Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Chương 122 - Tại sao người này lại mất lý trí như thế?
/787
|
Hung hăng, phách lối, ngông cuồng, đây chính là những tính từ miêu tả chân thật về Lý Trạch Vũ.
"Tin đồn hại chết người, ai nói đại thiếu gia nhà họ Lý chỉ là một cậu ấm quần là áo lụa thế?"
"Vì một người phụ nữ, cam tâm tình nguyện đắc tội với hai nhân vật khổng lồ như nhà họ Diệp và nhà họ Khương, trên đời này có được mấy người đàn ông có khí thế anh hùng thế này!"
"Nếu có người đàn ông nào vì tôi làm những việc này, thế tôi có chết cũng cam lòng..."
Không ít khách nữ bị cảm động tới mức rơi nước mắt.
Những người phụ nữ khác còn như thế, nữ chính ngày hôm nay, Diệp Khuynh Thành cũng nhiều cảm xúc phức tạp đan xen lẫn lộn.
Nếu như ba năm trước không xảy ra việc kia, dựa vào quyền thế của nhà họ Lý hoàn toàn có thể ngỏ lời cầu hôn với nhà họ Diệp, hơn nữa nhà họ Diệp cũng sẽ không từ chối.
Tại sao người này lại mất lý trí như thế?
"Lý Trạch Vũ!"
Yên lặng mãi một lúc lâu, Diệp Khuynh Thành bỗng mở miệng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả khách khứa ở đây.
Bao gồm cả Lý Trạch VũI "Anh đi đi, ân oán giữa chúng ta chấm dứt!"
Nói xong những lời này, cô đưa tay lau khô nước mắt dính trên mặt.
Những nỗi uất hận mà cô đã gánh chịu suốt ba năm qua, giờ phút này đã hoàn toàn được hóa giải.
Cô, không còn hận anh! "Em đừng nói chuyện, đi cùng tôi là được."
Lý Trạch Vũ tiến lên nắm lấy tay Diệp Khuynh Thành.
Mặt mũi của nhà họ Khương hoàn toàn bị vứt xuống đất, nếu như không phản kích sẽ hoàn toàn trở thành trò cười.
Ngay sau đó, Khương Thượng Đức chống gậy ởi tới trước mặt, cao giọng: "Cậu thanh niên, nếu như bây giờ cậu đồng ý rời khỏi đi, thế thì nhà họ Khương chúng tôi sẽ không nhắc tới những chuyện đã xảy ra vừa nãy nữa!"
Mặc dù Lý Trạch Vũ mở miệng ngậm miệng đều nói chuyện này không liên quan tới nhà họ Lý, thế nhưng con mẹ
nó ai tin được đây?
Thế nên nếu không phải bất đắc dĩ, nhà họ Khương cũng sẽ không muốn hoàn toàn trở mặt với nhà họ Lý!
"Lý Trạch Vũ tôi dám làm dám chịu, các người muốn truy cứu thế nào, tôi sẽ hầu tới cùng."
Trong lúc nói chuyện, Lý Trạch Vũ từng bước từng bước dẫn Diệp Khuynh Thành xuống khỏi đài cao.
Vô cùng ngang ngược!
Khương Thượng Đức xụ mặt, trầm ngâm nói: "Hôm nay cậu phá hỏng chuyện vui của nhà họ Khương chúng tôi, còn ra tay đả thương cháu tôi, cậu thật sự cho rằng tôi không dám
động đến cậu sao?"
Lý Trạch Vũ khinh thường cười một tiếng: "Tôi vừa nói rồi đó, nếu có gan ông cứ cản tôi thử đi."
Mặt Khương Thượng Đức căng thẳng, thế nhưng lại chẳng nói được câu nào.
"Đúng là can đảm."
Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng nói già nua có vẻ vô lực truyền tới.
Mọi người nghe tiếng nhìn sang, một lão già lớn tuổi đang được hai vệ sĩ đỡ tới.
"Tin đồn hại chết người, ai nói đại thiếu gia nhà họ Lý chỉ là một cậu ấm quần là áo lụa thế?"
"Vì một người phụ nữ, cam tâm tình nguyện đắc tội với hai nhân vật khổng lồ như nhà họ Diệp và nhà họ Khương, trên đời này có được mấy người đàn ông có khí thế anh hùng thế này!"
"Nếu có người đàn ông nào vì tôi làm những việc này, thế tôi có chết cũng cam lòng..."
Không ít khách nữ bị cảm động tới mức rơi nước mắt.
Những người phụ nữ khác còn như thế, nữ chính ngày hôm nay, Diệp Khuynh Thành cũng nhiều cảm xúc phức tạp đan xen lẫn lộn.
Nếu như ba năm trước không xảy ra việc kia, dựa vào quyền thế của nhà họ Lý hoàn toàn có thể ngỏ lời cầu hôn với nhà họ Diệp, hơn nữa nhà họ Diệp cũng sẽ không từ chối.
Tại sao người này lại mất lý trí như thế?
"Lý Trạch Vũ!"
Yên lặng mãi một lúc lâu, Diệp Khuynh Thành bỗng mở miệng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả khách khứa ở đây.
Bao gồm cả Lý Trạch VũI "Anh đi đi, ân oán giữa chúng ta chấm dứt!"
Nói xong những lời này, cô đưa tay lau khô nước mắt dính trên mặt.
Những nỗi uất hận mà cô đã gánh chịu suốt ba năm qua, giờ phút này đã hoàn toàn được hóa giải.
Cô, không còn hận anh! "Em đừng nói chuyện, đi cùng tôi là được."
Lý Trạch Vũ tiến lên nắm lấy tay Diệp Khuynh Thành.
Mặt mũi của nhà họ Khương hoàn toàn bị vứt xuống đất, nếu như không phản kích sẽ hoàn toàn trở thành trò cười.
Ngay sau đó, Khương Thượng Đức chống gậy ởi tới trước mặt, cao giọng: "Cậu thanh niên, nếu như bây giờ cậu đồng ý rời khỏi đi, thế thì nhà họ Khương chúng tôi sẽ không nhắc tới những chuyện đã xảy ra vừa nãy nữa!"
Mặc dù Lý Trạch Vũ mở miệng ngậm miệng đều nói chuyện này không liên quan tới nhà họ Lý, thế nhưng con mẹ
nó ai tin được đây?
Thế nên nếu không phải bất đắc dĩ, nhà họ Khương cũng sẽ không muốn hoàn toàn trở mặt với nhà họ Lý!
"Lý Trạch Vũ tôi dám làm dám chịu, các người muốn truy cứu thế nào, tôi sẽ hầu tới cùng."
Trong lúc nói chuyện, Lý Trạch Vũ từng bước từng bước dẫn Diệp Khuynh Thành xuống khỏi đài cao.
Vô cùng ngang ngược!
Khương Thượng Đức xụ mặt, trầm ngâm nói: "Hôm nay cậu phá hỏng chuyện vui của nhà họ Khương chúng tôi, còn ra tay đả thương cháu tôi, cậu thật sự cho rằng tôi không dám
động đến cậu sao?"
Lý Trạch Vũ khinh thường cười một tiếng: "Tôi vừa nói rồi đó, nếu có gan ông cứ cản tôi thử đi."
Mặt Khương Thượng Đức căng thẳng, thế nhưng lại chẳng nói được câu nào.
"Đúng là can đảm."
Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng nói già nua có vẻ vô lực truyền tới.
Mọi người nghe tiếng nhìn sang, một lão già lớn tuổi đang được hai vệ sĩ đỡ tới.
/787
|