Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Chương 399 - Có lẽ chỉ có tên nhóc kia biết rõ thôi
/787
|
Diệp Khuynh Thành cười hì hì: "Hắn đã từng cứu mạng cô đó, chẳng lẽ cô không nghĩ tới chuyện lấy thân báo đáp à?"
"Được lắm con nhóc chết tiệt này, thế mà dám trêu chọc cô hả?” "Haha..."
Diệp Khinh Nhu lập tức ra tay cù lét, chọc Diệp Khuynh Thành cười ra cả nước mắt.
Hoàng Thành, phủ Long Chủ.
Tô Cẩn Hoa và sáu vị đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực đang ngồi với nhau tại phòng khách.
"Trong võ lâm, người ta luôn hướng tới sự cương quyết không thuần phục, cho dù là quan sai cũng chưa chắc đã cho thể diện, tên nhóc họ Lý này có thể
thuyết phục được chưởng môn các phái, bản lĩnh cũng không vừa đâu."
"Tôi nghe người ta nói, khoảng thời gian trước đã bầu ra một vị Minh chủ võ lâm, chính là tên nhóc họ Lý này!"
"Nhà họ Lý sinh ra một con rồng rồi..."
Mấy người đang ngồi ở đây đều cảm khái, trên mặt là sự hâm mộ không thể nói rõ.
Thầm nghĩ nếu như con cháu nhà mình có thể ưu tú bằng một nửa Lý Trạch Vũ thì chắc chắn bọn họ đã có thể ngậm cười nơi chín suối.
Ngón tay Tô Cẩn Hoa khẽ gõ lên mặt bàn, đột nhiên suy tư: "E là chuyện này cũng không đơn giản như thế đâu!"
Hử?
Vừa dứt lời, sáu người còn lại đều đưa mắt nhìn Tô Cẩn Hoa. "Lão Tô, ý ông là gì?"
Ninh Trạch Bình hỏi.
"Tôi đã từng tiếp xúc với thăng nhóc này mấy lần rồi, cũng hiểu được ít nhiều tính cách của hắn, hắn không phải là cái loại ăn no rửng mỡ đâu."
Tô Cẩn Hoa vừa nói vừa đưa mắt nhìn mấy người còn lại, nghiêm trọng nói: "Hắn đột nhiên dẫn người đi thách đấu võ giả Nhật Bản, chắc chắn phía sau hắn
đang mưu đồ bí mật chuyện trọng đại nào đó."
Nghe thấy vậy, mấy người còn lại tôi nhìn ông ông nhìn tôi, dường như đều đang hỏi xem Lý Trạch Vũ đang âm mưu bí mật chuyện gì.
Vẫn là Ninh Trạch Bình đưa ra suy đoán: "Chẳng lẽ là chuyện có liên quan đến nhà họ Tề."
"Không sai!"
Tô Cẩn Hoa như đang suy nghĩ gì đó gật gật đầu.
Trước đó vài hôm trong tang lễ của con trai Trấn Nam Vương, Lý Trạch Vũ đích thân tới dự, ngay trước mặt vô số những người quyền quý tuyên chiến với Trấn Nam Vương, ngay sau đó bèn tới Nhật Bản.
Thật sự rất khó để người khác không sinh ra những suy nghĩ vẩn vơ.
"Thật sự tôi không thể nghĩ ra, dẫn võ giả Hạ Quốc tới thách đấu với võ giả Nhật bản thì có liên quan gì đến chuyện của nhà họ Tề.".
||||| Truyện đề cử: Sát Thần Chí Tôn |||||
"Tôi cũng không nghĩ ra..." Mấy người lần lượt lên tiếng.
Không nói đến bọn họ, cho dù là Tô Cẩn Hoa và Ninh Trạch Bình cũng không nghĩ ra nổi.
Bởi vì nhìn từ bên ngoài, hai chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
Ninh Trạch Bình khế thở dài: "Có lẽ chỉ có tên nhóc kia biết rõ thôi."
"Ừ"
Tô Cẩn Hoa gật gật đầu, sau đó đưa tay chỉ vào màn hình: "Chúng ta vẫn nên để mắt tại nơi có thể nhìn rõ đi thôi."
"Cho dù thế nào, thì hiện tại những gì tên nhóc họ Lý đang làm đều đang làm vẻ vang cho đất nước, chúng ta nên ủng hộ vô điều kiện."
"Tôi đề nghị cử người đến Nhật Bản, cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào, chúng ta cũng nên đưa đoàn người của tên nhóc họ Lý về nước an toàn."
"Bọn họ không phụ Hạ Quốc, vậy thì Hạ Quốc cũng không thể phụ bọn họ được..."
"Được lắm con nhóc chết tiệt này, thế mà dám trêu chọc cô hả?” "Haha..."
Diệp Khinh Nhu lập tức ra tay cù lét, chọc Diệp Khuynh Thành cười ra cả nước mắt.
Hoàng Thành, phủ Long Chủ.
Tô Cẩn Hoa và sáu vị đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực đang ngồi với nhau tại phòng khách.
"Trong võ lâm, người ta luôn hướng tới sự cương quyết không thuần phục, cho dù là quan sai cũng chưa chắc đã cho thể diện, tên nhóc họ Lý này có thể
thuyết phục được chưởng môn các phái, bản lĩnh cũng không vừa đâu."
"Tôi nghe người ta nói, khoảng thời gian trước đã bầu ra một vị Minh chủ võ lâm, chính là tên nhóc họ Lý này!"
"Nhà họ Lý sinh ra một con rồng rồi..."
Mấy người đang ngồi ở đây đều cảm khái, trên mặt là sự hâm mộ không thể nói rõ.
Thầm nghĩ nếu như con cháu nhà mình có thể ưu tú bằng một nửa Lý Trạch Vũ thì chắc chắn bọn họ đã có thể ngậm cười nơi chín suối.
Ngón tay Tô Cẩn Hoa khẽ gõ lên mặt bàn, đột nhiên suy tư: "E là chuyện này cũng không đơn giản như thế đâu!"
Hử?
Vừa dứt lời, sáu người còn lại đều đưa mắt nhìn Tô Cẩn Hoa. "Lão Tô, ý ông là gì?"
Ninh Trạch Bình hỏi.
"Tôi đã từng tiếp xúc với thăng nhóc này mấy lần rồi, cũng hiểu được ít nhiều tính cách của hắn, hắn không phải là cái loại ăn no rửng mỡ đâu."
Tô Cẩn Hoa vừa nói vừa đưa mắt nhìn mấy người còn lại, nghiêm trọng nói: "Hắn đột nhiên dẫn người đi thách đấu võ giả Nhật Bản, chắc chắn phía sau hắn
đang mưu đồ bí mật chuyện trọng đại nào đó."
Nghe thấy vậy, mấy người còn lại tôi nhìn ông ông nhìn tôi, dường như đều đang hỏi xem Lý Trạch Vũ đang âm mưu bí mật chuyện gì.
Vẫn là Ninh Trạch Bình đưa ra suy đoán: "Chẳng lẽ là chuyện có liên quan đến nhà họ Tề."
"Không sai!"
Tô Cẩn Hoa như đang suy nghĩ gì đó gật gật đầu.
Trước đó vài hôm trong tang lễ của con trai Trấn Nam Vương, Lý Trạch Vũ đích thân tới dự, ngay trước mặt vô số những người quyền quý tuyên chiến với Trấn Nam Vương, ngay sau đó bèn tới Nhật Bản.
Thật sự rất khó để người khác không sinh ra những suy nghĩ vẩn vơ.
"Thật sự tôi không thể nghĩ ra, dẫn võ giả Hạ Quốc tới thách đấu với võ giả Nhật bản thì có liên quan gì đến chuyện của nhà họ Tề.".
||||| Truyện đề cử: Sát Thần Chí Tôn |||||
"Tôi cũng không nghĩ ra..." Mấy người lần lượt lên tiếng.
Không nói đến bọn họ, cho dù là Tô Cẩn Hoa và Ninh Trạch Bình cũng không nghĩ ra nổi.
Bởi vì nhìn từ bên ngoài, hai chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
Ninh Trạch Bình khế thở dài: "Có lẽ chỉ có tên nhóc kia biết rõ thôi."
"Ừ"
Tô Cẩn Hoa gật gật đầu, sau đó đưa tay chỉ vào màn hình: "Chúng ta vẫn nên để mắt tại nơi có thể nhìn rõ đi thôi."
"Cho dù thế nào, thì hiện tại những gì tên nhóc họ Lý đang làm đều đang làm vẻ vang cho đất nước, chúng ta nên ủng hộ vô điều kiện."
"Tôi đề nghị cử người đến Nhật Bản, cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào, chúng ta cũng nên đưa đoàn người của tên nhóc họ Lý về nước an toàn."
"Bọn họ không phụ Hạ Quốc, vậy thì Hạ Quốc cũng không thể phụ bọn họ được..."
/787
|