Mùa đông Ma giới yên ắng tĩnh lặng, Đoạn Thần hao tốn hơn một tháng để dạy A Sửu phát âm nói chuyện. Nhưng khi A Sửu mở miệng thì Đoạn Thần đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
Ví dụ như lúc này, vì vấn đề xưng hô mà làm phiền Đoạn Thần.
Quân thượng, vì sao bọn họ lại gọi ngươi là Quân Thượng? A Sửu tò mò nhìn Đoạn Thần, hỏi.
Giọng nói thanh thúy giống như tiếng ngọc vỡ trong gió, nước đánh vào băng lạnh, cực kỳ êm tai. Nhưng Đoạn Thần lại không thấy vậy, lúc này chỉ cần nghe thấy giọng A Sửu là Đoạn Thần lại đau đầu. Tay đang phê duyệt sổ con dừng lại, dien;dafn*lle&quysdo0n Đoạn Thần quay đầu, giọng nói khó chịu: Quân Thượng là thuộc hạ gọi bản quân, ngươi nên gọi bản quân là 'Sư phụ' .
Sư phụ là cái gì? Có thể ăn không? A Sửu tiến thêm một bước tò mò hỏi.
Không thể ăn! Đó là cách xưng hô, ngươi phải gọi như vậy! Nghe rõ chưa! Đoạn Thần cắn răng giải thích cho A Sửu.
A, thì ra sư phụ không thể ăn. A Sửu nửa hiểu nửa không gật đầu.
Thấy nàng không hỏi tiếp, Đoạn Thần tiếp tục hạ bút phê duyệt sổ con. Mới vừa viết được hai chữ thì lại bị làm phiền.
Sư phụ, vì sao gọi ta là A Sửu? Đôi mắt trong suốt ngây thơ như ngọc lưu ly đầy vẻ hiếu kỳ.
Nhìn thấy đôi mắt tinh khiết như vậy, Đoạn Thần có chút hoài nghi A Sửu không phải Ma tộc mà là Thần tộc. Nhưng ngẫm lại thì cảm thấy không thể nào, hậu duệ Thần tộc vốn không thể sinh tồn ở Ma giới. Giữa hai tộc Thần Ma, ngoại trừ người có pháp lực cực kỳ cao cường, nếu không nếu bước đến biên giới sẽ liền bị hồn phi phách tán!
Đoạn Thần phê sổ con, tùy ý trả lời A Sửu: Bởi vì ngươi quá xấu, cho nên gọi ngươi là A Sửu.
Xấu là cái gì? Có thể ăn được không? A Sửu không bỏ qua hỏi tiếp.
Xấu không thể ăn, đó là từ để hình dung người trông khó coi Đoạn Thần không nhìn nàng mà tiếp tục phê duyệt sổ con, trả lời.
Cái gì gọi là khó coi? A Sửu không hiểu hỏi.
Đoạn Thần bất lực, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn hộ pháp và Xích hộ pháp, mở miệng nói với bọn họ: Hai người các ngươi, Xích hộ pháp, ngươi biến thành bộ dáng xấu xí khó coi đi.
Xích hộ pháp không dám nghi ngờ, lập tức nghe theo mệnh lệnh, lắc mình một cái. Gương mặt tuấn lãng trong chốc lát biến thành một khuôn mặt khác đến nghiêng trời lệch đất, mụn đỏ mụn bọc, rỗ đầy mặt. Hàn hộ pháp đứng nhìn bên cạnh cảm thấy buồn nôn, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Cứng rắn nuốt nước chua đang dâng lên trong cổ họng.
Đoạn Thần nhíu mày ghét bỏ nhìn Xích hộ pháp, chỉ vào Đại hộ pháp, quay đầu nói với A Sửu: Thấy không? Người bên trái trở nên hết sức khó coi, gương mặt đó được gọi là 'Xấu' .
A Sửu vốn đang hưng trí bừng bừng nghe vậy quay đầu nhìn về phía Xích hộ pháp, gương mặt non nớt liền xụ xuống. Trở nên hết sức uất ức và khó hiểu, mắt đỏ ửng nhìn về phía Đoạn Thần, hỏi: Sư phụ, rõ ràng mặt ta không có khó coi như hắn, tại sao lại gọi ta là 'A Sửu' ?
Tâm trạng bình tĩnh lại, ném sổ con qua một bên, Đoạn Thần suy nghĩ rồi chăm chú nhìn A Sửu, nói: “ Lúc ngươi chưa ra đời, còn xấu hơn cả khuôn mặt của Xích hộ pháp lúc này vạn lần. Đã đói bụng chưa? Trưa nay muốn ăn cái gì? Đoạn Thần dời lực chú ý của nàng, hỏi A Sửu.
Quả nhiên, vừa nghe đến đồ ăn là A Sửu không uất ức nữa. Hai mắt vốn đỏ ửng liền lóe sáng, hưng phấn nói: Ta muốn ăn quả có màu đỏ kia! Cái đó ăn rất ngon!
Nghe vậy mặt Đoạn Thần lập tức đen đi. Cái thứ xấu xí này, đúng là có công phu sư tử ngoạm, đó chính là Ma quả ngàn năm đó! Đoạn Thần trầm giọng nói: Thứ đó bị ngươi ăn hết rồi, không còn nữa! Hoặc là ăn điểm tâm, hoặc là ăn súp lơ.
A Sửu vẫn còn đang nghĩ về thứ trái cây màu đỏ kia, nghe hắn nói không còn nữa thì vẻ mặt tiếc nuối. Vô tình nói: Vậy ta ăn điểm tâm, ta muốn ăn bánh quế hoa ngọt.
Mới vừa ngẩng đầu muốn dặn dò thuộc hạ thì liền nhìn thấy gương mặt xấu xí của Xích
Ví dụ như lúc này, vì vấn đề xưng hô mà làm phiền Đoạn Thần.
Quân thượng, vì sao bọn họ lại gọi ngươi là Quân Thượng? A Sửu tò mò nhìn Đoạn Thần, hỏi.
Giọng nói thanh thúy giống như tiếng ngọc vỡ trong gió, nước đánh vào băng lạnh, cực kỳ êm tai. Nhưng Đoạn Thần lại không thấy vậy, lúc này chỉ cần nghe thấy giọng A Sửu là Đoạn Thần lại đau đầu. Tay đang phê duyệt sổ con dừng lại, dien;dafn*lle&quysdo0n Đoạn Thần quay đầu, giọng nói khó chịu: Quân Thượng là thuộc hạ gọi bản quân, ngươi nên gọi bản quân là 'Sư phụ' .
Sư phụ là cái gì? Có thể ăn không? A Sửu tiến thêm một bước tò mò hỏi.
Không thể ăn! Đó là cách xưng hô, ngươi phải gọi như vậy! Nghe rõ chưa! Đoạn Thần cắn răng giải thích cho A Sửu.
A, thì ra sư phụ không thể ăn. A Sửu nửa hiểu nửa không gật đầu.
Thấy nàng không hỏi tiếp, Đoạn Thần tiếp tục hạ bút phê duyệt sổ con. Mới vừa viết được hai chữ thì lại bị làm phiền.
Sư phụ, vì sao gọi ta là A Sửu? Đôi mắt trong suốt ngây thơ như ngọc lưu ly đầy vẻ hiếu kỳ.
Nhìn thấy đôi mắt tinh khiết như vậy, Đoạn Thần có chút hoài nghi A Sửu không phải Ma tộc mà là Thần tộc. Nhưng ngẫm lại thì cảm thấy không thể nào, hậu duệ Thần tộc vốn không thể sinh tồn ở Ma giới. Giữa hai tộc Thần Ma, ngoại trừ người có pháp lực cực kỳ cao cường, nếu không nếu bước đến biên giới sẽ liền bị hồn phi phách tán!
Đoạn Thần phê sổ con, tùy ý trả lời A Sửu: Bởi vì ngươi quá xấu, cho nên gọi ngươi là A Sửu.
Xấu là cái gì? Có thể ăn được không? A Sửu không bỏ qua hỏi tiếp.
Xấu không thể ăn, đó là từ để hình dung người trông khó coi Đoạn Thần không nhìn nàng mà tiếp tục phê duyệt sổ con, trả lời.
Cái gì gọi là khó coi? A Sửu không hiểu hỏi.
Đoạn Thần bất lực, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn hộ pháp và Xích hộ pháp, mở miệng nói với bọn họ: Hai người các ngươi, Xích hộ pháp, ngươi biến thành bộ dáng xấu xí khó coi đi.
Xích hộ pháp không dám nghi ngờ, lập tức nghe theo mệnh lệnh, lắc mình một cái. Gương mặt tuấn lãng trong chốc lát biến thành một khuôn mặt khác đến nghiêng trời lệch đất, mụn đỏ mụn bọc, rỗ đầy mặt. Hàn hộ pháp đứng nhìn bên cạnh cảm thấy buồn nôn, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Cứng rắn nuốt nước chua đang dâng lên trong cổ họng.
Đoạn Thần nhíu mày ghét bỏ nhìn Xích hộ pháp, chỉ vào Đại hộ pháp, quay đầu nói với A Sửu: Thấy không? Người bên trái trở nên hết sức khó coi, gương mặt đó được gọi là 'Xấu' .
A Sửu vốn đang hưng trí bừng bừng nghe vậy quay đầu nhìn về phía Xích hộ pháp, gương mặt non nớt liền xụ xuống. Trở nên hết sức uất ức và khó hiểu, mắt đỏ ửng nhìn về phía Đoạn Thần, hỏi: Sư phụ, rõ ràng mặt ta không có khó coi như hắn, tại sao lại gọi ta là 'A Sửu' ?
Tâm trạng bình tĩnh lại, ném sổ con qua một bên, Đoạn Thần suy nghĩ rồi chăm chú nhìn A Sửu, nói: “ Lúc ngươi chưa ra đời, còn xấu hơn cả khuôn mặt của Xích hộ pháp lúc này vạn lần. Đã đói bụng chưa? Trưa nay muốn ăn cái gì? Đoạn Thần dời lực chú ý của nàng, hỏi A Sửu.
Quả nhiên, vừa nghe đến đồ ăn là A Sửu không uất ức nữa. Hai mắt vốn đỏ ửng liền lóe sáng, hưng phấn nói: Ta muốn ăn quả có màu đỏ kia! Cái đó ăn rất ngon!
Nghe vậy mặt Đoạn Thần lập tức đen đi. Cái thứ xấu xí này, đúng là có công phu sư tử ngoạm, đó chính là Ma quả ngàn năm đó! Đoạn Thần trầm giọng nói: Thứ đó bị ngươi ăn hết rồi, không còn nữa! Hoặc là ăn điểm tâm, hoặc là ăn súp lơ.
A Sửu vẫn còn đang nghĩ về thứ trái cây màu đỏ kia, nghe hắn nói không còn nữa thì vẻ mặt tiếc nuối. Vô tình nói: Vậy ta ăn điểm tâm, ta muốn ăn bánh quế hoa ngọt.
Mới vừa ngẩng đầu muốn dặn dò thuộc hạ thì liền nhìn thấy gương mặt xấu xí của Xích
/83
|