Quan sát xung quanh không phát hiện còn ai khác, Nam Cung Thạc đi tới dưới gốc cây cổ thụ, nhanh chóng lấy chiếc máy Nokia cũ kỹ của mình ra, thuần thục bấm số mà mình đã thuộc làu từ lâu.
"Tiểu Nam à!"
"Giáo chủ!"
Nam Cung Thạc chưa bao giờ nghĩ rằng giọng nói của Lý Trạch Vũ lại hay như vậy, có thể so sánh với tiếng trời luôn ấy.
"Chuẩn bị thế nào rồi? Giáo chủ của ông đã xuất hiện chưa?"
"Giáo chủ, trong lòng Tiểu Nam chỉ có một giáo chủ là ngài thôi, lão chó đó không xứng!"
Ehèm! Lý Trạch Vũ ở đầu bên kia điện thoại sững sờ.
Rõ ràng hắn không ngờ Nam Cung Thạc lại nói ra những lời rủa ghê tởm và buồn nôn như vậy, làm hắn không thể hiểu nổi ngay được.
"Khu khụ."
Lý Trạch Vũ hăng giọng nói: "Tiểu Nam, ông có tấm lòng như vậy bổn giáo chủ thấy rất hài lòng."
Nam Cung Thạc chửi thề nói: "Tôi thề, kiếp này tôi sẽ chỉ trung thành với giáo chủ, nếu tôi hai lòng sẽ không được chết tử tế... Giáo chủ, độc cóc trong cơ thể tôi cũng sắp phát tác rồi!"
Nghe thấy lời này, Lý Trạch Vũ chợt nhận ra.
Chẳng trách thái độ của tên Nam Cung Thạc cỏ đầu tường* này lại thay đổi nhiều như vậy, hóa ra ông ta muốn có thuốc giải!
*Cỏ đầu tường: gió chiều nào theo chiều đó.
"Đừng lo, bổn giáo chủ đã chuẩn bị thuốc giải rồi, sau khi chuyện quan trọng của tôi hoàn thành thì sẽ giúp ông giải độc, chẳng qua là..."
Lý Trạch Vũ dừng một chút: "Bây giờ ông phải thay bản giáo chủ làm một chuyện."
"Giáo chủ chỉ cần phân phó thôi, thuộc hạ nguyện làm hết mình!" Nam Cung Thạc đáp lời cực kỳ sảng khoái.
Nếu không phải vì hiểu rõ bản chất của lão già này thì có lẽ Lý Trạch Vũ đã bị ông ta lừa rồi.
"Bây giờ ông huy động người của Vu giáo các ông đi bao vây phái Hoa Sơn cho tôi."
"Chỉ vậy thôi sao?"
Nam Cung Thạc cho rằng là chuyện gì lớn lao lắm.
"Nhưng ông nhớ kỹ, ông chỉ cần bao vây thôi mà không giết ai, dù dọa nhưng không được lơ là phái Hoa Sơn!"
"Thuộc hạ đã hiểu!" "Đi thôi." Sau khi Lý Trạch Vũ nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Nụ cười trên mặt Nam Cung Thạc lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ tàn nhẫn.
Từ trước đến nay, ông ta luôn là một vị vương giả cao cao tại thượng, và ông †a chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chật vật và bị hai người sai bảo như chó như thế.
"Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ khiến hai người Hướng Dương Thiên và Lý Trạch Vũ muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Nam Cung Thạc thầm thề trong lòng. Đúng lúc này, vài chiếc xe thương vụ từ dưới chân núi lái lên.
Nam Cung Thạc không cần phải đoán cũng biết, nhất định là Thập Đại Điện chủ và tả hữu sử.
Quả nhiên. "Đại hộ pháp!" "Đại hộ pháp..."
Trong xe có mười hai người, tất cả đều có tư thế hiên ngang, thoạt nhìn không phải người bình thường.
Nam Cung Thạc lập tức biến thành dáng vẻ cao cao tại thượng, bình tĩnh nói: "Đầu tới rồi, vừa hay, các người đi theo bổn hộ pháp làm chuyện này!"
Mặc dù ông ta không biết vì sao Lý Trạch Vũ lại bảo ông ta vây khốn phái Hoa Sơn nhưng ông ta chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo.
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu! Cùng lúc đó, Tiêu Diêu Cung.
Lý Trạch Vũ tập hợp tất cả đệ tử của các môn phái lớn lại với nhau, ước chừng mấy ngàn người.
"Lý minh chủ, bây giờ chúng ta xuất phát sao?”
Tống Thành Công lớn tiếng hỏi.
"Không vội!"
Lý Trạch Vũ lắc đầu, mỉm cười nói: "Trước khi đi chúng ta hãy xử lý một số kẻ phản bội đã."
Kẻ phản bội?
Hai chữ này là điều cấm ky trong đạo!
Mọi người đều không biết tại sao Lý Trạch Vũ lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
"Lý minh chủ, ai là kẻ phản bội?" Sư thái Diệt Tình hỏi.
Lý Trạch Vũ liếc nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tề Tiên Nhi.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn Tê Tiên Nhi. "Sư thái Diệt Tình, lúc đầu tôi đã nói rằng yêu nữ này không thể giữ lại!"
"Đó chắc chắn là yêu nữ tặc tâm bất tử và tiết lộ thông tin chúng ta sẽ đối phó với Vu giáo ra ngoài..."
Đám đông bàn tán liên tục.
"Tôi không có, mấy người nói nhảm nhí!"
Tê Tiên Nhi cắn môi đỏ, đột nhiên cảm thấy trăm miệng cũng khó cãi. Lý Trạch Vũ thấy có hiểu lầm, vội vàng xua tay.
"Đừng hiểu lầm tôi, bổn minh chủ chỉ nghĩ rằng cô Tề xinh đẹp nên nhìn thêm mấy lần thôi..."
"Tiểu Nam à!"
"Giáo chủ!"
Nam Cung Thạc chưa bao giờ nghĩ rằng giọng nói của Lý Trạch Vũ lại hay như vậy, có thể so sánh với tiếng trời luôn ấy.
"Chuẩn bị thế nào rồi? Giáo chủ của ông đã xuất hiện chưa?"
"Giáo chủ, trong lòng Tiểu Nam chỉ có một giáo chủ là ngài thôi, lão chó đó không xứng!"
Ehèm! Lý Trạch Vũ ở đầu bên kia điện thoại sững sờ.
Rõ ràng hắn không ngờ Nam Cung Thạc lại nói ra những lời rủa ghê tởm và buồn nôn như vậy, làm hắn không thể hiểu nổi ngay được.
"Khu khụ."
Lý Trạch Vũ hăng giọng nói: "Tiểu Nam, ông có tấm lòng như vậy bổn giáo chủ thấy rất hài lòng."
Nam Cung Thạc chửi thề nói: "Tôi thề, kiếp này tôi sẽ chỉ trung thành với giáo chủ, nếu tôi hai lòng sẽ không được chết tử tế... Giáo chủ, độc cóc trong cơ thể tôi cũng sắp phát tác rồi!"
Nghe thấy lời này, Lý Trạch Vũ chợt nhận ra.
Chẳng trách thái độ của tên Nam Cung Thạc cỏ đầu tường* này lại thay đổi nhiều như vậy, hóa ra ông ta muốn có thuốc giải!
*Cỏ đầu tường: gió chiều nào theo chiều đó.
"Đừng lo, bổn giáo chủ đã chuẩn bị thuốc giải rồi, sau khi chuyện quan trọng của tôi hoàn thành thì sẽ giúp ông giải độc, chẳng qua là..."
Lý Trạch Vũ dừng một chút: "Bây giờ ông phải thay bản giáo chủ làm một chuyện."
"Giáo chủ chỉ cần phân phó thôi, thuộc hạ nguyện làm hết mình!" Nam Cung Thạc đáp lời cực kỳ sảng khoái.
Nếu không phải vì hiểu rõ bản chất của lão già này thì có lẽ Lý Trạch Vũ đã bị ông ta lừa rồi.
"Bây giờ ông huy động người của Vu giáo các ông đi bao vây phái Hoa Sơn cho tôi."
"Chỉ vậy thôi sao?"
Nam Cung Thạc cho rằng là chuyện gì lớn lao lắm.
"Nhưng ông nhớ kỹ, ông chỉ cần bao vây thôi mà không giết ai, dù dọa nhưng không được lơ là phái Hoa Sơn!"
"Thuộc hạ đã hiểu!" "Đi thôi." Sau khi Lý Trạch Vũ nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Nụ cười trên mặt Nam Cung Thạc lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ tàn nhẫn.
Từ trước đến nay, ông ta luôn là một vị vương giả cao cao tại thượng, và ông †a chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chật vật và bị hai người sai bảo như chó như thế.
"Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ khiến hai người Hướng Dương Thiên và Lý Trạch Vũ muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Nam Cung Thạc thầm thề trong lòng. Đúng lúc này, vài chiếc xe thương vụ từ dưới chân núi lái lên.
Nam Cung Thạc không cần phải đoán cũng biết, nhất định là Thập Đại Điện chủ và tả hữu sử.
Quả nhiên. "Đại hộ pháp!" "Đại hộ pháp..."
Trong xe có mười hai người, tất cả đều có tư thế hiên ngang, thoạt nhìn không phải người bình thường.
Nam Cung Thạc lập tức biến thành dáng vẻ cao cao tại thượng, bình tĩnh nói: "Đầu tới rồi, vừa hay, các người đi theo bổn hộ pháp làm chuyện này!"
Mặc dù ông ta không biết vì sao Lý Trạch Vũ lại bảo ông ta vây khốn phái Hoa Sơn nhưng ông ta chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo.
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu! Cùng lúc đó, Tiêu Diêu Cung.
Lý Trạch Vũ tập hợp tất cả đệ tử của các môn phái lớn lại với nhau, ước chừng mấy ngàn người.
"Lý minh chủ, bây giờ chúng ta xuất phát sao?”
Tống Thành Công lớn tiếng hỏi.
"Không vội!"
Lý Trạch Vũ lắc đầu, mỉm cười nói: "Trước khi đi chúng ta hãy xử lý một số kẻ phản bội đã."
Kẻ phản bội?
Hai chữ này là điều cấm ky trong đạo!
Mọi người đều không biết tại sao Lý Trạch Vũ lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
"Lý minh chủ, ai là kẻ phản bội?" Sư thái Diệt Tình hỏi.
Lý Trạch Vũ liếc nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tề Tiên Nhi.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn Tê Tiên Nhi. "Sư thái Diệt Tình, lúc đầu tôi đã nói rằng yêu nữ này không thể giữ lại!"
"Đó chắc chắn là yêu nữ tặc tâm bất tử và tiết lộ thông tin chúng ta sẽ đối phó với Vu giáo ra ngoài..."
Đám đông bàn tán liên tục.
"Tôi không có, mấy người nói nhảm nhí!"
Tê Tiên Nhi cắn môi đỏ, đột nhiên cảm thấy trăm miệng cũng khó cãi. Lý Trạch Vũ thấy có hiểu lầm, vội vàng xua tay.
"Đừng hiểu lầm tôi, bổn minh chủ chỉ nghĩ rằng cô Tề xinh đẹp nên nhìn thêm mấy lần thôi..."
/787
|