MV vẫn không để ý đến lời của QT, chỉ nhìn chằm chằm BN, cúi mặt xuống, ánh mắt như muốn ăn sống nuốt tươi cô ta, gằn từng tiếng:
- Cô đã quên lời cảnh cáo của tôi rồi sao? Tôi đã nói cô không được động đến cô ấy cơ mà. Xem ra cô không coi lời nói của tôi là gì. Hà Bảo Ngọc, cô nghĩ tôi sợ bố cô cho nên không dám làm gì cô sao? Cô nghĩ mình đã hiểu hết về tôi? - MV cười lạnh, tay nắm chặt lại ép cô ta ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh, âm trầm nói - Bảo Ngọc, cô còn chưa biết đến khả năng thực sự của tôi đâu. Đối với tôi mà nói thì bố cô chẳng qua cũng chỉ là một con ruồi, tôi muốn bóp chết lúc nào cũng được. Còn băng đảng của cô, trong mắt tôi không khác gì bọn trộm cắp vặt ngoài phố, chỉ cần tôi nháy mắt cũng có thể dẹp sạch. Không tin cô có thể thử. - MV cười nhìn cô ta, trong mắt sát khí nổi lên rõ rệt làm băng lạnh không khí xung quanh. Cứ nghĩ đến chuyện cô ta dám sai người cưỡng bức cô là anh muốn bóp chết cô ta ngay lập tức, chỉ hận không thể băm thây cô ta ra trăm mảnh. Đúng là không biết trời cao đất dày, dám động vào bảo bối yêu quý nhất trong lòng anh. May mà cô không xảy ra chuyện gì, nếu không cho dù trời có sập xuống Trần MV anh cũng nhất quyết hủy diệt cả dòng họ nhà cô ta.
Thái độ tự tin mười phần của MV khiến BN chết lặng vì quá sợ hãi. Không ngờ cô ở bên anh lâu như vậy vẫn không thể hiểu được con người anh, những gì cô biết về anh chỉ là những thứ được anh cố tình bầy ra cho cô thấy nếu không một chút cô cũng không thể biết được. Còn bản thân mình cứ ngỡ là đã che giấu tốt, cứ ngỡ là anh không thể biết được nào ngờ mình vốn dĩ đã là con cá nằm trên thớt từ lâu, mọi việc mình làm chỉ là trò cười trong mắt anh. Không ngờ MV lại đáng sợ đến vậy, quyền lực trong tay anh lớn đến mức cô không thể tưởng tượng nổi. Thật nực cười, cứ ngỡ mình là người hiểu rõ nhất, là người điều khiển ván cờ, nào ngờ mình còn chẳng đáng là một con tiểu tốt. Trần MV, anh đúng là kẻ đáng sợ nhất trên đời này, lòng sâu không đáy. BN nhìn anh trân trối, thầm nói trong lòng.
MV buông bàn tay đang nắm tóc BN ra, đứng dậy nhìn cô ta từ trên xuống như một bậc đế vương cao quý, đầy quyền lực còn BN thì ngơ ngác, ngã ngồi trên mặt đất như một con búp bê đứt hết dây, vẻ mặt bàng hoàng, ngơ ngác, không dám tin.
Sự đau đớn trên đầu đã không còn nhưng cảm giác da đầu rát bỏng như đang bị cháy ngùn ngụt thật đáng sợ, BN đau đến rúm người lại, hít sâu vài ngụm khí lạnh căng đầy trong phổi hòng xua đi cái đau rát ở đỉnh đầu. Trên đầu lại chuyền đến âm thanh đáng sợ, bình tĩnh đến dịu dàng nhưng lại nặng nề ép người ta đến nghẹt thở:
- Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng trong năm, tôi không muốn sát sinh để tránh một năm mới xui xẻo, vì vậy cô nên cảm ơn ông trời vì sự may mắn của mình. Nể tình quan hệ của hai gia đình chúng ta, nể tình mẹ tôi và tình cảm cô dành cho tôi lâu nay, tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhớ lấy, đây là lần cuối cùng tôi tha cho cô. Trần MV tôi không thích nói nhiều đâu.
Dứt lời MV xoay người đi ra khỏi quán, đúng lúc này ngoài trời vang lên tiếng bắn pháo hoa rồn rã, những bông pháo hoa được bắn lên cao nổ giòn, tung tóe thành hình bông hoa đủ màu sắc rơi xuống sau lưng MV như một bước tranh của thần Hercules ( vị thần có sức mạnh thay đổi thiên nhiên trong thần thoại Hy Lạp) tuyệt đẹp, quanh anh là ánh sáng đủ sắc màu với khuôn mặt hoàn hảo và sát khí trong mắt khiến người ta sợ hãi. MV hùng dũng bước ra khỏi đó. Mọi người nín thở theo từng bước chân của anh, ánh mắt dõi theo bóng dáng cao quý, khí thế ngời ngời của anh. QT vội vàng đuổi theo, người đẹp đi cùng anh thấy vậy cũng vội vàng chạy theo, nắm lấy tay anh đang đỉnh mở miệng đã bị anh gạt phắt tay ra, quay lại lạnh lùng nhìn cô ta rồi nói:
- Cô xong việc rồi, không cần đến tìm tôi nữa, phí chia tay tôi sẽ bảo người mang đến cho cô sau.
Nói xong anh đi thẳng, không thèm nhìn khuôn mặt đờ ra vì ngỡ ngàng của cô ta, đến một câu tạm biệt anh còn keo kiệt nữa là. Đúng là người đàn ông tuyệt tình như lời đồn đại. Hà Thanh biết mọi chuyện đã chấm dứt, cô ta không thể níu kéo được anh, cho dù níu kéo thì kết quả nhận được chỉ có thê thảm hơn thôi. Thà rằng ngoan ngoãn nhận tiền là tốt nhất. Dù biết vậy nhưng trong lòng vẫn ấm ức và nuối tiếc, thất vọng vì mình không thể chinh phục anh ta. Một người đàn ông đẹp trai, khí thế cao ngạo lại thêm gia cảnh hoành tráng như vậy mà không thuộc về mình, đúng là đáng tiếc. Cô ta tức giận, quay lại chỗ ngồi lấy túi, đang định đi thì nhìn thấy BN vẫn ngồi trên đất, hai tay nắm chặt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hướng MV vừa đi, mím miệng đến chảy máu nhưng Hà Thanh không hề thấy đáng thương chút nào, thậm chí là vô cùng ghét, vì vậy cô ta dậm chân chỉ vào BN mắng:
- Tất cả là tại cô phá hỏng mọi chuyện, nếu không Tiệp đã không bỏ tôi. Thật đúng là một người đàn bà xui xẻo đáng ghét, lại còn thấp hèn, đáng khinh.
Cô ta cười khẩy từ trên nhìn xuống BN đầy miệt thị, ánh mắt thể hiện rõ sự khinh thường. Sau đó cô ta cong mông bỏ đi không thèm để ý đến cô nữa.
Chỉ còn lại mình BN ngồi đó chết lặng, bao ánh mắt tò mò, bàn tán xì xào nhìn cô ta. BN càng tức giận đến phát điên, hận không thể móc hết mắt và cắt lưỡi của tất cả những kẻ đó. Chưa bao giờ cô ta phải chịu sự sỉ nhục lớn như thế này. Máu trong người cô ta đang sôi sùng sục, trái tim đập cuồng liệt như muốn phun ra khỏi lồng ngực. Quai hàm nghiến chặt lại, hận không thể giết chết tất cả những người đẩy cô ta đến hoàn cảnh này. Càng nghĩ càng không thể nhịn được, dường như đã mất khả năng kiểm soát, BN vội vàng rút điện thoại ra, ngòn tay tức giận đến run lên bần bật, khó khăn lắm mới có thể bấm xong dãy số, chuông điện thoại vừa reo đã có người tiếp, cô ta không một giây suy nghĩ, nói với người bên kia như đang ra lệnh:
- Bằng mọi cách giết chết con đàn bà đó ngay lập tức cho tôi.
- Thưa cô chủ, như vậy có nóng vội quá không? - Người bên kia nghe vậy, thử khuyên nhủ xem sao nào ngờ giờ phút này BN đã mất hết lí trí, lời khuyến đó chỉ làm cô ta càng điên cuồng hơn, tức giận quát lên:
- Bảo ông làm thì làm đi, nói nhiều như vậy làm gì? Nên biết thân biết phận của mình đi. Tôi không cần biết ông dùng cách gì, tôi chỉ muốn biết kết quả, càng nhanh càng tốt, rõ chưa?
- Dạ, rõ rồi thưa cô chủ. - Người kia cung kính đáp.
BN nghe xong liền dập máy ngay lập tức, ánh mắt chứa đầy lửa, thâm hiểm, nở nụ cười sung sướng của thần chết, nói:
- Trần MV, đây chính là anh ép tôi, anh dám không thương tiếc chà đạp lên tình cảm của tôi, sỉ nhục tôi trước mặt bao người như vậy. Anh nghĩ tôi không dám làm sao? Cùng lắm thì cá chết lưới rách, thứ gì BN tôi không chiếm được thì người khác cũng đừng mong có được.
BN nghiến răng nói, ánh mắt nhìn chăm chăm phía trước. Giờ phút này cô ta trông đáng sợ như nữ thần đầu rắn trong truyện, không ai dám lại gần.... Có nhiều người luôn như vậy, không bao giờ biết đến giới hạn, càng ép thì càng lấn tới. BN chính là người như vậy, cố chấp đến mức hết thuốc chữa.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên vui vẻ, mọi người lại quay quần bên nhau trò chuyện để cùng nhau đón thời khắc giao thừa. Trời trong xanh, gió se se lạnh, quả là thời tiết tuyệt vời cho không khí ngày tết.
AD mặc bộ quần áo màu xanh mới tinh chơi trong sân, ánh mắt sáng như sao, mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt trắng nõn của bé, nụ cười rạng ngời hiện lên trên khuôn mặt. NT đứng đó ngắm con gái say sưa, cô cũng đang mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm, gần giống của con gái, mái tóc dài đến nganh lưng buông thả tự nhiên, nét đẹp hiền dịu, nhẹ nhàng bao quanh người. Hai mẹ con đã không còn căng thẳng như mấy hôm trước nhưng vẫn chưa có cơ hội nói chuyện rõ ràng bởi vì NT nghe theo lời của NH cho AD chút thời gian cân bằng lại mọi thứ và đối mặt.
Ngắm nhìn đứa con thân yêu của mình là hành động hạnh phúc nhất của mỗi người mẹ, NT cũng vậy. Thấy con vui vẻ là cô hạnh phúc như đang nở hoa trong lòng. NT nghĩ bây giờ chính là lúc thích hợp nhất để nói chuyện với con gái, cô muốn hai mẹ con cùng nhau trải lòng, cô muốn mọi chuyện được sáng tỏ và giải quyết triệt để trước thời khắc thiêng liêng của một năm này. Nghĩ là làm, NT bước về phía con, nhẹ nhàng nhìn AD nói:
- AD, mẹ con mình nói chuyện nhé.
AD đang chơi với ông bà và bác Minh, mẹ Hân gần đó, nghe tiếng NT ngước mắt lên nhìn sâu vào mắt mẹ, mãi sau hít một hơi đáp:
- Vâng ạ.
Mọi người liền biết ý, tự động đi vào trong nhà, nhường lại không gian yên tĩnh, riêng tư cho hai mẹ con. NT nắm tay AD đi về chiếc phản quen thuộc dưới gốc cây xoài, ngồi xuống, sau đó xoay lại để hai mẹ con đối diện nhau. Nhìn thẳng vào mắt con, hít sâu một hơi, NT nói:
- AD, hôm nay, vào lúc này, ngay tại đây, mẹ muốn nói rõ mọi chuyện với con. Mẹ mong rằng chúng ta có thể thoải mái trải lòng với nhau bởi mẹ muốn trước khi năm mới đến con sẽ không còn bất cứ điều gì khúc mắc hay khó chịu trong lòng, mẹ con mình lại có thể vui vẻ, yên bình sống như trước kia. Con có đồng ý không?
Giọng nói của NT vô cùng nhẹ nhàng, chân thành và thẳng thắn, lúc này cô coi AD như một người bạn cùng tuổi thân thiết nhất, có thể tâm sự mọi điều chứ không phải là cương vị của một người mẹ độc đoán, có quyền dạy dỗ hay kiểm soát con mình. Vì vậy AD cũng cẩm thấy tự nhiên và không có áp lực nữa, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Hai mẹ con cùng nhìn nhau, im lặng mấy giây như cố gắng bình ổn không khí trước khi xé rách nó. Sau đó NT mở miệng nói trước:
- Trước khi nói đến chuyện đó, mẹ muốn xin lỗi con... vì đã đánh con hôm đó.
Vừa nói NT vừa nhìn AD với ánh mắt đau xót, tràn đầy hối lỗi và yêu thương. AD nghe mẹ nói vậy liền cụp mắt xuống, mím chặt miệng lại ngăn không cho nước mắt chảy ra, hai tay nắm chặt vạt áo. Nhìn dáng vẻ con như vậy NT càng đau đớn hơn, trong lòng cô như bị kim chích, nhưng cố kiềm nước mắt lại, không cho giọng nói nghẹn ngào để có thể nói chuyện được rõ ràng:
- Hôm đó mẹ quá nóng nảy, chắc chắn là con rất đau. AD có trách, có giận mẹ không?Mẹ đúng là một người mẹ tàn nhẫn. - NT tự trách, AD vội vàng ngẩng lên, mắt ngân ngấn nhìn mẹ, lắc đầu lia lịa khẩn trương đáp:
- Không phải, là do AD không ngoan, làm mẹ tức giận. Mẹ đánh AD là đúng, mẹ không phải người mẹ tàn nhẫn, mẹ là người mẹ dịu dàng nhất trên đời này. Con biết con chỉ là đau thể xác, vài ngày là khỏi ngay nhưng mẹ là nỗi đau trong lòng, rất khó để chữa trị. AD mới là đứa con hư hỏng, làm mẹ thất vọng. Mẹ tha thứ cho AD được không? Sau này con sẽ không như thế nữa.
NT nhìn con gái yêu trước mặt, nở nụ cười hạnh phúc, giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống nhưng trong lòng lại nhoi nhói, không phải là cảm giác của nỗi đau mà là cảm giác sung sướng và hãnh diện của người mẹ khi biết con mình hiểu chuyện, ngoan ngoãn và yêu thương mình rất nhiều, cảm giác lo sợ lúc trước đã không còn mà thay vào đó là cảm giác ấm áp, hạnh phúc của con dành cho cô. Giơ tay lên lau giọt nước mắt trên khóe mắt con, NT cười dịu dàng đáp:
- Được rồi, hai mẹ con chúng ta đừng tự trách bản thân nữa nhé. Coi như huề, hãy cùng bỏ qua và quên hết chuyện không vui đó đi, được không nào?
- Vâng ạ. - AD cười sung sướng, cũng giơ tay lên lau nước mắt cho mẹ.
- Làm theo cách cũ, mẹ đếm đến ba là chúng ta cùng xóa sổ nó nhé. Nào...1,2,3. Xóa hết, xóa hết mọi việc không vui đi.
Hai mẹ con cùng cười tươi đọc thần chú của riêng họ. Sau đó NT hít sâu một hơi, lại mở miệng nói:
- Được rồi, bắt đầu vào chuyện chính nào. - NT nhìn sâu vào mắt con, giọng nói êm dịu nhưng chắc chắn và đầy sức mạnh - AD, con hãy nghe mẹ nói rõ từng từ, bây giờ mẹ chính thức nói cho con biết. - NT ngừng lại lấy hơi sau đó nói tiếp - Chú đẹp trai, tên là Trần MV.... chính là bố ruột của con. Trước đó mẹ và bố con không hề quen biết nhau, chỉ vì một sự nhầm lẫn của ông trời mà xảy ra chuyện sai lầm khiến mẹ gần như gục ngã.... Sau đó mẹ biết đến sự tồn tại của con, từ đó mẹ đã vượt qua mọi đau khổ... nhưng bố con không biết đến sự tồn tại của con trong sáu năm qua bởi mẹ thực sự không biết bất cứ điều gì về bố con và mẹ cứ nghĩ sẽ không bào giờ gặp lại bố con. Mẹ thừa nhận khi gặp lại bố con mẹ không hề có ý định cho bố con con gặp nhau bởi mẹ không muốn có bất cứ liên hệ nào với bố con và mẹ sợ...sợ bố con cướp mất con khỏi tay mẹ.... Nhưng ông trời trêu đùa, trên đời này chẳng có chuyện gì là bí mật mãi mãi, bố con vẫn biết đến sự tồn tại của con nhưng vì mẹ không muốn con biết sự thật quá đột ngột, cho nên mẹ và bố đã giấu con, để bố đến gần con hơn, bồi đắp tình cảm dần dần.... Lúc đầu mẹ rất căm ghét bố con, nhưng từng ngày nhìn thấy tình yêu thương của bố dành cho con mẹ đã dần thay đổi, không còn muốn ngăn cản bố con nữa... nhưng mẹ lại lo sợ bố con sẽ chiếm mất vị trí của mẹ trong lòng con, mẹ thật ích kỉ. có phải không? - NT cười bản thân trẻ con, ngớ ngẩn đi ghen tị chỉ vì có người yêu thương bảo bối của mình - Mẹ thừa nhận mình đã quá ích kỉ khi tự ý quyết định và sắp đặt mọi việc của con... nhưng mẹ không thấy mình làm sai bởi từ trước tới giờ mẹ không hề nói dối con về bố con. Mẹ không vẽ nên bất cứ một hình tượng nào về người bố trong lòng con. Mẹ muốn con dùng những gì cảm nhận được để tự vẽ cho mình người bố mà con mong muốn trong lòng, con có thấy vậy không?
AD ngước mắt lên nhìn mẹ, không trả lời, ánh mắt sâu thẳm của bé phản chiếu khuồn mặt xinh đẹp của NT. Đúng vậy, mẹ nói không sai. Xưa nay mẹ chưa hề nói bất cứ một điều gì về bố. Chính vì sự yêu thương tận tình của mọi người làm cho AD cảm thấy ấm áp, làm cho bé tự tạo cho mình một người bố tuyệt vời nhất trong lòng bởi bé nghĩ, mọi người đều yêu thương bé như vậy thì chắc chắn bố cũng vậy, bố cũng yêu thương bé và mẹ rất nhiều. Mẹ đã để bé tự hình thành người bố cho mình. Xưa nay mẹ chưa từng dối bé điều gì, một là mẹ không nói hai là mẹ nhất định sẽ nói sự thật. Mẹ yêu thương bé như vậy, bé còn trách mẹ điều gì đây?
- Mẹ thừa nhận việc có con không phải là điều mẹ nghĩ đến. Lúc đó mẹ còn quá trẻ, tương lai đang tươi sáng, mục đích của mẹ là học đại học, sau đó đi làm kiếm tiền. Lúc đó mẹ cũng lãng mạn như những cô gái mới lớn khác, mong có một tình yêu cao đẹp, nồng cháy ở Đại học... nhưng tất cả đã tan vỡ vì sự xuất hiện của bố con.... Mẹ từng căm ghét bố con vô cùng nhưng mẹ chưa bao giờ hối hận vì đã sinh ra con. Mặc dù sự tồn tại của con là một chuyện ngoài ý muốn nhưng mẹ chưa bao giờ chán ghét hay không mong muốn có con. - NT dừng lại một chút, để cho AD từ từ tiếp nhận từng câu nói của cô, sau đó lại tiếp tục - Sự thật là nhờ con mà mẹ đã vượt qua chuyện đáng sợ đó. Con chính là thiên thần cứu rỗi cuộc đời mẹ. AD, con phải tin vào điều đó. Con chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng cho mẹ, cho mọi người trong gia đình chúng ta. Con là nguồn sống của mẹ, là tất cả năng lượng của mẹ. Nếu không có sự tồn tại của con thì cũng không có mẹ ngaỳ hôm nay.
Kết thúc câu nói NT không thể cầm lòng được nữa, nước mắt rơi xuống. AD cũng nước mắt lưng chòng từ lúc nào. Hai mẹ con nhìn nhau như đang lắng nghe nỗi lòng của nhau. Mãi sau AD cũng lên tiếng, pháp vỡ bầu không khí im lặng trong giây lát, nghẹn ngào hỏi:
- Mẹ, con đã nghe bác Minh giải thích về việc đó, mặc dù con không hiểu được hết vì con biết bác đã cố gắng giải thích cho con cách dễ hiểu và nhẹ nhàng nhất có thể.... Vì vậy ít nhất con cũng biết được việc bố làm với mẹ chắc chắn là việc xấu, làm tổn thương mẹ sâu sắc cho nên mẹ mới có thể căm ghét và không tha thứ cho bố. Vậy... mẹ có từng dù chỉ là một khoảnh khắc chán ghét con vì điều đó không ạ?
Nghe câu hỏi của con, NT không trả lời ngay mà nhìn sâu vào mắt AD thật lâu, sau đó cười trìu mến, nhẹ nhàng nói:
- Bố con cũng từng hỏi mẹ như vậy, lúc đó mẹ đã cười to và trả lời rằng đó là chuyện không bao giờ tồn tại. Hôm nay mẹ vẫn nhắc lại nó một lần nữa. Không bao giờ mẹ có thể ghét bỏ con dù chỉ là một phần nghìn giây. Con là tất cả đối với mẹ. Mẹ có thể đánh mất tất cả chỉ để bảo vệ và được sống bên cạnh con mãi mãi.
Nước mắt rơi xuống như mưa không thể ngừng như vòi nước hỏng van, AD nở nụ cười hạnh phúc nhào vào lòng mẹ, ôm mẹ thật chặt. Trong tiếng nấc nghẹn ngào, AD kiên định, chân thành nói, đó chính là tiếng nói từ đáy lòng bé, ấp ủ bao ngày qua:
- Mẹ, con xin lỗi vì đã nghi ngờ tình thương yêu mẹ dành cho con....cảm ơn mẹ đã yêu con nhiều như vậy..... Con yêu mẹ, yêu mẹ nhất trên đời.
- Mẹ cũng vậy... Mẹ yêu con hơn cả sinh mạng của mình, con gái bé bỏng của mẹ. - NT bật khóc trong sung sướng, ôm lấy con gái.
Hai mẹ con ôm nhau thắm thiết, cùng nhau khóc nhưng không phải khóc cho nỗi đau mà là khóc vì niềm hạnh phúc dâng trào trong tim. Khung cảnh đẹp đẽ của tình mẫu tử sâu đậm này quả khiến người ta rung động tận đáy lóng.
Mãi sau AD ngước mắt lên nhìn mẹ, rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Mẹ, vậy chuyện giữa mẹ và bố nên như thế nào ạ?
Nhìn vẻ mặt ngây thơ lo lắng của con gái NT thấy trái tim như nảy lên, vuốt ve đôi má phấn nộn của con, cô dịu dàng nói:
- Mẹ không biết. Mẹ không muốn giấu con. Thực sự hiện tại mẹ không thể nói trước được điều gì. Mẹ chỉ biết mẹ vẫn chưa thể tha thứ cho bố con hay có bất cứ cảm xúc nào với bố con. Mẹ cũng không biết liệu nó có thể xảy ra không nữa. Mẹ chỉ biết mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận bố con khi mẹ không có tình cảm với bố con bởi mẹ biết con gái mẹ cũng không muốn mẹ miễn cưỡng làm bất cứ việc gì cho dù là vì con, có phải không?- NT cười nhìn con, AD ngay lập tức gật đầu, mạnh mẽ đồng ý - Vì vậy mẹ không thể cho con một gia đình trọn vẹn ngay bây giờ, mẹ cũng không thể nói cho con thời gian nhất định, con đừng trách mẹ nhé - NT vuốt mái tóc mềm như tơ của con, tiếp tục nói - Còn về việc có nhận bố hay không là quyền của con, mẹ không có bất kì ý kiến gì. Mẹ chỉ mong con đừng vì mẹ mà phủ nhận tất cả tình cảm chân thật bố dành cho con. Mẹ hoàn toàn không mong muốn điều đó.
NT nhìn con nói, cô muốn con phân biệt rõ mọi chuyện, hiểu biết nhiều hơn và có sự công bằng dành cho anh ta. Dù sao anh ta thật sự yêu AD rất nhiều. NT trân trọng điều đó.
AD nghe mẹ nói vậy cũng nghiêm túc suy nghĩ. Mãi sau mới nói:
- Ừm.... Vậy con quyết định tạm thời chưa nhận bố. Con biết chú ấy yêu thương con thật lòng....nhưng điều con muốn là chú ấy cũng yêu thương và cần mẹ như vậy. Con muốn chú ấy yêu thương tất cả mọi người mà con yêu thương chứ không phải chỉ là một mình con. Con muốn nhìn thấy tình yêu của chú ấy dành cho mẹ, muốn chú ấy phải làm cho mẹ cảm động, chấp nhận tha thứ cho chú ấy. Đến lúc đó con mới nhận chú ấy là bố. Mẹ đừng lo, vị trí của mẹ trong lòng AD là vững chãi và to lớn nhất, không gì có thể lung lay.... Còn nữa, con mong mẹ hiểu rằng AD không bao giờ buồn bã hay chán ghét việc mẹ yêu ai ngoài bố. Nếu mẹ thực sự không yêu bố hoặc yêu người khác thì con luôn sẵn sàng nhận người đó là bố, như bố Huy chẳng hạn. AD sẽ mãi mãi bên cạnh và ủng hộ mẹ.
- Cô đã quên lời cảnh cáo của tôi rồi sao? Tôi đã nói cô không được động đến cô ấy cơ mà. Xem ra cô không coi lời nói của tôi là gì. Hà Bảo Ngọc, cô nghĩ tôi sợ bố cô cho nên không dám làm gì cô sao? Cô nghĩ mình đã hiểu hết về tôi? - MV cười lạnh, tay nắm chặt lại ép cô ta ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh, âm trầm nói - Bảo Ngọc, cô còn chưa biết đến khả năng thực sự của tôi đâu. Đối với tôi mà nói thì bố cô chẳng qua cũng chỉ là một con ruồi, tôi muốn bóp chết lúc nào cũng được. Còn băng đảng của cô, trong mắt tôi không khác gì bọn trộm cắp vặt ngoài phố, chỉ cần tôi nháy mắt cũng có thể dẹp sạch. Không tin cô có thể thử. - MV cười nhìn cô ta, trong mắt sát khí nổi lên rõ rệt làm băng lạnh không khí xung quanh. Cứ nghĩ đến chuyện cô ta dám sai người cưỡng bức cô là anh muốn bóp chết cô ta ngay lập tức, chỉ hận không thể băm thây cô ta ra trăm mảnh. Đúng là không biết trời cao đất dày, dám động vào bảo bối yêu quý nhất trong lòng anh. May mà cô không xảy ra chuyện gì, nếu không cho dù trời có sập xuống Trần MV anh cũng nhất quyết hủy diệt cả dòng họ nhà cô ta.
Thái độ tự tin mười phần của MV khiến BN chết lặng vì quá sợ hãi. Không ngờ cô ở bên anh lâu như vậy vẫn không thể hiểu được con người anh, những gì cô biết về anh chỉ là những thứ được anh cố tình bầy ra cho cô thấy nếu không một chút cô cũng không thể biết được. Còn bản thân mình cứ ngỡ là đã che giấu tốt, cứ ngỡ là anh không thể biết được nào ngờ mình vốn dĩ đã là con cá nằm trên thớt từ lâu, mọi việc mình làm chỉ là trò cười trong mắt anh. Không ngờ MV lại đáng sợ đến vậy, quyền lực trong tay anh lớn đến mức cô không thể tưởng tượng nổi. Thật nực cười, cứ ngỡ mình là người hiểu rõ nhất, là người điều khiển ván cờ, nào ngờ mình còn chẳng đáng là một con tiểu tốt. Trần MV, anh đúng là kẻ đáng sợ nhất trên đời này, lòng sâu không đáy. BN nhìn anh trân trối, thầm nói trong lòng.
MV buông bàn tay đang nắm tóc BN ra, đứng dậy nhìn cô ta từ trên xuống như một bậc đế vương cao quý, đầy quyền lực còn BN thì ngơ ngác, ngã ngồi trên mặt đất như một con búp bê đứt hết dây, vẻ mặt bàng hoàng, ngơ ngác, không dám tin.
Sự đau đớn trên đầu đã không còn nhưng cảm giác da đầu rát bỏng như đang bị cháy ngùn ngụt thật đáng sợ, BN đau đến rúm người lại, hít sâu vài ngụm khí lạnh căng đầy trong phổi hòng xua đi cái đau rát ở đỉnh đầu. Trên đầu lại chuyền đến âm thanh đáng sợ, bình tĩnh đến dịu dàng nhưng lại nặng nề ép người ta đến nghẹt thở:
- Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng trong năm, tôi không muốn sát sinh để tránh một năm mới xui xẻo, vì vậy cô nên cảm ơn ông trời vì sự may mắn của mình. Nể tình quan hệ của hai gia đình chúng ta, nể tình mẹ tôi và tình cảm cô dành cho tôi lâu nay, tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhớ lấy, đây là lần cuối cùng tôi tha cho cô. Trần MV tôi không thích nói nhiều đâu.
Dứt lời MV xoay người đi ra khỏi quán, đúng lúc này ngoài trời vang lên tiếng bắn pháo hoa rồn rã, những bông pháo hoa được bắn lên cao nổ giòn, tung tóe thành hình bông hoa đủ màu sắc rơi xuống sau lưng MV như một bước tranh của thần Hercules ( vị thần có sức mạnh thay đổi thiên nhiên trong thần thoại Hy Lạp) tuyệt đẹp, quanh anh là ánh sáng đủ sắc màu với khuôn mặt hoàn hảo và sát khí trong mắt khiến người ta sợ hãi. MV hùng dũng bước ra khỏi đó. Mọi người nín thở theo từng bước chân của anh, ánh mắt dõi theo bóng dáng cao quý, khí thế ngời ngời của anh. QT vội vàng đuổi theo, người đẹp đi cùng anh thấy vậy cũng vội vàng chạy theo, nắm lấy tay anh đang đỉnh mở miệng đã bị anh gạt phắt tay ra, quay lại lạnh lùng nhìn cô ta rồi nói:
- Cô xong việc rồi, không cần đến tìm tôi nữa, phí chia tay tôi sẽ bảo người mang đến cho cô sau.
Nói xong anh đi thẳng, không thèm nhìn khuôn mặt đờ ra vì ngỡ ngàng của cô ta, đến một câu tạm biệt anh còn keo kiệt nữa là. Đúng là người đàn ông tuyệt tình như lời đồn đại. Hà Thanh biết mọi chuyện đã chấm dứt, cô ta không thể níu kéo được anh, cho dù níu kéo thì kết quả nhận được chỉ có thê thảm hơn thôi. Thà rằng ngoan ngoãn nhận tiền là tốt nhất. Dù biết vậy nhưng trong lòng vẫn ấm ức và nuối tiếc, thất vọng vì mình không thể chinh phục anh ta. Một người đàn ông đẹp trai, khí thế cao ngạo lại thêm gia cảnh hoành tráng như vậy mà không thuộc về mình, đúng là đáng tiếc. Cô ta tức giận, quay lại chỗ ngồi lấy túi, đang định đi thì nhìn thấy BN vẫn ngồi trên đất, hai tay nắm chặt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hướng MV vừa đi, mím miệng đến chảy máu nhưng Hà Thanh không hề thấy đáng thương chút nào, thậm chí là vô cùng ghét, vì vậy cô ta dậm chân chỉ vào BN mắng:
- Tất cả là tại cô phá hỏng mọi chuyện, nếu không Tiệp đã không bỏ tôi. Thật đúng là một người đàn bà xui xẻo đáng ghét, lại còn thấp hèn, đáng khinh.
Cô ta cười khẩy từ trên nhìn xuống BN đầy miệt thị, ánh mắt thể hiện rõ sự khinh thường. Sau đó cô ta cong mông bỏ đi không thèm để ý đến cô nữa.
Chỉ còn lại mình BN ngồi đó chết lặng, bao ánh mắt tò mò, bàn tán xì xào nhìn cô ta. BN càng tức giận đến phát điên, hận không thể móc hết mắt và cắt lưỡi của tất cả những kẻ đó. Chưa bao giờ cô ta phải chịu sự sỉ nhục lớn như thế này. Máu trong người cô ta đang sôi sùng sục, trái tim đập cuồng liệt như muốn phun ra khỏi lồng ngực. Quai hàm nghiến chặt lại, hận không thể giết chết tất cả những người đẩy cô ta đến hoàn cảnh này. Càng nghĩ càng không thể nhịn được, dường như đã mất khả năng kiểm soát, BN vội vàng rút điện thoại ra, ngòn tay tức giận đến run lên bần bật, khó khăn lắm mới có thể bấm xong dãy số, chuông điện thoại vừa reo đã có người tiếp, cô ta không một giây suy nghĩ, nói với người bên kia như đang ra lệnh:
- Bằng mọi cách giết chết con đàn bà đó ngay lập tức cho tôi.
- Thưa cô chủ, như vậy có nóng vội quá không? - Người bên kia nghe vậy, thử khuyên nhủ xem sao nào ngờ giờ phút này BN đã mất hết lí trí, lời khuyến đó chỉ làm cô ta càng điên cuồng hơn, tức giận quát lên:
- Bảo ông làm thì làm đi, nói nhiều như vậy làm gì? Nên biết thân biết phận của mình đi. Tôi không cần biết ông dùng cách gì, tôi chỉ muốn biết kết quả, càng nhanh càng tốt, rõ chưa?
- Dạ, rõ rồi thưa cô chủ. - Người kia cung kính đáp.
BN nghe xong liền dập máy ngay lập tức, ánh mắt chứa đầy lửa, thâm hiểm, nở nụ cười sung sướng của thần chết, nói:
- Trần MV, đây chính là anh ép tôi, anh dám không thương tiếc chà đạp lên tình cảm của tôi, sỉ nhục tôi trước mặt bao người như vậy. Anh nghĩ tôi không dám làm sao? Cùng lắm thì cá chết lưới rách, thứ gì BN tôi không chiếm được thì người khác cũng đừng mong có được.
BN nghiến răng nói, ánh mắt nhìn chăm chăm phía trước. Giờ phút này cô ta trông đáng sợ như nữ thần đầu rắn trong truyện, không ai dám lại gần.... Có nhiều người luôn như vậy, không bao giờ biết đến giới hạn, càng ép thì càng lấn tới. BN chính là người như vậy, cố chấp đến mức hết thuốc chữa.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên vui vẻ, mọi người lại quay quần bên nhau trò chuyện để cùng nhau đón thời khắc giao thừa. Trời trong xanh, gió se se lạnh, quả là thời tiết tuyệt vời cho không khí ngày tết.
AD mặc bộ quần áo màu xanh mới tinh chơi trong sân, ánh mắt sáng như sao, mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt trắng nõn của bé, nụ cười rạng ngời hiện lên trên khuôn mặt. NT đứng đó ngắm con gái say sưa, cô cũng đang mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm, gần giống của con gái, mái tóc dài đến nganh lưng buông thả tự nhiên, nét đẹp hiền dịu, nhẹ nhàng bao quanh người. Hai mẹ con đã không còn căng thẳng như mấy hôm trước nhưng vẫn chưa có cơ hội nói chuyện rõ ràng bởi vì NT nghe theo lời của NH cho AD chút thời gian cân bằng lại mọi thứ và đối mặt.
Ngắm nhìn đứa con thân yêu của mình là hành động hạnh phúc nhất của mỗi người mẹ, NT cũng vậy. Thấy con vui vẻ là cô hạnh phúc như đang nở hoa trong lòng. NT nghĩ bây giờ chính là lúc thích hợp nhất để nói chuyện với con gái, cô muốn hai mẹ con cùng nhau trải lòng, cô muốn mọi chuyện được sáng tỏ và giải quyết triệt để trước thời khắc thiêng liêng của một năm này. Nghĩ là làm, NT bước về phía con, nhẹ nhàng nhìn AD nói:
- AD, mẹ con mình nói chuyện nhé.
AD đang chơi với ông bà và bác Minh, mẹ Hân gần đó, nghe tiếng NT ngước mắt lên nhìn sâu vào mắt mẹ, mãi sau hít một hơi đáp:
- Vâng ạ.
Mọi người liền biết ý, tự động đi vào trong nhà, nhường lại không gian yên tĩnh, riêng tư cho hai mẹ con. NT nắm tay AD đi về chiếc phản quen thuộc dưới gốc cây xoài, ngồi xuống, sau đó xoay lại để hai mẹ con đối diện nhau. Nhìn thẳng vào mắt con, hít sâu một hơi, NT nói:
- AD, hôm nay, vào lúc này, ngay tại đây, mẹ muốn nói rõ mọi chuyện với con. Mẹ mong rằng chúng ta có thể thoải mái trải lòng với nhau bởi mẹ muốn trước khi năm mới đến con sẽ không còn bất cứ điều gì khúc mắc hay khó chịu trong lòng, mẹ con mình lại có thể vui vẻ, yên bình sống như trước kia. Con có đồng ý không?
Giọng nói của NT vô cùng nhẹ nhàng, chân thành và thẳng thắn, lúc này cô coi AD như một người bạn cùng tuổi thân thiết nhất, có thể tâm sự mọi điều chứ không phải là cương vị của một người mẹ độc đoán, có quyền dạy dỗ hay kiểm soát con mình. Vì vậy AD cũng cẩm thấy tự nhiên và không có áp lực nữa, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Hai mẹ con cùng nhìn nhau, im lặng mấy giây như cố gắng bình ổn không khí trước khi xé rách nó. Sau đó NT mở miệng nói trước:
- Trước khi nói đến chuyện đó, mẹ muốn xin lỗi con... vì đã đánh con hôm đó.
Vừa nói NT vừa nhìn AD với ánh mắt đau xót, tràn đầy hối lỗi và yêu thương. AD nghe mẹ nói vậy liền cụp mắt xuống, mím chặt miệng lại ngăn không cho nước mắt chảy ra, hai tay nắm chặt vạt áo. Nhìn dáng vẻ con như vậy NT càng đau đớn hơn, trong lòng cô như bị kim chích, nhưng cố kiềm nước mắt lại, không cho giọng nói nghẹn ngào để có thể nói chuyện được rõ ràng:
- Hôm đó mẹ quá nóng nảy, chắc chắn là con rất đau. AD có trách, có giận mẹ không?Mẹ đúng là một người mẹ tàn nhẫn. - NT tự trách, AD vội vàng ngẩng lên, mắt ngân ngấn nhìn mẹ, lắc đầu lia lịa khẩn trương đáp:
- Không phải, là do AD không ngoan, làm mẹ tức giận. Mẹ đánh AD là đúng, mẹ không phải người mẹ tàn nhẫn, mẹ là người mẹ dịu dàng nhất trên đời này. Con biết con chỉ là đau thể xác, vài ngày là khỏi ngay nhưng mẹ là nỗi đau trong lòng, rất khó để chữa trị. AD mới là đứa con hư hỏng, làm mẹ thất vọng. Mẹ tha thứ cho AD được không? Sau này con sẽ không như thế nữa.
NT nhìn con gái yêu trước mặt, nở nụ cười hạnh phúc, giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống nhưng trong lòng lại nhoi nhói, không phải là cảm giác của nỗi đau mà là cảm giác sung sướng và hãnh diện của người mẹ khi biết con mình hiểu chuyện, ngoan ngoãn và yêu thương mình rất nhiều, cảm giác lo sợ lúc trước đã không còn mà thay vào đó là cảm giác ấm áp, hạnh phúc của con dành cho cô. Giơ tay lên lau giọt nước mắt trên khóe mắt con, NT cười dịu dàng đáp:
- Được rồi, hai mẹ con chúng ta đừng tự trách bản thân nữa nhé. Coi như huề, hãy cùng bỏ qua và quên hết chuyện không vui đó đi, được không nào?
- Vâng ạ. - AD cười sung sướng, cũng giơ tay lên lau nước mắt cho mẹ.
- Làm theo cách cũ, mẹ đếm đến ba là chúng ta cùng xóa sổ nó nhé. Nào...1,2,3. Xóa hết, xóa hết mọi việc không vui đi.
Hai mẹ con cùng cười tươi đọc thần chú của riêng họ. Sau đó NT hít sâu một hơi, lại mở miệng nói:
- Được rồi, bắt đầu vào chuyện chính nào. - NT nhìn sâu vào mắt con, giọng nói êm dịu nhưng chắc chắn và đầy sức mạnh - AD, con hãy nghe mẹ nói rõ từng từ, bây giờ mẹ chính thức nói cho con biết. - NT ngừng lại lấy hơi sau đó nói tiếp - Chú đẹp trai, tên là Trần MV.... chính là bố ruột của con. Trước đó mẹ và bố con không hề quen biết nhau, chỉ vì một sự nhầm lẫn của ông trời mà xảy ra chuyện sai lầm khiến mẹ gần như gục ngã.... Sau đó mẹ biết đến sự tồn tại của con, từ đó mẹ đã vượt qua mọi đau khổ... nhưng bố con không biết đến sự tồn tại của con trong sáu năm qua bởi mẹ thực sự không biết bất cứ điều gì về bố con và mẹ cứ nghĩ sẽ không bào giờ gặp lại bố con. Mẹ thừa nhận khi gặp lại bố con mẹ không hề có ý định cho bố con con gặp nhau bởi mẹ không muốn có bất cứ liên hệ nào với bố con và mẹ sợ...sợ bố con cướp mất con khỏi tay mẹ.... Nhưng ông trời trêu đùa, trên đời này chẳng có chuyện gì là bí mật mãi mãi, bố con vẫn biết đến sự tồn tại của con nhưng vì mẹ không muốn con biết sự thật quá đột ngột, cho nên mẹ và bố đã giấu con, để bố đến gần con hơn, bồi đắp tình cảm dần dần.... Lúc đầu mẹ rất căm ghét bố con, nhưng từng ngày nhìn thấy tình yêu thương của bố dành cho con mẹ đã dần thay đổi, không còn muốn ngăn cản bố con nữa... nhưng mẹ lại lo sợ bố con sẽ chiếm mất vị trí của mẹ trong lòng con, mẹ thật ích kỉ. có phải không? - NT cười bản thân trẻ con, ngớ ngẩn đi ghen tị chỉ vì có người yêu thương bảo bối của mình - Mẹ thừa nhận mình đã quá ích kỉ khi tự ý quyết định và sắp đặt mọi việc của con... nhưng mẹ không thấy mình làm sai bởi từ trước tới giờ mẹ không hề nói dối con về bố con. Mẹ không vẽ nên bất cứ một hình tượng nào về người bố trong lòng con. Mẹ muốn con dùng những gì cảm nhận được để tự vẽ cho mình người bố mà con mong muốn trong lòng, con có thấy vậy không?
AD ngước mắt lên nhìn mẹ, không trả lời, ánh mắt sâu thẳm của bé phản chiếu khuồn mặt xinh đẹp của NT. Đúng vậy, mẹ nói không sai. Xưa nay mẹ chưa hề nói bất cứ một điều gì về bố. Chính vì sự yêu thương tận tình của mọi người làm cho AD cảm thấy ấm áp, làm cho bé tự tạo cho mình một người bố tuyệt vời nhất trong lòng bởi bé nghĩ, mọi người đều yêu thương bé như vậy thì chắc chắn bố cũng vậy, bố cũng yêu thương bé và mẹ rất nhiều. Mẹ đã để bé tự hình thành người bố cho mình. Xưa nay mẹ chưa từng dối bé điều gì, một là mẹ không nói hai là mẹ nhất định sẽ nói sự thật. Mẹ yêu thương bé như vậy, bé còn trách mẹ điều gì đây?
- Mẹ thừa nhận việc có con không phải là điều mẹ nghĩ đến. Lúc đó mẹ còn quá trẻ, tương lai đang tươi sáng, mục đích của mẹ là học đại học, sau đó đi làm kiếm tiền. Lúc đó mẹ cũng lãng mạn như những cô gái mới lớn khác, mong có một tình yêu cao đẹp, nồng cháy ở Đại học... nhưng tất cả đã tan vỡ vì sự xuất hiện của bố con.... Mẹ từng căm ghét bố con vô cùng nhưng mẹ chưa bao giờ hối hận vì đã sinh ra con. Mặc dù sự tồn tại của con là một chuyện ngoài ý muốn nhưng mẹ chưa bao giờ chán ghét hay không mong muốn có con. - NT dừng lại một chút, để cho AD từ từ tiếp nhận từng câu nói của cô, sau đó lại tiếp tục - Sự thật là nhờ con mà mẹ đã vượt qua chuyện đáng sợ đó. Con chính là thiên thần cứu rỗi cuộc đời mẹ. AD, con phải tin vào điều đó. Con chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng cho mẹ, cho mọi người trong gia đình chúng ta. Con là nguồn sống của mẹ, là tất cả năng lượng của mẹ. Nếu không có sự tồn tại của con thì cũng không có mẹ ngaỳ hôm nay.
Kết thúc câu nói NT không thể cầm lòng được nữa, nước mắt rơi xuống. AD cũng nước mắt lưng chòng từ lúc nào. Hai mẹ con nhìn nhau như đang lắng nghe nỗi lòng của nhau. Mãi sau AD cũng lên tiếng, pháp vỡ bầu không khí im lặng trong giây lát, nghẹn ngào hỏi:
- Mẹ, con đã nghe bác Minh giải thích về việc đó, mặc dù con không hiểu được hết vì con biết bác đã cố gắng giải thích cho con cách dễ hiểu và nhẹ nhàng nhất có thể.... Vì vậy ít nhất con cũng biết được việc bố làm với mẹ chắc chắn là việc xấu, làm tổn thương mẹ sâu sắc cho nên mẹ mới có thể căm ghét và không tha thứ cho bố. Vậy... mẹ có từng dù chỉ là một khoảnh khắc chán ghét con vì điều đó không ạ?
Nghe câu hỏi của con, NT không trả lời ngay mà nhìn sâu vào mắt AD thật lâu, sau đó cười trìu mến, nhẹ nhàng nói:
- Bố con cũng từng hỏi mẹ như vậy, lúc đó mẹ đã cười to và trả lời rằng đó là chuyện không bao giờ tồn tại. Hôm nay mẹ vẫn nhắc lại nó một lần nữa. Không bao giờ mẹ có thể ghét bỏ con dù chỉ là một phần nghìn giây. Con là tất cả đối với mẹ. Mẹ có thể đánh mất tất cả chỉ để bảo vệ và được sống bên cạnh con mãi mãi.
Nước mắt rơi xuống như mưa không thể ngừng như vòi nước hỏng van, AD nở nụ cười hạnh phúc nhào vào lòng mẹ, ôm mẹ thật chặt. Trong tiếng nấc nghẹn ngào, AD kiên định, chân thành nói, đó chính là tiếng nói từ đáy lòng bé, ấp ủ bao ngày qua:
- Mẹ, con xin lỗi vì đã nghi ngờ tình thương yêu mẹ dành cho con....cảm ơn mẹ đã yêu con nhiều như vậy..... Con yêu mẹ, yêu mẹ nhất trên đời.
- Mẹ cũng vậy... Mẹ yêu con hơn cả sinh mạng của mình, con gái bé bỏng của mẹ. - NT bật khóc trong sung sướng, ôm lấy con gái.
Hai mẹ con ôm nhau thắm thiết, cùng nhau khóc nhưng không phải khóc cho nỗi đau mà là khóc vì niềm hạnh phúc dâng trào trong tim. Khung cảnh đẹp đẽ của tình mẫu tử sâu đậm này quả khiến người ta rung động tận đáy lóng.
Mãi sau AD ngước mắt lên nhìn mẹ, rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Mẹ, vậy chuyện giữa mẹ và bố nên như thế nào ạ?
Nhìn vẻ mặt ngây thơ lo lắng của con gái NT thấy trái tim như nảy lên, vuốt ve đôi má phấn nộn của con, cô dịu dàng nói:
- Mẹ không biết. Mẹ không muốn giấu con. Thực sự hiện tại mẹ không thể nói trước được điều gì. Mẹ chỉ biết mẹ vẫn chưa thể tha thứ cho bố con hay có bất cứ cảm xúc nào với bố con. Mẹ cũng không biết liệu nó có thể xảy ra không nữa. Mẹ chỉ biết mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận bố con khi mẹ không có tình cảm với bố con bởi mẹ biết con gái mẹ cũng không muốn mẹ miễn cưỡng làm bất cứ việc gì cho dù là vì con, có phải không?- NT cười nhìn con, AD ngay lập tức gật đầu, mạnh mẽ đồng ý - Vì vậy mẹ không thể cho con một gia đình trọn vẹn ngay bây giờ, mẹ cũng không thể nói cho con thời gian nhất định, con đừng trách mẹ nhé - NT vuốt mái tóc mềm như tơ của con, tiếp tục nói - Còn về việc có nhận bố hay không là quyền của con, mẹ không có bất kì ý kiến gì. Mẹ chỉ mong con đừng vì mẹ mà phủ nhận tất cả tình cảm chân thật bố dành cho con. Mẹ hoàn toàn không mong muốn điều đó.
NT nhìn con nói, cô muốn con phân biệt rõ mọi chuyện, hiểu biết nhiều hơn và có sự công bằng dành cho anh ta. Dù sao anh ta thật sự yêu AD rất nhiều. NT trân trọng điều đó.
AD nghe mẹ nói vậy cũng nghiêm túc suy nghĩ. Mãi sau mới nói:
- Ừm.... Vậy con quyết định tạm thời chưa nhận bố. Con biết chú ấy yêu thương con thật lòng....nhưng điều con muốn là chú ấy cũng yêu thương và cần mẹ như vậy. Con muốn chú ấy yêu thương tất cả mọi người mà con yêu thương chứ không phải chỉ là một mình con. Con muốn nhìn thấy tình yêu của chú ấy dành cho mẹ, muốn chú ấy phải làm cho mẹ cảm động, chấp nhận tha thứ cho chú ấy. Đến lúc đó con mới nhận chú ấy là bố. Mẹ đừng lo, vị trí của mẹ trong lòng AD là vững chãi và to lớn nhất, không gì có thể lung lay.... Còn nữa, con mong mẹ hiểu rằng AD không bao giờ buồn bã hay chán ghét việc mẹ yêu ai ngoài bố. Nếu mẹ thực sự không yêu bố hoặc yêu người khác thì con luôn sẵn sàng nhận người đó là bố, như bố Huy chẳng hạn. AD sẽ mãi mãi bên cạnh và ủng hộ mẹ.
/63
|