Nghe MV nói xong QT chỉ tay vào mặt anh nhưng không thể nói được lời nào, tức đến đỏ bừng mặt. Đánh mắt nhìn đám đông phía dưới, QT lấy lại bình tĩnh, miệng nở nụ cười tà nói:
- Cậu đúng là không phải người, ngay cả người bạn duy nhất của mình cũng không chút lưu tình mà nguyền rủa....Hèn chi người ta không thèm để mắt đến, đáng đời.
Nói xong QT còn thở dài tỏ vẻ thương hại và tiếc nuối, MV lừ mắt nhìn anh một cái, lạnh giọng đáp:
- Không phải chuyện của cậu, câm miệng là tốt nhất.
- Haiz, cậu đúng là đồ qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát. Mới trước đó là ai nhờ tôi nghĩ cách giúp đỡ? Bây giờ xong rồi liền phủi tay luôn được - Vừa nói QT vừa làm động tác ôm trái tim với vẻ mặt bị tổn thương ghê gớm - May cho cậu, tôi vốn dĩ là một người bạn tốt cho nên không thèm chấp vặt sự độc ác của cậu mà vẫn dũng cảm làm bạn với cậu và hi sinh cả bản thân để giúp bạn. Thật đúng là trên đời này hiếm thấy, phúc đức cho tám đời nhà cậu mới quen được tôi đấy.
MV không thèm liếc nhìn vẻ mặt tự rát vàng lên mặt mình, cũng thèm cho lấy một chữ PR bản thân của anh ta vào tai, anh chỉ lặng lẽ hướng ánh mắt về phía xa mong tìm thấy người anh đang đợi. Tất cả mọi thứ hôm nay đều là vì cô.
Say sưa tâng bốc mình một hồi mới nhớ ra người bên cạnh không quan tâm, QT ngừng lại nghiến răng nhìn bạn, sau đó bình tĩnh, nói móc:
- Người ta vẫn chưa đến? Sao lại vô tâm thế, chẳng biết đến tình ý của người nào đó, để có cơ hội gần người đẹp mà không tiếc lấy lòng người khác, còn đâu khí chất nam nhi nữa.
- Cậu nói đủ chưa? Chẳng lẽ không nói cậu sợ lưỡi dài ra? Có cần tôi cắt giúp không? - MV vẫn chỉ lạnh lùng đưa ra uy hiếp. Cậu ta đúng là sống nhàm chán quá rồi, dám động vào chỗ đau của anh.
Hai người kẻ thì nói liên tục, kẻ thì thỉnh thoảng mới mở miệng nhưng toàn là những câu rợn tóc gáy, không ai quan tâm đến cô gái bên cạnh QT. Dù sao cô ta cũng chỉ để làm cảnh mà thôi, anh chàng cũng quên phắt cô ta từ lúc nào rồi hay chính xác là chưa từng để tâm làm cô ta buồn bực không thôi, nhưng lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Trong một giáo đường rộng rãi, yên tĩnh, không khí lạnh giá, âm u- địa bàn của bang phái xã hội đen "Vầng trăng máu", một đám người mặc quần áo bụi đời đang đứng nghiêm chỉnh thành một hàng. Có vài người dáng vẻ chật vật đau đớn nhưng không dám hó hé bởi người con gái mặc một thân đen: áo da đen, quần đen trông rất đáng sợ và lạnh lùng, gương mặt cô ta thâm trầm, ẩn nhẫn sự tức giận tột đỉnh. Ánh mắt sắc như dao đang nhìn chằm chằm vào đám đàn em đứng trước mặt. Giơ chân đạp vào tên đàn em đứng gần nhất khiến hắn ngã ngửa ra sau nhưng cũng không làm cô ta động lòng hay nguôi giận, tiếp tục một cú đá mạnh vào tên đằng sau. Đám còn lại đều sơ hãi, mặt xanh lét nhưng không dám lùi lại dù chỉ một bước. Đấm đánh một hồi, cô dừng lại, lừ mắt nhìn bọn chúng, hai tay nắm chặt, điên cuồng gào thét:
- Một lũ ăn hại, tao nuôi chúng mày làm gì? Có một con nhỏ cũng không xử lí được. Chết hết đi.
Bọn đàn em nghe vậy toát mồ hôi lạnh, mặt càng cúi xuống thấp hơn, không ai có can đảm lên tiếng.... Mãi sau một người trong đám bước ra, khóe miệng còn lưu lại vết máu, trên áo có vết giày. Chính là kẻ vừa bị đạp. Lấy can đảm bước lại gần cô gái, hắn ta cung kính cúi thấp người nói:
- Thưa chị, bọn em đã cố hết sức rồi. Mầy ngày hôm nay đều tích cực theo dõi cô ta, chỉ cần có thời cơ liền ra tay.... Nhưng thực sự trong mấy ngày này, không có lúc nào cô ta đi một mình cả. Mong chị cho bọn em thêm ít thời gian. Bọn em nhất định không làm chị thất vọng.
Nói xong hắn ta cũng không dám đứng thẳng người, vẫn đang đợi chị cả cho phép. Không khí im lặng đến nỗi chỉ có tiếng thở của cô gái đang tức giận còn bọn đàn em đều nín thở chờ đợi trong sợ hãi.
Khoảng một phút sau, cô ta mới liếc mắt nhìn lưng kẻ đang cúi trước mặt mình, lạnh lùng hỏi:
- Mấy ngày hôm nay cô ta làm gì?
- Dạ, cô ta chỉ cùng gia đình đi chúc tết hàng xóm, quanh quẩn trong làng, không có đi đâu xa. Chỉ có hôm nay cô ta dự định đi xem buổi biểu diễn ca nhạc ở sân Mỹ Đình với bạn ạ. - Kẻ đó nhanh nhẹn bẩm báo mọi việc, lưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ từ đầu, có lẽ sau này thành kẻ gù cũng không biết chừng.
Nghe tên đó nói vậy trong mắt cô ta lóe lên tia quỷ dị, cười âm hiểm như nghĩ ra biện pháp hay, quay đầu lại nhìn đám thuộc hạ rồi nhẹ nhàng nói:
- Xem ca nhạc? Vậy không phải là nơi đó rất đông người sao? Hỗn loạn như vậy thường không an toàn thì phải? Mà cho dù không có đám đông hỗn loạn thì cũng có rất nhiều xe cộ đi lại, làm sao không gặp rủi ro cho được? Đây cũng là lẽ tự nhiên, có phải không? - Cô ta hỏi đàn em, nhưng thực ra đã tự khẳng định. Thấy vậy tên đàn em liếc mắt lên nhìn cô ta, sợ hãi hỏi lại:
- Ý chị là....
- Hiểu rồi thì đi làm ngay đi, không cần nói nhiều. Mày tốt nhất nên làm mọi chuyện thật tự nhiên, tình cờ để không ai nghi ngờ rõ chưa? - Cô ta trừng mắt nhìn tên đàn em, hắn gật đầu ngay lập tức. Thấy vậy cô ta liền nở nụ cười sung sướng khiến bọn đàn em nổi da gà rồi nhìn về phía xa nói - Được rồi, tao cũng phải đến đó xem mới được. Chuyện hay như vậy làm sao có thể bỏ qua? Tốt nhất là phải làm cho người đó chứng kiến cô ta chết ngay trước mặt mình là tuyệt nhất. - Nhếch mép cười, ánh mắt đỏ vằn đáng sợ, cô ta cảm thấy như sắp được xả mối thù trong lòng. Đúng vậy, nhất định phải để cho anh ta nhìn thấy cảnh tượng đó. Chứng kiến người mình yêu thương nhất chết trước mặt mình, chắc chắn là chuyện đau khổ nhất trên đời này. Có như vậy cô ta mới cảm thấy thống khoái, mới có cảm giác trả hết những nỗi đau và nhục nhã mà mình đã phải chịu đựng.
Phất tay cho tên đàn em đứng dậy, cô ta lạnh lùng uy hiếp:
- Đi chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Nhất định không được thất bại như ần trước biết chưa? Nếu không thì tự xử đi.
- Rõ, thưa chị. - Tên đàn em dõng dạc hô.
Nghe vậy cô ta liền nở nụ cười, sau đó không chút do dự quay người đi ra ngoài, để lại một đám đàn em như chút được gánh nặng sau lưng. Cũng phải chuẩn bị một chút để đi xem kịch chứ. Làm sao có thể qua loa được? Cô gái nhếch mép cười trong lòng.
- Cậu đúng là không phải người, ngay cả người bạn duy nhất của mình cũng không chút lưu tình mà nguyền rủa....Hèn chi người ta không thèm để mắt đến, đáng đời.
Nói xong QT còn thở dài tỏ vẻ thương hại và tiếc nuối, MV lừ mắt nhìn anh một cái, lạnh giọng đáp:
- Không phải chuyện của cậu, câm miệng là tốt nhất.
- Haiz, cậu đúng là đồ qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát. Mới trước đó là ai nhờ tôi nghĩ cách giúp đỡ? Bây giờ xong rồi liền phủi tay luôn được - Vừa nói QT vừa làm động tác ôm trái tim với vẻ mặt bị tổn thương ghê gớm - May cho cậu, tôi vốn dĩ là một người bạn tốt cho nên không thèm chấp vặt sự độc ác của cậu mà vẫn dũng cảm làm bạn với cậu và hi sinh cả bản thân để giúp bạn. Thật đúng là trên đời này hiếm thấy, phúc đức cho tám đời nhà cậu mới quen được tôi đấy.
MV không thèm liếc nhìn vẻ mặt tự rát vàng lên mặt mình, cũng thèm cho lấy một chữ PR bản thân của anh ta vào tai, anh chỉ lặng lẽ hướng ánh mắt về phía xa mong tìm thấy người anh đang đợi. Tất cả mọi thứ hôm nay đều là vì cô.
Say sưa tâng bốc mình một hồi mới nhớ ra người bên cạnh không quan tâm, QT ngừng lại nghiến răng nhìn bạn, sau đó bình tĩnh, nói móc:
- Người ta vẫn chưa đến? Sao lại vô tâm thế, chẳng biết đến tình ý của người nào đó, để có cơ hội gần người đẹp mà không tiếc lấy lòng người khác, còn đâu khí chất nam nhi nữa.
- Cậu nói đủ chưa? Chẳng lẽ không nói cậu sợ lưỡi dài ra? Có cần tôi cắt giúp không? - MV vẫn chỉ lạnh lùng đưa ra uy hiếp. Cậu ta đúng là sống nhàm chán quá rồi, dám động vào chỗ đau của anh.
Hai người kẻ thì nói liên tục, kẻ thì thỉnh thoảng mới mở miệng nhưng toàn là những câu rợn tóc gáy, không ai quan tâm đến cô gái bên cạnh QT. Dù sao cô ta cũng chỉ để làm cảnh mà thôi, anh chàng cũng quên phắt cô ta từ lúc nào rồi hay chính xác là chưa từng để tâm làm cô ta buồn bực không thôi, nhưng lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Trong một giáo đường rộng rãi, yên tĩnh, không khí lạnh giá, âm u- địa bàn của bang phái xã hội đen "Vầng trăng máu", một đám người mặc quần áo bụi đời đang đứng nghiêm chỉnh thành một hàng. Có vài người dáng vẻ chật vật đau đớn nhưng không dám hó hé bởi người con gái mặc một thân đen: áo da đen, quần đen trông rất đáng sợ và lạnh lùng, gương mặt cô ta thâm trầm, ẩn nhẫn sự tức giận tột đỉnh. Ánh mắt sắc như dao đang nhìn chằm chằm vào đám đàn em đứng trước mặt. Giơ chân đạp vào tên đàn em đứng gần nhất khiến hắn ngã ngửa ra sau nhưng cũng không làm cô ta động lòng hay nguôi giận, tiếp tục một cú đá mạnh vào tên đằng sau. Đám còn lại đều sơ hãi, mặt xanh lét nhưng không dám lùi lại dù chỉ một bước. Đấm đánh một hồi, cô dừng lại, lừ mắt nhìn bọn chúng, hai tay nắm chặt, điên cuồng gào thét:
- Một lũ ăn hại, tao nuôi chúng mày làm gì? Có một con nhỏ cũng không xử lí được. Chết hết đi.
Bọn đàn em nghe vậy toát mồ hôi lạnh, mặt càng cúi xuống thấp hơn, không ai có can đảm lên tiếng.... Mãi sau một người trong đám bước ra, khóe miệng còn lưu lại vết máu, trên áo có vết giày. Chính là kẻ vừa bị đạp. Lấy can đảm bước lại gần cô gái, hắn ta cung kính cúi thấp người nói:
- Thưa chị, bọn em đã cố hết sức rồi. Mầy ngày hôm nay đều tích cực theo dõi cô ta, chỉ cần có thời cơ liền ra tay.... Nhưng thực sự trong mấy ngày này, không có lúc nào cô ta đi một mình cả. Mong chị cho bọn em thêm ít thời gian. Bọn em nhất định không làm chị thất vọng.
Nói xong hắn ta cũng không dám đứng thẳng người, vẫn đang đợi chị cả cho phép. Không khí im lặng đến nỗi chỉ có tiếng thở của cô gái đang tức giận còn bọn đàn em đều nín thở chờ đợi trong sợ hãi.
Khoảng một phút sau, cô ta mới liếc mắt nhìn lưng kẻ đang cúi trước mặt mình, lạnh lùng hỏi:
- Mấy ngày hôm nay cô ta làm gì?
- Dạ, cô ta chỉ cùng gia đình đi chúc tết hàng xóm, quanh quẩn trong làng, không có đi đâu xa. Chỉ có hôm nay cô ta dự định đi xem buổi biểu diễn ca nhạc ở sân Mỹ Đình với bạn ạ. - Kẻ đó nhanh nhẹn bẩm báo mọi việc, lưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ từ đầu, có lẽ sau này thành kẻ gù cũng không biết chừng.
Nghe tên đó nói vậy trong mắt cô ta lóe lên tia quỷ dị, cười âm hiểm như nghĩ ra biện pháp hay, quay đầu lại nhìn đám thuộc hạ rồi nhẹ nhàng nói:
- Xem ca nhạc? Vậy không phải là nơi đó rất đông người sao? Hỗn loạn như vậy thường không an toàn thì phải? Mà cho dù không có đám đông hỗn loạn thì cũng có rất nhiều xe cộ đi lại, làm sao không gặp rủi ro cho được? Đây cũng là lẽ tự nhiên, có phải không? - Cô ta hỏi đàn em, nhưng thực ra đã tự khẳng định. Thấy vậy tên đàn em liếc mắt lên nhìn cô ta, sợ hãi hỏi lại:
- Ý chị là....
- Hiểu rồi thì đi làm ngay đi, không cần nói nhiều. Mày tốt nhất nên làm mọi chuyện thật tự nhiên, tình cờ để không ai nghi ngờ rõ chưa? - Cô ta trừng mắt nhìn tên đàn em, hắn gật đầu ngay lập tức. Thấy vậy cô ta liền nở nụ cười sung sướng khiến bọn đàn em nổi da gà rồi nhìn về phía xa nói - Được rồi, tao cũng phải đến đó xem mới được. Chuyện hay như vậy làm sao có thể bỏ qua? Tốt nhất là phải làm cho người đó chứng kiến cô ta chết ngay trước mặt mình là tuyệt nhất. - Nhếch mép cười, ánh mắt đỏ vằn đáng sợ, cô ta cảm thấy như sắp được xả mối thù trong lòng. Đúng vậy, nhất định phải để cho anh ta nhìn thấy cảnh tượng đó. Chứng kiến người mình yêu thương nhất chết trước mặt mình, chắc chắn là chuyện đau khổ nhất trên đời này. Có như vậy cô ta mới cảm thấy thống khoái, mới có cảm giác trả hết những nỗi đau và nhục nhã mà mình đã phải chịu đựng.
Phất tay cho tên đàn em đứng dậy, cô ta lạnh lùng uy hiếp:
- Đi chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Nhất định không được thất bại như ần trước biết chưa? Nếu không thì tự xử đi.
- Rõ, thưa chị. - Tên đàn em dõng dạc hô.
Nghe vậy cô ta liền nở nụ cười, sau đó không chút do dự quay người đi ra ngoài, để lại một đám đàn em như chút được gánh nặng sau lưng. Cũng phải chuẩn bị một chút để đi xem kịch chứ. Làm sao có thể qua loa được? Cô gái nhếch mép cười trong lòng.
/63
|