"Lẽ nào không phải?"
"Ông nội, ông và ông nội Lý đang thầm thì gì đó?" Bỗng nhiên Diệp Khinh Nhu lên tiếng ngắt lời hai lão ngoan đồng
nói chuyện.
"Ông nội cháu muốn gả cháu cho Trạch Vũ nhà tụi ông, cô nhóc cháu cảm thấy thế nào?"
"Ông nói nhanh như vậy làm gì?" Diệp Trung Đường trừng mắt với Lý Viễn Sơn, thầm trách người kia lắm mồm.
"Ông nội."
Đôi mät đẹp của Diệp Khinh Nhu nheo lại, cứ thế hỏi: "Tại sao ông có thể như vậy?"
Nếu như không phải trời mờ tối thì có thể thấy rõ gương mặt vị nữ chiến thần này trong nháy mất đã đỏ ửng.
Lại nghĩ tới quan hệ xảy ra giữa Lý Trạch Vũ và cháu gái mình, cô ấy lập tức hận không thể tìm một khe hở từ trên mặt đất mà chui vào.
Quá lúng túng.
Có điều trong mơ hồ cô ấy lại nghĩ tới lời hứa của mình với Lý Trạch Vũ.
Càng ngượng ngùng không thôi.
Đúng lúc này, một máy bay vận tải quân dụng từ trên không trung bay tới gần, cuối cùng đậu trên thao trường.
Cửa cabin mở ra, các kiện hàng lần lượt từ trên cao thả xuống.
Khoảng hai ba trăm cái.
Thấy một màn này, Tô Cẩn Hoa không nhịn được hỏi Lý Trạch Vũ: "Đây đều là thứ gì?"
"Còn có thể là gì? Vũ khí." Dáng vẻ Lý Trạch Vũ đương nhiên đáp.
Một lát sau.
Mấy vị vua lính đánh thuê dẫn người chuyển tất cả kiện
hàng qua, sau khi mở ra bên trong đều là súng đạn cùng một màu.
Tô Cẩn Hoa muốn biết Lý Trạch Vũ lấy được là vũ khí gì, thế nên tiến lên đánh giá một chút.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật mình.
Những thứ này đều là vũ khí tân tiến nhất trên đời hiện nay, hơn nữa theo lão biết thì một số loại pháo, khung đạn chỉ có trong những quốc gia có vũ khí tiên tiến và phong cách đẹp nhất mới có."
"Những vũ khí này cậu lấy được từ đâu?" Tô Cẩn Hoa hơi kích động hỏi.
"Ông muốn à? Có thể tìm tôi mua”
"Người khác tìm tôi mua cũng không có ưu đãi, nếu như Long Chủ ông mở miệng, tôi có thể giảm 1% cho ông."
Lý Trạch Vũ lập tức bắt đầu đóng vai tay buôn lậu súng ống đạn dược.
1%?
Tôi cảm ơn cậu nhét!
Khóe miệng Tô Cẩn Hoa hơi co rút mấy lần, nghiêm mặt nói: "Chắc hẳn cũng cũng có cách lấy bản thiết kế những vũ khí này?"
"Chỉ cần tiền đúng chỗ, trên thế giới này bản thiết kế bất cứ vũ khí nào tôi cũng có thể chuẩn bị cho ông." Lý Trạch Vũ
vỗ ngực bảo đảm.
"Cậu trước tiên chờ tí." Tô Cẩn Hoa để lại một câu nói rồi quay đầu đi về phía mấy người Lý Viễn Sơn.
"Ông Lý, ông Lý... "Xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy Tô Cẩn Hoa và Lý Trạch Vũ chỉ thầm thì trong chốc lát mà sắc mặt đã thay đổi xoành
xoạch, trong lòng Lý Viễn Sơn hết sức tò mò hai người nói gì.
"Ông Lý, tôi muốn hỏi ngài một chuyện, mong ngài đừng giấu tôi."
Trong lúc nói chuyện, Tô Cẩn Hoa lau mồ hôi lạnh.
Lý Viễn Sơn thấy mặt mũi lão nghiêm túc thì không khỏi cẩn thận nói: "Ông hỏi đi, chỉ cần tôi biết thì tuyệt đối không giấu giếm,"
Diệp Trung Đường và Diệp Khinh Nhu cũng dựng lỗ tai lên, đều muốn biết Tô Cẩn Hoa sẽ hỏi gì.
"Thời gian ba năm nay, Lý Trạch Vũ kia thật sự ngồi tù à?" Tô Cẩn Hoa hỏi thẳng nghỉ ngờ trong lòng.
Nghe nói lời này, Lý Viễn Sơn nghiêng đầu trừng mắt với Diệp Trung Đường.
Diệp Trung Đường dường như có hơi chột dạ, vội vàng xoay đầu sang một bên vờ như không thấy.
Dù sao lúc trước chính là ông ấy quyết tâm muốn kéo Lý Trạch Vũ từ trong tử ngục ra.
Lý Viễn Sôn quay đầu nhìn về phía Tô Cẩn Hoa, càng khó hiểu mà hỏi ngược lại: "Thăng nhóc thối này ngồi tù ba năm, vì sao Long Chủ ông muốn hỏi cái này?"
"Thật sự ngồi tù?" Tô Cẩn Hoa vấn hoài nghi.
Vụ án phong lưu lúc trước vừa xảy ra, Diệp Trung Đường đã tự mình tới tìm lão muốn cứu Lý Trạch Vũ ra khỏi tử ngục, lúc ấy cũng là lão tự mình ký lệnh áp giải.
Nhưng lão thật sự hoài nghi ba năm qua Lý Trạch Vũ vốn. không ngồi tù, rất có thể nhà họ Lý đã lén giải cứu kẻ này ra từ Sớm rồi.
Tại sao một tội phạm đang được cải tạo lại có thể trâu bò. như thế?
"Ông nội, ông và ông nội Lý đang thầm thì gì đó?" Bỗng nhiên Diệp Khinh Nhu lên tiếng ngắt lời hai lão ngoan đồng
nói chuyện.
"Ông nội cháu muốn gả cháu cho Trạch Vũ nhà tụi ông, cô nhóc cháu cảm thấy thế nào?"
"Ông nói nhanh như vậy làm gì?" Diệp Trung Đường trừng mắt với Lý Viễn Sơn, thầm trách người kia lắm mồm.
"Ông nội."
Đôi mät đẹp của Diệp Khinh Nhu nheo lại, cứ thế hỏi: "Tại sao ông có thể như vậy?"
Nếu như không phải trời mờ tối thì có thể thấy rõ gương mặt vị nữ chiến thần này trong nháy mất đã đỏ ửng.
Lại nghĩ tới quan hệ xảy ra giữa Lý Trạch Vũ và cháu gái mình, cô ấy lập tức hận không thể tìm một khe hở từ trên mặt đất mà chui vào.
Quá lúng túng.
Có điều trong mơ hồ cô ấy lại nghĩ tới lời hứa của mình với Lý Trạch Vũ.
Càng ngượng ngùng không thôi.
Đúng lúc này, một máy bay vận tải quân dụng từ trên không trung bay tới gần, cuối cùng đậu trên thao trường.
Cửa cabin mở ra, các kiện hàng lần lượt từ trên cao thả xuống.
Khoảng hai ba trăm cái.
Thấy một màn này, Tô Cẩn Hoa không nhịn được hỏi Lý Trạch Vũ: "Đây đều là thứ gì?"
"Còn có thể là gì? Vũ khí." Dáng vẻ Lý Trạch Vũ đương nhiên đáp.
Một lát sau.
Mấy vị vua lính đánh thuê dẫn người chuyển tất cả kiện
hàng qua, sau khi mở ra bên trong đều là súng đạn cùng một màu.
Tô Cẩn Hoa muốn biết Lý Trạch Vũ lấy được là vũ khí gì, thế nên tiến lên đánh giá một chút.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật mình.
Những thứ này đều là vũ khí tân tiến nhất trên đời hiện nay, hơn nữa theo lão biết thì một số loại pháo, khung đạn chỉ có trong những quốc gia có vũ khí tiên tiến và phong cách đẹp nhất mới có."
"Những vũ khí này cậu lấy được từ đâu?" Tô Cẩn Hoa hơi kích động hỏi.
"Ông muốn à? Có thể tìm tôi mua”
"Người khác tìm tôi mua cũng không có ưu đãi, nếu như Long Chủ ông mở miệng, tôi có thể giảm 1% cho ông."
Lý Trạch Vũ lập tức bắt đầu đóng vai tay buôn lậu súng ống đạn dược.
1%?
Tôi cảm ơn cậu nhét!
Khóe miệng Tô Cẩn Hoa hơi co rút mấy lần, nghiêm mặt nói: "Chắc hẳn cũng cũng có cách lấy bản thiết kế những vũ khí này?"
"Chỉ cần tiền đúng chỗ, trên thế giới này bản thiết kế bất cứ vũ khí nào tôi cũng có thể chuẩn bị cho ông." Lý Trạch Vũ
vỗ ngực bảo đảm.
"Cậu trước tiên chờ tí." Tô Cẩn Hoa để lại một câu nói rồi quay đầu đi về phía mấy người Lý Viễn Sơn.
"Ông Lý, ông Lý... "Xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy Tô Cẩn Hoa và Lý Trạch Vũ chỉ thầm thì trong chốc lát mà sắc mặt đã thay đổi xoành
xoạch, trong lòng Lý Viễn Sơn hết sức tò mò hai người nói gì.
"Ông Lý, tôi muốn hỏi ngài một chuyện, mong ngài đừng giấu tôi."
Trong lúc nói chuyện, Tô Cẩn Hoa lau mồ hôi lạnh.
Lý Viễn Sơn thấy mặt mũi lão nghiêm túc thì không khỏi cẩn thận nói: "Ông hỏi đi, chỉ cần tôi biết thì tuyệt đối không giấu giếm,"
Diệp Trung Đường và Diệp Khinh Nhu cũng dựng lỗ tai lên, đều muốn biết Tô Cẩn Hoa sẽ hỏi gì.
"Thời gian ba năm nay, Lý Trạch Vũ kia thật sự ngồi tù à?" Tô Cẩn Hoa hỏi thẳng nghỉ ngờ trong lòng.
Nghe nói lời này, Lý Viễn Sơn nghiêng đầu trừng mắt với Diệp Trung Đường.
Diệp Trung Đường dường như có hơi chột dạ, vội vàng xoay đầu sang một bên vờ như không thấy.
Dù sao lúc trước chính là ông ấy quyết tâm muốn kéo Lý Trạch Vũ từ trong tử ngục ra.
Lý Viễn Sôn quay đầu nhìn về phía Tô Cẩn Hoa, càng khó hiểu mà hỏi ngược lại: "Thăng nhóc thối này ngồi tù ba năm, vì sao Long Chủ ông muốn hỏi cái này?"
"Thật sự ngồi tù?" Tô Cẩn Hoa vấn hoài nghi.
Vụ án phong lưu lúc trước vừa xảy ra, Diệp Trung Đường đã tự mình tới tìm lão muốn cứu Lý Trạch Vũ ra khỏi tử ngục, lúc ấy cũng là lão tự mình ký lệnh áp giải.
Nhưng lão thật sự hoài nghi ba năm qua Lý Trạch Vũ vốn. không ngồi tù, rất có thể nhà họ Lý đã lén giải cứu kẻ này ra từ Sớm rồi.
Tại sao một tội phạm đang được cải tạo lại có thể trâu bò. như thế?
/787
|