Mặc dù huân chương Tử Kinh trong tay Lý Trạch Vũ là kim bài miễn tử nhưng nếu thật sự muốn trị tội thằng nhãi này thì một cái huân chương không đủ để bù đắp hết những tội ác của hắn!
€ó điều, Tô Cẩn Hoa không những không cho rằng Lý Trạch Vũ có tội, thậm chí lão còn giải vây cho hắn. Người sáng suốt đều nhìn ra được, lão đang bảo vệ Lý Trạch Vũ. Vậy nên dù Lý Trạch Vũ có giữ im lặng thì các đại lão trong phủ Tổng quân cũng sẽ không bắt bẻ hắn nữa.
Tan họp.
Lý Trạch Vũ vừa bước chân ra khỏi phủ Tổng quân đã bị lính cảnh vệ của Tô Cẩn Hoa gọi lại.
“Long chủ bảo tôi chuyển lời lại với anh, chỉ cần làm tốt những chuyện vì bá tánh vì quốc gia là được, còn những chuyện khác ngài ấy sẽ ủng hộ anh vô điều kiện. Nhưng lần sau anh không nên lỗ mãng như thế.”
“Tôi hiểu rồi.” Lý Trạch Vũ ngầm hiểu, hắn cười gượng mấy tiếng. Sau khi tên lính cảnh vệ rời đi, Long Thanh Phong đứng đợi đã lâu cũng đi tới.
“Có thể nói chuyện chút không?” Long Thanh Phong cười nói.
"Tôi không có thời gian, tôi phải đi giải quyết...”
Lý Trạch Vũ lắc đầu, hắn đáp: Nói được một nửa, tự nhiên Lý Trạch Vũ bỗng nghĩ tới điều gì đó, vì thế nên hắn đã chuyển chủ đề: “Tôi mời ông uống rượu, được không?”
Uống rượu ư?
Long Thanh Phong cũng hơi lớn tuổi, đầu óc không thể nhanh nhạy được. như lúc trẻ, ông ấy vẫn chưa kịp phản ứng đã bị Lý Trạch Vũ kéo lên xe.
“Ôôô..”
Lý Trạch Vũ giãm chân ga hết cỡ, chiếc xe lao nhanh như con ngựa hoang thoát cương.
Long Thanh Phong nắm chặt đai an toàn, ông ấy nhắc nhở: “Thằng nhóc này, cậu có thể chạy chậm lại chút được không? Tôi già rồi, tim tôi không chịu được đòn đả kích nào đâu!”
“He he!” Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười nói: “Tôi có chứng chỉ tay đua chuyên nghiệp đấy, ông yên tâm!”
“Người chết đuối thường là người biết bơi, chàng trai trẻ... Mẹ nó, cậu lái chậm thôi!”
Hơn mười phút sau, khi xe dừng lại, khuôn mặt già nua của Long Thanh Phong đã tái nhợt đi vì sợ hãi.
Lý Trạch Vũ liếc ngang ông ấy một cái, sau đó nói với giọng khinh thường: “Thực lực của ông cũng không tệ lắm, vậy mà ngồi cái xe thôi cũng sợ đến mức. này rồi, đúng là không có tương lai gì cải”
“Thằng nhóc nhà cậu...”
Long Thanh Phong định hờn dỗi lại mấy câu, nhưng Lý Trạch Vũ đã bước vào câu lạc bộ trước mặt, rơi vào đường cùng, ông ấy chỉ đành theo sát phía sau.
Tại câu lạc bộ tập trung toàn những nhân vật nổi tiếng, hàng loạt người đẹp đứng xếp hàng trước mặt Lý Trạch Vũ và Long Thanh Phong.
“Lão Long, ông chọn mấy cô đi, hôm nay tôi mời!”
Lý Trạch Vũ tạo dáng “mời ông”.
'Trông Long Thanh Phong có phần ngượng ngùng. Không phải ông ấy chưa từng uống rượu với gái, lúc còn trẻ ông ấy cũng chơi bời mấy năm trời rồi. Chỉ có điều, giờ ông ấy đã có tuổi, lại đi uống rượu chơi gái với một người bằng tuổi cháu mình, nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì ông ấy cũng không biết rúc cái mặt già này đi đâu.
“Yên tâm đi, chỗ này kín đáo lắm, không có ai biết đâu!”
“Vậy sao? Vậy thì tôi không khách sáo...” Long Thanh Phong chà lòng bàn tay vào nhau, chọn một lèo ba người đẹp.
Nửa ngày trôi qua, bên trong căn phòng thuê có vô số vỏ chai rượu.
Khuôn mặt Long Thanh Phong ửng đỏ, rõ ràng là ông ấy uống cũng khá nhiều. Bình thường trông ông già này rất nghiêm túc, nhưng thực ra nội tâm lại khá hoang dã, uống có mấy ly rượu là bắt đầu thả lỏng, quên luôn cả mục đích tới tìm Lý Trạch Vũ!
“Chúng ta tung xúc xắc đi, chơi không sáu bảy, được không?” Một người đẹp đề nghị.
Long Thanh Phong cười he he, vui vẻ đồng ý: “Chơi xúc xắc ấy hả? Lúc ông đây còn trẻ, không ai dám làm đối thủ của tôi trong trò này đâu!”
“Loảng xoảng!”
Đột nhiên, cửa phòng riêng bị ai đó đá văng chỉ bằng một chân. Giây tiếp theo, một ông già khoảng bảy mươi tuổi bước vào, đằng sau là hai người đàn ông trẻ tuổi.
“Mẹ nó!”
Đang vui lại bị người khác quấy rây, Long Thanh Phong tức đến nỗi tím mặt.
€ó điều, Tô Cẩn Hoa không những không cho rằng Lý Trạch Vũ có tội, thậm chí lão còn giải vây cho hắn. Người sáng suốt đều nhìn ra được, lão đang bảo vệ Lý Trạch Vũ. Vậy nên dù Lý Trạch Vũ có giữ im lặng thì các đại lão trong phủ Tổng quân cũng sẽ không bắt bẻ hắn nữa.
Tan họp.
Lý Trạch Vũ vừa bước chân ra khỏi phủ Tổng quân đã bị lính cảnh vệ của Tô Cẩn Hoa gọi lại.
“Long chủ bảo tôi chuyển lời lại với anh, chỉ cần làm tốt những chuyện vì bá tánh vì quốc gia là được, còn những chuyện khác ngài ấy sẽ ủng hộ anh vô điều kiện. Nhưng lần sau anh không nên lỗ mãng như thế.”
“Tôi hiểu rồi.” Lý Trạch Vũ ngầm hiểu, hắn cười gượng mấy tiếng. Sau khi tên lính cảnh vệ rời đi, Long Thanh Phong đứng đợi đã lâu cũng đi tới.
“Có thể nói chuyện chút không?” Long Thanh Phong cười nói.
"Tôi không có thời gian, tôi phải đi giải quyết...”
Lý Trạch Vũ lắc đầu, hắn đáp: Nói được một nửa, tự nhiên Lý Trạch Vũ bỗng nghĩ tới điều gì đó, vì thế nên hắn đã chuyển chủ đề: “Tôi mời ông uống rượu, được không?”
Uống rượu ư?
Long Thanh Phong cũng hơi lớn tuổi, đầu óc không thể nhanh nhạy được. như lúc trẻ, ông ấy vẫn chưa kịp phản ứng đã bị Lý Trạch Vũ kéo lên xe.
“Ôôô..”
Lý Trạch Vũ giãm chân ga hết cỡ, chiếc xe lao nhanh như con ngựa hoang thoát cương.
Long Thanh Phong nắm chặt đai an toàn, ông ấy nhắc nhở: “Thằng nhóc này, cậu có thể chạy chậm lại chút được không? Tôi già rồi, tim tôi không chịu được đòn đả kích nào đâu!”
“He he!” Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười nói: “Tôi có chứng chỉ tay đua chuyên nghiệp đấy, ông yên tâm!”
“Người chết đuối thường là người biết bơi, chàng trai trẻ... Mẹ nó, cậu lái chậm thôi!”
Hơn mười phút sau, khi xe dừng lại, khuôn mặt già nua của Long Thanh Phong đã tái nhợt đi vì sợ hãi.
Lý Trạch Vũ liếc ngang ông ấy một cái, sau đó nói với giọng khinh thường: “Thực lực của ông cũng không tệ lắm, vậy mà ngồi cái xe thôi cũng sợ đến mức. này rồi, đúng là không có tương lai gì cải”
“Thằng nhóc nhà cậu...”
Long Thanh Phong định hờn dỗi lại mấy câu, nhưng Lý Trạch Vũ đã bước vào câu lạc bộ trước mặt, rơi vào đường cùng, ông ấy chỉ đành theo sát phía sau.
Tại câu lạc bộ tập trung toàn những nhân vật nổi tiếng, hàng loạt người đẹp đứng xếp hàng trước mặt Lý Trạch Vũ và Long Thanh Phong.
“Lão Long, ông chọn mấy cô đi, hôm nay tôi mời!”
Lý Trạch Vũ tạo dáng “mời ông”.
'Trông Long Thanh Phong có phần ngượng ngùng. Không phải ông ấy chưa từng uống rượu với gái, lúc còn trẻ ông ấy cũng chơi bời mấy năm trời rồi. Chỉ có điều, giờ ông ấy đã có tuổi, lại đi uống rượu chơi gái với một người bằng tuổi cháu mình, nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì ông ấy cũng không biết rúc cái mặt già này đi đâu.
“Yên tâm đi, chỗ này kín đáo lắm, không có ai biết đâu!”
“Vậy sao? Vậy thì tôi không khách sáo...” Long Thanh Phong chà lòng bàn tay vào nhau, chọn một lèo ba người đẹp.
Nửa ngày trôi qua, bên trong căn phòng thuê có vô số vỏ chai rượu.
Khuôn mặt Long Thanh Phong ửng đỏ, rõ ràng là ông ấy uống cũng khá nhiều. Bình thường trông ông già này rất nghiêm túc, nhưng thực ra nội tâm lại khá hoang dã, uống có mấy ly rượu là bắt đầu thả lỏng, quên luôn cả mục đích tới tìm Lý Trạch Vũ!
“Chúng ta tung xúc xắc đi, chơi không sáu bảy, được không?” Một người đẹp đề nghị.
Long Thanh Phong cười he he, vui vẻ đồng ý: “Chơi xúc xắc ấy hả? Lúc ông đây còn trẻ, không ai dám làm đối thủ của tôi trong trò này đâu!”
“Loảng xoảng!”
Đột nhiên, cửa phòng riêng bị ai đó đá văng chỉ bằng một chân. Giây tiếp theo, một ông già khoảng bảy mươi tuổi bước vào, đằng sau là hai người đàn ông trẻ tuổi.
“Mẹ nó!”
Đang vui lại bị người khác quấy rây, Long Thanh Phong tức đến nỗi tím mặt.
/787
|