Trần Thanh Tuyết thấy vẻ mặt hắn có gì đó không đúng lắm.
“Không sao!”
Sau khi nhận chìa khóa, Lý Trạch Vũ rời đi.
Nhưng mà khi hắn vừa tới cửa thang máy, sau lưng chợt có tiếng giày cao gót truyền đến.
“Này!”
Trần Thanh Tuyết thở hồng hộc đuổi theo, cô muốn nói lại thôi.
Lý Trạch Vũ cau mày nói: “Có việc cứ nói thẳng.”
“Người vừa nãy là… Quản lý Lạc phòng thị trường của tập đoàn Lạc Thị, tôỉ và anh ta chỉ đang nói chuyện hợp tác.”
Sau khỉ Trần Thanh Tuyết nói xong lời này, trên mặt cô lặng lẽ xuất hiện một vệt đỏ ửng.
“Ờ!”
Lý Trạch Vũ chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng, sau đó đi thẳng vào trong thang máy.
Mãi cho đến khỉ cửa thang máy khép lại, Trần Thanh Tuyết đột nhiên cảm thấy cảm xúc mình lẫn lộn, chính cô cũng không biết vì sao mình lại sợ Lý Trạch Vũ hiểu Lâm!
Trở lại văn phòng.
Lạc Trường Thanh thấy cô lơ đãng, không khỏi lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc Trần, cô không
sao chú?”
“Tôi không sao!”
Trần Thanh Tuyết lấy lại tinh thần, lập tức nói: “Quản lý Lạc, tôi đột nhiên có chút không thoải mái, chúng ta sẽ bàn chuyện hợp tác sau nhé!”
“Tổng giám đốc Trần có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút hay không? Tôi có thể đưa cô đỉ!”
“Không cần đâu, tôi chỉ hơi mệt mà thôi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
Trần Thanh Tuyết mở miệng nhã nhặn từ chối.
Nghe cô nói như vậy, Lạc Trường Thanh vô cùng thân sĩ nói: “Vậy tôi sẽ không quấy rầy tổng giám đốc Trần nữa, Lân sau tôi sẽ đến gặp cô.”
Sau khỉ rời khỏi toà nhà khoa học kỹ thuật Vân Dương, Lạc Trường Thanh hơi nheo mắt lại.
Trước đó anh ta còn trò chuyện rất vui vẻ với Trần Thanh Tuyết, nhưng trong nháy mắt, thái độ của đối phương đã thay đổi rất nhiều.
Chẳng lẽ là bởi vì nhân viên bảo vệ kia?
Nghĩ đến đây, trong mắt anh ta lóe lên một
chút xảo quyệt!
Thành phố Kim Lăng.
Trong một câu lạc bộ nổi tiếng, Hà Vân Phi đang cùng một người mẫu trẻ tuổi gợi cảm nghiên cứu làm thế nào để tạo ra đời sau.
“Rầm!”
Cửa phòng bị người đá văng.
“A!”
Người phụ nữ bị dọa tái mặt, vội vàng dùng chăn che chắn thân thể của mình.
Hà Vân Phi thì giận tím mặt, gầm lên: “Mẹ nó, là tên khốn không có mắt nào?”
Chuyện tốt bị quấy nhiễu vào thời khắc mấu chốt, bất kỳ người đàn ông nào cũng dều phẫn nộ.
“Con gái của tao đang ở đâu?”
Bóng dáng Sói Đen đột nhiên xuất hiện.
“Lại là mày!”
Con ngươi Hà Vân Phi bỗng nhiên co lại, hiển nhiên anh ta đã nhận ra thân phận người đến.
Sói Đen từ trên cao nhìn xuống nhìn đối
phương, giọng điệu rét lạnh nói: “Giao con gái của tao ra đây, nếu không tao sẽ làm thịt mày!1′
“Ha ha ha…”
Hà Vân Phi chẳng những không cảm thấy sợ hãi, mà anh ta còn thong thả mặc quần áo vào: “Chỉ cần mày dám tiến lên một bước thì con gái của mày nhất định sẽ chết, đến chúa Gỉê-su cũng không cứu được nó!”
“Tôi không tin!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Phú Quý, thôi quên đi, tôi cảm thấy mình còn hơn cả chúa Gỉê-su, các người cảm thấy thế nào?”
“Không sao!”
Sau khi nhận chìa khóa, Lý Trạch Vũ rời đi.
Nhưng mà khi hắn vừa tới cửa thang máy, sau lưng chợt có tiếng giày cao gót truyền đến.
“Này!”
Trần Thanh Tuyết thở hồng hộc đuổi theo, cô muốn nói lại thôi.
Lý Trạch Vũ cau mày nói: “Có việc cứ nói thẳng.”
“Người vừa nãy là… Quản lý Lạc phòng thị trường của tập đoàn Lạc Thị, tôỉ và anh ta chỉ đang nói chuyện hợp tác.”
Sau khỉ Trần Thanh Tuyết nói xong lời này, trên mặt cô lặng lẽ xuất hiện một vệt đỏ ửng.
“Ờ!”
Lý Trạch Vũ chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng, sau đó đi thẳng vào trong thang máy.
Mãi cho đến khỉ cửa thang máy khép lại, Trần Thanh Tuyết đột nhiên cảm thấy cảm xúc mình lẫn lộn, chính cô cũng không biết vì sao mình lại sợ Lý Trạch Vũ hiểu Lâm!
Trở lại văn phòng.
Lạc Trường Thanh thấy cô lơ đãng, không khỏi lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc Trần, cô không
sao chú?”
“Tôi không sao!”
Trần Thanh Tuyết lấy lại tinh thần, lập tức nói: “Quản lý Lạc, tôi đột nhiên có chút không thoải mái, chúng ta sẽ bàn chuyện hợp tác sau nhé!”
“Tổng giám đốc Trần có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút hay không? Tôi có thể đưa cô đỉ!”
“Không cần đâu, tôi chỉ hơi mệt mà thôi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
Trần Thanh Tuyết mở miệng nhã nhặn từ chối.
Nghe cô nói như vậy, Lạc Trường Thanh vô cùng thân sĩ nói: “Vậy tôi sẽ không quấy rầy tổng giám đốc Trần nữa, Lân sau tôi sẽ đến gặp cô.”
Sau khỉ rời khỏi toà nhà khoa học kỹ thuật Vân Dương, Lạc Trường Thanh hơi nheo mắt lại.
Trước đó anh ta còn trò chuyện rất vui vẻ với Trần Thanh Tuyết, nhưng trong nháy mắt, thái độ của đối phương đã thay đổi rất nhiều.
Chẳng lẽ là bởi vì nhân viên bảo vệ kia?
Nghĩ đến đây, trong mắt anh ta lóe lên một
chút xảo quyệt!
Thành phố Kim Lăng.
Trong một câu lạc bộ nổi tiếng, Hà Vân Phi đang cùng một người mẫu trẻ tuổi gợi cảm nghiên cứu làm thế nào để tạo ra đời sau.
“Rầm!”
Cửa phòng bị người đá văng.
“A!”
Người phụ nữ bị dọa tái mặt, vội vàng dùng chăn che chắn thân thể của mình.
Hà Vân Phi thì giận tím mặt, gầm lên: “Mẹ nó, là tên khốn không có mắt nào?”
Chuyện tốt bị quấy nhiễu vào thời khắc mấu chốt, bất kỳ người đàn ông nào cũng dều phẫn nộ.
“Con gái của tao đang ở đâu?”
Bóng dáng Sói Đen đột nhiên xuất hiện.
“Lại là mày!”
Con ngươi Hà Vân Phi bỗng nhiên co lại, hiển nhiên anh ta đã nhận ra thân phận người đến.
Sói Đen từ trên cao nhìn xuống nhìn đối
phương, giọng điệu rét lạnh nói: “Giao con gái của tao ra đây, nếu không tao sẽ làm thịt mày!1′
“Ha ha ha…”
Hà Vân Phi chẳng những không cảm thấy sợ hãi, mà anh ta còn thong thả mặc quần áo vào: “Chỉ cần mày dám tiến lên một bước thì con gái của mày nhất định sẽ chết, đến chúa Gỉê-su cũng không cứu được nó!”
“Tôi không tin!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Phú Quý, thôi quên đi, tôi cảm thấy mình còn hơn cả chúa Gỉê-su, các người cảm thấy thế nào?”
/787
|