Sau một hồi bình tĩnh, lạnh lùng chứng kiến, Minh Vương liếc mắt nhìn nét mặt tím tái, rúm ró của Bảo Ngọc, cũng chẳng phải là sự thương xót hay đồng cảm gì, chỉ là anh nghĩ đến những lời của Như Tuyết “tha được thì hãy tha đi”. Vì vậy, Minh Vương hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn bạn, nhẹ nhàng nói:
- Tiệp, đủ rồi.
Giọng nói của anh mạnh mẽ và cứng cỏi truyền thẳng vào tai mọi người. Lúc này Quang Tiệp mới trừng mắt nhìn Bảo Ngọc một lần nữa rồi chậm rãi buông tay ra. Nhìn cô ta há mồm thở gấp lấy khí, sợ hãi bám chặt vào tay bà Ella, anh nói từng chữ rõ rệt:
- Cảm giác sắp chết thế nào? Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng tôi nhân nhượng cô. Nếu còn để tôi gặp lại thì chắc chắn cô sẽ có chuyến du ngoạn Quỷ Môn Quan dài hạn đó.
Thốt ra những lời đe dọa rùng rợn nhất nhưng Quang Tiệp lại tỏ ra chẳng có gì. Anh lạnh lùng nhìn bà Ella và Bảo Ngọc đang nắm chặt tay, dựa vào nhau khiếp đảm nhìn mình, sau đó xoay người bước đến bên cạnh Minh Vương.
Hai người quá chán ghét khung cảnh nơi đây, không muốn lưu lại một giây nào, dứt khoát đi đến cửa chính.
Nhìn bóng lưng hai người tuyệt tình rời khỏi, Bảo Ngọc bất chấp tất cả gạt tay bà Ella ra, hét lên đầy căm phẩn và không cam lòng:
- Tại sao? Tại sao là cô ta? Luận gia thế, luận học thức, luận bề ngoài cô ta có tư cách gì so sánh với em? Vậy tại sao các người đều yêu cô ta đến chết đi sống lại?
Hai người đồng thời dừng lại như bị sét đánh trước lời nói của Bảo Ngọc. Sống lưng Quang Tiệp cứng đờ, không thể quay sang nhìn vẻ mặt Minh Vương bên cạnh.
Không khí đặc quánh lại, mọi người sợ hãi đến nín thở, ngay cả bà Ella cũng nhìn trừng trừng Bảo Ngọc không dám tin những lời vừa rồi thoát ra từ miệng cô – người vừa suýt bị bóp chết, tay chân vẫn còn run rẩy vì sợ. Không ai nói gì, ánh mắt đồng loạt hướng về bóng dáng cao lớn của hai người đàn ông như chờ đợi sự phán xét cuối cùng của đáng tối cao.
Hai tay nắm chặt lại rồi buông lỏng ra, Minh Vương dần lấy lại sự bình tĩnh sau giây phút cứng nhắc.
- Đúng là cô mặt nào cũng xuất sắc hơn người.... Chỉ là…. Tôi chưa từng so sánh cô ấy với bất cứ ai, cô cũng không phải ngoại lệ.
Anh nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói trầm ấm và trìu mến dành cho người yêu, nhưng anh vẫn không thèm quay lại nhìn Bảo Ngọc, chỉ bình thản dùng tấm lưng lạnh lẽo, vô tình đối đãi, nói một câu cũng đủ cho cô ta thấu hiểu tất cả. Trong mắt anh, Như Tuyết là duy nhất, cho dù cô ta có xuất sắc đến đâu cũng không liên quan đến anh, càng không thể so sánh với cô ấy bởi anh chưa từng đặt cô ta vào trong mắt thì cô ta có làm gì cũng vô dụng.
Nói xong Minh Vương bước đi không chút lưu luyến, mặc cho Bảo Ngọc đau khổ đến không còn sức chống đỡ ngã vật ra đất. Miệng cô ta nở nụ cười chát chúa hòa lẫn với nước mắt.
Từng bước sải dài trên nền cỏ xanh thẫm, Minh Vương lăm lăm tiến về chiếc xe màu đen quen thuộc của mình, mặc mưa gió táp vào mặt. Mở cửa xe ra đang định ngồi vào thì đã có một bàn tay nhanh nhẹn đóng sầm cửa lại. Quang Tiệp vừa vặn đứng đối diện nhìn vào mặt anh qua màn mưa rào. Minh Vương không nói gì, giờ phút này anh không muốn đối mặt với bạn, chỉ muốn phóng xe đến bên cô ngay lập tức.
Không quan tâm nhiều, anh lại giơ tay định mở cửa một lần nữa nhưng Quang Tiệp còn nhanh hơn, đẩy anh ra xa chiếc xe. Hai người cùng ngã trên mặt cỏ ẩm ướt với đất cát bẩn thỉu. Quang Tiệp túm chặt cổ áo Minh Vương, bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình hỏi:
- Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?
- Không. – Minh Vương cố gắng bình tĩnh trả lời.
Sự bình tĩnh và nhẫn nhịn của anh làm Quang Tiệp điên lên, túm chặt cổ áo anh gào lên:
- Cậu đang tức giận hay đang khinh thường tôi? Vợ của bạn không được nghĩ đến, đó là đạo lý cơ bản của đàn ông, vậy mà tôi lại phạm phải…. Cậu nói đi, có phải cậu đang tức giận và thất vọng về tôi lắm không? Có phải cậu thấy tôi rất vô sỉ không?
Vừa nói Quang Tiệp vừa điên cuồng lay người Minh Vương.
Đến lúc này anh không thể im lặng nữa, hất mạnh tay bạn ra quát:
- Cậu điên vừa thôi…. Bình tĩnh lại nghe tôi nói…. Tôi không hề tức giận hay thất vọng về cậu, càng không phải là cậu vô sỉ…. Thực ra tôi không có tư cách tức giận…. Thậm chí tôi còn không dám đối mặt với cậu.
- Tại sao? – Quang Tiệp ngơ ngác hỏi.
- Tại vì tôi đã nhận ra điều đó từ lâu nhưng lại lờ đi, tự lừa dối mình. Tôi ích kỷ, tôi không thể nhường cô ấy cho bất cứ ai, mặc dù tôi biết mình không phải người đàn ông tốt…. Cậu là người bạn duy nhất của tôi, đó là lý do tôi không dám đối mặt với cậu. Tình cảm của cậu với cô ấy cũng sâu nặng và đáng tôn trọng….nhưng tôi không thể làm gì khác. Tôi cảm thấy mình mới là đê hèn, vô sỉ khi bắt cậu ở bên cạnh và chứng kiến những điều đó, cậu hiểu không?
Đúng vậy, Minh Vương cảm thấy mình vô cùng ích kỷ, muốn cả người yêu và bạn bè ở bên cạnh mình, mặc cho những gì Quang Tiệp chứng kiến từng ngày làm cậu ta đau khổ, mặc cho tình cảm của cậu ta sâu nặng thế nào vẫn muốn cậu ta ở bên giúp đỡ Như Tuyết như một người anh trai. Quang Tiệp là người như thế nào Minh Vương hiểu rất rõ, cũng như cậu ta hiểu anh vậy. Một kẻ luôn tỏ ra đùa cợt, vui vẻ như cậu ta làm sao có thể vì một người con gái lo lắng hay làm việc gì, cho dù có là người phụ nữ của bạn mình? Mặc dù cậu ta cố gắng tỏ ra như một người bạn thật sự của Như Tuyết nhưng đôi lúc cũng không kìm được mà lộ ra ánh mắt si mê và dịu dàng với cô. Quang Tiệp vẫn tỏ ra bình thường, vẫn thay đổi bạn gái như cũ, chỉ là những người đó đều có vẻ thanh cao và tinh khiết, có thể đó là do cậu ta yêu cầu nhưng Minh Vương hiểu cậu ta muốn tìm kiếm hình bóng của Như Tuyết trong những người đó. Biết là một chuyện nhưng đối mặt với nó lại là chuyện khác. Có lẽ anh sẽ cứ lảng tránh như vậy mãi nếu hôm nay Bảo Ngọc không vạch trần tất cả. Chỉ có điều, cậu ta càng tỏ ra thoải mái bao nhiêu thì anh càng dằn vặt và thấy mình hèn hạ bấy nhiêu.
Nhìn vẻ mặt buồn bã, áy náy và bất đắc dĩ của Minh Vương, Quang Tiệp cười, giơ tay lên giáng một cú mạnh nhất vào mặt bạn, khảng khái nói:
- Trước giờ vẫn muốn đấm vào cái mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo của cậu, rốt cuộc cũng có cơ hội. Biết mình nợ tôi nhiều như vậy thì sau này cố mà bán mạng cho tôi. Tôi sẽ nhớ kỹ những gì cậu nợ tôi, trên đời này chủ nợ làm sao bỏ qua cho con nợ được? Cậu cứ đau khổ mà dây dưa với tôi cả đời đi. – Anh cười cười, tỏ vẻ phóng khoáng. Sao anh không hiểu những gì Minh Vương đang nghĩ? Hai người quá hiểu nhau, một cú đấm này coi như xóa bỏ mọi sự ngại ngùng và áy náy trong lòng cả hai đi.
Đưa tay lau vết máu trên mép, mặc dù trong miệng tràn ngập mùi máu nhưng Minh Vương lại thấy nhẹ nhõm vì vứt bỏ được nỗi canh cánh trong lòng. Anh biết Quang Tiệp làm vậy là để anh thấy thoải mái hơn.
Hai người nắm chặt tay nhau như những người bạn thân thiết nhất.
- Được, tôi cũng sẽ để cho cậu ghen tị đến chết.
Sau đó hai người cùng cười to, những chuyện vừa rồi coi như được nước mưa gột rửa sạch sẽ.
Trong màn mưa dữ dội, hai người đàn ông như hai dứa trẻ lớn đầu, vật lộn đùa nghịch trên bùn đất. Tình bạn của họ không vì lý do gì mà biến mất.
trời
cũng hay nhưng nếu có như tuyến nữa thì hay hơn
lâu như vậy mới viết được 1 ít có phải là kiệt lắm k
truyện cũng lâu lắm rồi nên kết thúc là vừa
haizzz
truyện này muk viết đều được 2 ngày 1 cháp thui chắc mik làm lễ ăn mừng mất
viết chả đúng gì
chả có lịch viết gì hết
CHƯƠNG 33: TƯƠNG PHẢN.
Buổi sáng tinh sương, không khí tinh khiết mang theo hơi lạnh thấm vào cảnh vật.
Nhìn ánh nắng ban mai đang lấp ló ngoài cửa sổ, Như Tuyết bỗng nổi hứng đi dạo, cô ngồi dậy khoác thêm áo dài màu trắng, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Ngoài sân, những bông hoa khế màu đỏ trắng nhỏ li ti sau một đêm bị tạt rơi đầy sân. Gần đó, những cánh hoa thủy tiên tím đọng đầy nước mưa đang cố gồng mình lên đón nắng mới.
Thiên nhiên yên tĩnh và tươi mát của buổi bình minh khiến Như Tuyết khoan khoái vươn vai hít thở, khởi động gân cốt rồi mở cổng bước ra ngoài.
Vừa ló đầu khỏi cổng quan sát cô liền giật nảy người, trừng mắt nhìn phía đối diện. Sau khi nhắm mắt mở ra vài lần, chắc chắn rằng mình không hoa mắt, cô mới khép cổng lại, tiến về phía đó.
Bãi đất trống trước làng, một chiếc ô tô sang trọng màu đen sáng bóng nghênh ngang nằm đó. Người đàn ông tuấn mỹ, lạnh lùng đang dựa vào cửa xe, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía chiếc cổng gỗ cũ kỹ. Miệng ngậm điếu thuốc đang cháy, dưới chân toàn những đầu thuốc đã hết, có vẻ anh vẫn luôn duy trì trạng thái như vậy.
Vừa nhìn thấy Như Tuyết, người đàn ông vội vàng vứt mẩu thuốc đi, mỉm cười đợi cô bước đến gần.
Với tâm trạng vô cùng ngạc nhiên và thắc mắc, Như Tuyết đi như bay về phía chiếc xe.
Sau khi nhìn rõ đôi mắt đỏ ngầu của Minh Vương, cô đưa mắt xuống nền đất dưới chân anh, mày nhíu chặt lại có vẻ bất mãn rồi ngước lên nhìn anh hỏi:
- Sao anh lại ở đây?
- Nhớ em.
Minh Vương mỉm cười tự nhiên nói với cô hai chữ vô cùng ngắn gọn nhưng cũng đủ làm loạn nhịp tim đang bình ổn của cô. Sau đó không cho cô cơ hội hỏi thêm đã giang tay ra ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô vào lòng mình, chiếc cằm cương nghị thoải mái gác lên đầu cô.
Sau giây phút bàng hoàng, Như Tuyết giật mình phản ứng lại, mặt ửng hồng muốn vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ấm áp và mạnh mẽ của anh, nhưng không ngờ Minh Vương càng ôm chặt hơn, thì thầm vào tai cô:
- Đừng động…. Để anh ôm em một lát.
Giọng nói dịu dàng và hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai, Như Tuyết không nỡ cự tuyệt, ngoan ngoãn nằm trong yên trong lòng Minh Vương.
Một lúc sau, cô nhẹ nhàng hỏi:
- Hôm nay anh rất lạ. Có….chuyện gì sao?
- Không có gì…. Chỉ là anh đột nhiên phát hiện ra mình rất ích kỷ.
Sau một lúc yên lặng, Minh Vương ôm chặt Như Tuyết như muốn khảm cô vào lòng, bình tĩnh đáp.
Nghe vậy, cô cười nhẹ, mềm mại an ủi anh:
- Trên đời này có ai không ích kỷ? Anh biết mình ích kỷ là được rồi.
- Đúng vậy.... Anh biết mình ích kỷ là được.
Anh nhắc lại lời cô, ánh mắt lóe lên tia kiên định, sau đó siết chặt cô vào lòng một lần nữa rồi mới hài lòng buông ra.
Nhanh nhẹn cúi xuống hôn lên má Như Tuyết còn mặt dày phớt lờ cái trừng mắt của cô, Minh Vương cười hỏi:
- Em định đi dạo sao?
- Ừm, không khí trong lành quá. – Cô tránh ánh nhìn nóng bỏng của anh, ngượng ngùng nói, trên má vẫn còn cảm giác hơi ấm thoáng qua.
- Anh đi cùng em.
Nở nụ cười ấm áp, Minh Vương tự nhiên cầm tay Như Tuyết dắt đi.
Bọn họ sánh vai nhau thong thả bước trên đê. Mặt trời đỏ tươi đang dần nhô lên, thu nhỏ lại, bao trùm lấy họ. Hai bên bờ là màu xanh thẫm của cánh đồng lúa đang kì trổ bông, nắng sớm hắt lên những giọt nước đọng trên lá khiến chúng chuyển màu và lung linh như những hạt kim cương đỏ. Khung cảnh thiên nhiên mang nét đẹp gần gũi mà hùng vĩ.
Hai người chăm chú ngắm cảnh bình minh đầy lãng mạn, bóng dáng nhỏ bé của họ góp phần làm thiên nhiên sinh động hơn.
- Em đang nghĩ gì vậy? - Mắt vẫn nhìn mặt trời, Minh Vương bất chợt hỏi Như Tuyết.
Bình thản đánh mắt sang nhìn anh sau đó lại quay về khung cảnh trước mặt, Như Tuyết thở dài nói:
- Hôm qua mẹ cùng tôi nói về chuyện anh Minh và Hân kết hôn…. Bỗng dưng tôi cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, rồi sẽ có ngày Ánh Dương lớn lên và không cần tôi như bây giờ nữa…cho nên…. Tôi thấy hơi buồn và có cảm giác hụt hẫng…mất mát trong lòng.
Cô buồn bã, cúi đầu xuống nhìn chân mình như một đứa bé bị bỏ rơi.
Hành động ngây thơ này khiến Minh Vương phì cười, phát hiện ra cô rất đáng yêu và hồn nhiên. Anh đưa tay nâng má cô lên, nhìn sâu vào mắt cô, âu yếm nói:
- Ngốc ạ. Đó là quy luật tự nhiên, có gì mà buồn?
- Mẹ tôi cũng nói vậy. – Như Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm, cúi đầu di di hòn sỏi dưới chân.
Thấy vậy, anh liền ôm eo cô để đầu cô tựa vào ngực mình, nói nhỏ bên tai cô:
- Trong đời mỗi người luôn có những người chỉ theo ta một đoạn đường, dù ngắn hay dài thì vẫn phải đến lúc chấm dứt, đồng thời cũng tồn tại một số ít người bên ta đến cuối đời…. Anh sẽ luôn là một người trong số ít đó, cùng em đi suốt cuộc đời.
Cảm nhận được người trong lòng bỗng run rẩy, Minh Vương càng xiết chặt tay hơn, không ép buộc Như Tuyết trả lời nữa bởi anh hiểu có nhiều việc chỉ cần dùng trái tim cảm nhận là rõ ràng nhất.
Áp má vào nơi trái tim anh, từng nhịp tim đập mạnh mẽ, ổn định khiến Như Tuyết thấy ấm áp và yên bình. Giờ phút này cô mới tin nhân vật trong tiểu thuyết nói “không say vì rượu mà say vì anh”. Cô cảm thấy người mình lâng lâng, đầu óc choáng váng khi nghe những lời tỏ tình tuy giản dị nhưng lại chân thực và lãng mạn đó. Lúc này cô nghĩ anh nói gì mình đều có thể cho là thật cho dù là những câu nói như kiểu “anh có thể hái sao trên trời cho em”, “mặt trăng không có sự sống nhưng vì em anh sẽ tạo ra nó”….. Cô không nói gì nhưng cô tin tưởng anh cũng cảm nhận được sự xúc động trong lòng cô.
Đôi khi cách bày tỏ tình cảm rất đơn giản, chỉ là một vài câu nói hay cử chỉ nhỏ nhặt, thân thiết nhất.
Như Tuyết ngập ngừng đưa tay ra ôm lại Minh Vương, đầu cô ngả sâu hơn vào ngực anh.
Hai người không nói gì nữa, chỉ yên lặng cùng nhau ngắm cảnh mặt trời mọc trên đê tuy rất quen thuộc nhưng hôm nay nó có vẻ rực rỡ và tráng lệ hơn.
Xa xa đã có lác đác người đi làm, nhưng họ không quan tâm những ánh mắt đang tò mò nhìn ngó bởi trong mắt họ giờ đây chỉ có một mình đối phương. Đây là thế giới của riêng hai người, không ai chạm đến được.
Một ngày lại sắp tàn, bà Hoa đang khom lưng thu dọn mấy bó tre đã khô trên sân.
Hân đi làm về thấy vậy, vội vàng chạy lại giúp.
- Mẹ để con thu dọn cho, mẹ ngồi nghỉ đi ạ.
Cô vừa nói tay vừa nhanh nhẹn vơ những sợi tre mỏng thành bó gọn gàng rồi buộc chặt lại.
Thời tiết càng ngày càng nóng, mùa hè với cái nắng gay gắt khiến người ta khó chịu đang đến gần. Bà Hoa đưa tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, cười vui vẻ nhìn con dâu ngoan ngoãn của mình.
- Con vừa làm về, đi vào ngồi quạt một lát cho hết mồ hôi rồi chuẩn bị tắm rửa mà còn ăn cơm. Mẹ cũng sắp xong rồi. - Bà cười dịu dàng, dặn dò con dâu. Cô con dâu này bà đã chứng kiến từng ngày trưởng thành của nó. Bà biết nó là đứa bé ngoan ngoãn và biết điều. Thực ra bà cũng chấm nó lâu rồi, hiện tại được như ý thật khiến bà vô cùng hài lòng.
Hân cười gật đầu với mẹ rồi vào nhà thay quần áo.
Cơm nước đã sẵn sàng, mọi người cũng về đủ. Trời hè nóng bức, vì vậy buổi tối họ ngồi ăn cơm ngoài hiên cho thoáng mát.
Là con dâu trong nhà, Hân thường ngồi đầu lấy cơm cho cả nhà. Hai tay đưa bát cơm cho bố mẹ, cô lễ phép mời họ ăn cơm.
Như Tuyết bên cạnh nhìn cô dịu dàng và nhỏ nhẹ như vậy liền cười cười trêu:
- Cậu càng ngày càng duyên dáng và e thẹn nha. Đúng là có khiếu làm con dâu bé nhỏ.
Đang cầm bát trên tay chưa kịp ăn, Hân trừng mắt với cô, xấu hổ gần như úp mặt vào trong bát. Như Tuyết thích trí cười ha hả, nhưng vừa cười thì bà Hoa đã gõ vào đầu cô một cái đau điếng:
- Con ranh này, dám hỗn với chị dâu hả? Mẹ đã dặn bao lần rồi, phải thay đổi cách xưng hô đi.
- Haiz, xem tình hình này con mới giống là con dâu của mẹ đó…. Thì ra việc anh Minh kết hôn chẳng có gì tốt lành, vừa mất người mẹ luôn yêu chiều mình, lại còn mất luôn một người bạn thân nữa. – Như Tuyết mếu máo nói. Điệu bộ của cô trọc cười mọi người.
Bà Hòa đưa mắt lườm con gái một cái rồi gắp miếng cá vàng ươm vào bát Hân, cười hiền với cô:
- Con ăn đi, đừng để ý đến nó. Con bé này càng ngày càng nhí nhảnh, chẳng ra làm sao cả.
- Vâng ạ. – Hân nhỏ nhẹ đáp rồi đưa miếng cá lên miệng định cắn nhưng mùi dầu mỡ hòa với mùi tanh nồng của cá làm cô bỗng thấy ghê ghê cổ họng, vội vàng be miệng chạy ra vườn nôn.
Đức Minh bên cạnh thấy vậy, gấp gáp chạy theo, nhẹ nhàng vuốt lưng cô giúp cô thoải mái hơn, lo lắng hỏi:
- Em có sao không?
- Em không sao. – Hân vừa đưa tay chùi mép vừa yếu ớt nói.
Nhìn cô nôn cả mật xanh mật vàng ra, sắc mặt nhợt nhạt, Minh nhíu mày nói:
- Em đi thay quần áo, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem sao.
- Em không sao mà, nôn ra hết là được rồi. – Hân nhẹ nhàng từ chối. Cô rất ghét bệnh viện mà cũng chẳng muốn phiền phức như vậy, chỉ nghĩ do dạ dày không thoải mái.
Mấy người kia đứng gần đó nhìn vợ chồng họ thắm thiết mà cười phá ra. Bà Hoa bước đến gõ đầu con trai mắng:
- Anh ngốc thật. Lớn bồ rồi mà chẳng biết gì – Sau đó bà quay sang nắm tay Hân nhẹ nhàng hỏi - Tháng này con có kinh nguyệt chưa?
Bị mẹ chồng đường đột hỏi chuyện tế nhị làm Hân ngượng chín người, chẳng biết trả lời thế nào. Bà nhắc cô mới nhớ hình như nguyệt sự của mình bị chậm, chẳng lẽ là…. Hân kinh ngạc mở to mắt nhìn mẹ. Khi thấy bà gật đầu hài lòng trước biểu hiện của cô thì lờ mờ nhận ra. Xấu hổ quá chẳng biết làm gì, cô đành quay sang đánh vào ngực chồng rồi vùi đầu vào lòng anh, không dám nhấc mặt lên nhìn ai.
Mọi người lại cười vui vẻ trước biểu hiện ngượng ngùng của cô. Chỉ có Đức Minh mặt đờ ra, ngô nghê chẳng hiểu gì. Thấy vậy bà Hoa đành thở dài nhìn con trai ngốc nói:
- Ngố vừa thôi, chắc là vợ anh có thai rồi. Mai anh đưa vợ đi bệnh viện sản kiểm tra cho chắc.
Nghe mẹ nói vậy, Đức Minh cảm thấy đầu mình vang lên một tiếng nổ lớn gần ngang vụ nổ Big Bang, người cứ đờ ra một lúc không biết phản ứng thế nào. Dần dần mới ý thức được mình sắp lên chức bố, thế là cứ cười một cách hết sức ngớ ngẩn, sau đó ôm chầm lấy vợ yêu quay tròn mấy vòng. Anh cười đến ghê cả răng, hớn hở nói:
- Đi bây giờ luôn được không?
Nói xong, anh định bước vào nhà thay quần áo thật. Hân vừa tức vừa buồn cười trước phản ứng mãnh liệt của chồng mình, vội vàng kéo tay anh mắng:
- Anh điên à….Giờ này bệnh viện nào còn làm mấy cái đó? Để ngày mai đi.
Đức Minh xấu hổ nhận ra sự thất thố của mình, đành đưa tay lên gãi đầu nhưng miệng vẫn nở nụ cười ngốc nghếch.
Mọi người lại nhìn anh cười nhạo. Ông Tần ra vẻ tự nhiên, cười khinh thường con:
- Anh thật kém cỏi, hồi tôi biết mẹ anh mang thai tôi vẫn bình tĩnh như chẳng có chuyện gì.
- Vâng, ông bình tĩnh đến mức mặc áo trái đưa tôi đi trạm xá mà không biết. – Bà Hoa bĩu môi với chồng.
Mấy đứa con nghe vậy liền cười ngặt nghẽo. Ông Tần mặt đỏ bừng vì xấu hổ, chỉ biết lườm vợ trách:
- Bà này, chẳng để cho tôi chút thể diện nào với con hết.
Tiếng cười ha hả lại vang lên. Bà Hoa đưa tay đánh yêu chồng thay cho một lời trách yêu.
Đứng bên cạnh nhìn hai đôi vợ chồng thuộc hai thế hệ khác nhau nhưng đều yêu thương và gắn bó thắm thiết với nhau như keo sơn, Như Tuyết vui vẻ cười, nắm tay con gái nói:
- Bé con à, nguyện vọng của con thành sự thật rồi. Con sắp có em bé để chơi cùng đó. Con nhớ khen ngợi bác Minh tài giỏi nhé. Mới kết hôn hơn một tháng mà đã làm mẹ Hân nôn nghén như bà chửa ba tháng rồi.
Vừa dứt lời cô liền bị Hân xông tới đập tới tấp, hai mắt long sòng sọc như bị ma nhập, răng nghiến ken két chỉ hận không thể nhai xương cô.
Đức Minh sợ vợ kích động ảnh hưởng đến thai nhi, vội vàng ôm lấy nhẹ nhàng ngăn trở, bảo vệ cô trong vòng tay. Bà Hoa cũng cười trừng trị con gái thay con dâu.
- Cô nói vớ vẩn, coi chừng tôi cho trận đòn nát đít…. Có chửa hơn một tháng nôn nghén cũng là chuyện bình thường, không biết gì còn nói linh tinh.
- Trời ạ, thời kỳ đau khổ của con đến rồi sao? Bây giờ trong mắt mẹ và anh Minh chỉ có Hân thôi. Hai người làm con đau lòng quá. Thôi con đành ở bên bố vậy, không thèm nói với hai người nữa. Bố con mình cùng chiến hào, bố nhỉ? – Như Tuyết cười chạy đến bám tay bố tìm viện trợ.
Ông Tần cười cười, âu yếm vỗ đầu con gái yêu. Ánh Dương cũng chạy đến ôm chân mẹ la lên:
- Con nữa, con cũng về phe mẹ, như vậy là cân bằng. – Sau đó bé lại nhíu mày nói – Không đúng, mẹ Hân sắp có em bé rồi, vậy là chúng ta sẽ thua một người…. Bác Minh quả là lợi hại.
- Tiệp, đủ rồi.
Giọng nói của anh mạnh mẽ và cứng cỏi truyền thẳng vào tai mọi người. Lúc này Quang Tiệp mới trừng mắt nhìn Bảo Ngọc một lần nữa rồi chậm rãi buông tay ra. Nhìn cô ta há mồm thở gấp lấy khí, sợ hãi bám chặt vào tay bà Ella, anh nói từng chữ rõ rệt:
- Cảm giác sắp chết thế nào? Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng tôi nhân nhượng cô. Nếu còn để tôi gặp lại thì chắc chắn cô sẽ có chuyến du ngoạn Quỷ Môn Quan dài hạn đó.
Thốt ra những lời đe dọa rùng rợn nhất nhưng Quang Tiệp lại tỏ ra chẳng có gì. Anh lạnh lùng nhìn bà Ella và Bảo Ngọc đang nắm chặt tay, dựa vào nhau khiếp đảm nhìn mình, sau đó xoay người bước đến bên cạnh Minh Vương.
Hai người quá chán ghét khung cảnh nơi đây, không muốn lưu lại một giây nào, dứt khoát đi đến cửa chính.
Nhìn bóng lưng hai người tuyệt tình rời khỏi, Bảo Ngọc bất chấp tất cả gạt tay bà Ella ra, hét lên đầy căm phẩn và không cam lòng:
- Tại sao? Tại sao là cô ta? Luận gia thế, luận học thức, luận bề ngoài cô ta có tư cách gì so sánh với em? Vậy tại sao các người đều yêu cô ta đến chết đi sống lại?
Hai người đồng thời dừng lại như bị sét đánh trước lời nói của Bảo Ngọc. Sống lưng Quang Tiệp cứng đờ, không thể quay sang nhìn vẻ mặt Minh Vương bên cạnh.
Không khí đặc quánh lại, mọi người sợ hãi đến nín thở, ngay cả bà Ella cũng nhìn trừng trừng Bảo Ngọc không dám tin những lời vừa rồi thoát ra từ miệng cô – người vừa suýt bị bóp chết, tay chân vẫn còn run rẩy vì sợ. Không ai nói gì, ánh mắt đồng loạt hướng về bóng dáng cao lớn của hai người đàn ông như chờ đợi sự phán xét cuối cùng của đáng tối cao.
Hai tay nắm chặt lại rồi buông lỏng ra, Minh Vương dần lấy lại sự bình tĩnh sau giây phút cứng nhắc.
- Đúng là cô mặt nào cũng xuất sắc hơn người.... Chỉ là…. Tôi chưa từng so sánh cô ấy với bất cứ ai, cô cũng không phải ngoại lệ.
Anh nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói trầm ấm và trìu mến dành cho người yêu, nhưng anh vẫn không thèm quay lại nhìn Bảo Ngọc, chỉ bình thản dùng tấm lưng lạnh lẽo, vô tình đối đãi, nói một câu cũng đủ cho cô ta thấu hiểu tất cả. Trong mắt anh, Như Tuyết là duy nhất, cho dù cô ta có xuất sắc đến đâu cũng không liên quan đến anh, càng không thể so sánh với cô ấy bởi anh chưa từng đặt cô ta vào trong mắt thì cô ta có làm gì cũng vô dụng.
Nói xong Minh Vương bước đi không chút lưu luyến, mặc cho Bảo Ngọc đau khổ đến không còn sức chống đỡ ngã vật ra đất. Miệng cô ta nở nụ cười chát chúa hòa lẫn với nước mắt.
Từng bước sải dài trên nền cỏ xanh thẫm, Minh Vương lăm lăm tiến về chiếc xe màu đen quen thuộc của mình, mặc mưa gió táp vào mặt. Mở cửa xe ra đang định ngồi vào thì đã có một bàn tay nhanh nhẹn đóng sầm cửa lại. Quang Tiệp vừa vặn đứng đối diện nhìn vào mặt anh qua màn mưa rào. Minh Vương không nói gì, giờ phút này anh không muốn đối mặt với bạn, chỉ muốn phóng xe đến bên cô ngay lập tức.
Không quan tâm nhiều, anh lại giơ tay định mở cửa một lần nữa nhưng Quang Tiệp còn nhanh hơn, đẩy anh ra xa chiếc xe. Hai người cùng ngã trên mặt cỏ ẩm ướt với đất cát bẩn thỉu. Quang Tiệp túm chặt cổ áo Minh Vương, bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình hỏi:
- Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?
- Không. – Minh Vương cố gắng bình tĩnh trả lời.
Sự bình tĩnh và nhẫn nhịn của anh làm Quang Tiệp điên lên, túm chặt cổ áo anh gào lên:
- Cậu đang tức giận hay đang khinh thường tôi? Vợ của bạn không được nghĩ đến, đó là đạo lý cơ bản của đàn ông, vậy mà tôi lại phạm phải…. Cậu nói đi, có phải cậu đang tức giận và thất vọng về tôi lắm không? Có phải cậu thấy tôi rất vô sỉ không?
Vừa nói Quang Tiệp vừa điên cuồng lay người Minh Vương.
Đến lúc này anh không thể im lặng nữa, hất mạnh tay bạn ra quát:
- Cậu điên vừa thôi…. Bình tĩnh lại nghe tôi nói…. Tôi không hề tức giận hay thất vọng về cậu, càng không phải là cậu vô sỉ…. Thực ra tôi không có tư cách tức giận…. Thậm chí tôi còn không dám đối mặt với cậu.
- Tại sao? – Quang Tiệp ngơ ngác hỏi.
- Tại vì tôi đã nhận ra điều đó từ lâu nhưng lại lờ đi, tự lừa dối mình. Tôi ích kỷ, tôi không thể nhường cô ấy cho bất cứ ai, mặc dù tôi biết mình không phải người đàn ông tốt…. Cậu là người bạn duy nhất của tôi, đó là lý do tôi không dám đối mặt với cậu. Tình cảm của cậu với cô ấy cũng sâu nặng và đáng tôn trọng….nhưng tôi không thể làm gì khác. Tôi cảm thấy mình mới là đê hèn, vô sỉ khi bắt cậu ở bên cạnh và chứng kiến những điều đó, cậu hiểu không?
Đúng vậy, Minh Vương cảm thấy mình vô cùng ích kỷ, muốn cả người yêu và bạn bè ở bên cạnh mình, mặc cho những gì Quang Tiệp chứng kiến từng ngày làm cậu ta đau khổ, mặc cho tình cảm của cậu ta sâu nặng thế nào vẫn muốn cậu ta ở bên giúp đỡ Như Tuyết như một người anh trai. Quang Tiệp là người như thế nào Minh Vương hiểu rất rõ, cũng như cậu ta hiểu anh vậy. Một kẻ luôn tỏ ra đùa cợt, vui vẻ như cậu ta làm sao có thể vì một người con gái lo lắng hay làm việc gì, cho dù có là người phụ nữ của bạn mình? Mặc dù cậu ta cố gắng tỏ ra như một người bạn thật sự của Như Tuyết nhưng đôi lúc cũng không kìm được mà lộ ra ánh mắt si mê và dịu dàng với cô. Quang Tiệp vẫn tỏ ra bình thường, vẫn thay đổi bạn gái như cũ, chỉ là những người đó đều có vẻ thanh cao và tinh khiết, có thể đó là do cậu ta yêu cầu nhưng Minh Vương hiểu cậu ta muốn tìm kiếm hình bóng của Như Tuyết trong những người đó. Biết là một chuyện nhưng đối mặt với nó lại là chuyện khác. Có lẽ anh sẽ cứ lảng tránh như vậy mãi nếu hôm nay Bảo Ngọc không vạch trần tất cả. Chỉ có điều, cậu ta càng tỏ ra thoải mái bao nhiêu thì anh càng dằn vặt và thấy mình hèn hạ bấy nhiêu.
Nhìn vẻ mặt buồn bã, áy náy và bất đắc dĩ của Minh Vương, Quang Tiệp cười, giơ tay lên giáng một cú mạnh nhất vào mặt bạn, khảng khái nói:
- Trước giờ vẫn muốn đấm vào cái mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo của cậu, rốt cuộc cũng có cơ hội. Biết mình nợ tôi nhiều như vậy thì sau này cố mà bán mạng cho tôi. Tôi sẽ nhớ kỹ những gì cậu nợ tôi, trên đời này chủ nợ làm sao bỏ qua cho con nợ được? Cậu cứ đau khổ mà dây dưa với tôi cả đời đi. – Anh cười cười, tỏ vẻ phóng khoáng. Sao anh không hiểu những gì Minh Vương đang nghĩ? Hai người quá hiểu nhau, một cú đấm này coi như xóa bỏ mọi sự ngại ngùng và áy náy trong lòng cả hai đi.
Đưa tay lau vết máu trên mép, mặc dù trong miệng tràn ngập mùi máu nhưng Minh Vương lại thấy nhẹ nhõm vì vứt bỏ được nỗi canh cánh trong lòng. Anh biết Quang Tiệp làm vậy là để anh thấy thoải mái hơn.
Hai người nắm chặt tay nhau như những người bạn thân thiết nhất.
- Được, tôi cũng sẽ để cho cậu ghen tị đến chết.
Sau đó hai người cùng cười to, những chuyện vừa rồi coi như được nước mưa gột rửa sạch sẽ.
Trong màn mưa dữ dội, hai người đàn ông như hai dứa trẻ lớn đầu, vật lộn đùa nghịch trên bùn đất. Tình bạn của họ không vì lý do gì mà biến mất.
trời
cũng hay nhưng nếu có như tuyến nữa thì hay hơn
lâu như vậy mới viết được 1 ít có phải là kiệt lắm k
truyện cũng lâu lắm rồi nên kết thúc là vừa
haizzz
truyện này muk viết đều được 2 ngày 1 cháp thui chắc mik làm lễ ăn mừng mất
viết chả đúng gì
chả có lịch viết gì hết
CHƯƠNG 33: TƯƠNG PHẢN.
Buổi sáng tinh sương, không khí tinh khiết mang theo hơi lạnh thấm vào cảnh vật.
Nhìn ánh nắng ban mai đang lấp ló ngoài cửa sổ, Như Tuyết bỗng nổi hứng đi dạo, cô ngồi dậy khoác thêm áo dài màu trắng, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Ngoài sân, những bông hoa khế màu đỏ trắng nhỏ li ti sau một đêm bị tạt rơi đầy sân. Gần đó, những cánh hoa thủy tiên tím đọng đầy nước mưa đang cố gồng mình lên đón nắng mới.
Thiên nhiên yên tĩnh và tươi mát của buổi bình minh khiến Như Tuyết khoan khoái vươn vai hít thở, khởi động gân cốt rồi mở cổng bước ra ngoài.
Vừa ló đầu khỏi cổng quan sát cô liền giật nảy người, trừng mắt nhìn phía đối diện. Sau khi nhắm mắt mở ra vài lần, chắc chắn rằng mình không hoa mắt, cô mới khép cổng lại, tiến về phía đó.
Bãi đất trống trước làng, một chiếc ô tô sang trọng màu đen sáng bóng nghênh ngang nằm đó. Người đàn ông tuấn mỹ, lạnh lùng đang dựa vào cửa xe, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía chiếc cổng gỗ cũ kỹ. Miệng ngậm điếu thuốc đang cháy, dưới chân toàn những đầu thuốc đã hết, có vẻ anh vẫn luôn duy trì trạng thái như vậy.
Vừa nhìn thấy Như Tuyết, người đàn ông vội vàng vứt mẩu thuốc đi, mỉm cười đợi cô bước đến gần.
Với tâm trạng vô cùng ngạc nhiên và thắc mắc, Như Tuyết đi như bay về phía chiếc xe.
Sau khi nhìn rõ đôi mắt đỏ ngầu của Minh Vương, cô đưa mắt xuống nền đất dưới chân anh, mày nhíu chặt lại có vẻ bất mãn rồi ngước lên nhìn anh hỏi:
- Sao anh lại ở đây?
- Nhớ em.
Minh Vương mỉm cười tự nhiên nói với cô hai chữ vô cùng ngắn gọn nhưng cũng đủ làm loạn nhịp tim đang bình ổn của cô. Sau đó không cho cô cơ hội hỏi thêm đã giang tay ra ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô vào lòng mình, chiếc cằm cương nghị thoải mái gác lên đầu cô.
Sau giây phút bàng hoàng, Như Tuyết giật mình phản ứng lại, mặt ửng hồng muốn vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ấm áp và mạnh mẽ của anh, nhưng không ngờ Minh Vương càng ôm chặt hơn, thì thầm vào tai cô:
- Đừng động…. Để anh ôm em một lát.
Giọng nói dịu dàng và hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai, Như Tuyết không nỡ cự tuyệt, ngoan ngoãn nằm trong yên trong lòng Minh Vương.
Một lúc sau, cô nhẹ nhàng hỏi:
- Hôm nay anh rất lạ. Có….chuyện gì sao?
- Không có gì…. Chỉ là anh đột nhiên phát hiện ra mình rất ích kỷ.
Sau một lúc yên lặng, Minh Vương ôm chặt Như Tuyết như muốn khảm cô vào lòng, bình tĩnh đáp.
Nghe vậy, cô cười nhẹ, mềm mại an ủi anh:
- Trên đời này có ai không ích kỷ? Anh biết mình ích kỷ là được rồi.
- Đúng vậy.... Anh biết mình ích kỷ là được.
Anh nhắc lại lời cô, ánh mắt lóe lên tia kiên định, sau đó siết chặt cô vào lòng một lần nữa rồi mới hài lòng buông ra.
Nhanh nhẹn cúi xuống hôn lên má Như Tuyết còn mặt dày phớt lờ cái trừng mắt của cô, Minh Vương cười hỏi:
- Em định đi dạo sao?
- Ừm, không khí trong lành quá. – Cô tránh ánh nhìn nóng bỏng của anh, ngượng ngùng nói, trên má vẫn còn cảm giác hơi ấm thoáng qua.
- Anh đi cùng em.
Nở nụ cười ấm áp, Minh Vương tự nhiên cầm tay Như Tuyết dắt đi.
Bọn họ sánh vai nhau thong thả bước trên đê. Mặt trời đỏ tươi đang dần nhô lên, thu nhỏ lại, bao trùm lấy họ. Hai bên bờ là màu xanh thẫm của cánh đồng lúa đang kì trổ bông, nắng sớm hắt lên những giọt nước đọng trên lá khiến chúng chuyển màu và lung linh như những hạt kim cương đỏ. Khung cảnh thiên nhiên mang nét đẹp gần gũi mà hùng vĩ.
Hai người chăm chú ngắm cảnh bình minh đầy lãng mạn, bóng dáng nhỏ bé của họ góp phần làm thiên nhiên sinh động hơn.
- Em đang nghĩ gì vậy? - Mắt vẫn nhìn mặt trời, Minh Vương bất chợt hỏi Như Tuyết.
Bình thản đánh mắt sang nhìn anh sau đó lại quay về khung cảnh trước mặt, Như Tuyết thở dài nói:
- Hôm qua mẹ cùng tôi nói về chuyện anh Minh và Hân kết hôn…. Bỗng dưng tôi cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, rồi sẽ có ngày Ánh Dương lớn lên và không cần tôi như bây giờ nữa…cho nên…. Tôi thấy hơi buồn và có cảm giác hụt hẫng…mất mát trong lòng.
Cô buồn bã, cúi đầu xuống nhìn chân mình như một đứa bé bị bỏ rơi.
Hành động ngây thơ này khiến Minh Vương phì cười, phát hiện ra cô rất đáng yêu và hồn nhiên. Anh đưa tay nâng má cô lên, nhìn sâu vào mắt cô, âu yếm nói:
- Ngốc ạ. Đó là quy luật tự nhiên, có gì mà buồn?
- Mẹ tôi cũng nói vậy. – Như Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm, cúi đầu di di hòn sỏi dưới chân.
Thấy vậy, anh liền ôm eo cô để đầu cô tựa vào ngực mình, nói nhỏ bên tai cô:
- Trong đời mỗi người luôn có những người chỉ theo ta một đoạn đường, dù ngắn hay dài thì vẫn phải đến lúc chấm dứt, đồng thời cũng tồn tại một số ít người bên ta đến cuối đời…. Anh sẽ luôn là một người trong số ít đó, cùng em đi suốt cuộc đời.
Cảm nhận được người trong lòng bỗng run rẩy, Minh Vương càng xiết chặt tay hơn, không ép buộc Như Tuyết trả lời nữa bởi anh hiểu có nhiều việc chỉ cần dùng trái tim cảm nhận là rõ ràng nhất.
Áp má vào nơi trái tim anh, từng nhịp tim đập mạnh mẽ, ổn định khiến Như Tuyết thấy ấm áp và yên bình. Giờ phút này cô mới tin nhân vật trong tiểu thuyết nói “không say vì rượu mà say vì anh”. Cô cảm thấy người mình lâng lâng, đầu óc choáng váng khi nghe những lời tỏ tình tuy giản dị nhưng lại chân thực và lãng mạn đó. Lúc này cô nghĩ anh nói gì mình đều có thể cho là thật cho dù là những câu nói như kiểu “anh có thể hái sao trên trời cho em”, “mặt trăng không có sự sống nhưng vì em anh sẽ tạo ra nó”….. Cô không nói gì nhưng cô tin tưởng anh cũng cảm nhận được sự xúc động trong lòng cô.
Đôi khi cách bày tỏ tình cảm rất đơn giản, chỉ là một vài câu nói hay cử chỉ nhỏ nhặt, thân thiết nhất.
Như Tuyết ngập ngừng đưa tay ra ôm lại Minh Vương, đầu cô ngả sâu hơn vào ngực anh.
Hai người không nói gì nữa, chỉ yên lặng cùng nhau ngắm cảnh mặt trời mọc trên đê tuy rất quen thuộc nhưng hôm nay nó có vẻ rực rỡ và tráng lệ hơn.
Xa xa đã có lác đác người đi làm, nhưng họ không quan tâm những ánh mắt đang tò mò nhìn ngó bởi trong mắt họ giờ đây chỉ có một mình đối phương. Đây là thế giới của riêng hai người, không ai chạm đến được.
Một ngày lại sắp tàn, bà Hoa đang khom lưng thu dọn mấy bó tre đã khô trên sân.
Hân đi làm về thấy vậy, vội vàng chạy lại giúp.
- Mẹ để con thu dọn cho, mẹ ngồi nghỉ đi ạ.
Cô vừa nói tay vừa nhanh nhẹn vơ những sợi tre mỏng thành bó gọn gàng rồi buộc chặt lại.
Thời tiết càng ngày càng nóng, mùa hè với cái nắng gay gắt khiến người ta khó chịu đang đến gần. Bà Hoa đưa tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, cười vui vẻ nhìn con dâu ngoan ngoãn của mình.
- Con vừa làm về, đi vào ngồi quạt một lát cho hết mồ hôi rồi chuẩn bị tắm rửa mà còn ăn cơm. Mẹ cũng sắp xong rồi. - Bà cười dịu dàng, dặn dò con dâu. Cô con dâu này bà đã chứng kiến từng ngày trưởng thành của nó. Bà biết nó là đứa bé ngoan ngoãn và biết điều. Thực ra bà cũng chấm nó lâu rồi, hiện tại được như ý thật khiến bà vô cùng hài lòng.
Hân cười gật đầu với mẹ rồi vào nhà thay quần áo.
Cơm nước đã sẵn sàng, mọi người cũng về đủ. Trời hè nóng bức, vì vậy buổi tối họ ngồi ăn cơm ngoài hiên cho thoáng mát.
Là con dâu trong nhà, Hân thường ngồi đầu lấy cơm cho cả nhà. Hai tay đưa bát cơm cho bố mẹ, cô lễ phép mời họ ăn cơm.
Như Tuyết bên cạnh nhìn cô dịu dàng và nhỏ nhẹ như vậy liền cười cười trêu:
- Cậu càng ngày càng duyên dáng và e thẹn nha. Đúng là có khiếu làm con dâu bé nhỏ.
Đang cầm bát trên tay chưa kịp ăn, Hân trừng mắt với cô, xấu hổ gần như úp mặt vào trong bát. Như Tuyết thích trí cười ha hả, nhưng vừa cười thì bà Hoa đã gõ vào đầu cô một cái đau điếng:
- Con ranh này, dám hỗn với chị dâu hả? Mẹ đã dặn bao lần rồi, phải thay đổi cách xưng hô đi.
- Haiz, xem tình hình này con mới giống là con dâu của mẹ đó…. Thì ra việc anh Minh kết hôn chẳng có gì tốt lành, vừa mất người mẹ luôn yêu chiều mình, lại còn mất luôn một người bạn thân nữa. – Như Tuyết mếu máo nói. Điệu bộ của cô trọc cười mọi người.
Bà Hòa đưa mắt lườm con gái một cái rồi gắp miếng cá vàng ươm vào bát Hân, cười hiền với cô:
- Con ăn đi, đừng để ý đến nó. Con bé này càng ngày càng nhí nhảnh, chẳng ra làm sao cả.
- Vâng ạ. – Hân nhỏ nhẹ đáp rồi đưa miếng cá lên miệng định cắn nhưng mùi dầu mỡ hòa với mùi tanh nồng của cá làm cô bỗng thấy ghê ghê cổ họng, vội vàng be miệng chạy ra vườn nôn.
Đức Minh bên cạnh thấy vậy, gấp gáp chạy theo, nhẹ nhàng vuốt lưng cô giúp cô thoải mái hơn, lo lắng hỏi:
- Em có sao không?
- Em không sao. – Hân vừa đưa tay chùi mép vừa yếu ớt nói.
Nhìn cô nôn cả mật xanh mật vàng ra, sắc mặt nhợt nhạt, Minh nhíu mày nói:
- Em đi thay quần áo, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem sao.
- Em không sao mà, nôn ra hết là được rồi. – Hân nhẹ nhàng từ chối. Cô rất ghét bệnh viện mà cũng chẳng muốn phiền phức như vậy, chỉ nghĩ do dạ dày không thoải mái.
Mấy người kia đứng gần đó nhìn vợ chồng họ thắm thiết mà cười phá ra. Bà Hoa bước đến gõ đầu con trai mắng:
- Anh ngốc thật. Lớn bồ rồi mà chẳng biết gì – Sau đó bà quay sang nắm tay Hân nhẹ nhàng hỏi - Tháng này con có kinh nguyệt chưa?
Bị mẹ chồng đường đột hỏi chuyện tế nhị làm Hân ngượng chín người, chẳng biết trả lời thế nào. Bà nhắc cô mới nhớ hình như nguyệt sự của mình bị chậm, chẳng lẽ là…. Hân kinh ngạc mở to mắt nhìn mẹ. Khi thấy bà gật đầu hài lòng trước biểu hiện của cô thì lờ mờ nhận ra. Xấu hổ quá chẳng biết làm gì, cô đành quay sang đánh vào ngực chồng rồi vùi đầu vào lòng anh, không dám nhấc mặt lên nhìn ai.
Mọi người lại cười vui vẻ trước biểu hiện ngượng ngùng của cô. Chỉ có Đức Minh mặt đờ ra, ngô nghê chẳng hiểu gì. Thấy vậy bà Hoa đành thở dài nhìn con trai ngốc nói:
- Ngố vừa thôi, chắc là vợ anh có thai rồi. Mai anh đưa vợ đi bệnh viện sản kiểm tra cho chắc.
Nghe mẹ nói vậy, Đức Minh cảm thấy đầu mình vang lên một tiếng nổ lớn gần ngang vụ nổ Big Bang, người cứ đờ ra một lúc không biết phản ứng thế nào. Dần dần mới ý thức được mình sắp lên chức bố, thế là cứ cười một cách hết sức ngớ ngẩn, sau đó ôm chầm lấy vợ yêu quay tròn mấy vòng. Anh cười đến ghê cả răng, hớn hở nói:
- Đi bây giờ luôn được không?
Nói xong, anh định bước vào nhà thay quần áo thật. Hân vừa tức vừa buồn cười trước phản ứng mãnh liệt của chồng mình, vội vàng kéo tay anh mắng:
- Anh điên à….Giờ này bệnh viện nào còn làm mấy cái đó? Để ngày mai đi.
Đức Minh xấu hổ nhận ra sự thất thố của mình, đành đưa tay lên gãi đầu nhưng miệng vẫn nở nụ cười ngốc nghếch.
Mọi người lại nhìn anh cười nhạo. Ông Tần ra vẻ tự nhiên, cười khinh thường con:
- Anh thật kém cỏi, hồi tôi biết mẹ anh mang thai tôi vẫn bình tĩnh như chẳng có chuyện gì.
- Vâng, ông bình tĩnh đến mức mặc áo trái đưa tôi đi trạm xá mà không biết. – Bà Hoa bĩu môi với chồng.
Mấy đứa con nghe vậy liền cười ngặt nghẽo. Ông Tần mặt đỏ bừng vì xấu hổ, chỉ biết lườm vợ trách:
- Bà này, chẳng để cho tôi chút thể diện nào với con hết.
Tiếng cười ha hả lại vang lên. Bà Hoa đưa tay đánh yêu chồng thay cho một lời trách yêu.
Đứng bên cạnh nhìn hai đôi vợ chồng thuộc hai thế hệ khác nhau nhưng đều yêu thương và gắn bó thắm thiết với nhau như keo sơn, Như Tuyết vui vẻ cười, nắm tay con gái nói:
- Bé con à, nguyện vọng của con thành sự thật rồi. Con sắp có em bé để chơi cùng đó. Con nhớ khen ngợi bác Minh tài giỏi nhé. Mới kết hôn hơn một tháng mà đã làm mẹ Hân nôn nghén như bà chửa ba tháng rồi.
Vừa dứt lời cô liền bị Hân xông tới đập tới tấp, hai mắt long sòng sọc như bị ma nhập, răng nghiến ken két chỉ hận không thể nhai xương cô.
Đức Minh sợ vợ kích động ảnh hưởng đến thai nhi, vội vàng ôm lấy nhẹ nhàng ngăn trở, bảo vệ cô trong vòng tay. Bà Hoa cũng cười trừng trị con gái thay con dâu.
- Cô nói vớ vẩn, coi chừng tôi cho trận đòn nát đít…. Có chửa hơn một tháng nôn nghén cũng là chuyện bình thường, không biết gì còn nói linh tinh.
- Trời ạ, thời kỳ đau khổ của con đến rồi sao? Bây giờ trong mắt mẹ và anh Minh chỉ có Hân thôi. Hai người làm con đau lòng quá. Thôi con đành ở bên bố vậy, không thèm nói với hai người nữa. Bố con mình cùng chiến hào, bố nhỉ? – Như Tuyết cười chạy đến bám tay bố tìm viện trợ.
Ông Tần cười cười, âu yếm vỗ đầu con gái yêu. Ánh Dương cũng chạy đến ôm chân mẹ la lên:
- Con nữa, con cũng về phe mẹ, như vậy là cân bằng. – Sau đó bé lại nhíu mày nói – Không đúng, mẹ Hân sắp có em bé rồi, vậy là chúng ta sẽ thua một người…. Bác Minh quả là lợi hại.
/63
|