Lý Trạch Vũ liếc mắt đánh giá đám người này, có thể cảm nhận được rõ ràng sự khẩn trương của bọn họ.
Thấy hắn nửa ngày không trả lời, đạo sĩ Bạch Ngọc không nhịn được mà nói một tiếng: “Lý thiếu hiệp!”
“Sao hả?”
Lý Trạch Vũ tài cao nên gan cũng lớn, không hề lo lắng việc họ có làm gì mình hay không.
Hắn thật sự muốn nhìn xem mấy người này muốn làm cái quỷ gì!
Thần sắc Đạo sĩ Vân Trung lập tức thay đổi, bật thốt lên: “Lý thiếu gia, xin hỏi tiền bối Ngọc Linh Lung còn sống hay không, và bây giờ đang ở đâu?”
“Không thể trả lời!”
Lý Trạch Vũ không ngốc.
Trước khi biết dụng ý của đám người này, hắn không thể ăn nói lung tung.
“Hừm!”
Đạo sĩ Vân Trung không khỏi sốt ruột: “Lý thiếu hiệp, việc này rất quan trọng với Đạo môn của chúng tôi, chỉ cần Lý thiếu hiệp chịu nói tung tích của tiền bối Ngọc Linh Lung thì đạo môn bọn tôi nhất định sẽ đồng ý mọi điều kiện của cậu!”
“Thật?”
Lý Trạch Vũ càng thêm khẳng định chuyện này không đơn giản, nếu không thì đối phương đã không phải đưa ra lời hứa như vậy rồi.
Đạo sĩ Bạch Ngọc cực kỳ khí phách nói: “Sư phụ trước giờ nhất ngôn cửu đỉnh, Lý thiếu hiệp cứ yên tâm đi!”
“Muốn cái gì thì tạm thời tôi chưa nghĩ ra.”
Lý Trạch Vũ bắt đầu làm khó.
Đạo sĩ Vân Trung lập tức rút từ trong tay áo ra một tấm lệnh bài bằng gỗ đưa cho Lý Trạch Vũ: “Đây là ngũ lôi lệnh của Đạo môn, khi nào Lý thiếu hiệp muốn đưa ra điều kiện gì thì cứ cầm tấm lệnh bài này đi tìm lão phu!”
“Vậy thì tôi không khách khí.”
Lý Trạch Vũ bèn cất tấm lệnh bài đi, sau đó giả bộ hỏi “Nhưng tôi rất muốn biết tại sao các vị lại cần biết tung tích của sư phụ?”
Đạo sĩ Bạch Ngọc nhìn về phía đạo sĩ Vân Trung, thấy ông ấy gật đầu mới dám mở miệng nói:“Năm đó sư tổ Vô Trần của Đạo môn chúng tôi và tiền bối Ngọc Linh Lung...”
Lý Trạch Vũ nghe đối phương giải thích xong thì ngây ngẩn cả người.
“Lý thiếu hiệp, cậu có đang nghe không?”
Đạo sĩ Bạch Ngọc gọi một tiếng.
Lý Trạch Vũ lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn về phía đạo sĩ Vân Trung, trịnh trọng hỏi: “Ông là đồ đệ của Vô Trần?”
“Lý Trạch Vũ, Vô Trần chính là sư tổ của Đạo môn chúng tôi, vậy mà cậu lại dám thẳng gọi thẳng tên!”
Trương Bách Khâm cuối cùng cũng tìm được cái cớ gây khó dễ Lý Trạch Vũ. Nhưng không ngờ... “Chát!"
Đạo sĩ Thanh Phong giơ tay tát anh ta một cái: “Người lớn nói chuyện là chỗ để trẻ con chen mồm vào à?”
“Cha, hắn ta bất kính với sư tổ Vô Trần...”
Trương Bách Khâm cảm thấy rất tủi thân, thậm chí còn bắt đầu nghỉ ngờ mình có phải con ruột của đạo sĩ Thanh Phong hay không, nếu không thì vì sao anh ta làm cái gì ông cũng không vừa mắt!
“Con câm miệng!”
Đạo sĩ Thanh Phong tức giận mắng một tiếng.
Trương Bách Khâm lập tức ngậm miệng không dám ho he gì.
“Thiếu hiệp Lý đoán không sai, đạo sĩ Vô Trần đúng là sư phụ của lão phu!”
Đạo sĩ Vân Trung thừa nhận.
“Không ngờ, không ngờ..."
Lý Trạch Vũ cười khổ.
Thấy cảnh tượng như vậy, đạo sĩ Vân Trung không khỏi bối rối.
Ngay sau đó.
Lý Trạch Vũ chắp tay hành lễ với đạo sĩ Vân Trung, nói: “Sư huynh, đệ chính là sư đệ của huynh đây!”
“A?!”
Đạo sĩ Vân Trung ngẩn người, nghỉ ngờ tai mình xảy ra vấn đề: “Lý thiếu hiệp, cậu vừa mới nói cái gì?”
“Đệ nói mình là sư đệ của huynh!” Lý Trạch Vũ nhắc lại lần nữa, hỏi: “Vui mừng không, bất ngờ không?” Đâu chỉ là vui mừng, con mẹ nó, đây quả thực chính là kinh hách!
Ít nhất thì đây là những gì Trương Bách Khâm đang nghĩ.
Nếu Lý Trạch Vũ là sư đệ của đạo sĩ Vân Trung thì chẳng phải đã trở thành người có bối phận tối cao trong Đạo môn của bọn họ rồi sao?
Kể từ bây giờ, đừng nói là báo thù rửa hận, người ta không chỉnh chết anh ta, anh ta còn phải trốn đi thắp nhang cảm tạ ấy chứ...
Thấy hắn nửa ngày không trả lời, đạo sĩ Bạch Ngọc không nhịn được mà nói một tiếng: “Lý thiếu hiệp!”
“Sao hả?”
Lý Trạch Vũ tài cao nên gan cũng lớn, không hề lo lắng việc họ có làm gì mình hay không.
Hắn thật sự muốn nhìn xem mấy người này muốn làm cái quỷ gì!
Thần sắc Đạo sĩ Vân Trung lập tức thay đổi, bật thốt lên: “Lý thiếu gia, xin hỏi tiền bối Ngọc Linh Lung còn sống hay không, và bây giờ đang ở đâu?”
“Không thể trả lời!”
Lý Trạch Vũ không ngốc.
Trước khi biết dụng ý của đám người này, hắn không thể ăn nói lung tung.
“Hừm!”
Đạo sĩ Vân Trung không khỏi sốt ruột: “Lý thiếu hiệp, việc này rất quan trọng với Đạo môn của chúng tôi, chỉ cần Lý thiếu hiệp chịu nói tung tích của tiền bối Ngọc Linh Lung thì đạo môn bọn tôi nhất định sẽ đồng ý mọi điều kiện của cậu!”
“Thật?”
Lý Trạch Vũ càng thêm khẳng định chuyện này không đơn giản, nếu không thì đối phương đã không phải đưa ra lời hứa như vậy rồi.
Đạo sĩ Bạch Ngọc cực kỳ khí phách nói: “Sư phụ trước giờ nhất ngôn cửu đỉnh, Lý thiếu hiệp cứ yên tâm đi!”
“Muốn cái gì thì tạm thời tôi chưa nghĩ ra.”
Lý Trạch Vũ bắt đầu làm khó.
Đạo sĩ Vân Trung lập tức rút từ trong tay áo ra một tấm lệnh bài bằng gỗ đưa cho Lý Trạch Vũ: “Đây là ngũ lôi lệnh của Đạo môn, khi nào Lý thiếu hiệp muốn đưa ra điều kiện gì thì cứ cầm tấm lệnh bài này đi tìm lão phu!”
“Vậy thì tôi không khách khí.”
Lý Trạch Vũ bèn cất tấm lệnh bài đi, sau đó giả bộ hỏi “Nhưng tôi rất muốn biết tại sao các vị lại cần biết tung tích của sư phụ?”
Đạo sĩ Bạch Ngọc nhìn về phía đạo sĩ Vân Trung, thấy ông ấy gật đầu mới dám mở miệng nói:“Năm đó sư tổ Vô Trần của Đạo môn chúng tôi và tiền bối Ngọc Linh Lung...”
Lý Trạch Vũ nghe đối phương giải thích xong thì ngây ngẩn cả người.
“Lý thiếu hiệp, cậu có đang nghe không?”
Đạo sĩ Bạch Ngọc gọi một tiếng.
Lý Trạch Vũ lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn về phía đạo sĩ Vân Trung, trịnh trọng hỏi: “Ông là đồ đệ của Vô Trần?”
“Lý Trạch Vũ, Vô Trần chính là sư tổ của Đạo môn chúng tôi, vậy mà cậu lại dám thẳng gọi thẳng tên!”
Trương Bách Khâm cuối cùng cũng tìm được cái cớ gây khó dễ Lý Trạch Vũ. Nhưng không ngờ... “Chát!"
Đạo sĩ Thanh Phong giơ tay tát anh ta một cái: “Người lớn nói chuyện là chỗ để trẻ con chen mồm vào à?”
“Cha, hắn ta bất kính với sư tổ Vô Trần...”
Trương Bách Khâm cảm thấy rất tủi thân, thậm chí còn bắt đầu nghỉ ngờ mình có phải con ruột của đạo sĩ Thanh Phong hay không, nếu không thì vì sao anh ta làm cái gì ông cũng không vừa mắt!
“Con câm miệng!”
Đạo sĩ Thanh Phong tức giận mắng một tiếng.
Trương Bách Khâm lập tức ngậm miệng không dám ho he gì.
“Thiếu hiệp Lý đoán không sai, đạo sĩ Vô Trần đúng là sư phụ của lão phu!”
Đạo sĩ Vân Trung thừa nhận.
“Không ngờ, không ngờ..."
Lý Trạch Vũ cười khổ.
Thấy cảnh tượng như vậy, đạo sĩ Vân Trung không khỏi bối rối.
Ngay sau đó.
Lý Trạch Vũ chắp tay hành lễ với đạo sĩ Vân Trung, nói: “Sư huynh, đệ chính là sư đệ của huynh đây!”
“A?!”
Đạo sĩ Vân Trung ngẩn người, nghỉ ngờ tai mình xảy ra vấn đề: “Lý thiếu hiệp, cậu vừa mới nói cái gì?”
“Đệ nói mình là sư đệ của huynh!” Lý Trạch Vũ nhắc lại lần nữa, hỏi: “Vui mừng không, bất ngờ không?” Đâu chỉ là vui mừng, con mẹ nó, đây quả thực chính là kinh hách!
Ít nhất thì đây là những gì Trương Bách Khâm đang nghĩ.
Nếu Lý Trạch Vũ là sư đệ của đạo sĩ Vân Trung thì chẳng phải đã trở thành người có bối phận tối cao trong Đạo môn của bọn họ rồi sao?
Kể từ bây giờ, đừng nói là báo thù rửa hận, người ta không chỉnh chết anh ta, anh ta còn phải trốn đi thắp nhang cảm tạ ấy chứ...
/787
|