Phi công khuyên nhủ một câu, ngay sau đó mở cửa cabin nhảy xuống trước. 'Tề Kiêu cắn răng nhảy theo.
Rơi vào tay Lý Trạch Vũ có lẽ vẫn còn một cơ hội sống, nhưng nếu rơi xuống vách núi cùng trực thăng thì chắc chắn là toang!
Nhưng, rất nhanh sau đó, Tê Kiêu nhận ra mình nhầm rồi, hơn nữa còn là cái sai lầm vô cùng nghiêm trọng.
“Ai uil 'Tề Kiêu căng thẳng quá mức, lúc đáp đất vô tình bị gấy chân phải.
Lý Trạch Vũ bước từng bước lại gần hắn ta, hỏi như trêu tức: “Trốn đi, sao lại không trốn nữa?”
“Lý Trạch Vũ, có gì thì nói cho tử tế đi!”
Tê Kiêu nhịn đau, cố nhích người lùi về phía sau, vừa lết vừa khuyên.
“Rắc!"
Lý Trạch Vũ nhấc chân đạp gấy cái chân còn lại của Tề Kiêu.
A... Đừng giết tôi!”
Mặt mũi Tề Kiêu tràn đầy đau đớn, nói: “Lý Trạch Vũ, nhà họ Tê bọn tôi có quan hệ khá tốt với nhà họ Lý của cậu, cậu không thể giết tôi, bằng không cha tôi nhất định sẽ cá chết lưới rách với nhà họ Lý!”
“Cá chết lưới rách? A? Nhà họ Tề các người xứng sao?”
Lý Trạch Vũ cực kì khinh miệt.
Hắn quật ngã được nhà họ Tần rồi, nhà họ Tề là cái thá gì mà không được?
“Còn nữa, nếu cậu giết tôi, có người sẽ không tha cho cậu đâu!”
Tê Kiêu tiếp tục uy hiếp.
“Ông ỷ vào việc ông ta là Vu giáo hả?”
“Cậu cũng biết ư?”
'Tề Kiêu đờ đẫn, sau đó hừ lạnh: “Cậu mạnh lên thì sao? Đại hộ pháp của bọn tôi là vô địch thiên hạ. Nếu cậu dám đụng đến một cọng tóc của tôi, không chỉ cậu phải chết mà tất cả những người dính líu với cậu cũng sẽ phải bỏ mạng!”
“Câm mồm, thằng ngu kia!”
Một tiếng quát tháo chói tai vang lên.
Chỉ thấy Nam Cung Thạc xuất hiện từ một gốc cây già, khập khễnh lại gần.
“Đại... Đại hộ pháp!”
Giây phút này, Tê Kiêu dường như quên đi nỗi đau trên người, ngạc nhiên ra mặt.
“Lý đại hiệp, tôi không có chút quan hệ nào với tên kia, tôi sẽ không vì hắn ta mà đối nghịch với cậu!”
Nam Cung Thạc lập tức phủi sạch quan hệ giữa mình và Tề Kiêu, đồng thời cũng thầm mắng đối phương sấp mặt lờ.
Nếu không phải vì Tê Kiêu, ông ta và Lý Trạch Vũ cũng sẽ không...
Ặc!
Ít nhất lúc này ông ta cũng sẽ không bị Lý Trạch Vũ lừa đến đây, bởi vậy nên cái mạng nhỏ của ông ta mới rơi vào tay hắn.
“Đại hộ pháp, ông lừa tôi!” 'Tề Kiêu cuối cùng cũng hiểu ra.
Làm gì có chuyện Lý Trạch Vũ bị Nam Cung Thạc bắt đươc, rõ ràng là đối phương bị tên họ Lý khống chế rồi, tất cả đều là cái bẫy để lừa hắn ta tới đây!
“Cậu ngoan ngoãn sám hối trước Lý đại hiệp đi!” Nam Cung Thạc quay ngoáắt đi, làm bộ “tôi không quen cậu”.
Khóe miệng Tề Kiêu giật giật mấy cái, không khỏi mắng: “Nam Cung Thạc, tên chó nhà ông dám bán đứng tôi, cha tôi sẽ không tha đâu ông!”
“Bây giờ thử gọi cha cậu tới đi, xem bổn toạ có dám làm thịt ông ta trước mặt cậu hay không!”
Nam Cung Thạc cay cú mà không có chỗ xả. Bị Lý Trạch Vũ khống chế thì thôi đi, dù sao người ta cũng quá mạnh rồi. Thằng Tề Kiêu kia coi ông ta là ai chứ?
Trấn Nam Vương thì giỏi lắm à? Lão phu dùng dao bổ dưa hấu cũng có thể băm ông ta thành thịt vụn cho chó ăn!”
“Nam Cung Thạc, tao nguyền rủa cả lò nhà mày...”
“Câm miệng!”
Nam Cung Thạc chưa kịp cãi lại thì Lý Trạch Vũ đã thẳng thừng cắt ngang. Hai người lập tức không dám ho he nửa chữ.
Tiếp đó, Lý Trạch Vũ ngồi thụp xuống quan sát Tê Kiêu, lạnh lùng nói: “Nghe nói năm ấy cha tôi bị trúng độc nên mới bỏ mạng, đúng không?”
“Tôi, tôi... Lời lên đến miệng rồi nhưng Tề Kiêu không sao nói ra được.
“Tôi là người rất công bằng, ông khiến cha tôi trúng độc chết, tôi cho ông nếm thử cảm giác trúng độc.”
Dứt lời, hắn lấy ra một bọc bột phấn, trực tiếp dốc vào miệng Tề Kiêu. “A.A.” 'Tề Kiêu kinh hãi ra mặt, nhưng làm thế nào cũng không giấy ra được, đành nuốt trọn bọc bột phận vào bụng, ngay lập tức cảm nhận được cơn đau đớn cùng cực đứt gan đứt ruột.
Nhân cơ hội này, Nam Cung Thạc lặng lẽ lùi về sau mấy bước. “Vùt”
Ngay chính khoảnh khắc Lý Trạch Vũ buông Tề Kiêu ra, Nam Cung Thạc tung người nhảy xuống vách núi.
“Muốn chạy hả?”
Lý Trạch Vũ cười khẩy, thân hình lóe lên, nhảy xuống theo....
Rơi vào tay Lý Trạch Vũ có lẽ vẫn còn một cơ hội sống, nhưng nếu rơi xuống vách núi cùng trực thăng thì chắc chắn là toang!
Nhưng, rất nhanh sau đó, Tê Kiêu nhận ra mình nhầm rồi, hơn nữa còn là cái sai lầm vô cùng nghiêm trọng.
“Ai uil 'Tề Kiêu căng thẳng quá mức, lúc đáp đất vô tình bị gấy chân phải.
Lý Trạch Vũ bước từng bước lại gần hắn ta, hỏi như trêu tức: “Trốn đi, sao lại không trốn nữa?”
“Lý Trạch Vũ, có gì thì nói cho tử tế đi!”
Tê Kiêu nhịn đau, cố nhích người lùi về phía sau, vừa lết vừa khuyên.
“Rắc!"
Lý Trạch Vũ nhấc chân đạp gấy cái chân còn lại của Tề Kiêu.
A... Đừng giết tôi!”
Mặt mũi Tề Kiêu tràn đầy đau đớn, nói: “Lý Trạch Vũ, nhà họ Tê bọn tôi có quan hệ khá tốt với nhà họ Lý của cậu, cậu không thể giết tôi, bằng không cha tôi nhất định sẽ cá chết lưới rách với nhà họ Lý!”
“Cá chết lưới rách? A? Nhà họ Tề các người xứng sao?”
Lý Trạch Vũ cực kì khinh miệt.
Hắn quật ngã được nhà họ Tần rồi, nhà họ Tề là cái thá gì mà không được?
“Còn nữa, nếu cậu giết tôi, có người sẽ không tha cho cậu đâu!”
Tê Kiêu tiếp tục uy hiếp.
“Ông ỷ vào việc ông ta là Vu giáo hả?”
“Cậu cũng biết ư?”
'Tề Kiêu đờ đẫn, sau đó hừ lạnh: “Cậu mạnh lên thì sao? Đại hộ pháp của bọn tôi là vô địch thiên hạ. Nếu cậu dám đụng đến một cọng tóc của tôi, không chỉ cậu phải chết mà tất cả những người dính líu với cậu cũng sẽ phải bỏ mạng!”
“Câm mồm, thằng ngu kia!”
Một tiếng quát tháo chói tai vang lên.
Chỉ thấy Nam Cung Thạc xuất hiện từ một gốc cây già, khập khễnh lại gần.
“Đại... Đại hộ pháp!”
Giây phút này, Tê Kiêu dường như quên đi nỗi đau trên người, ngạc nhiên ra mặt.
“Lý đại hiệp, tôi không có chút quan hệ nào với tên kia, tôi sẽ không vì hắn ta mà đối nghịch với cậu!”
Nam Cung Thạc lập tức phủi sạch quan hệ giữa mình và Tề Kiêu, đồng thời cũng thầm mắng đối phương sấp mặt lờ.
Nếu không phải vì Tê Kiêu, ông ta và Lý Trạch Vũ cũng sẽ không...
Ặc!
Ít nhất lúc này ông ta cũng sẽ không bị Lý Trạch Vũ lừa đến đây, bởi vậy nên cái mạng nhỏ của ông ta mới rơi vào tay hắn.
“Đại hộ pháp, ông lừa tôi!” 'Tề Kiêu cuối cùng cũng hiểu ra.
Làm gì có chuyện Lý Trạch Vũ bị Nam Cung Thạc bắt đươc, rõ ràng là đối phương bị tên họ Lý khống chế rồi, tất cả đều là cái bẫy để lừa hắn ta tới đây!
“Cậu ngoan ngoãn sám hối trước Lý đại hiệp đi!” Nam Cung Thạc quay ngoáắt đi, làm bộ “tôi không quen cậu”.
Khóe miệng Tề Kiêu giật giật mấy cái, không khỏi mắng: “Nam Cung Thạc, tên chó nhà ông dám bán đứng tôi, cha tôi sẽ không tha đâu ông!”
“Bây giờ thử gọi cha cậu tới đi, xem bổn toạ có dám làm thịt ông ta trước mặt cậu hay không!”
Nam Cung Thạc cay cú mà không có chỗ xả. Bị Lý Trạch Vũ khống chế thì thôi đi, dù sao người ta cũng quá mạnh rồi. Thằng Tề Kiêu kia coi ông ta là ai chứ?
Trấn Nam Vương thì giỏi lắm à? Lão phu dùng dao bổ dưa hấu cũng có thể băm ông ta thành thịt vụn cho chó ăn!”
“Nam Cung Thạc, tao nguyền rủa cả lò nhà mày...”
“Câm miệng!”
Nam Cung Thạc chưa kịp cãi lại thì Lý Trạch Vũ đã thẳng thừng cắt ngang. Hai người lập tức không dám ho he nửa chữ.
Tiếp đó, Lý Trạch Vũ ngồi thụp xuống quan sát Tê Kiêu, lạnh lùng nói: “Nghe nói năm ấy cha tôi bị trúng độc nên mới bỏ mạng, đúng không?”
“Tôi, tôi... Lời lên đến miệng rồi nhưng Tề Kiêu không sao nói ra được.
“Tôi là người rất công bằng, ông khiến cha tôi trúng độc chết, tôi cho ông nếm thử cảm giác trúng độc.”
Dứt lời, hắn lấy ra một bọc bột phấn, trực tiếp dốc vào miệng Tề Kiêu. “A.A.” 'Tề Kiêu kinh hãi ra mặt, nhưng làm thế nào cũng không giấy ra được, đành nuốt trọn bọc bột phận vào bụng, ngay lập tức cảm nhận được cơn đau đớn cùng cực đứt gan đứt ruột.
Nhân cơ hội này, Nam Cung Thạc lặng lẽ lùi về sau mấy bước. “Vùt”
Ngay chính khoảnh khắc Lý Trạch Vũ buông Tề Kiêu ra, Nam Cung Thạc tung người nhảy xuống vách núi.
“Muốn chạy hả?”
Lý Trạch Vũ cười khẩy, thân hình lóe lên, nhảy xuống theo....
/787
|