Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần

Chương 40 - Chương 40

/83


Kể từ sau khi dán bức vẽ ra ngoài, A Sửu được Tô Ngọc cho ở lại Tô gia. Mỗi ngày thỉnh thoảng chạy lên đường cái đi dạo, xem thử coi có thể tìm được Đoạn Thần không. Kết quả là không tìm được người mình muốn khiến A Sửu ăn ngủ không yên.

Chờ ở Tô gia ba ngày, một hôm A Sửu ra ngoài từ sáng sớm để tìm kiếm một vòng, cuối cùng ngẩng đầu lên trời thất lạc trở lại Tô gia. Trùng hợp đụng phải tên yêu ma 'Mạnh lão' tự xưng là người của Tô gia. Nàng đã quên béng đi lời hứa mình đã hứa với Tô Ngọc, A Sửu đi về phía Mạnh lão.

Mạnh lão vừa nhìn thấy A Sửu thì chân liền bắt đầu run lên, trong lòng thầm an ủi chính mình nàng không phải đi về phía mình, sau đó trốn sau một hành lang gấp khúc.

Lão yêu ma nhà ngươi! Đứng lại! Không được phép chạy! Nếu không ta sẽ không khách sáo! Thấy Mạnh lão muốn chạy, A Sửu liền hét về phía Mạnh lão.

Nghe tiếng nàng Mạnh lão biết mình tránh không khỏi. Vì không muốn chọc giận A Sửu rồi bị đánh, Mạnh lão lập tức ngừng lại. Hắn thật sự không biết cô nương này là thể loại gì, không những có thể dễ dàng nhìn ra thân phận của hắn mà còn có thể thôn tính luôn pháp thuật của hắn. Mạnh lão sống mấy trăm năm nhưng đây là lần đầu thấy được một kẻ quái thai như vậy!

Thấy lão yêu ma này không chạy nữa, A Sửu liền đuổi theo, đến trước mặt hắn, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm hắn, hỏi: Sao thấy ta lại bỏ chạy? Ta rất đáng sợ sao!

Không có, không phải như vậy. Là lão phu đột nhiên nhớ tới còn có việc phải làm nên phải đi xử lý ngay lập tức. Cô nương hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Mạnh lão lúng túng cười mỉa nhìn A Sửu, trán bắt đầu đổ mồ hôi. Cũng không biết là bị mặt trời chiếu vào hay là bị A Sửu dọa thành như vậy.

Ngươi là một tên yêu ma, ngươi ở đây làm gì? Sẽ không phải là đến hại người chứ? A Sửu hoài nghi liếc nhìn Mạnh lão từ trên xuống dưới.

Này, cô nương nói chuyện gì vậy. Kể từ khi đến nhân gian, lão phu say mê dược lý nhân gian nên mới kết hợp dược lý và pháp thuật với nhau, không ngừng dùng nó để cứu người. Lão phu dám thề với trời đất, chưa bao giờ dùng pháp thuật hại người nào! Mặc dù trong lòng sợ A Sửu nhưng những gì nên nói thì Mạnh lão cũng đã nói hết rồi.

Kết hợp dược lý và pháp thuật lại sao? Nghe rất lợi hại, vì sao ngươi lại trị không hết bệnh cho Tô Ngọc? A Sửu liếc mắt nhìn Mạnh lão đầu, trong lời nói đầy nghi vấn. Đoạn Thần đã từng nói yêu ma nhân gian đều không phải là loại tốt gì, A Sửu vẫn nhớ lời hắn chưa từng dám xem thường.

Thấy A Sửu không tin hắn, nghi ngờ y thuật của mình thì Mạnh lão mất hứng, trong lòng bỗng chốc không còn sợ A Sửu nữa mà lại thanh minh: Ngươi biết cái gì! Nếu đúng vậy thì Tô Ngọc đã sớm thành người chết, một năm trước đã mất mạng rồi! Nếu không phải có ta ở bên cạnh chăm sóc hắn, giúp hắn điều trị thì sao hắn còn sống đến bây giờ được? Sinh lão bệnh tử, người trong Lục giới không ai trốn được. Sinh linh có thể trường sinh, nhưng nếu cả đời thì không được! Sống được bao lâu thì phải xem thể chất của người đó. Thân thể tốt thì sống được lâu, thân thể xấu thì dù có là linh đan thần dược thì cũng không sống được bao lâu. Thân thể thối nát, thân thể đã yếu thì sẽ vẫn cứ yếu! Thân thể bị phá hủy thì dù linh hồn có tốt đến đâu cũng không thể sống lâu được! Trừ phi đó là tà thuật cao cường, chiếm đoạt thân thể sống khác, cắn nuốt sạch linh hồn trong đó, sau đó không ngừng thay đổi thân thể thì còn có khả năng trường sinh.

Nghe Mạnh lão nói xong, A Sửu lại trầm tư. Chẳng biết tại sao đột nhiên nàng nhớ tới trong hậu cung ở Ma giới có một tòa tháp phong ấn một linh hồn. Hiện tại sư phụ không ở Ma cung, cả Ma cung to lớn đều chỉ có một mình Viêm hộ pháp trấn thủ , hy vọng đừng xảy ra chuyện gì. Tâm tư đang suy nghĩ chuyện của Ma cung thì A Sửu lại nghĩ về tình huống của nàng lúc này. Bị lạc mất sư phụ, tìm không thấy sư phụ đâu cũng không liên lạc được với Linh hộ pháp, Trong lòng A Sửu rất sốt ruột. Nếu nàng biết pháp thuật thì tốt rồi, như vậy thì có thể phát ra tín hiệu, sư phụ và Linh hộ pháp có thể lập tức tìm được nàng. Không biết sau khi tách ra thì sư phụ gặp phải điều gì, có đi tìm kiếm nàng không...

Thấy A Sửu đang trầm tư, có vẻ không nghe lọt lời hắn nói, Mạnh lão không vui. Giống như là đang so sự hăng hái với A Sửu vậy, tiếp tục mở miệng nói: Ta đã nói với ngươi ta không có lừa ngươi, ngươi...

Quấy rầy nhị vị, thật sự rất xin lỗi. Mạnh lão tiên sinh, công tử nhà ta cho mời! Vừa mới mở miệng nói, Mạnh lão đã bị A Cát đến mời ngắt ngang.

Thấy A Sửu còn đang suy nghĩ chuyện gì đó, hoàn toàn không thèm đếm xỉa. Mạnh lão thầm mắng: Thật sự là tiểu cô nương không biết tôn sư trọng đạo! Hừ lạnh với A Sửu một tiếng rồi mới theo A


/83

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status