Tên tóc xoăn cảm thấy như vừa gặp ma. Khi bàn tay hắn ta còn chưa kịp chộp vào cổ Diệp Khuynh Thành, một lão đạo sĩ ngậm điếu thuốc chẳng biết từ đâu hiện ra trước mắt, cổ tay hắn tay cũng bị đối phương ghìm chặt.
Làm sao có thể!
'Tên tóc xoăn muốn rút tay về nhưng lại có cảm giác cánh tay mình đang bị bàn ê-tô kẹp chặt.
“Rắc rắc!”
Sau đó là tiếng xương nứt vỡ.
Đạo sĩ Vô Trần chỉ hơi vận sức, cổ tay tên tóc xoăn đã bị bẻ gấy.
Cảnh tượng này khiến ả tóc vàng và gã mũi lõ lấy làm kinh hãi.
Phải giới Chiến Thần, hai người bọn chúng còn thua kém hắn ta rất nhiều.
Phải biết rằng, tên tóc xoăn có sức mạnh sánh ngang với cường giả cảnh giới Chiến Thần, hai người bọn chúng còn thua kém hắn ta rất nhiều.
Lão đạo sĩ trước mặt có thể dễ dàng khuất phục tên tóc xoăn, điều đó chứng tỏ hai người bọn chúng cũng không phải là đối thủ của người kia.
“Kẻ nào dám đụng đến vợ của đồ nhi ta?”
Đạo sĩ Vô Trần nhả ra một làn khói trắng khỏi miệng, đồng thời đá văng tên tóc xoăn.
“Râm!”
Tên tóc xoăn đập người vào tường, tiếp đó ngã bịch ra đất, chỉ hơi ngóc đầu lên một chút rồi không có động tĩnh gì nữa.
Một đòn chết ngay!
Mũi lõ và ả tóc vàng khiếp đảm ra mặt.
Bọn chúng biết tối nay đã đụng phải cao thủ rồi, gần như không hề suy nghĩ mà chọn cách chạy trốn.
“Muốn chạy hả?”
Đạo sĩ Vô Trần kẹp điếu xì gà bằng tay trái, tay phải cầm phất trần. “Viu” một tiếng, chặn trước mặt hai người kia.
“Xoạch xoạch!”
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Cây phất trần trong tay ông linh hoạt như một cánh tay bình thường, chỉ đâu đánh đó.
Chỉ trong chớp mắt, trên mặt ả tóc vàng và tên mũi lõ xuất hiện vài vệt máu. "Pháp Khắc!”
Mũi lõ tung quyền tấn công.
“Xoạt!”
Phất trần trong tay đạo sĩ Vô Trần vung lên, quấn chặt cổ tay gã mũi lõ, nhẹ nhàng kéo về phía trước.
“Hzzz!"
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAI"
Một tiếng thét đau đớn xé gan xé ruột vang lên.
Cánh tay của gã mũi lõ bị phất trần giật đứt lời khỏi thân, máu tươi văng đầy đất.
Chứng kiến cảnh này, Diệp Khuynh Thành cảm thấy da đầu tê dại, bịt mắt không dám nhìn thẳng.
Ẳ tóc vàng hoàn toàn không thèm để ý đến sự sống chết của đồng bọn, lách người qua hòng tiếp tục chạy trốn.
“BụpI"
Phất trần của đạo sĩ Vô Trần dễ dàng quấn quanh cổ người phụ nữ tóc vàng.
“Tiền bối, giữ người sống!”
Khi đạo sĩ Vô Trần định hạ đòn sát thủ, Diệp Khinh Nhu vội vàng lên tiếng khuyên can, tóc vàng mới may mắn sống sót.
Nhưng, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Đạo sĩ Vô Trần nhấc. chân đạp xuống, người phụ nữ tóc vàng lập tức ôm bụng nằm co quäắp trên đất, đau đớn đến mức con ngươi suýt lòi ra ngoài.
“A, có chuyện gì vậy!” Lý Trạch Vũ ung dung bước tới.
“Tiểu tử tới đúng lúc lắm, đám ngoại quốc này dám làm hại vợ của con, may mà vi sư có mặt kịp thời, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng không thể tưởng tượng nổi!”
Đạo sĩ Vô Trần mở miệng giải thích.
Nghe nói đám người nước ngoài này dám làm hại Diệp Khuynh Thành, ánh mắt Lý Trạch Vũ đùng đùng sát khí, “Thế còn giữ lại làm gì, làm thịt luôn đi!” “Cô bé kia đòi giữ người sống, để dễ tìm ra kẻ giật dây đằng sau!” Đạo sĩ Vô Trần chỉ vào Diệp Khinh Nhu.
Lý Trạch Vũ xua tay, nói: “Không cần đâu, bản thân con có thể tra rõ ngọn ngành!” Dứt lời, hắn bất ngờ vươn hai tay ra, liên tiếp đấm hai quyền lên cổ ả tóc vàng và gã mũi lõ. “Rắc rắc!” hai tiếng. Hai người kia không kịp mở miệng cầu xin tha tội, chết ngay lập tức. “Cô không sao chứ?”
Trước tiên, Lý Trạch Vũ đưa tay đỡ Diệp Khinh Nhu vẫn còn dính máu đầy miệng đứng dậy.
“Tôi không sao!” Diệp Khinh Nhu cảm thấy ấm áp vô cùng.
Lý Trạch Vũ đằng đằng sát khí cất giọng nói: “Sư phụ, người đưa hai cô ấy rời khỏi đây trước đi, để con thu dọn tàn cuộc ở chỗ này!”
Đạo sĩ Vô Trần không dây dưa làm gì, ông vẫy tay với hai cô gái: “Đi thôi, vi sư đưa các cô đi ăn bún ốc.”
Lát sau, trong phòng làm việc chỉ còn một mình Lý Trạch Vũ.
Đầu tiên, hắn lấy điện thoại ra liên hệ với Long Thiên Quân tới đây dọn dẹp, sau đó lại bấm gọi một dãy số quốc tế.
“Huy động toàn thể quân U Minh lên đường, tôi muốn diệt sạch điện Long Thần...”
Làm sao có thể!
'Tên tóc xoăn muốn rút tay về nhưng lại có cảm giác cánh tay mình đang bị bàn ê-tô kẹp chặt.
“Rắc rắc!”
Sau đó là tiếng xương nứt vỡ.
Đạo sĩ Vô Trần chỉ hơi vận sức, cổ tay tên tóc xoăn đã bị bẻ gấy.
Cảnh tượng này khiến ả tóc vàng và gã mũi lõ lấy làm kinh hãi.
Phải giới Chiến Thần, hai người bọn chúng còn thua kém hắn ta rất nhiều.
Phải biết rằng, tên tóc xoăn có sức mạnh sánh ngang với cường giả cảnh giới Chiến Thần, hai người bọn chúng còn thua kém hắn ta rất nhiều.
Lão đạo sĩ trước mặt có thể dễ dàng khuất phục tên tóc xoăn, điều đó chứng tỏ hai người bọn chúng cũng không phải là đối thủ của người kia.
“Kẻ nào dám đụng đến vợ của đồ nhi ta?”
Đạo sĩ Vô Trần nhả ra một làn khói trắng khỏi miệng, đồng thời đá văng tên tóc xoăn.
“Râm!”
Tên tóc xoăn đập người vào tường, tiếp đó ngã bịch ra đất, chỉ hơi ngóc đầu lên một chút rồi không có động tĩnh gì nữa.
Một đòn chết ngay!
Mũi lõ và ả tóc vàng khiếp đảm ra mặt.
Bọn chúng biết tối nay đã đụng phải cao thủ rồi, gần như không hề suy nghĩ mà chọn cách chạy trốn.
“Muốn chạy hả?”
Đạo sĩ Vô Trần kẹp điếu xì gà bằng tay trái, tay phải cầm phất trần. “Viu” một tiếng, chặn trước mặt hai người kia.
“Xoạch xoạch!”
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Cây phất trần trong tay ông linh hoạt như một cánh tay bình thường, chỉ đâu đánh đó.
Chỉ trong chớp mắt, trên mặt ả tóc vàng và tên mũi lõ xuất hiện vài vệt máu. "Pháp Khắc!”
Mũi lõ tung quyền tấn công.
“Xoạt!”
Phất trần trong tay đạo sĩ Vô Trần vung lên, quấn chặt cổ tay gã mũi lõ, nhẹ nhàng kéo về phía trước.
“Hzzz!"
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAI"
Một tiếng thét đau đớn xé gan xé ruột vang lên.
Cánh tay của gã mũi lõ bị phất trần giật đứt lời khỏi thân, máu tươi văng đầy đất.
Chứng kiến cảnh này, Diệp Khuynh Thành cảm thấy da đầu tê dại, bịt mắt không dám nhìn thẳng.
Ẳ tóc vàng hoàn toàn không thèm để ý đến sự sống chết của đồng bọn, lách người qua hòng tiếp tục chạy trốn.
“BụpI"
Phất trần của đạo sĩ Vô Trần dễ dàng quấn quanh cổ người phụ nữ tóc vàng.
“Tiền bối, giữ người sống!”
Khi đạo sĩ Vô Trần định hạ đòn sát thủ, Diệp Khinh Nhu vội vàng lên tiếng khuyên can, tóc vàng mới may mắn sống sót.
Nhưng, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Đạo sĩ Vô Trần nhấc. chân đạp xuống, người phụ nữ tóc vàng lập tức ôm bụng nằm co quäắp trên đất, đau đớn đến mức con ngươi suýt lòi ra ngoài.
“A, có chuyện gì vậy!” Lý Trạch Vũ ung dung bước tới.
“Tiểu tử tới đúng lúc lắm, đám ngoại quốc này dám làm hại vợ của con, may mà vi sư có mặt kịp thời, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng không thể tưởng tượng nổi!”
Đạo sĩ Vô Trần mở miệng giải thích.
Nghe nói đám người nước ngoài này dám làm hại Diệp Khuynh Thành, ánh mắt Lý Trạch Vũ đùng đùng sát khí, “Thế còn giữ lại làm gì, làm thịt luôn đi!” “Cô bé kia đòi giữ người sống, để dễ tìm ra kẻ giật dây đằng sau!” Đạo sĩ Vô Trần chỉ vào Diệp Khinh Nhu.
Lý Trạch Vũ xua tay, nói: “Không cần đâu, bản thân con có thể tra rõ ngọn ngành!” Dứt lời, hắn bất ngờ vươn hai tay ra, liên tiếp đấm hai quyền lên cổ ả tóc vàng và gã mũi lõ. “Rắc rắc!” hai tiếng. Hai người kia không kịp mở miệng cầu xin tha tội, chết ngay lập tức. “Cô không sao chứ?”
Trước tiên, Lý Trạch Vũ đưa tay đỡ Diệp Khinh Nhu vẫn còn dính máu đầy miệng đứng dậy.
“Tôi không sao!” Diệp Khinh Nhu cảm thấy ấm áp vô cùng.
Lý Trạch Vũ đằng đằng sát khí cất giọng nói: “Sư phụ, người đưa hai cô ấy rời khỏi đây trước đi, để con thu dọn tàn cuộc ở chỗ này!”
Đạo sĩ Vô Trần không dây dưa làm gì, ông vẫy tay với hai cô gái: “Đi thôi, vi sư đưa các cô đi ăn bún ốc.”
Lát sau, trong phòng làm việc chỉ còn một mình Lý Trạch Vũ.
Đầu tiên, hắn lấy điện thoại ra liên hệ với Long Thiên Quân tới đây dọn dẹp, sau đó lại bấm gọi một dãy số quốc tế.
“Huy động toàn thể quân U Minh lên đường, tôi muốn diệt sạch điện Long Thần...”
/787
|