Mới đầu, Triệu Như Mộng kiêu ngạo như tiên nữ giáng trần, coi tất cả mọi người như con kiến hôi.
Song, sau khi bị Lý Trạch Vũ dạy dỗ một phen, tiên nữ cũng bị kéo ngã khỏi thần đàn, để lộ phương diện người phàm.
Mỹ nhân vốn xinh đẹp tuyệt trần lúc này đang rưng rưng đẫm lệ, ai cũng cảm thấy thương cảm.
Đáng tiếc, Lý đại đương gia dường như không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì, hắn nghiêm mặt quát lớn: “Còn không mau nói đĩ!”
“Anh...”
Triệu Như Mộng có chút rụt rè lo sợ, nghẹn ngào nói: “Anh dựa vào đâu mà dữ với tôi như thế!”
Lý Trạch Vũ bật cười ha hả, đáp: “Dựa vào việc tôi là người có quyền định đoạt gánh xiếc thú này, đến cả mãnh hổ trong núi cũng phải nghe lời tôi, tôi bảo chúng nó cần ai thì bọn chúng sẽ căn kẻ đó!”
Nhớ lại khoảng thời gian ở trong cùng lồng giam với con hổ, Triệu Như Mộng chợt cảm thấy khiếp đảm.
Xem chừng cô nàng sẽ bị ám ảnh với lũ hổ cả đời!
“Thần Cung ở Tái Bắc, mười sáu tỉnh đều có các kỳ chủ riêng, dưới trướng bọn họ cụ thể có bao nhiêu người thì tôi không biết rõ lắm, cơ mà cộng đồn lại cũng không ít hơn ba mươi nghìn người đâu!”
Triệu Như Mộng run rẩy tiết lộ tất cả những gì mình biết.
“Ba mươi nghìn người!”
Lý Trạch Vũ lẩm bẩm nhắc lại.
Nếu Vô Tình Thần Cung chỉ có ngần ấy thành viên, Tô Cẩn Hoa cũng sẽ không lo lắng như thế.
Xét cho cùng, nước Hạ có hơn một triệu quân đồn trú, số lượng quân nhân đã giải ngũ có thể trở lại bất cứ lúc nào cũng không dưới mười triệu người, ba chục
nghìn người thật sự chẳng thấm vào đâu.
Hắn đoán rằng có rất nhiều thế lực quyền quý đằng sau có dính dáng với Vô Tình Thần Cung.
Ngay cả Vu giáo cũng có mấy trăm con rối trẻ con, thế lực khổng lồ ngày xưa từng thống nhất các tà giáo như Vô Tình Thần Cung ắt sẽ chỉ có nhiều hơn chứ
không hề kém cạnh.
Nghĩ tới đây, Lý Trạch Vũ lại hỏi: “Có những thế lực quyền quý nào qua lại gàn gũi với Vô Tình Thần Cung?”
“Cái này...”
Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Như Mộng nheo lại, lại chìm trong do dự.
Nhưng ngay giây sau đó...
“Phú Quý, thả hổi”
Lý Trạch Vũ vừa ra lệnh vừa kìm chặt cổ tay Triệu Như Mộng.
“Buông ra, tôi nói!”
“Trấn Bắc Vương Hách Liên Khiếu, Tổng binh Sơn Hải quan Lưu Chấn Nam, hai người này bí mật liên hệ với mẹ tôi, những chuyện khác thì tôi thật sự không biết!”
Triệu Như Mộng thật sự sợ hãi.
Nếu Thánh Vương biết mình phản bội, chắc chắn lão sẽ cho mình ăn quả đắng, nhưng nếu bây giờ không chịu khai báo thành thật thì tên ác ma trước mắt cũng không tha cho mình!
Hơn nữa, so sánh người trước và người sau, người trước ít nhất cũng sẽ cho mình được dễ chịu hơn.
Không giống Lý Trạch Vũ, người này có lẽ sẽ hành hạ mình đến mức suy sụp tinh thần, cuối cùng cho mình ăn thêm một dao!
Hách Liên Khiếu... Hách Liên Vô Tình...
Hai kẻ này cùng họ, rất có thể là người trong tộc.
Trấn Bắc Vương và Trấn Nam Vương, một người trấn giữ Đông Bắc, một người trấn giữ phía Nam, có thể nói là những kẻ nắm quyền thế lớn nhất bên cạnh
những thế lực lớn ở Hoàng Thành.
'Tổng binh Sơn Hải quan cũng là một chức danh không tầm thường, số lượng binh lính dưới quyền có thể điều động chí ít cũng lên đến một trăm nghìn người.
Nếu số nhân mã này cấu kết với nhau, trong ứng ngoại hợp cùng Vô Tình Thần Cung...
Hzzz! Lý Trạch Vũ không khỏi hít sâu một hơi.
Trước mắt, hắn chỉ biết Hách Liên Khiếu và Lưu Chấn Nam, còn có bao nhiêu người mà hắn chưa biết...
Trước khi nước Hạ được lập nên, Vô Tình Thần Cung đã có mối quan hệ mật thiết với các thế lực quân phiệt. Khi ấy nếu Thái Tổ không có bản lĩnh siêu việt, thủ
đoạn vô biên thì thiên hạ ngày nay rất có thể đã rơi vào tay Vô Tình Thần Cung rồi.
Song, sau khi bị Lý Trạch Vũ dạy dỗ một phen, tiên nữ cũng bị kéo ngã khỏi thần đàn, để lộ phương diện người phàm.
Mỹ nhân vốn xinh đẹp tuyệt trần lúc này đang rưng rưng đẫm lệ, ai cũng cảm thấy thương cảm.
Đáng tiếc, Lý đại đương gia dường như không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì, hắn nghiêm mặt quát lớn: “Còn không mau nói đĩ!”
“Anh...”
Triệu Như Mộng có chút rụt rè lo sợ, nghẹn ngào nói: “Anh dựa vào đâu mà dữ với tôi như thế!”
Lý Trạch Vũ bật cười ha hả, đáp: “Dựa vào việc tôi là người có quyền định đoạt gánh xiếc thú này, đến cả mãnh hổ trong núi cũng phải nghe lời tôi, tôi bảo chúng nó cần ai thì bọn chúng sẽ căn kẻ đó!”
Nhớ lại khoảng thời gian ở trong cùng lồng giam với con hổ, Triệu Như Mộng chợt cảm thấy khiếp đảm.
Xem chừng cô nàng sẽ bị ám ảnh với lũ hổ cả đời!
“Thần Cung ở Tái Bắc, mười sáu tỉnh đều có các kỳ chủ riêng, dưới trướng bọn họ cụ thể có bao nhiêu người thì tôi không biết rõ lắm, cơ mà cộng đồn lại cũng không ít hơn ba mươi nghìn người đâu!”
Triệu Như Mộng run rẩy tiết lộ tất cả những gì mình biết.
“Ba mươi nghìn người!”
Lý Trạch Vũ lẩm bẩm nhắc lại.
Nếu Vô Tình Thần Cung chỉ có ngần ấy thành viên, Tô Cẩn Hoa cũng sẽ không lo lắng như thế.
Xét cho cùng, nước Hạ có hơn một triệu quân đồn trú, số lượng quân nhân đã giải ngũ có thể trở lại bất cứ lúc nào cũng không dưới mười triệu người, ba chục
nghìn người thật sự chẳng thấm vào đâu.
Hắn đoán rằng có rất nhiều thế lực quyền quý đằng sau có dính dáng với Vô Tình Thần Cung.
Ngay cả Vu giáo cũng có mấy trăm con rối trẻ con, thế lực khổng lồ ngày xưa từng thống nhất các tà giáo như Vô Tình Thần Cung ắt sẽ chỉ có nhiều hơn chứ
không hề kém cạnh.
Nghĩ tới đây, Lý Trạch Vũ lại hỏi: “Có những thế lực quyền quý nào qua lại gàn gũi với Vô Tình Thần Cung?”
“Cái này...”
Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Như Mộng nheo lại, lại chìm trong do dự.
Nhưng ngay giây sau đó...
“Phú Quý, thả hổi”
Lý Trạch Vũ vừa ra lệnh vừa kìm chặt cổ tay Triệu Như Mộng.
“Buông ra, tôi nói!”
“Trấn Bắc Vương Hách Liên Khiếu, Tổng binh Sơn Hải quan Lưu Chấn Nam, hai người này bí mật liên hệ với mẹ tôi, những chuyện khác thì tôi thật sự không biết!”
Triệu Như Mộng thật sự sợ hãi.
Nếu Thánh Vương biết mình phản bội, chắc chắn lão sẽ cho mình ăn quả đắng, nhưng nếu bây giờ không chịu khai báo thành thật thì tên ác ma trước mắt cũng không tha cho mình!
Hơn nữa, so sánh người trước và người sau, người trước ít nhất cũng sẽ cho mình được dễ chịu hơn.
Không giống Lý Trạch Vũ, người này có lẽ sẽ hành hạ mình đến mức suy sụp tinh thần, cuối cùng cho mình ăn thêm một dao!
Hách Liên Khiếu... Hách Liên Vô Tình...
Hai kẻ này cùng họ, rất có thể là người trong tộc.
Trấn Bắc Vương và Trấn Nam Vương, một người trấn giữ Đông Bắc, một người trấn giữ phía Nam, có thể nói là những kẻ nắm quyền thế lớn nhất bên cạnh
những thế lực lớn ở Hoàng Thành.
'Tổng binh Sơn Hải quan cũng là một chức danh không tầm thường, số lượng binh lính dưới quyền có thể điều động chí ít cũng lên đến một trăm nghìn người.
Nếu số nhân mã này cấu kết với nhau, trong ứng ngoại hợp cùng Vô Tình Thần Cung...
Hzzz! Lý Trạch Vũ không khỏi hít sâu một hơi.
Trước mắt, hắn chỉ biết Hách Liên Khiếu và Lưu Chấn Nam, còn có bao nhiêu người mà hắn chưa biết...
Trước khi nước Hạ được lập nên, Vô Tình Thần Cung đã có mối quan hệ mật thiết với các thế lực quân phiệt. Khi ấy nếu Thái Tổ không có bản lĩnh siêu việt, thủ
đoạn vô biên thì thiên hạ ngày nay rất có thể đã rơi vào tay Vô Tình Thần Cung rồi.
/787
|