Vừa nghĩ tới Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện...
Điện thoại của Lý Trạch Vũ rung chuông, quả nhiên là Mộc Hằng Sinh gọi. “Lý minh chủ, ngài ở đâu vậy? Shh...
Mộc Hằng Sinh vừa gọi điện vừa gãi ngứa.
Lý Trạch Vũ cười khà khà, đáp: “Bổn minh chủ đang ở Tiêu Dao Cung.” “Thật sao? Tôi tới đó ngay đây.”
Mộc Hằng Sinh hiện đang ở trong địa giới Tây Cương, cách Tiêu Dao Cung không xa lắm.
Phái Không Động.
Chưởng môn Hồ Nhất Phong vừa cúp điện thoại đã muốn hạ lệnh triệu tập tất cả đệ tử tinh anh.
Nhưng, đại trưởng lão Vu Thanh Thuỷ lại lên tiếng cắt ngang: “Chưởng môn từ từ đãi”
“Sao thế?”
Hồ Nhất Phong kinh ngạc, cảm thấy khó hiểu.
Vu Thanh Thuý nhíu mày thật chặt, hỏi: “hưởng môn nghĩ kĩ đi, trong trận chiến với Vu giáo vào mười mấy năm trước, phái Không Động chúng ta đã gặp phải tổn thất nhiều như thế nào?”
A?
Hồ Nhất Phong điếng hồn, sửng sốt hỏi: “Ý ông là...”
Vu Thanh Thuỷ nhếch mép nở nụ cười giả tạo: “Lần này các phái lớn đều huy động các đệ tử tinh nhuệ, khi ấy bọn họ chắc chắn sẽ chịu tổn thất nặng nề, còn phái Không Động ta lại bảo toàn được lực lượng, ha ha...”
Tuy lão ta không nói tiếp nhưng Hồ Nhất Phong vẫn hiểu ý.
Đục nước béo cờ, bảo toàn lực lượng!
Đến lúc ấy, phái Không Động không chừng lại có cơ hội trở thành thánh địa mới của giới võ lâm cũng nên!
“Lão Vu, có phải ông...”
Hồ Nhất Phong cười giả lả, lập tức tiếp nhận ý kiến kia.
Phái Hoa Sơn.
“Người đâu, triệu tập đám đệ tử mà Kiếm Các mới thu nhận trong năm nay lại."
Lệnh Hồ Bác ra lệnh.
“Sư phụ, những đệ tử kia học nghệ chưa tinh. Dẫn bọn chúng đi đối phó với Vu giáo rõ là dồn bọn chúng vào chỗ chết!”
Một thiếu nữ lập tức lên tiếng ngăn cản.
Lệnh Hồ Bác lờ đi, nói ra một câu đầy thâm ý: “Linh San à, có nhiêu chuyên con chưa hiểu được đâu, sau này con sẽ thấu hiểu nỗi khổ tâm của vi sư thôi.”
“Sư phụ, nhưng mà..." “Đủ rồi!" Lệnh Hồ Bác ngắt lời: “Vi sư tự có tính toán, con đừng nhiều lời nữa.”
Chỉ cần phái Hoa Sơn bảo toàn được sức mạnh, nhất định sẽ trở thành thánh địa mới của võ lâm!
Sáng hôm sau, các phái lớn trong võ lâm lục tục chạy tới Tiêu Dao Cung. Lý Trạch Vũ ngồi ở vị trí chủ chốt, hình như tâm trạng đang khá xấu. Chưởng môn các phái đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.
Lý Trạch Vũ không nổi giận, vẫn giữ vững vẻ uy nghiêm, cất tiếng: “Phiền các chưởng môn ở bên dưới được tôi gọi tên đứng lên một chút.”
“Hồ Nhất Phong!”
“Có!”
Hồ Nhất Phong sang sảng đáp lời. “Lệnh Hồ Bác!”
“Có mặt!”
Lệnh Hồ Bác cũng đáp lại.
Rất nhanh sau đó, sau mỗi tiếng điểm danh của Lý Trạch Vũ, chưởng môn bảy, tám môn phái lần lượt đứng lên.
“Lý minh chủ, cậu có nhiệm vụ đặc biệt muốn giao cho chúng tôi à?”
Chưởng môn La Thiệu Vân của phái Điểm Thương mở miệng hỏi.
Lý Trạch Vũ đứng dậy, đi vào trung tâm, sau đó trừng mắt nhìn những người xung quanh một lượt, hừ lanh: “Bổn minh chủ hiện đang nghỉ ngờ các người cấu kết với Vu giáo!”
Nói ra không làm người ta sợ hãi thì tới chết mới hết.
Hiện trường lập tức trở nên lặng ngắt.
“Lý minh chủ, cậu đừng nghĩ oan cho tôi!”
Lệnh Hồ Bác cuống quýt giải thích: “Tôi không biết mấy người này có cấu kết với Vu giáo hay không, nhưng tôi dám thề với trời, phái Hoa Sơn chúng tôi không đội trời chung với việc ác!”
“Chưởng môn Lệnh Hồ có gì đây?”
La Thiệu Vân lập tức đáp lại bằng thái độ bất mãn: “Phái Điểm Thương chúng †ôi xưa nay luôn là danh môn chính phái, làm sao có thể làm những việc khiến
người người phẫn nộ được!”
Lệnh Hồ Bác hừ lạnh: “Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết La chưởng môn có bị làm mờ mắt hay không?”
“Lệnh Hồ Bác!”
La Thiệu Vân tức đến mức râu ria cũng dựng đứng lên. “Hai vị, hai người bớt nói mấy câu đi.”
Hồ Nhất Phong lên tiếng khuyên giải.
Ai cũng biết phái Điểm Thương và phái Hoa Sơn bất hoà, vì vậy mọi nguiời đều không thèm quan tâm đến việc bọn họ đối chọi gay gắt với nhau.
Sau đó, Hồ Phất Phong tỏ vẻ bất mãn, nói: “Lý minh chủ, cơm ăn linh tỉnh được còn nói bậy thì không! Cậu có bằng chứng gì mà nghi ngờ bọn tôi cấu kết với tà giáo?”
“Chỉ bằng việc bổn minh chủ bảo các người đưa đệ tử tinh anh đến đây tập hợp, đồng tâm hiệp lực diệt trừ tà giáo nhưng các người lại dẫn theo một đám bèo nhèo không ra gì!”
Lý Trạch Vũ vừa nói vừa làm bộ đau khổ xót xa.
“Mẹ kiếp, các người muốn đi tiêu diệt tà giáo thật sao? Ông đây còn cho rằng mấy người muốn cống người cho tà giáo ấy chứ...”
Điện thoại của Lý Trạch Vũ rung chuông, quả nhiên là Mộc Hằng Sinh gọi. “Lý minh chủ, ngài ở đâu vậy? Shh...
Mộc Hằng Sinh vừa gọi điện vừa gãi ngứa.
Lý Trạch Vũ cười khà khà, đáp: “Bổn minh chủ đang ở Tiêu Dao Cung.” “Thật sao? Tôi tới đó ngay đây.”
Mộc Hằng Sinh hiện đang ở trong địa giới Tây Cương, cách Tiêu Dao Cung không xa lắm.
Phái Không Động.
Chưởng môn Hồ Nhất Phong vừa cúp điện thoại đã muốn hạ lệnh triệu tập tất cả đệ tử tinh anh.
Nhưng, đại trưởng lão Vu Thanh Thuỷ lại lên tiếng cắt ngang: “Chưởng môn từ từ đãi”
“Sao thế?”
Hồ Nhất Phong kinh ngạc, cảm thấy khó hiểu.
Vu Thanh Thuý nhíu mày thật chặt, hỏi: “hưởng môn nghĩ kĩ đi, trong trận chiến với Vu giáo vào mười mấy năm trước, phái Không Động chúng ta đã gặp phải tổn thất nhiều như thế nào?”
A?
Hồ Nhất Phong điếng hồn, sửng sốt hỏi: “Ý ông là...”
Vu Thanh Thuỷ nhếch mép nở nụ cười giả tạo: “Lần này các phái lớn đều huy động các đệ tử tinh nhuệ, khi ấy bọn họ chắc chắn sẽ chịu tổn thất nặng nề, còn phái Không Động ta lại bảo toàn được lực lượng, ha ha...”
Tuy lão ta không nói tiếp nhưng Hồ Nhất Phong vẫn hiểu ý.
Đục nước béo cờ, bảo toàn lực lượng!
Đến lúc ấy, phái Không Động không chừng lại có cơ hội trở thành thánh địa mới của giới võ lâm cũng nên!
“Lão Vu, có phải ông...”
Hồ Nhất Phong cười giả lả, lập tức tiếp nhận ý kiến kia.
Phái Hoa Sơn.
“Người đâu, triệu tập đám đệ tử mà Kiếm Các mới thu nhận trong năm nay lại."
Lệnh Hồ Bác ra lệnh.
“Sư phụ, những đệ tử kia học nghệ chưa tinh. Dẫn bọn chúng đi đối phó với Vu giáo rõ là dồn bọn chúng vào chỗ chết!”
Một thiếu nữ lập tức lên tiếng ngăn cản.
Lệnh Hồ Bác lờ đi, nói ra một câu đầy thâm ý: “Linh San à, có nhiêu chuyên con chưa hiểu được đâu, sau này con sẽ thấu hiểu nỗi khổ tâm của vi sư thôi.”
“Sư phụ, nhưng mà..." “Đủ rồi!" Lệnh Hồ Bác ngắt lời: “Vi sư tự có tính toán, con đừng nhiều lời nữa.”
Chỉ cần phái Hoa Sơn bảo toàn được sức mạnh, nhất định sẽ trở thành thánh địa mới của võ lâm!
Sáng hôm sau, các phái lớn trong võ lâm lục tục chạy tới Tiêu Dao Cung. Lý Trạch Vũ ngồi ở vị trí chủ chốt, hình như tâm trạng đang khá xấu. Chưởng môn các phái đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.
Lý Trạch Vũ không nổi giận, vẫn giữ vững vẻ uy nghiêm, cất tiếng: “Phiền các chưởng môn ở bên dưới được tôi gọi tên đứng lên một chút.”
“Hồ Nhất Phong!”
“Có!”
Hồ Nhất Phong sang sảng đáp lời. “Lệnh Hồ Bác!”
“Có mặt!”
Lệnh Hồ Bác cũng đáp lại.
Rất nhanh sau đó, sau mỗi tiếng điểm danh của Lý Trạch Vũ, chưởng môn bảy, tám môn phái lần lượt đứng lên.
“Lý minh chủ, cậu có nhiệm vụ đặc biệt muốn giao cho chúng tôi à?”
Chưởng môn La Thiệu Vân của phái Điểm Thương mở miệng hỏi.
Lý Trạch Vũ đứng dậy, đi vào trung tâm, sau đó trừng mắt nhìn những người xung quanh một lượt, hừ lanh: “Bổn minh chủ hiện đang nghỉ ngờ các người cấu kết với Vu giáo!”
Nói ra không làm người ta sợ hãi thì tới chết mới hết.
Hiện trường lập tức trở nên lặng ngắt.
“Lý minh chủ, cậu đừng nghĩ oan cho tôi!”
Lệnh Hồ Bác cuống quýt giải thích: “Tôi không biết mấy người này có cấu kết với Vu giáo hay không, nhưng tôi dám thề với trời, phái Hoa Sơn chúng tôi không đội trời chung với việc ác!”
“Chưởng môn Lệnh Hồ có gì đây?”
La Thiệu Vân lập tức đáp lại bằng thái độ bất mãn: “Phái Điểm Thương chúng †ôi xưa nay luôn là danh môn chính phái, làm sao có thể làm những việc khiến
người người phẫn nộ được!”
Lệnh Hồ Bác hừ lạnh: “Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết La chưởng môn có bị làm mờ mắt hay không?”
“Lệnh Hồ Bác!”
La Thiệu Vân tức đến mức râu ria cũng dựng đứng lên. “Hai vị, hai người bớt nói mấy câu đi.”
Hồ Nhất Phong lên tiếng khuyên giải.
Ai cũng biết phái Điểm Thương và phái Hoa Sơn bất hoà, vì vậy mọi nguiời đều không thèm quan tâm đến việc bọn họ đối chọi gay gắt với nhau.
Sau đó, Hồ Phất Phong tỏ vẻ bất mãn, nói: “Lý minh chủ, cơm ăn linh tỉnh được còn nói bậy thì không! Cậu có bằng chứng gì mà nghi ngờ bọn tôi cấu kết với tà giáo?”
“Chỉ bằng việc bổn minh chủ bảo các người đưa đệ tử tinh anh đến đây tập hợp, đồng tâm hiệp lực diệt trừ tà giáo nhưng các người lại dẫn theo một đám bèo nhèo không ra gì!”
Lý Trạch Vũ vừa nói vừa làm bộ đau khổ xót xa.
“Mẹ kiếp, các người muốn đi tiêu diệt tà giáo thật sao? Ông đây còn cho rằng mấy người muốn cống người cho tà giáo ấy chứ...”
/787
|