bắt máy, Yêu Cơ tức khắc kích động hét vào điện thoại.
Lý Trạch Vũ cau mày, hỏi: "Bà không gọi cho cô ấy hả?" "Điện thoại tắt máy, không gọi được!" Yêu Cơ hoảng loạn hét lớn.
Nghe đến đây, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Lý Trạch Vũ, hắn không kiềm được mà nghĩ đến một khả năng...
Trên thảo nguyên Tái Bắc, một chiếc Land Cruiser chuẩn bị bay qua biên giới tiến vào địa phận của nước Thảo Nguyên, và người cầm lái lại chính là Triệu Như Mộng.
Băng sau còn một người khác đang ngồi xếp bằng, và không ai khác chính là kẻ đã tìm được đường sống trong chỗ chết - Hách Liên vô tình!
"Thánh Vương, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu thế?" Triệu Như Mộng bày ra vẻ mặt lo lắng, hỏi.
Lúc trước, cô ta cho rằng Lý Trạch Vũ đã rời đi nên mới một mình lái xe chạy. tới Hoàng Thành, về sau lại hay tin Lý Trạch Vũ vẫn chưa đi, bèn vội vàng quay ngược trở về, ai ngờ đâu giữa đường lại bắt gặp Hách Liên vô tình.
Cô gái này không hề hay biết gì những chuyện đã xảy ra trong bộ lạc, thế nên mới vươn tay giúp Hách Liên vô tình. Kết quả là một người trời sinh tính tình ngây thơ, không biết đề phòng người ngoài như cô đã bị Hách Liên vô tình đánh lén, sau đó bị bắt uống thuốc độc, không còn cách nào khác, cô ta chỉ đành nghe theo lệnh của Hách Liên vô tình.
"Cô có biết tại sao bổn tọa lại chật vật tới vậy không?" Sau một đêm điều tức, vết thương trên người Hách Liên vô tình đã tốt hơn nhiều.
Triệu Như Mộng liếc nhìn lão ta qua gương chiếu hậu, lắc đầu đáp: "Tôi không biết!"
"Nhờ chuyện tốt mà người chồng sắp cưới của cô đã làm đấy!" Nói tới đây, trên mắt Hách Liên vô tình ánh lên vẻ tàn nhẫn.
Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Như Mộng trợn trừng, trong đầu bỗng hiện lên bóng dáng của Lý Trạch Vũ.
"Hẳn thằng nhãi kia đang tưởng rằng bổn tọa chết chắc rồi nhỉ? Ha ha ha... Nếu không nhờ người vợ tốt này của hắn, có lẽ bổn tọa đã ngã xuống thật rồi." Vừa nghĩ thế, Hách Liên vô tình không kiềm được mà bật cười khoái trá.
Tạo hóa trêu ngươi sao?
Không đúng, phải nói là ông trời không tuyệt đường lão ta!
Đúng hơn là cả ông trời cũng đứng về phía lão đây này!
"Cô cứ yên tâm, bổn tọa sẽ không giết cô đâu, bổn tọa còn phải giữ cô làm con tin để giành lại mọi thứ vốn thuộc về bổn tọa chứ..."
/787
|