Sau bữa tối, mọi người ngồi bên nhau xem chương trình giải trí trên TV. AD đang ngồi yên lặng trong lòng NT, chăm chú xem phim hoạt hình yêu thích của bé. Ông bà và bác Minh cũng coi cùng bé, tiện thể giải đáp những gì bé không hiểu (nếu có).
Không khí vui vẻ, ấm áp của gia đình bao quanh từng thành viên. Bỗng có tiềng gọi ngoài cổng, ĐM liền đứng lên ra xem. Mọi người vẫn tiếp tục hướng mắt lên màn hình, lát sau liền nghe thấy tiếng đối đáp quen thuộc như mọi khi.
Giọng người con trai tỏ vẻ khó chịu hỏi:
- Lại sang làm gì đây? Không để cho người ta nghỉ ngơi sao?
- Mắc mớ gì đến anh, tôi cũng đâu có sang tìm anh mà kêu, vô duyên. - Người con gái bĩu môi đáp. Rồi sau đó không chút thương tình đảy người con trai đang chắn trước cổng ra bước vào như đây mới là nhà mình. Người con trai thấy vậy chỉ có thể tức giận theo sau đi vào.
Mọi người ở trong nhà nhìn nhau cười bất lực, không cần chứng kiến tận mắt cũng biết rõ cuộc đối thoại của hai người đó bởi nó diễn ra như cơm bữa, bất cứ lúc nào họ chạm mặt nhau.
Hân mặc áo len trắng cao cổ bước vào nhà tươi cười chào bà Hoa và ông Tần, sau đó tự nhiên ngồi xuống bên cạnh NT, bế AD sang ngồi đùi cô, thơm má bé rồi âu yếm hỏi:
- AD nhớ mẹ không? Mẹ nhớ con gái yêu của mẹ quá, mấy ngày không gặp nặng hơn khối rồi.
- Có nhớ ạ, bác Minh cũng nhớ mẹ lắm. - AD nhanh nhảu đáp. Nghe vậy mọi người cười tủm tỉm đưa mắt nhìn ĐM, Hân cũng nhìn làm anh khẩn trương đáp:
- Làm gì có chuyện điên khùng đó. Sao con nói lung tung vậy AD? Bác Minh không yêu nữa nhé. - Anh hùng hổ biện minh và đe dọa cháu, cố che đi sự xấu hổ của mình nhưng vẫn để lộ ra vành tai hồng hồng.
Hân nghe ĐM nói vậy cũng khinh thường đáp:
- Tôi cũng chẳng thèm người như anh nhớ, như vậy có mà xui xẻo suốt ngày, sao sống nổi?
- Cô...cô...cô...
ĐM tức giận trừng mắt với Hân, NT thấy vậy vộ vàng đưa tay lên nói, kéo sự chú ý của hai người về phía mình, không muốn một trận đấu khẩu cũ rích lại xảy ra giữa hai người:
- A, Hân đi vào phòng mình tâm sự chuyện con gái nhé, đàn ông miễn bàn. - Cô đưa mắt trừng anh trai còn tay thì kéo Hân đi theo mình. NT biết Hân đã biết chuyện hồi chiều cho nên sang đây xem sao. Vì vậy cô sẽ nói hết cho bạn, bởi đôi khi Hân lo lắng cho cô còn hơn cả bản thân mình.
Vào trong phòng, hai người ngồi trên giường, Hân ôm gối nhìn NT ngóng đợi, trong mắt là bao câu hỏi và thắc mắc, kèm theo cả sự quan tâm thân thiết của người bạn lâu năm. NT hiểu được, đành thở dài tường thuật tỉ mỉ lại cuộc nói chuyện chiều nay.
Hân im lặng nghe từ đầu đến cuối, sau đó mới nhìn bạn hỏi:
- Vậy cậu thấy có thể tin được lời hắn ta không?
- Mình nghĩ hắn ta chẳng có lí do gì lừa dối chuyện này, dù sao mình cũng không có hứng thú biết đó là thật hay giả... Điều duy nhất mình quan tâm là việc hắn ta có ý định cướp AD của mình hay không thôi. - NT nhún vai, bình thản trả lời.
- Vậy...như hắn ta nói... cậu có thể vì AD mà cho hắn cơ hội không? - Hân ngập ngừng hỏi bạn.
Nghe xong câu hỏi của cô NT không trả lời ngay mà quay đi suy nghĩ. Chiều nay hắn ta đã yêu cầu cô như vậy.
Thật ra khi nhìn bộ dạng tái nhợt, ướt sũng của hắn không phải là NT không có bất cứ cảm giác gì bởi cô cũng là con người... thậm chí là con người vô cùng nhạy cảm... Nhưng may mà cô khống chế được lí trí của mình. NT biết AD luôn mong muốn gia đình hoàn hảo, một người bố vĩ đại, yêu thương bé nhưng cô biết bé không cần một gia đình chỉ vì chịu trách nhiệm với nhau mà gắn kết. Đó chỉ là sợi dây vô cùng mỏng manh để níu giữ các thành viên trong gia đình.... Và đây, trong khi ngay chính bản thân hắn ta còn chưa khẳng định được tình cảm đó một cách rõ ràng, NT cũng không cảm nhận được gì... Đặc biệt cô không có một chút tình cảm nào với hắn làm sao có thể gắn kết, ngay cả vì AD...Bé con chắc chắn không muốn như vậy.
NT nghĩ trong đầu, rồi nhìn vào mắt Hân từ từ nói:
- Làm sao mình có thể làm vậy khi không có bất cứ tình cảm nào với hắn ta? Mình cũng có thể chắc chắn rằng AD không cần một gia đình miễn cưỡng như vậy. Trong lúc sự căm ghét của mình dành cho hắn không suy giảm phần nào thì mình không thể nghĩ đến điều vô lí như vậy được.
Lời nói vừa dứt, Hân đã vỗ tay, hai mắt sáng lên nhìn NT đầy tán thưởng và vui vẻ:
- Đúng vậy, cậu không thể mềm lòng được, cậu phải nhớ hắn ta là kẻ xấu xa như thế nào. Vậy mà mình còn lo cậu sẽ vì AD mà hi sinh tất cả, chấp nhận tên đàn ông khốn kiếp đó. Làm mình lo đến tim sắp phình to ra.
Nói xong Hân còn vỗ vỗ ngực, thở ra như vứt đi nỗi lo trong lòng. NT phì cười trước hành động đó, vỗ vai bạn đáp:
- Mình đâu phải nữ chính trong chuyện mà vĩ đại một cách ngu ngốc như vậy? AD cũng không phải đứa trẻ không biết gì, mình rất hiểu con gái mình và mình tự hào về điều đó.
- Ừm, cậu nghĩ như vậy là tốt, xử lí rất chuyên nghiệp, đáng khen! - Hân cười tươi giơ ngón cái với NT.
- Được rồi, bỏ qua chuyện đó đi, giải quyết ổn thỏa rồi, chuyển sang chuyện của cậu nào. - NT khéo léo chuyển chủ đề sang bạn, đến lúc cô phải quan tâm vài chuyện cũng tương đối quan trọng mà thời gian qua đã chểnh mảng.
Nghe NT hỏi như vậy Hân chẳng hiểu gì, nghệt mặt nhìn bạn rồi ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì? Mình thì có chuyện gì? Công việc vẫn vậy, ngày nào cũng đi làm bẩy giờ, sáu giờ về, khác gì cái máy đâu, có gì hay mà bàn?
- Còn chuyện tình cảm? - NT nháy mắt với Hân đầy ẩn ý. Thấy vậy Hân nhanh nhảu đáp:
- Thì vẫn vậy thôi, cậu biết hết rồi còn gì? Quanh đi quẩn lại vẫn là có vài người đó, hiện tại chẳng có thêm lính mới nào. Chán!!!
- Thật sao? Không có gì cần mình giúp chứ?- NT liếc nhìn bạn, vẻ mặt đã hiểu hết. Nhưng Hân vẫn kiên quyết lắc đầu, tỏ vẻ không có chuyện gì. Vì vậy cô đành thở dài, rồi tỏ ra vui mừng nói - À, quên không nói cho cậu một việc vui....Đó là ... Mình quyết định đẩy mạnh việc mai mối giữa anh mình và TN. Cậu thấy được không?
NT nhìn Hân với ánh mắt mong đợi, muốn nghe ý kiến đồng tình và sự trợ giúp của bạn. Nào ngờ Hân nghe xong trừng lớn mắt, tức giận nói:
- Sao lại vậy? Bọn họ làm sao được?
- Sao lại không được? Bọn họ hợp nhau mà, trai tài gái sắc. - NT thản nhiên đáp. Nghe vậy, Hân nhảy dựng lên, nói lớn:
- Lão Minh mà là trai tài? Có mà là trai bất tài í.
Trông bộ dạng xúc động, mất bình tĩnh của Hân NT rất muốn cười, nhưng cố gắng dằn lại, vẻ mặt tự nhiên kiểu rất chân thật nói:
- Không sao, chỉ cần anh mình thích là được... mà hình như TN cũng không ghét anh ấy. Có lẽ hai người ngại ngùng hoặc lo sợ đối phương không thích mình cho nên không dám thổ lộ. Vì vậy chỉ cần mình giúp đỡ một chút là xong í mà. - NT nhìn sâu vào mắt Hân như người đó là cô chứ không phải ai khác.
- Giữa không ghét và yêu thích còn cách xa nhau lắm. Cậu nên xem xét kĩ càng đã, hai người đó mình thấy chẳng hợp nhau tẹo nào. - Hân cố ra vẻ bình tĩnh và khách quan của người ngoài cuộc phân tích.
- Ừm, quả thật có người hợp với anh Minh hơn, cậu thấy có phải không? - NT quay sang nhìn thẳng vào mắt Hân, mặc dù là hỏi nhưng dường như không cần đối phương trả lời.
Bây giờ Hân mới hiểu được ý tứ của NT, liền lảng tránh ánh mắt cô nói gấp:
- Mình làm sao mà biết được...Thồi không thèm nói chuyện về anh em nhà cậu nữa, chán phèo...Mình ra với con gái yêu dấu và mẹ mình đây.
Nói xong Hân nhanh nhẹn chuồn ra ngoài phòng khách, còn lại NT nhìn theo bóng dáng lúng túng của bạn, lắc đầu cười. Hai người này thật giống nhau, miệng thì đánh nhau nhưng tâm đã hướng về nhau lúc nào không hay. Tình yêu thật kì diệu. Rốt cuộc nó là gì? Có ai định nhĩa được tình yêu? Nó là thứ không có giới hạn, không có ngoại lệ, không phân biệt... Trong tình yêu không tồn tại hai từ "không thể". Sự sắp xếp của tình yêu rất diệu kì mà không ai ngờ được. Mới hôm qua còn ghét nhau nhưng hôm nay đã yêu nhau thắm thiết. Tình yêu hình thành và phát triển rất nhanh, đôi khi chỉ là một giây khác thường hay một ánh nhìn đặc biệt... một cái chạm tay giật điện hay một cuộc gặp mặt tình cờ....một sự nhầm lẫn dễ thương, một lần gặp nạn.... Tất cả những thứ bình dị trong cuộc sống đều có thể chứa đựng mầm non của tình yêu bên trong.
NT giật mình vì suy nghĩ có vẻ sâu sắc của mình về tình yêu. Thật ngớ ngẩn, sao cô lại nghĩ về nó nhỉ. Lắc đầu cười bản thân càng ngày càng kì cục, dở hơi. Bỗng tiềng di động vang lên, lôi kéo NT khỏi suy nghĩ vẩn vơ của mình. Cô lấy điện thoại ra nhìn, là TN gọi đến. NT thở dài nghe máy:
- Mình đây.
- Hôm nay nói chuyện tốt cả chứ? - Đầu dây bên kia sốt ruột hỏi, đi vào chủ đề chính luôn.
- Tin tức của cậu nhanh thật. Không sao mình giải quyết hắn ta ổn thỏa rồi, hòa bình vẫn kéo dài trên thế giới, mọi người có thể vui vẻ sống tiếp. - NT cười đùa, hết Hân lại là TN, mọi người luôn quan tâm đến cô như vậy làm sao cô phải đau khổ sống chứ?
- Thôi đươc rồi, nói chuyện qua điện thoại không tiện, mai gặp khai báo rõ ràng nhé. Muộn rồi mình đi ngủ đây, phải giữ gìn nhan sắc chứ. Cậu cũng vậy đấy. Ngủ ngon, em yêu. Pipi...
Nói xong TN tắt máy, NT nhìn chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh bàn. Đã gần 11h, nhanh thật. Không ngờ ngồi nói chuyện với Hân và suy nghĩ một lát mà thời gian đã qua vài tiếng.
Đang định đứng dậy điện thoại lại đổ chuông, lần này NT không nhìn màn hình, ấn nút nghe luôn:
- Sao vậy, còn quên dặn dò chuyện gì?
Cô nghĩ rằng TN gọi lại cho nên hỏi luôn, nào ngờ nhận được câu trả lời chỉ là sự im lặng, đành đưa điện thoại lên nhìn, là một dãy số lạ. Vì vậy lấy lại vẻ bình tĩnh, lịch sự, nhẹ nhàng hỏi:
- Alo, xin chào. Tôi là NT đây.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, chỉ có tiếng hít thở vọng lại cho biết người đó vẫn tồn tại. NT mất kiên nhẫn nói:
- Xin hỏi ai vậy? Gọi cho tôi có việc gì không?...Nếu bạn vẫn không nói gì thì tôi tắt máy nhé...Đừng đem người khác ra làm tròn đùa.
Nói xong nhấc điện thoại ra khỏi tai, định tắt. Bất chợt đầu dây bên kia vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông:
- Là anh....Minh Vương.
Đã biết người gọi cho mình là ai, NT mới bình tĩnh áp điện thoại vào tai, lạnh lùng hỏi:
- Có chuyện gì sao? Không phải hồi chiều đã nói rõ?
- Không...anh chỉ là... - MV ngập ngừng, giọng khàn đặc.
- Có việc gì anh nói nhanh lên, tôi không có thời gian. Muộn rồi, tôi muốn đi ngủ, mai còn phải đi làm chứ không rảnh rỗi như anh đâu. - NT mất kiên nhẫn đáp, có chút bực bội. Nghe vậy đầu dây bên kia vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ, có vẻ rụt rè của người đàn ông:
- ...Con có... bên cạnh em không?
Câu hỏi rất gần gũi giống như bọn họ là một gia đình hạnh phúc, người chồng đang đi công tác xa gọi điện thoại về cho vợ và muốn nói chuyện với con gái. Điều đó làm cho NT khó chịu, đáp có vẻ cáu kỉnh:
- Không, AD đang xem phim ngoài phòng khác...để tôi đi gọi.
Nói xong cô đi ra ngoài, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Đầu dây bên này, MV tay nắm chặt chiếc Iphone 5, vẻ mặt căng thẳng, nín thở theo từng bước chân đầu bên kia vọng lại. Sau đó anh nghe thấy tiếng nói chuyện của nhiều người, rồi lại rơi vào khoảng yên lặng.
Đột nhiên, trong điện thoại vang lên tiếng nói trong trẻo của trẻ con:
- Alo, chú đẹp trai ạ?
Tiếng nói vui vẻ, phấn khích của bé làm trái tim MV đập mạnh, nhảy lên từng nhịp hạnh phúc trong đau đớn. Xúc động nắm chặt tay lại, ánh mắt đỏ ngầu, MV không nói gì, chỉ muốn nghe giọng nói của con mãi. Đây là lần đầu tiên anh và con nói chuyện với nhau từ khi anh biết sự thật. MV thực sự xúc động, tay đè chặt lồng ngực, nơi trái tim đang đập điên cuồng, cổ họng bỏng rát, cố gắng không bật ra tiếng ho, át đi giọng nói thánh thót như chim họa mi của AD. Anh cảm thấy đây là âm thanh êm dịu và đẹp đẽ nhất trên thế gian này... tiếng nói của con gái anh.
Đợi một lúc vẫn không có người trả lời, AD nhìn điện thoại, sau đó lại nói:
- Alo, chú đẹp trai, chú có nghe thấy cháu nói không? Cháu là AD đây ạ.
Đến lúc này trong điện thoại mới truyền đến giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào như dồn nén nhiều cảm xúc:
- Ừ, chú đây... AD đang làm gì vậy? Sao vẫn chưa ngủ?
- Cháu xem phim hoạt hình ạ... Dạ cháu cũng sắp ngủ. - AD cười, ngoan ngoãn đáp.
- Ừm....Thế AD có... nhớ chú không? - Đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói ngập ngừng chứa đầy sự mong đợi, khẩn thiết nhưng cũng có sự sợ hãi và lo lắng.
Nghe chú đẹp trai hỏi như vậy, AD trả lời ngay lập tức, giong nói đầy nhớ thương và trách móc:
- Có ạ, nhớ nhiều lắm. Cháu nhớ chú nhiều như chương trình vạn câu hỏi vì sao vậy? Ngày nào cũng phải xem, không xem sẽ buồn bã và khó chịu. Sao chú không đến đón bạn Hoàng ? Chú bận lắm sao?....
Con gái ở bên kia cứ thao thao bất tuyệt không ngừng, đúng là một đứa bé đang nũng nịu. MV hạnh phúc vô cùng, mặc dù đang trong tư cách là chú đẹp trai của con bởi con yêu quý anh, muốn chia sẻ với anh mọi thứ...và đặc biệt con nói nhớ anh nhiều lắm. Trong suy nghĩ của con luôn tồn tại anh, điều này có phải là một tín hiệu tốt ? Điều này có phải nói lên rằng anh có thể hi vọng vào một tương lai tươi sáng?.... Đặc biệt điều này rất có ý nghĩa đối với MV.
Rất muốn trả lời con nhưng đầu óc choáng váng, cổ họng thít chặt, trước mắt MV toàn là một màu đen, tiếng nói của con xa dần... xa dần...muốn níu kéo lại nhưng không thể...
*******************
Bên này, AD đang say xưa kể chuyện cho chú đẹp trai nghe bỗng thấy im lặng, bé dừng lại. Đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở đứt quãng, yếu ớt truyền sang. AD liền gọi:
- Chú đẹp trai, chú đẹp trai à...Chú nghe AD nói không?...Chú đẹp trai?
Vẫn không có tiếng trả lời, AD sốt ruột bèn gọi mẹ:
- Mẹ ơi, sao chú đẹp trai không nói gì vậy?
Nghe tiếng con gọi, NT chạy lại cầm điện thoại lên nghe, chẳng có tiếng gì nhưng điện thoại vẫn chưa ngắt, cô nhíu mày nhìn một lát rồi nói với con:
- Chắc chú ấy ngủ rồi, chúng ta cũng đi ngủ thôi. Hôm khác con lại nói chuyện với chú ấy, được không? - Cô dịu dàng an ủi con.
- Con có thể nói chuyện với chú ấy thường xuyên ạ?
AD nhảy cẫng lên vui sướng khi thấy mẹ gật đầu. Ngoan ngoãn đi đánh răng, rồi lên giường đi ngủ.
NT cũng không nhớ đến người bên kia nữa, ngắt điện thoại rồi đi theo con.
Một buổi chiều nắng vàng sau ngày chủ nhật mưa tầm tã. Đường phố sạch sẽ, cây cối tươi tỉnh, không khí cũng ấm hơn.
NT đang dắt tay AD đi ra cổng trường chuẩn bị về nhà sau khi kết thúc buổi học vui vẻ và tốt đẹp với các bé. Bỗng một chiếc xe màu bạc chói lóa phóng nhanh đến, nghe tiếng phanh "két", dừng lại trước mặt hai mẹ con.
Chưa kịp bàng hoàng vì âm thanh chói tai chứng tỏ tốc độ kinh khủng vừa rồi, NT đã nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc ngông nghênh, bước xuống xe. Người đó không ai khác chính là QT.
Cửa xe bị giật mạnh ra rồi lại bị đập vào mạnh mẽ, vang lên tiếng động lớn chứng minh chủ nhân của nó đang mất kiên nhẫn và rất tức giận.
QT hùng hổ bước nhanh về phía NT với ánh mắt hằm hằm.
NT chẳng hiểu vì sao, đang định mở miệng chào thì QT đã nhanh hơn, tức giận nói:
- Nguyễn NT, em đã làm gì vậy?
Nghe vậy, NT cũng không sợ hãi, lạnh lùng nhắc nhở anh:
- Anh nói gì em không hiểu... nhưng nên nhớ còn có con của em ở đây.
Đến lúc này QT mới nhìn xuống, AD đang nắm tay mẹ nhìn chằm chằm anh với ánh mắt khó hiểu và sợ sệt khi nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của anh như không quen biết. Vì vậy QT đành cố kiềm lại tức giận, cười với bé. NT cũng không nói gì anh nữa, quay sang bảo AD:
- Con lên xe bác Tiệp ngồi một lát để mẹ nói chuyện với bác ấy nhé. - AD nghe vậy không đi ngay mà nhìn mẹ lưỡng lự rồi lại nhìn QT trước mặt, thấy vậy NT liền cười xoa đầu bé - Không sao, bác ấy đùa một chút thôi. Anh thấy chưa? Anh làm con bé sợ rồi đó.
NT quay sang trách mắng làm QT lúng túng gãi đầu, không biết nói gì, nhìn AD với ánh mắt hối lỗi, thấy vậy bé mới không lo lắng nữa, cười tươi leo lên xe.
Không kịp đợi con bé đóng cửa lại, QT kéo NT ra xa hơn một chút sau đó gắt lên:
- Nguyễn NT, anh hỏi em rốt cuộc em đã hành hạ MV thế nào mà để hắn ta bị ngất ở nhà, may mà anh đến kịp nếu không chắc hôm nay hắn đã đi báo danh ở quỷ môn quan rồi.
Đối diện với những người mất kiểm soát như lúc này NT luôn chỉ có một thái độ...Đó là im lặng, lạnh lùng nhìn họ, cho họ nói xong rồi mới bình tĩnh đáp:
- Em chẳng làm gì cả.
- Chẳng làm gì? Chẳng làm gì mà anh lại thấy bộ dạng thê thảm của hắn ta nằm một đống trên giường, quần áo ướt sũng, người không còn độ ấm, môi tím tái như người chết vài tiếng rồi. Em có biết lúc vác hắn ta đến bệnh viện, các bác sĩ khám xong liền mắng anh một trận té tát không? Em có biết cậu ta sốt đến 40 độ C không? suýt thì lên cơn co giật, trán bỏng đến rán trứng được.....
QT thở hổn hển nhìn NT sau một hồi lên án. Không ngờ cô vẫn yên lặng như nước từ đầu tới cuối, anh chỉ có thể ngao ngán lắc đầu:
- Em có còn cảm xúc nữa không vậy?
Đến lúc này NT vẫn nhìn QT không chút né tránh, mở miệng từ từ nói:
- Anh nghĩ gì không liên quan đến em. Em chỉ muốn nói rằng đó là lựa chọn của anh ta, em không ép anh ta đứng trước nhà em cả buổi sáng, càng không cấm anh ta chăm sóc bản thân mình. Anh ta lớn rồi, không còn là trẻ con, phải biết tự lo cho bản thân mình và chịu trách nhiệm cũng như hậu quả mà mình gây ra. Vì vậy anh không nên đến đây trách móc em.
- Hai người đúng là giống nhau y đúc, lúc nào cũng có thể làm cho người đối diện nổi điên vì sự thờ ơ, lạnh lùng của mình. Hai người trong cuộc còn không lo mà người ngoài cuộc như tôi lại sốt ruột như ngồi trên đống lửa rồi. Tôi đúng là nhiều chuyện. - QT thở dài than thở.
- Em nghĩ việc quan trọng bây giờ anh nên làm không phải là đứng đây trách móc em hay than thở mà là đi đến chăm sóc anh ta thì hơn. Em sẽ cho AD đi cùng với anh, chắc con bé cũng muốn gặp anh ta.
- Vậy còn em? - QT nhanh chóng hỏi.
- Anh nghĩ em sẽ đi sao? - NT nhướn mày hỏi.
Thấy vậy QT cũng hiểu được điều đó là không thể nhưng vẫn cố nói:
- Nhưng em nên biết rằng người cậu ta mong gặp nhất là em.
- Vậy thì sao? - NT vẫn bình thản nhìn QT hỏi như chuyện đó không liên quan đến mình. QT nghe xong muốn đơ người luôn, cuối cùng chỉ có thể khoát tay đáp:
- Thôi tùy em, anh không quan tâm nữa.
- Tốt.
NT chỉ trả lời một chữ rồi đi thẳng đến chỗ AD, để mặc QT tức giận lát sau cũng chạy theo đến.
Chống tay lên thành xe thở phì phò, trừng mắt nhìn NT nhưng cô không quan tâm đến QT, mở cửa xe dịu dàng nói với AD:
- AD à, chú đẹp trai bị ốm rồi, con có muốn đến thăm chú ấy không?
AD nghe vậy liền lập tức gật đầu, lo lắng hỏi:
- Có ạ, chú ấy bị nặng không mẹ?
- Không sao, chỉ là cảm mạo thôi. Bé con đi với bác Tiệp nhé, bác ấy sẽ đưa con đi thăm chú đẹp trai. Mẹ về nhà chuẩn bị đi làm, được không? - NT nhẹ nhàng hỏi con.
AD nhìn mẹ hồi lâu lưỡng lự, sau đó gật đầu đáp:
- Vâng ạ.
- Ngoan lắm.
NT thơm má con tạm biệt sau đó quay sang đe dọa QT:
- Em giao con gái yêu quý cho anh đấy, nhất định phải đưa bé về nhà bình yên, không mất một sợi tóc, nếu không tự nhận hậu quả.
- Biết rồi, anh đưa con bé đến với người an toàn nhất với AD trên đời này, có sát thủ đến cũng không lo.
QT cáu kỉnh đáp đầy ẩn ý nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của NT, đành lắc đầu ngồi vào ghế lái.
NT đứng vẫy tay với con, nhìn theo chiếc xe, khói còn văng lại đằng sau.
Đến lúc này mới bỏ đi bộ mặt lạnh lùng, trong mắt có tia dao động lướt qua.
*******************************
Trong căn phòng vip màu trắng, tách biệt hoàn toàn với những khu phòng bình thường, trên giường bệnh MV đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt nhợt nhạt, mày hơi nhíu lại có vẻ khó chịu. Trên tay trái là vết kim châm, bên cạnh là chai truyền dịch. Không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Không gian yên tĩnh, vắng lặng bỗng vang lên tiếng bước chân trên hành lang bên ngoài, sau đó cửa được mở ra. QT dắt tay AD đi vào.
MV đang nhắm mắt liền mở ra ngay lập tức, rất tỉnh táo chẳng có vẻ gì là vừa ngủ, nhìn ra cửa thấy AD đang đứng ở đó nhìn anh liền giật mình bất ngờ, không biết phản ứng ra sao. Anh nghe thấy tiếng sóng ầm ầm chảy trong lòng, mãi sau mới đưa tay lên, run run vì không có sức lực cười với con, vẫy bé lại gần mình. Đồng thời cũng ngóng nhìn phía sau. QT thấy vậy liền bước lên nói:
- Không cần nhìn nữa, không còn ai khác đâu chỉ có hai bác cháu tôi đến thăm kẻ bệnh hoạn là cậu thôi.
MV không quan tâm đến anh, quay lại nhìn AD với ánh mắt dịu dàng, chan chứa yêu thương mà anh chưa bao giờ có mặc cho trong mắt còn một chút tiếc nuối và buồn bã, cười tươi hỏi con:
- AD vừa học xong có phải không? Chắc vui lắm nhỉ, kể cho chú nghe nào. - Giọng anh khàn khàn vì cổ họng sưng đau.
AD nhanh nhẹn bước lên, nắm lấy bàn tay to lớn của anh, sau đó cười vui vẻ, cất giọng lanh lảnh, trong sáng của bé đáp:
- Vâng ạ. Nhưng AD cũng nhớ chú đẹp trai và khi biết chú bị ốm, AD lo lắm. Chú đẹp trai có đau không ạ? Có sợ uống thuốc đắng không? Mẹ nói sợ uống thuốc đắng là không ngoan, mặc dù con cũng sợ và có vài lần gian lận.
AD le lưỡi, nháy mắt tinh nghịch với MV làm anh phì cười, âu yếm xoa đầu con nói:
- Ừm, thuốc đúng là rất đắng, chú không thích bằng ăn kẹo. Mặc dù chú cũng không thích ăn kẹo. - Anh nháy mắt lại với con.
QT ngồi bên cạnh, nhìn hai cha con vui đùa mà tủi thân, dường như không gian chỉ tồn tại mình họ, trong ánh mắt MV là sự hạnh phúc của người cha còn AD là niềm vui, ngây thơ của một đứa bé. QT cũng cảm thấy ấm áp khi nhìn thấy nụ cười rực rỡ của con bé.
Đứng dậy xem bình truyền dịch, sau đó QT ân cần hỏi MV:
- Sao rồi? Đỗ hơn chút nào chưa?
- Không sao, chỉ là choáng đầu một chút, cậu làm gì mà phải đưa tôi đến tận đây. Đi làm thủ tục xuất viện cho tôi ngay, nằm trong này cho dù không ốm cũng thành ốm.
MV khó chịu đảo mắt nhìn căn phòng, rồi nhìn cây kim đang cắm trên tay mình nhăn mày. Đang định đưa tay ra rút thì bị QT ngăn lại:
- Cậu điên à? Có biết hôm qua sốt đến 40 độ không? Tôi mà không đưa cậu đi nhanh thì cậu chết lâu rồi, hiểu chưa? Bây giờ còn đòi xuất viện, đến đứng cũng không nổi lại còn ra vẻ. - Bĩu môi khinh thường.
MV nhìn bạn ngao ngán, day day hai thái dương:
- Sao cậu nói nhiều vậy? Tôi chưa bị chết vì sốt cao thì đã bị cậu làm phiền đến chết lâu rồi. Tôi vẫn thừa sức vặn cổ cậu xoay lại đằng sau đấy, không tin có thể thử. - MV khiêu khích, nhướn mày thách thức bạn.
- Được rồi, được rồi. Tôi biết cậu không còn là người nữa. Ngồi đây tâm sự với tâm can bảo bối của cậu, tôi đi làm thủ tục xuất viện. Nhưng có chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu. - QT thở dài nói.
- Biến.
MV nhìn bạn cảnh cáo, vì vậy QT liền ngay lập tức biến mất. Không khí im lặng, chỉ còn hai cha con MV. AD từ nãy vẫn chăm chú lắng nghe không nói gì, chỉ cười nhìn bác Tiệp sợ hãi chạy mất dép.
**********************
Lại là những công việc hàng ngày, NT mặc quần áo lao công màu xanh, ôm một đống đồ đi trên hành lang. Có bóng người lướt qua nhưng cô không để ý, lát sau bỗng có giọng nói nhẹ nhàng của phụ nữ trước mặt:
-Cô làm rơi đồ nè.
Người đó đưa tay ra, NT nhìn xuống thấy một tập giấy màu xanh đúng là của mình, vội vàng để đống đồ sang một tay, cố gắng cầm lấy tập tài liêu trong tay người kia, cười đáp:
- Cảm ơn cô nhiều.
- Không có gì...Cô không nhận ra tôi sao?- Người con gái trước mặt hỏi.
Đến lúc này NT mới giật mình nhìn lên, cô luôn luôn như vậy, không quan tâm người đối diện là ai.
Ngước lên nhìn, lọt vào mắt cô là một khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng cao quí... Khuôn mặt này rất quen thuộc với NT bởi cô gái này chính là cô gái lần trước giúp cô ấn thang máy. Một nét mặt xinh đẹp, nhẹ nhàng như vậy chắc chắn luôn để lại ấn tượng khó quên cho người đối diện.
Hôm nay cô gái này lại mặc bộ váy màu xanh nhẹ nhàng, tay đeo túi xách cũng màu xanh quý phái, chân đi giày cao gót màu đen. Trông cô ta lúc nào cũng xinh đẹp, đoan trang như vậy. NT cười hối lỗi với cô gái:
- Xin lỗi, tôi không nhìn, không ngờ cô còn nhớ đến người bình thường như tôi.
- Sao lại không nhớ được? Cô rất xinh đẹp còn đặc biệt, chắc chắn ai gặp cô rồi cũng không thể dễ dàng lãng quên. - Cô gái cười ngưỡng mộ.
Thấy vậy NT cũng cười đáp:
- Làm gì có chuyện đó.... Thôi cảm ơn cô nhiều nha. Tôi phải mang cái này cho ông chủ gấp, chào cô.
NT hơi cúi đầu tạm biệt cô gái rồi đi luôn, cô gái không nói gì chỉ giữ nguyên nụ cười thích thú, trong mắt vẫn là ánh nhìn tràn đầy hưng phấn như kiểu sắp được xem kịch hay.
Trên chiếc giường trắng sang trọng, một lớn một nhỏ đang ngồi duỗi chân chơi nu na nu nống. Bé gái xinh xắn, khoác trên mình bộ áo phao màu vàng, vừa vỗ tay vào từng chân vừa đọc:
- Nu a nu nống, cái trống phất cờ mở cuộc thi đua chân ai sạch sẽ, gót đỏ hồng hào không bẩn tí nào được vào đánh trống.
Rồi thụt chân cuối cùng của mình lại, chỉ còn duy nhất một cái chân chưa thụt vào của người đàn ông, reo lên vui vẻ:
- A, cháu thắng rồi, chú lại thua nữa. Chúng ta chơi trò gi khác thôi, chú chơi dở quá, cháu toàn thắng không vui gì hết. - Đứa bé bĩu môi chán chường. thấy vậy người đàn ông vội vàng nói:
- Được được, chơi gì cũng được miễn là AD vui.
Dường như niềm vui của đứa bé cũng là niềm vui của người đàn ông, cái nhíu mày tỏ vẻ không vừa í của đứa bé cũng làm anh ta mọc gai trong người, ngứa ngáy đau đớn. Chỉ hận không thể dâng hiến cả thế giới để làm đứa bé vui lòng.
Người đàn ông đáng thương đó là Trần MV, không ngờ một đàn anh xã hội đen lừng lẫy như anh lại có lúc bị khuất phục, sốt ruột chỉ vì vài lời nói của một đứa bé năm tuổi. Một người lạnh lùng như anh lại có thể kiên nhẫn, tươi cười ngồi chơi hai ba trò trẻ con. Thật là một chuyện khó tin. Ngay cả bản thân MV cũng không ngờ được anh còn có mặt này, thì ra chơi mấy trò trẻ con không buồn chán hay đáng sợ như anh tưởng. Thậm chí là vui vẻ, bởi nó làm cho mình như trẻ lại. MV đang trải nghiệm lại những gì tuổi thơ chưa một lần làm với con gái yêu của mình. Anh rất vui vì điều đó.
MV say sưa ngắm nhìn con rồi cười ngây ngô như một kẻ mất hồn, bỗng nghe AD nói:
- Cháu rất vui khi có một người bạn là chú đẹp trai. Ước gì ngày nào cũng có thể được như vậy.
Lời nói nhẹ nhàng, chân thật và ngây thơ của AD làm MV giật mình, xúc động muốn ôm con vào lòng.
Nghĩ là làm, MV vươn tay ra bế con ngồi lên hai chân mình. Nhìn con chăm chú đầy yêu thương, trong ánh mắt có cả nỗi đau và tự trách:
- AD muốn ngày nào cũng chơi với chú thật sao?
MV run run hỏi, không dám tin vì tình cảm to lớn con gái dành cho mình, mặc dù đó chỉ là danh nghĩa của một người bạn. Niềm vui và nỗi đau đang dằng xé trong tim anh. Vui vì con gái tin tưởng, yêu quý anh như một người thân trong gia đình... Nhưng đau vì đó không phải tư cách của một người cha.... Anh không dám tưởng tượng nếu con biết sự thật.
AD nghe hỏi không nói gì, chỉ gật đầu mạnh mẽ, ánh mắt kiên định nhìn chú đẹp trai làm MV không thể kìm lòng ôm chặt con vào lòng, đáy mắt như ẩm ướt, gật đầu lia lịa nói với con:
- Được, tất nhiên là được rồi. Chú luôn muốn điều đó mà.
- Vậy chúng ta móc tay với nhau được không ạ?
AD nghe chú đẹp trai đồng ý, cười vui vẻ đưa ngón tay út ra trước mặt MV. Anh cười, nhìn bàn tay nhỏ bé, xinh xắn của con, sau đó cũng vươn ngón tay út ra móc vào ngón tay bé xíu của con, cuối cùng là hai ngón cái dính vào nhau. AD vừa đung đưa tay hai người vừa lẩm nhẩm đọc " móc ngéo, móc ngéo không rời. Từ nay AD và chú đẹp trai là bạn của nhau, luôn vui vẻ bên nhau mãi mãi. Ai thay đổi người đó là con ỉn con".
Bức tranh tươi vui, hồn nhiên của hai bố con với nụ cười rạng ngời trên môi như bừng sáng, xua đi cái không khí lạnh lẽo trong phòng bệnh, khuôn mặt MV cũng hồng hào và có sắc hơn.
Trong phòng làm việc, MV đang lật dở giấy tờ xem xét, mắt thỉnh thoảng lại liếc sang chiếc ghế salông gần đó - Nơi AD đang chuyên tâm tập vẽ. Không ngờ trong phòng của tổng giám đốc khách sạn MV lại có một đứa trẻ ngồi chơi. Phòng làm việc của anh gần như biến thành cửa hàng đồ chơi, mà điều này lại do chính tay anh làm nên.
Để có được AD ngồi ở đây, bên cạnh mình, trong tầm mắt của mình, có thể nhìn thấy con từng giây MV đã phải thuyết phục NT rất nhiều. Mong cô tạo điều kiện cho anh và con bên nhau nhiều hơn, đồng ý mang con đến khách sạn cho MV chơi với con còn cô cứ việc làm những gì cô thích. Thực chất đây là một cuộc đàm phán. MV đã phải đưa ra cho NT hai sự lựa chọn: Một là anh sẽ chuyển công tác cho cô lên làm việc gì đó nhàn rỗi, thậm chí là không làm gì càng tốt.... Hai là đưa con đến khách sạn cho anh trông. Và cuối cùng NT vẫn đồng ý mang con đến cũng không chịu nhận bất cứ sự giúp đỡ nào của anh dù là nhỏ nhất. Mặc dù trong lòng cũng hơi buồn vì điều đó nhưng bù lại Mv được gặp con mỗi ngày.
Đó là lí do tại sao căn phòng trở nên như vậy với đầy gấu bông và đồ chơi trẻ con. MV muốn làm cho con vui, tạo cho con nhiều đồ lí thú và muốn cho con tất cả những gì con chưa có.
Ngày nào anh cũng đến đón Hoàng tiện thể đón AD đến đây luôn, có hôm Hoàng cũng đến, nhưng vì không muốn cháu mình giành mất sự chú ý của con gái cho nên anh cố gắng hạn chế tối thiểu sự có mặt của đứa cháu. Khổ thân anh bạn nhỏ bị ghen vì đã vô ý chiếm quá nhiều sự chú ý của AD, hai đứa trẻ thường chơi với nhau rất vui vẻ.
Hai bố con đang chuyên tâm làm việc bỗng có tiếng gõ cửa, AD giật mình ngước mắt lên nhìn MV rồi nhìn ra cửa. MV thấy vậy cười an ủi ý bảo AD cứ tiếp tục chơi, rồi nhìn cửa lấy giọng lạnh lùng nói:
- Vào đi.
Sau đó của được mở ra, người con gái xinh đẹp bước vào, đi đến trước mặt MV tức giận nói:
- Anh bị ốm sao không bảo em? Mà sao đã xuất viện rồi, anh không được làm việc nữa về nhà nghỉ ngơi với em.
Nói xong cô ta đang định đi qua bàn kéo anh nhưng chợt cứng người vì ánh mắt lạnh lùng, đáng sợ của anh. Đây là lần đầu tiên MV dùng ánh mắt như vậy với cô ta. Anh nhìn AD sau đó chậm chạp đáp:
- Đó đã là chuyện mấy ngày trước, bây giờ anh rất khỏe... còn không nói cho em vì không cần thiết, chỉ là ốm xoàng thôi.... Còn việc gì không? Anh đang làm việc.
MV có ý đuổi khách, anh không muốn Bảo Ngọc to tiếng làm ồn hai cha con anh. Càng không thích cô ta suốt ngày uốn ** trước mặt mình....Đặc biệt không muốn để lại ấn tượng không tốt trước mặt con.
Nhìn theo ánh mắt MV, lúc này người con gái mới nhìn thấy AD ngồi trên salong vẽ vời, không ngờ nổi, sau đó tức giận nắm tay nhưng miệng lại cười tươi đến gần AD, ra vẻ thân thiện hỏi:
- Oa, em bé xinh quá! Cháu tên là gì? Mẹ cháu làm ở công ty này à? chắc là bị lạc nên anh mang con bé đến đây có phải không?
Bảo Ngọc cười xoa má AD, nhìn MV hỏi.
Mùi nước hoa đậm trên người cô ta làm AD thấy khó chịu, vội tránh đi bàn tay muốn chạm vào má mình, không đợi chú đẹp trai trả lời đã nói trước:
- Cháu tên là AD-là ánh mặt trời của mẹ. Mẹ cháu đúng là làm việc ở đây nhưng cháu không phải bị lạc mà cháu là bạn của chú đẹp trai. Cháu được chú ấy mời đến đây chơi cùng.
AD rành mạch nói, ánh mắt kiên cường nhìn Bảo Ngọc khiến cô ta choáng váng. Không ngờ một đứa bé mới năm tuổi lại có khí chất mạnh mẽ như vậy, xem ra cô ta đã quá xem thường đứa bé này, đã loại nó ra khỏi cuộc chơi. Trong đầu cô ta nhanh chóng suy tính cách bù lại chỗ trống đó, ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, tiếp tục tươi cười giả vờ thân thiện với AD:
- Ừm, cháu là bạn của chú đẹp trai, vậy cô là bạn gái của chú ấy thì cũng là bạn của cháu rồi, có phải không?
Cô ta cười vui vẻ, đánh đòn phủ đầu, muốn vạch rõ quan hệ với AD, đặc biệt muốn thông qua quan hệ đó để kết thân với bé, bởi cô ta biết MV rất yêu thương AD. Cứ nhìn tình trạng của căn phòng hiện tại và ánh mắt của anh nhìn nó cũng biết được.
Nhưng Bảo Ngọc vẫn không ngờ hết được sự thông minh, khác biệt của AD với những đứa trẻ khác. Bé đưa mắt đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, chống cằm ra vẻ suy nghĩ, sau đó chậm rãi ra vẻ lẩm bẩm nhưng lại để cho hai người lớn nghe rõ ràng:
- Sao có thể như vậy? Chú đẹp trai không thích ăn kẹo đắng, cũng không thích bò sữa.
Hai người nghe xong một người thì cười rung ghế, một người thì nghệt mặt ra không hiểu rồi chuyển xanh đỏ rồi xanh, trắng, tím gần như bẩy sắc cầu vòng. AD thích thú nhìn sự biến đổi trên khuôn mặt của cô xinh đẹp trước mặt. Tuy cô ta tỏ ra thân thiện, yêu thương trẻ em nhưng cô ta lại không biết rằng trẻ con rất nhạy cảm, đâu phải chỉ cần giả vờ tươi cười với chúng là được. Ánh mắt thâm hiểm, chán ghét của ta đã tố cáo tất cả, AD chỉ cần nhìn một cái là biết. Vì vậy bé tiếp tục công kích đến cùng:
- Cô là bạn gái của chú đẹp trai thật sao? Vậy cháu là bạn thân của chú ấy mà sao chưa từng gặp cô? ...A, cháu hiểu rồi có phải ý cô muốn nói là người bạn nữ ạ? Vậy cháu cũng là bạn gái của chú đẹp trai rồi, có phải không chú đẹp trai?
AD phân tích chín chắn, quay sang hỏi MV, thấy vậy anh cũng cười hùa theo bé:
- Đúng vậy, cô ấy là bạn nữ của chú còn cháu không phải là bạn kiểu đấy. Cháu quan trọng hơn tất cả... cùng với một người quan trọng nhất của cháu.
MV nháy mắt với con, trêu đùa nhưng sâu trong mắt lại là sự chân thật, khát khao.
Tuy không hiểu hết ánh mắt của chú đẹp trai nhưng biết chú về phe mình và cũng cảm nhận chú không thích cô gái này cho nên AD rất vui, cười tươi với chú đẹp trai, coi như không có cô kia trong phòng.
Còn Bảo Ngọc đứng một bên bị bỏ rơi đến hóa đá nhìn hai cha con họ ăn ý, kẻ tung người hứng. Cô ta thực sự tức giận nghiến răng trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ tự nhiên. Cố gắng lấy lòng AD, đưa ra lời mời nọc hấp dẫn:
- Vậy chúng ta là bạn nhé,cô và cháu cùng chơi với chú MV.... Bây giờ cháu có muốn đi ăn pizza hay đi khu giải trí không?
- Cháu nghĩ cô và cháu không nên làm bạn vì... Mẹ Huệ của cháu hay nói khi người phụ nữ ghen rất đáng sợ, chúng ta lại cùng là bạn gái của chú đẹp trai như vậy càng không thể. Cháu cũng không thích pizza, trời đã tối rồi, mẹ cháu dặn không được tin lời người lạ, không là sẽ bị con sói xám đóng giả bác ăn mày đáng thương bắt đi.
AD thản nhiên trả lời, không cả thèm nhìn BN, tay vẫn tiếp tục tô bông hoa màu đỏ. Câu nó của AD chẳng khác nào nói BN là con xói xám đáng sợ nhưng nó lại được thốt ra từ miệng đứa trẻ năm tuổi, cho nên mặc dù hiểu và rất tức giận vì biết mình bị mằng nhưng BN vaanc không thể nổi giận, lật bàn trách mắng và tính toán như vậy với một đứa trẻ. Đặc biệt là trước mặt MV.
Mặc dù ăn cả một nồi ớt chỉ thiên, khói xịt cả ra mũi và tai nhưng BN vẫn cố gắng cười gượng đáp:
- Ừm, cháu thật ngoan, luôn nhớ lời mẹ dặn.
- Cảm ơn cô quá khen. Đây là điều ai cũng biết, trừ phi ngốc nghếch quá mới không nhận ra được. - AD kiêu ngạo nói, không quên nhắc nhở cô ta về sự ngu dốt của mình khi cứ tỏ ra mình thông minh, che dấu giỏi.
Lần này thì BN bị đánh gục hoàn toàn, ngay cả gượng cười cũng không nổi, đành cầu cứu sang MV, nghĩ rằng anh sẽ nói giúp cô hay cảm thấy chán ghét đứa bé vì thái độ sấc sược của nó. Nào ngờ anh đang cười ngặt nghẽo, thậm chí còn cảm thấy tự hào về sự tinh ranh, lém lỉnh của con gái.
Mặt mũi đã bị đứa bé năm tuổi xé ra từng mảnh, BN chỉ có thể cố gắng chống chọi, rút lui một cách lành lặn nhất. Cô ta đứng dậy, cố nở ra nụ cười gượng đáng khen nhất nói:
- Thôi, em không làm phiền anh nữa, mai gặp sau. Chào cháu nhé.
- Chào cô. - AD cũng ra vẻ lịch sự nhưng mắt lại không thèm ngước lên nhìn cô ta.
MV cũng không nói gì, chỉ gật đầu tiễn khách, vì vậy BN đành ôm khuôn mặt bí xị với đầy vết thương đi khỏi đó. Cô ta không nói gặp lại AD bởi thực lòng cô ta ước gì không bao giờ phải gặp lại bé nữa.
Ngay khi BN rời khỏi đó, hai người trong phòng một lớn một nhỏ nhìn nhau rồi lăn ra cười điên dại.
Những ngọn đèn ngoài đường như nhảy nhót, ăn mừng cùng họ sau khi tống tiễn kẻ xấu đi khỏi, trả lại bình yên nơi đây.
Mãi sau mới ngừng cười, ăn ý nháy mắt với đối phương, không nói gì nữa, tiếp tục công việc của mỗi người.
Không khí vui vẻ, ấm áp của gia đình bao quanh từng thành viên. Bỗng có tiềng gọi ngoài cổng, ĐM liền đứng lên ra xem. Mọi người vẫn tiếp tục hướng mắt lên màn hình, lát sau liền nghe thấy tiếng đối đáp quen thuộc như mọi khi.
Giọng người con trai tỏ vẻ khó chịu hỏi:
- Lại sang làm gì đây? Không để cho người ta nghỉ ngơi sao?
- Mắc mớ gì đến anh, tôi cũng đâu có sang tìm anh mà kêu, vô duyên. - Người con gái bĩu môi đáp. Rồi sau đó không chút thương tình đảy người con trai đang chắn trước cổng ra bước vào như đây mới là nhà mình. Người con trai thấy vậy chỉ có thể tức giận theo sau đi vào.
Mọi người ở trong nhà nhìn nhau cười bất lực, không cần chứng kiến tận mắt cũng biết rõ cuộc đối thoại của hai người đó bởi nó diễn ra như cơm bữa, bất cứ lúc nào họ chạm mặt nhau.
Hân mặc áo len trắng cao cổ bước vào nhà tươi cười chào bà Hoa và ông Tần, sau đó tự nhiên ngồi xuống bên cạnh NT, bế AD sang ngồi đùi cô, thơm má bé rồi âu yếm hỏi:
- AD nhớ mẹ không? Mẹ nhớ con gái yêu của mẹ quá, mấy ngày không gặp nặng hơn khối rồi.
- Có nhớ ạ, bác Minh cũng nhớ mẹ lắm. - AD nhanh nhảu đáp. Nghe vậy mọi người cười tủm tỉm đưa mắt nhìn ĐM, Hân cũng nhìn làm anh khẩn trương đáp:
- Làm gì có chuyện điên khùng đó. Sao con nói lung tung vậy AD? Bác Minh không yêu nữa nhé. - Anh hùng hổ biện minh và đe dọa cháu, cố che đi sự xấu hổ của mình nhưng vẫn để lộ ra vành tai hồng hồng.
Hân nghe ĐM nói vậy cũng khinh thường đáp:
- Tôi cũng chẳng thèm người như anh nhớ, như vậy có mà xui xẻo suốt ngày, sao sống nổi?
- Cô...cô...cô...
ĐM tức giận trừng mắt với Hân, NT thấy vậy vộ vàng đưa tay lên nói, kéo sự chú ý của hai người về phía mình, không muốn một trận đấu khẩu cũ rích lại xảy ra giữa hai người:
- A, Hân đi vào phòng mình tâm sự chuyện con gái nhé, đàn ông miễn bàn. - Cô đưa mắt trừng anh trai còn tay thì kéo Hân đi theo mình. NT biết Hân đã biết chuyện hồi chiều cho nên sang đây xem sao. Vì vậy cô sẽ nói hết cho bạn, bởi đôi khi Hân lo lắng cho cô còn hơn cả bản thân mình.
Vào trong phòng, hai người ngồi trên giường, Hân ôm gối nhìn NT ngóng đợi, trong mắt là bao câu hỏi và thắc mắc, kèm theo cả sự quan tâm thân thiết của người bạn lâu năm. NT hiểu được, đành thở dài tường thuật tỉ mỉ lại cuộc nói chuyện chiều nay.
Hân im lặng nghe từ đầu đến cuối, sau đó mới nhìn bạn hỏi:
- Vậy cậu thấy có thể tin được lời hắn ta không?
- Mình nghĩ hắn ta chẳng có lí do gì lừa dối chuyện này, dù sao mình cũng không có hứng thú biết đó là thật hay giả... Điều duy nhất mình quan tâm là việc hắn ta có ý định cướp AD của mình hay không thôi. - NT nhún vai, bình thản trả lời.
- Vậy...như hắn ta nói... cậu có thể vì AD mà cho hắn cơ hội không? - Hân ngập ngừng hỏi bạn.
Nghe xong câu hỏi của cô NT không trả lời ngay mà quay đi suy nghĩ. Chiều nay hắn ta đã yêu cầu cô như vậy.
Thật ra khi nhìn bộ dạng tái nhợt, ướt sũng của hắn không phải là NT không có bất cứ cảm giác gì bởi cô cũng là con người... thậm chí là con người vô cùng nhạy cảm... Nhưng may mà cô khống chế được lí trí của mình. NT biết AD luôn mong muốn gia đình hoàn hảo, một người bố vĩ đại, yêu thương bé nhưng cô biết bé không cần một gia đình chỉ vì chịu trách nhiệm với nhau mà gắn kết. Đó chỉ là sợi dây vô cùng mỏng manh để níu giữ các thành viên trong gia đình.... Và đây, trong khi ngay chính bản thân hắn ta còn chưa khẳng định được tình cảm đó một cách rõ ràng, NT cũng không cảm nhận được gì... Đặc biệt cô không có một chút tình cảm nào với hắn làm sao có thể gắn kết, ngay cả vì AD...Bé con chắc chắn không muốn như vậy.
NT nghĩ trong đầu, rồi nhìn vào mắt Hân từ từ nói:
- Làm sao mình có thể làm vậy khi không có bất cứ tình cảm nào với hắn ta? Mình cũng có thể chắc chắn rằng AD không cần một gia đình miễn cưỡng như vậy. Trong lúc sự căm ghét của mình dành cho hắn không suy giảm phần nào thì mình không thể nghĩ đến điều vô lí như vậy được.
Lời nói vừa dứt, Hân đã vỗ tay, hai mắt sáng lên nhìn NT đầy tán thưởng và vui vẻ:
- Đúng vậy, cậu không thể mềm lòng được, cậu phải nhớ hắn ta là kẻ xấu xa như thế nào. Vậy mà mình còn lo cậu sẽ vì AD mà hi sinh tất cả, chấp nhận tên đàn ông khốn kiếp đó. Làm mình lo đến tim sắp phình to ra.
Nói xong Hân còn vỗ vỗ ngực, thở ra như vứt đi nỗi lo trong lòng. NT phì cười trước hành động đó, vỗ vai bạn đáp:
- Mình đâu phải nữ chính trong chuyện mà vĩ đại một cách ngu ngốc như vậy? AD cũng không phải đứa trẻ không biết gì, mình rất hiểu con gái mình và mình tự hào về điều đó.
- Ừm, cậu nghĩ như vậy là tốt, xử lí rất chuyên nghiệp, đáng khen! - Hân cười tươi giơ ngón cái với NT.
- Được rồi, bỏ qua chuyện đó đi, giải quyết ổn thỏa rồi, chuyển sang chuyện của cậu nào. - NT khéo léo chuyển chủ đề sang bạn, đến lúc cô phải quan tâm vài chuyện cũng tương đối quan trọng mà thời gian qua đã chểnh mảng.
Nghe NT hỏi như vậy Hân chẳng hiểu gì, nghệt mặt nhìn bạn rồi ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì? Mình thì có chuyện gì? Công việc vẫn vậy, ngày nào cũng đi làm bẩy giờ, sáu giờ về, khác gì cái máy đâu, có gì hay mà bàn?
- Còn chuyện tình cảm? - NT nháy mắt với Hân đầy ẩn ý. Thấy vậy Hân nhanh nhảu đáp:
- Thì vẫn vậy thôi, cậu biết hết rồi còn gì? Quanh đi quẩn lại vẫn là có vài người đó, hiện tại chẳng có thêm lính mới nào. Chán!!!
- Thật sao? Không có gì cần mình giúp chứ?- NT liếc nhìn bạn, vẻ mặt đã hiểu hết. Nhưng Hân vẫn kiên quyết lắc đầu, tỏ vẻ không có chuyện gì. Vì vậy cô đành thở dài, rồi tỏ ra vui mừng nói - À, quên không nói cho cậu một việc vui....Đó là ... Mình quyết định đẩy mạnh việc mai mối giữa anh mình và TN. Cậu thấy được không?
NT nhìn Hân với ánh mắt mong đợi, muốn nghe ý kiến đồng tình và sự trợ giúp của bạn. Nào ngờ Hân nghe xong trừng lớn mắt, tức giận nói:
- Sao lại vậy? Bọn họ làm sao được?
- Sao lại không được? Bọn họ hợp nhau mà, trai tài gái sắc. - NT thản nhiên đáp. Nghe vậy, Hân nhảy dựng lên, nói lớn:
- Lão Minh mà là trai tài? Có mà là trai bất tài í.
Trông bộ dạng xúc động, mất bình tĩnh của Hân NT rất muốn cười, nhưng cố gắng dằn lại, vẻ mặt tự nhiên kiểu rất chân thật nói:
- Không sao, chỉ cần anh mình thích là được... mà hình như TN cũng không ghét anh ấy. Có lẽ hai người ngại ngùng hoặc lo sợ đối phương không thích mình cho nên không dám thổ lộ. Vì vậy chỉ cần mình giúp đỡ một chút là xong í mà. - NT nhìn sâu vào mắt Hân như người đó là cô chứ không phải ai khác.
- Giữa không ghét và yêu thích còn cách xa nhau lắm. Cậu nên xem xét kĩ càng đã, hai người đó mình thấy chẳng hợp nhau tẹo nào. - Hân cố ra vẻ bình tĩnh và khách quan của người ngoài cuộc phân tích.
- Ừm, quả thật có người hợp với anh Minh hơn, cậu thấy có phải không? - NT quay sang nhìn thẳng vào mắt Hân, mặc dù là hỏi nhưng dường như không cần đối phương trả lời.
Bây giờ Hân mới hiểu được ý tứ của NT, liền lảng tránh ánh mắt cô nói gấp:
- Mình làm sao mà biết được...Thồi không thèm nói chuyện về anh em nhà cậu nữa, chán phèo...Mình ra với con gái yêu dấu và mẹ mình đây.
Nói xong Hân nhanh nhẹn chuồn ra ngoài phòng khách, còn lại NT nhìn theo bóng dáng lúng túng của bạn, lắc đầu cười. Hai người này thật giống nhau, miệng thì đánh nhau nhưng tâm đã hướng về nhau lúc nào không hay. Tình yêu thật kì diệu. Rốt cuộc nó là gì? Có ai định nhĩa được tình yêu? Nó là thứ không có giới hạn, không có ngoại lệ, không phân biệt... Trong tình yêu không tồn tại hai từ "không thể". Sự sắp xếp của tình yêu rất diệu kì mà không ai ngờ được. Mới hôm qua còn ghét nhau nhưng hôm nay đã yêu nhau thắm thiết. Tình yêu hình thành và phát triển rất nhanh, đôi khi chỉ là một giây khác thường hay một ánh nhìn đặc biệt... một cái chạm tay giật điện hay một cuộc gặp mặt tình cờ....một sự nhầm lẫn dễ thương, một lần gặp nạn.... Tất cả những thứ bình dị trong cuộc sống đều có thể chứa đựng mầm non của tình yêu bên trong.
NT giật mình vì suy nghĩ có vẻ sâu sắc của mình về tình yêu. Thật ngớ ngẩn, sao cô lại nghĩ về nó nhỉ. Lắc đầu cười bản thân càng ngày càng kì cục, dở hơi. Bỗng tiềng di động vang lên, lôi kéo NT khỏi suy nghĩ vẩn vơ của mình. Cô lấy điện thoại ra nhìn, là TN gọi đến. NT thở dài nghe máy:
- Mình đây.
- Hôm nay nói chuyện tốt cả chứ? - Đầu dây bên kia sốt ruột hỏi, đi vào chủ đề chính luôn.
- Tin tức của cậu nhanh thật. Không sao mình giải quyết hắn ta ổn thỏa rồi, hòa bình vẫn kéo dài trên thế giới, mọi người có thể vui vẻ sống tiếp. - NT cười đùa, hết Hân lại là TN, mọi người luôn quan tâm đến cô như vậy làm sao cô phải đau khổ sống chứ?
- Thôi đươc rồi, nói chuyện qua điện thoại không tiện, mai gặp khai báo rõ ràng nhé. Muộn rồi mình đi ngủ đây, phải giữ gìn nhan sắc chứ. Cậu cũng vậy đấy. Ngủ ngon, em yêu. Pipi...
Nói xong TN tắt máy, NT nhìn chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh bàn. Đã gần 11h, nhanh thật. Không ngờ ngồi nói chuyện với Hân và suy nghĩ một lát mà thời gian đã qua vài tiếng.
Đang định đứng dậy điện thoại lại đổ chuông, lần này NT không nhìn màn hình, ấn nút nghe luôn:
- Sao vậy, còn quên dặn dò chuyện gì?
Cô nghĩ rằng TN gọi lại cho nên hỏi luôn, nào ngờ nhận được câu trả lời chỉ là sự im lặng, đành đưa điện thoại lên nhìn, là một dãy số lạ. Vì vậy lấy lại vẻ bình tĩnh, lịch sự, nhẹ nhàng hỏi:
- Alo, xin chào. Tôi là NT đây.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, chỉ có tiếng hít thở vọng lại cho biết người đó vẫn tồn tại. NT mất kiên nhẫn nói:
- Xin hỏi ai vậy? Gọi cho tôi có việc gì không?...Nếu bạn vẫn không nói gì thì tôi tắt máy nhé...Đừng đem người khác ra làm tròn đùa.
Nói xong nhấc điện thoại ra khỏi tai, định tắt. Bất chợt đầu dây bên kia vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông:
- Là anh....Minh Vương.
Đã biết người gọi cho mình là ai, NT mới bình tĩnh áp điện thoại vào tai, lạnh lùng hỏi:
- Có chuyện gì sao? Không phải hồi chiều đã nói rõ?
- Không...anh chỉ là... - MV ngập ngừng, giọng khàn đặc.
- Có việc gì anh nói nhanh lên, tôi không có thời gian. Muộn rồi, tôi muốn đi ngủ, mai còn phải đi làm chứ không rảnh rỗi như anh đâu. - NT mất kiên nhẫn đáp, có chút bực bội. Nghe vậy đầu dây bên kia vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ, có vẻ rụt rè của người đàn ông:
- ...Con có... bên cạnh em không?
Câu hỏi rất gần gũi giống như bọn họ là một gia đình hạnh phúc, người chồng đang đi công tác xa gọi điện thoại về cho vợ và muốn nói chuyện với con gái. Điều đó làm cho NT khó chịu, đáp có vẻ cáu kỉnh:
- Không, AD đang xem phim ngoài phòng khác...để tôi đi gọi.
Nói xong cô đi ra ngoài, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Đầu dây bên này, MV tay nắm chặt chiếc Iphone 5, vẻ mặt căng thẳng, nín thở theo từng bước chân đầu bên kia vọng lại. Sau đó anh nghe thấy tiếng nói chuyện của nhiều người, rồi lại rơi vào khoảng yên lặng.
Đột nhiên, trong điện thoại vang lên tiếng nói trong trẻo của trẻ con:
- Alo, chú đẹp trai ạ?
Tiếng nói vui vẻ, phấn khích của bé làm trái tim MV đập mạnh, nhảy lên từng nhịp hạnh phúc trong đau đớn. Xúc động nắm chặt tay lại, ánh mắt đỏ ngầu, MV không nói gì, chỉ muốn nghe giọng nói của con mãi. Đây là lần đầu tiên anh và con nói chuyện với nhau từ khi anh biết sự thật. MV thực sự xúc động, tay đè chặt lồng ngực, nơi trái tim đang đập điên cuồng, cổ họng bỏng rát, cố gắng không bật ra tiếng ho, át đi giọng nói thánh thót như chim họa mi của AD. Anh cảm thấy đây là âm thanh êm dịu và đẹp đẽ nhất trên thế gian này... tiếng nói của con gái anh.
Đợi một lúc vẫn không có người trả lời, AD nhìn điện thoại, sau đó lại nói:
- Alo, chú đẹp trai, chú có nghe thấy cháu nói không? Cháu là AD đây ạ.
Đến lúc này trong điện thoại mới truyền đến giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào như dồn nén nhiều cảm xúc:
- Ừ, chú đây... AD đang làm gì vậy? Sao vẫn chưa ngủ?
- Cháu xem phim hoạt hình ạ... Dạ cháu cũng sắp ngủ. - AD cười, ngoan ngoãn đáp.
- Ừm....Thế AD có... nhớ chú không? - Đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói ngập ngừng chứa đầy sự mong đợi, khẩn thiết nhưng cũng có sự sợ hãi và lo lắng.
Nghe chú đẹp trai hỏi như vậy, AD trả lời ngay lập tức, giong nói đầy nhớ thương và trách móc:
- Có ạ, nhớ nhiều lắm. Cháu nhớ chú nhiều như chương trình vạn câu hỏi vì sao vậy? Ngày nào cũng phải xem, không xem sẽ buồn bã và khó chịu. Sao chú không đến đón bạn Hoàng ? Chú bận lắm sao?....
Con gái ở bên kia cứ thao thao bất tuyệt không ngừng, đúng là một đứa bé đang nũng nịu. MV hạnh phúc vô cùng, mặc dù đang trong tư cách là chú đẹp trai của con bởi con yêu quý anh, muốn chia sẻ với anh mọi thứ...và đặc biệt con nói nhớ anh nhiều lắm. Trong suy nghĩ của con luôn tồn tại anh, điều này có phải là một tín hiệu tốt ? Điều này có phải nói lên rằng anh có thể hi vọng vào một tương lai tươi sáng?.... Đặc biệt điều này rất có ý nghĩa đối với MV.
Rất muốn trả lời con nhưng đầu óc choáng váng, cổ họng thít chặt, trước mắt MV toàn là một màu đen, tiếng nói của con xa dần... xa dần...muốn níu kéo lại nhưng không thể...
*******************
Bên này, AD đang say xưa kể chuyện cho chú đẹp trai nghe bỗng thấy im lặng, bé dừng lại. Đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở đứt quãng, yếu ớt truyền sang. AD liền gọi:
- Chú đẹp trai, chú đẹp trai à...Chú nghe AD nói không?...Chú đẹp trai?
Vẫn không có tiếng trả lời, AD sốt ruột bèn gọi mẹ:
- Mẹ ơi, sao chú đẹp trai không nói gì vậy?
Nghe tiếng con gọi, NT chạy lại cầm điện thoại lên nghe, chẳng có tiếng gì nhưng điện thoại vẫn chưa ngắt, cô nhíu mày nhìn một lát rồi nói với con:
- Chắc chú ấy ngủ rồi, chúng ta cũng đi ngủ thôi. Hôm khác con lại nói chuyện với chú ấy, được không? - Cô dịu dàng an ủi con.
- Con có thể nói chuyện với chú ấy thường xuyên ạ?
AD nhảy cẫng lên vui sướng khi thấy mẹ gật đầu. Ngoan ngoãn đi đánh răng, rồi lên giường đi ngủ.
NT cũng không nhớ đến người bên kia nữa, ngắt điện thoại rồi đi theo con.
Một buổi chiều nắng vàng sau ngày chủ nhật mưa tầm tã. Đường phố sạch sẽ, cây cối tươi tỉnh, không khí cũng ấm hơn.
NT đang dắt tay AD đi ra cổng trường chuẩn bị về nhà sau khi kết thúc buổi học vui vẻ và tốt đẹp với các bé. Bỗng một chiếc xe màu bạc chói lóa phóng nhanh đến, nghe tiếng phanh "két", dừng lại trước mặt hai mẹ con.
Chưa kịp bàng hoàng vì âm thanh chói tai chứng tỏ tốc độ kinh khủng vừa rồi, NT đã nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc ngông nghênh, bước xuống xe. Người đó không ai khác chính là QT.
Cửa xe bị giật mạnh ra rồi lại bị đập vào mạnh mẽ, vang lên tiếng động lớn chứng minh chủ nhân của nó đang mất kiên nhẫn và rất tức giận.
QT hùng hổ bước nhanh về phía NT với ánh mắt hằm hằm.
NT chẳng hiểu vì sao, đang định mở miệng chào thì QT đã nhanh hơn, tức giận nói:
- Nguyễn NT, em đã làm gì vậy?
Nghe vậy, NT cũng không sợ hãi, lạnh lùng nhắc nhở anh:
- Anh nói gì em không hiểu... nhưng nên nhớ còn có con của em ở đây.
Đến lúc này QT mới nhìn xuống, AD đang nắm tay mẹ nhìn chằm chằm anh với ánh mắt khó hiểu và sợ sệt khi nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của anh như không quen biết. Vì vậy QT đành cố kiềm lại tức giận, cười với bé. NT cũng không nói gì anh nữa, quay sang bảo AD:
- Con lên xe bác Tiệp ngồi một lát để mẹ nói chuyện với bác ấy nhé. - AD nghe vậy không đi ngay mà nhìn mẹ lưỡng lự rồi lại nhìn QT trước mặt, thấy vậy NT liền cười xoa đầu bé - Không sao, bác ấy đùa một chút thôi. Anh thấy chưa? Anh làm con bé sợ rồi đó.
NT quay sang trách mắng làm QT lúng túng gãi đầu, không biết nói gì, nhìn AD với ánh mắt hối lỗi, thấy vậy bé mới không lo lắng nữa, cười tươi leo lên xe.
Không kịp đợi con bé đóng cửa lại, QT kéo NT ra xa hơn một chút sau đó gắt lên:
- Nguyễn NT, anh hỏi em rốt cuộc em đã hành hạ MV thế nào mà để hắn ta bị ngất ở nhà, may mà anh đến kịp nếu không chắc hôm nay hắn đã đi báo danh ở quỷ môn quan rồi.
Đối diện với những người mất kiểm soát như lúc này NT luôn chỉ có một thái độ...Đó là im lặng, lạnh lùng nhìn họ, cho họ nói xong rồi mới bình tĩnh đáp:
- Em chẳng làm gì cả.
- Chẳng làm gì? Chẳng làm gì mà anh lại thấy bộ dạng thê thảm của hắn ta nằm một đống trên giường, quần áo ướt sũng, người không còn độ ấm, môi tím tái như người chết vài tiếng rồi. Em có biết lúc vác hắn ta đến bệnh viện, các bác sĩ khám xong liền mắng anh một trận té tát không? Em có biết cậu ta sốt đến 40 độ C không? suýt thì lên cơn co giật, trán bỏng đến rán trứng được.....
QT thở hổn hển nhìn NT sau một hồi lên án. Không ngờ cô vẫn yên lặng như nước từ đầu tới cuối, anh chỉ có thể ngao ngán lắc đầu:
- Em có còn cảm xúc nữa không vậy?
Đến lúc này NT vẫn nhìn QT không chút né tránh, mở miệng từ từ nói:
- Anh nghĩ gì không liên quan đến em. Em chỉ muốn nói rằng đó là lựa chọn của anh ta, em không ép anh ta đứng trước nhà em cả buổi sáng, càng không cấm anh ta chăm sóc bản thân mình. Anh ta lớn rồi, không còn là trẻ con, phải biết tự lo cho bản thân mình và chịu trách nhiệm cũng như hậu quả mà mình gây ra. Vì vậy anh không nên đến đây trách móc em.
- Hai người đúng là giống nhau y đúc, lúc nào cũng có thể làm cho người đối diện nổi điên vì sự thờ ơ, lạnh lùng của mình. Hai người trong cuộc còn không lo mà người ngoài cuộc như tôi lại sốt ruột như ngồi trên đống lửa rồi. Tôi đúng là nhiều chuyện. - QT thở dài than thở.
- Em nghĩ việc quan trọng bây giờ anh nên làm không phải là đứng đây trách móc em hay than thở mà là đi đến chăm sóc anh ta thì hơn. Em sẽ cho AD đi cùng với anh, chắc con bé cũng muốn gặp anh ta.
- Vậy còn em? - QT nhanh chóng hỏi.
- Anh nghĩ em sẽ đi sao? - NT nhướn mày hỏi.
Thấy vậy QT cũng hiểu được điều đó là không thể nhưng vẫn cố nói:
- Nhưng em nên biết rằng người cậu ta mong gặp nhất là em.
- Vậy thì sao? - NT vẫn bình thản nhìn QT hỏi như chuyện đó không liên quan đến mình. QT nghe xong muốn đơ người luôn, cuối cùng chỉ có thể khoát tay đáp:
- Thôi tùy em, anh không quan tâm nữa.
- Tốt.
NT chỉ trả lời một chữ rồi đi thẳng đến chỗ AD, để mặc QT tức giận lát sau cũng chạy theo đến.
Chống tay lên thành xe thở phì phò, trừng mắt nhìn NT nhưng cô không quan tâm đến QT, mở cửa xe dịu dàng nói với AD:
- AD à, chú đẹp trai bị ốm rồi, con có muốn đến thăm chú ấy không?
AD nghe vậy liền lập tức gật đầu, lo lắng hỏi:
- Có ạ, chú ấy bị nặng không mẹ?
- Không sao, chỉ là cảm mạo thôi. Bé con đi với bác Tiệp nhé, bác ấy sẽ đưa con đi thăm chú đẹp trai. Mẹ về nhà chuẩn bị đi làm, được không? - NT nhẹ nhàng hỏi con.
AD nhìn mẹ hồi lâu lưỡng lự, sau đó gật đầu đáp:
- Vâng ạ.
- Ngoan lắm.
NT thơm má con tạm biệt sau đó quay sang đe dọa QT:
- Em giao con gái yêu quý cho anh đấy, nhất định phải đưa bé về nhà bình yên, không mất một sợi tóc, nếu không tự nhận hậu quả.
- Biết rồi, anh đưa con bé đến với người an toàn nhất với AD trên đời này, có sát thủ đến cũng không lo.
QT cáu kỉnh đáp đầy ẩn ý nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của NT, đành lắc đầu ngồi vào ghế lái.
NT đứng vẫy tay với con, nhìn theo chiếc xe, khói còn văng lại đằng sau.
Đến lúc này mới bỏ đi bộ mặt lạnh lùng, trong mắt có tia dao động lướt qua.
*******************************
Trong căn phòng vip màu trắng, tách biệt hoàn toàn với những khu phòng bình thường, trên giường bệnh MV đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt nhợt nhạt, mày hơi nhíu lại có vẻ khó chịu. Trên tay trái là vết kim châm, bên cạnh là chai truyền dịch. Không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Không gian yên tĩnh, vắng lặng bỗng vang lên tiếng bước chân trên hành lang bên ngoài, sau đó cửa được mở ra. QT dắt tay AD đi vào.
MV đang nhắm mắt liền mở ra ngay lập tức, rất tỉnh táo chẳng có vẻ gì là vừa ngủ, nhìn ra cửa thấy AD đang đứng ở đó nhìn anh liền giật mình bất ngờ, không biết phản ứng ra sao. Anh nghe thấy tiếng sóng ầm ầm chảy trong lòng, mãi sau mới đưa tay lên, run run vì không có sức lực cười với con, vẫy bé lại gần mình. Đồng thời cũng ngóng nhìn phía sau. QT thấy vậy liền bước lên nói:
- Không cần nhìn nữa, không còn ai khác đâu chỉ có hai bác cháu tôi đến thăm kẻ bệnh hoạn là cậu thôi.
MV không quan tâm đến anh, quay lại nhìn AD với ánh mắt dịu dàng, chan chứa yêu thương mà anh chưa bao giờ có mặc cho trong mắt còn một chút tiếc nuối và buồn bã, cười tươi hỏi con:
- AD vừa học xong có phải không? Chắc vui lắm nhỉ, kể cho chú nghe nào. - Giọng anh khàn khàn vì cổ họng sưng đau.
AD nhanh nhẹn bước lên, nắm lấy bàn tay to lớn của anh, sau đó cười vui vẻ, cất giọng lanh lảnh, trong sáng của bé đáp:
- Vâng ạ. Nhưng AD cũng nhớ chú đẹp trai và khi biết chú bị ốm, AD lo lắm. Chú đẹp trai có đau không ạ? Có sợ uống thuốc đắng không? Mẹ nói sợ uống thuốc đắng là không ngoan, mặc dù con cũng sợ và có vài lần gian lận.
AD le lưỡi, nháy mắt tinh nghịch với MV làm anh phì cười, âu yếm xoa đầu con nói:
- Ừm, thuốc đúng là rất đắng, chú không thích bằng ăn kẹo. Mặc dù chú cũng không thích ăn kẹo. - Anh nháy mắt lại với con.
QT ngồi bên cạnh, nhìn hai cha con vui đùa mà tủi thân, dường như không gian chỉ tồn tại mình họ, trong ánh mắt MV là sự hạnh phúc của người cha còn AD là niềm vui, ngây thơ của một đứa bé. QT cũng cảm thấy ấm áp khi nhìn thấy nụ cười rực rỡ của con bé.
Đứng dậy xem bình truyền dịch, sau đó QT ân cần hỏi MV:
- Sao rồi? Đỗ hơn chút nào chưa?
- Không sao, chỉ là choáng đầu một chút, cậu làm gì mà phải đưa tôi đến tận đây. Đi làm thủ tục xuất viện cho tôi ngay, nằm trong này cho dù không ốm cũng thành ốm.
MV khó chịu đảo mắt nhìn căn phòng, rồi nhìn cây kim đang cắm trên tay mình nhăn mày. Đang định đưa tay ra rút thì bị QT ngăn lại:
- Cậu điên à? Có biết hôm qua sốt đến 40 độ không? Tôi mà không đưa cậu đi nhanh thì cậu chết lâu rồi, hiểu chưa? Bây giờ còn đòi xuất viện, đến đứng cũng không nổi lại còn ra vẻ. - Bĩu môi khinh thường.
MV nhìn bạn ngao ngán, day day hai thái dương:
- Sao cậu nói nhiều vậy? Tôi chưa bị chết vì sốt cao thì đã bị cậu làm phiền đến chết lâu rồi. Tôi vẫn thừa sức vặn cổ cậu xoay lại đằng sau đấy, không tin có thể thử. - MV khiêu khích, nhướn mày thách thức bạn.
- Được rồi, được rồi. Tôi biết cậu không còn là người nữa. Ngồi đây tâm sự với tâm can bảo bối của cậu, tôi đi làm thủ tục xuất viện. Nhưng có chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu. - QT thở dài nói.
- Biến.
MV nhìn bạn cảnh cáo, vì vậy QT liền ngay lập tức biến mất. Không khí im lặng, chỉ còn hai cha con MV. AD từ nãy vẫn chăm chú lắng nghe không nói gì, chỉ cười nhìn bác Tiệp sợ hãi chạy mất dép.
**********************
Lại là những công việc hàng ngày, NT mặc quần áo lao công màu xanh, ôm một đống đồ đi trên hành lang. Có bóng người lướt qua nhưng cô không để ý, lát sau bỗng có giọng nói nhẹ nhàng của phụ nữ trước mặt:
-Cô làm rơi đồ nè.
Người đó đưa tay ra, NT nhìn xuống thấy một tập giấy màu xanh đúng là của mình, vội vàng để đống đồ sang một tay, cố gắng cầm lấy tập tài liêu trong tay người kia, cười đáp:
- Cảm ơn cô nhiều.
- Không có gì...Cô không nhận ra tôi sao?- Người con gái trước mặt hỏi.
Đến lúc này NT mới giật mình nhìn lên, cô luôn luôn như vậy, không quan tâm người đối diện là ai.
Ngước lên nhìn, lọt vào mắt cô là một khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng cao quí... Khuôn mặt này rất quen thuộc với NT bởi cô gái này chính là cô gái lần trước giúp cô ấn thang máy. Một nét mặt xinh đẹp, nhẹ nhàng như vậy chắc chắn luôn để lại ấn tượng khó quên cho người đối diện.
Hôm nay cô gái này lại mặc bộ váy màu xanh nhẹ nhàng, tay đeo túi xách cũng màu xanh quý phái, chân đi giày cao gót màu đen. Trông cô ta lúc nào cũng xinh đẹp, đoan trang như vậy. NT cười hối lỗi với cô gái:
- Xin lỗi, tôi không nhìn, không ngờ cô còn nhớ đến người bình thường như tôi.
- Sao lại không nhớ được? Cô rất xinh đẹp còn đặc biệt, chắc chắn ai gặp cô rồi cũng không thể dễ dàng lãng quên. - Cô gái cười ngưỡng mộ.
Thấy vậy NT cũng cười đáp:
- Làm gì có chuyện đó.... Thôi cảm ơn cô nhiều nha. Tôi phải mang cái này cho ông chủ gấp, chào cô.
NT hơi cúi đầu tạm biệt cô gái rồi đi luôn, cô gái không nói gì chỉ giữ nguyên nụ cười thích thú, trong mắt vẫn là ánh nhìn tràn đầy hưng phấn như kiểu sắp được xem kịch hay.
Trên chiếc giường trắng sang trọng, một lớn một nhỏ đang ngồi duỗi chân chơi nu na nu nống. Bé gái xinh xắn, khoác trên mình bộ áo phao màu vàng, vừa vỗ tay vào từng chân vừa đọc:
- Nu a nu nống, cái trống phất cờ mở cuộc thi đua chân ai sạch sẽ, gót đỏ hồng hào không bẩn tí nào được vào đánh trống.
Rồi thụt chân cuối cùng của mình lại, chỉ còn duy nhất một cái chân chưa thụt vào của người đàn ông, reo lên vui vẻ:
- A, cháu thắng rồi, chú lại thua nữa. Chúng ta chơi trò gi khác thôi, chú chơi dở quá, cháu toàn thắng không vui gì hết. - Đứa bé bĩu môi chán chường. thấy vậy người đàn ông vội vàng nói:
- Được được, chơi gì cũng được miễn là AD vui.
Dường như niềm vui của đứa bé cũng là niềm vui của người đàn ông, cái nhíu mày tỏ vẻ không vừa í của đứa bé cũng làm anh ta mọc gai trong người, ngứa ngáy đau đớn. Chỉ hận không thể dâng hiến cả thế giới để làm đứa bé vui lòng.
Người đàn ông đáng thương đó là Trần MV, không ngờ một đàn anh xã hội đen lừng lẫy như anh lại có lúc bị khuất phục, sốt ruột chỉ vì vài lời nói của một đứa bé năm tuổi. Một người lạnh lùng như anh lại có thể kiên nhẫn, tươi cười ngồi chơi hai ba trò trẻ con. Thật là một chuyện khó tin. Ngay cả bản thân MV cũng không ngờ được anh còn có mặt này, thì ra chơi mấy trò trẻ con không buồn chán hay đáng sợ như anh tưởng. Thậm chí là vui vẻ, bởi nó làm cho mình như trẻ lại. MV đang trải nghiệm lại những gì tuổi thơ chưa một lần làm với con gái yêu của mình. Anh rất vui vì điều đó.
MV say sưa ngắm nhìn con rồi cười ngây ngô như một kẻ mất hồn, bỗng nghe AD nói:
- Cháu rất vui khi có một người bạn là chú đẹp trai. Ước gì ngày nào cũng có thể được như vậy.
Lời nói nhẹ nhàng, chân thật và ngây thơ của AD làm MV giật mình, xúc động muốn ôm con vào lòng.
Nghĩ là làm, MV vươn tay ra bế con ngồi lên hai chân mình. Nhìn con chăm chú đầy yêu thương, trong ánh mắt có cả nỗi đau và tự trách:
- AD muốn ngày nào cũng chơi với chú thật sao?
MV run run hỏi, không dám tin vì tình cảm to lớn con gái dành cho mình, mặc dù đó chỉ là danh nghĩa của một người bạn. Niềm vui và nỗi đau đang dằng xé trong tim anh. Vui vì con gái tin tưởng, yêu quý anh như một người thân trong gia đình... Nhưng đau vì đó không phải tư cách của một người cha.... Anh không dám tưởng tượng nếu con biết sự thật.
AD nghe hỏi không nói gì, chỉ gật đầu mạnh mẽ, ánh mắt kiên định nhìn chú đẹp trai làm MV không thể kìm lòng ôm chặt con vào lòng, đáy mắt như ẩm ướt, gật đầu lia lịa nói với con:
- Được, tất nhiên là được rồi. Chú luôn muốn điều đó mà.
- Vậy chúng ta móc tay với nhau được không ạ?
AD nghe chú đẹp trai đồng ý, cười vui vẻ đưa ngón tay út ra trước mặt MV. Anh cười, nhìn bàn tay nhỏ bé, xinh xắn của con, sau đó cũng vươn ngón tay út ra móc vào ngón tay bé xíu của con, cuối cùng là hai ngón cái dính vào nhau. AD vừa đung đưa tay hai người vừa lẩm nhẩm đọc " móc ngéo, móc ngéo không rời. Từ nay AD và chú đẹp trai là bạn của nhau, luôn vui vẻ bên nhau mãi mãi. Ai thay đổi người đó là con ỉn con".
Bức tranh tươi vui, hồn nhiên của hai bố con với nụ cười rạng ngời trên môi như bừng sáng, xua đi cái không khí lạnh lẽo trong phòng bệnh, khuôn mặt MV cũng hồng hào và có sắc hơn.
Trong phòng làm việc, MV đang lật dở giấy tờ xem xét, mắt thỉnh thoảng lại liếc sang chiếc ghế salông gần đó - Nơi AD đang chuyên tâm tập vẽ. Không ngờ trong phòng của tổng giám đốc khách sạn MV lại có một đứa trẻ ngồi chơi. Phòng làm việc của anh gần như biến thành cửa hàng đồ chơi, mà điều này lại do chính tay anh làm nên.
Để có được AD ngồi ở đây, bên cạnh mình, trong tầm mắt của mình, có thể nhìn thấy con từng giây MV đã phải thuyết phục NT rất nhiều. Mong cô tạo điều kiện cho anh và con bên nhau nhiều hơn, đồng ý mang con đến khách sạn cho MV chơi với con còn cô cứ việc làm những gì cô thích. Thực chất đây là một cuộc đàm phán. MV đã phải đưa ra cho NT hai sự lựa chọn: Một là anh sẽ chuyển công tác cho cô lên làm việc gì đó nhàn rỗi, thậm chí là không làm gì càng tốt.... Hai là đưa con đến khách sạn cho anh trông. Và cuối cùng NT vẫn đồng ý mang con đến cũng không chịu nhận bất cứ sự giúp đỡ nào của anh dù là nhỏ nhất. Mặc dù trong lòng cũng hơi buồn vì điều đó nhưng bù lại Mv được gặp con mỗi ngày.
Đó là lí do tại sao căn phòng trở nên như vậy với đầy gấu bông và đồ chơi trẻ con. MV muốn làm cho con vui, tạo cho con nhiều đồ lí thú và muốn cho con tất cả những gì con chưa có.
Ngày nào anh cũng đến đón Hoàng tiện thể đón AD đến đây luôn, có hôm Hoàng cũng đến, nhưng vì không muốn cháu mình giành mất sự chú ý của con gái cho nên anh cố gắng hạn chế tối thiểu sự có mặt của đứa cháu. Khổ thân anh bạn nhỏ bị ghen vì đã vô ý chiếm quá nhiều sự chú ý của AD, hai đứa trẻ thường chơi với nhau rất vui vẻ.
Hai bố con đang chuyên tâm làm việc bỗng có tiếng gõ cửa, AD giật mình ngước mắt lên nhìn MV rồi nhìn ra cửa. MV thấy vậy cười an ủi ý bảo AD cứ tiếp tục chơi, rồi nhìn cửa lấy giọng lạnh lùng nói:
- Vào đi.
Sau đó của được mở ra, người con gái xinh đẹp bước vào, đi đến trước mặt MV tức giận nói:
- Anh bị ốm sao không bảo em? Mà sao đã xuất viện rồi, anh không được làm việc nữa về nhà nghỉ ngơi với em.
Nói xong cô ta đang định đi qua bàn kéo anh nhưng chợt cứng người vì ánh mắt lạnh lùng, đáng sợ của anh. Đây là lần đầu tiên MV dùng ánh mắt như vậy với cô ta. Anh nhìn AD sau đó chậm chạp đáp:
- Đó đã là chuyện mấy ngày trước, bây giờ anh rất khỏe... còn không nói cho em vì không cần thiết, chỉ là ốm xoàng thôi.... Còn việc gì không? Anh đang làm việc.
MV có ý đuổi khách, anh không muốn Bảo Ngọc to tiếng làm ồn hai cha con anh. Càng không thích cô ta suốt ngày uốn ** trước mặt mình....Đặc biệt không muốn để lại ấn tượng không tốt trước mặt con.
Nhìn theo ánh mắt MV, lúc này người con gái mới nhìn thấy AD ngồi trên salong vẽ vời, không ngờ nổi, sau đó tức giận nắm tay nhưng miệng lại cười tươi đến gần AD, ra vẻ thân thiện hỏi:
- Oa, em bé xinh quá! Cháu tên là gì? Mẹ cháu làm ở công ty này à? chắc là bị lạc nên anh mang con bé đến đây có phải không?
Bảo Ngọc cười xoa má AD, nhìn MV hỏi.
Mùi nước hoa đậm trên người cô ta làm AD thấy khó chịu, vội tránh đi bàn tay muốn chạm vào má mình, không đợi chú đẹp trai trả lời đã nói trước:
- Cháu tên là AD-là ánh mặt trời của mẹ. Mẹ cháu đúng là làm việc ở đây nhưng cháu không phải bị lạc mà cháu là bạn của chú đẹp trai. Cháu được chú ấy mời đến đây chơi cùng.
AD rành mạch nói, ánh mắt kiên cường nhìn Bảo Ngọc khiến cô ta choáng váng. Không ngờ một đứa bé mới năm tuổi lại có khí chất mạnh mẽ như vậy, xem ra cô ta đã quá xem thường đứa bé này, đã loại nó ra khỏi cuộc chơi. Trong đầu cô ta nhanh chóng suy tính cách bù lại chỗ trống đó, ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, tiếp tục tươi cười giả vờ thân thiện với AD:
- Ừm, cháu là bạn của chú đẹp trai, vậy cô là bạn gái của chú ấy thì cũng là bạn của cháu rồi, có phải không?
Cô ta cười vui vẻ, đánh đòn phủ đầu, muốn vạch rõ quan hệ với AD, đặc biệt muốn thông qua quan hệ đó để kết thân với bé, bởi cô ta biết MV rất yêu thương AD. Cứ nhìn tình trạng của căn phòng hiện tại và ánh mắt của anh nhìn nó cũng biết được.
Nhưng Bảo Ngọc vẫn không ngờ hết được sự thông minh, khác biệt của AD với những đứa trẻ khác. Bé đưa mắt đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, chống cằm ra vẻ suy nghĩ, sau đó chậm rãi ra vẻ lẩm bẩm nhưng lại để cho hai người lớn nghe rõ ràng:
- Sao có thể như vậy? Chú đẹp trai không thích ăn kẹo đắng, cũng không thích bò sữa.
Hai người nghe xong một người thì cười rung ghế, một người thì nghệt mặt ra không hiểu rồi chuyển xanh đỏ rồi xanh, trắng, tím gần như bẩy sắc cầu vòng. AD thích thú nhìn sự biến đổi trên khuôn mặt của cô xinh đẹp trước mặt. Tuy cô ta tỏ ra thân thiện, yêu thương trẻ em nhưng cô ta lại không biết rằng trẻ con rất nhạy cảm, đâu phải chỉ cần giả vờ tươi cười với chúng là được. Ánh mắt thâm hiểm, chán ghét của ta đã tố cáo tất cả, AD chỉ cần nhìn một cái là biết. Vì vậy bé tiếp tục công kích đến cùng:
- Cô là bạn gái của chú đẹp trai thật sao? Vậy cháu là bạn thân của chú ấy mà sao chưa từng gặp cô? ...A, cháu hiểu rồi có phải ý cô muốn nói là người bạn nữ ạ? Vậy cháu cũng là bạn gái của chú đẹp trai rồi, có phải không chú đẹp trai?
AD phân tích chín chắn, quay sang hỏi MV, thấy vậy anh cũng cười hùa theo bé:
- Đúng vậy, cô ấy là bạn nữ của chú còn cháu không phải là bạn kiểu đấy. Cháu quan trọng hơn tất cả... cùng với một người quan trọng nhất của cháu.
MV nháy mắt với con, trêu đùa nhưng sâu trong mắt lại là sự chân thật, khát khao.
Tuy không hiểu hết ánh mắt của chú đẹp trai nhưng biết chú về phe mình và cũng cảm nhận chú không thích cô gái này cho nên AD rất vui, cười tươi với chú đẹp trai, coi như không có cô kia trong phòng.
Còn Bảo Ngọc đứng một bên bị bỏ rơi đến hóa đá nhìn hai cha con họ ăn ý, kẻ tung người hứng. Cô ta thực sự tức giận nghiến răng trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ tự nhiên. Cố gắng lấy lòng AD, đưa ra lời mời nọc hấp dẫn:
- Vậy chúng ta là bạn nhé,cô và cháu cùng chơi với chú MV.... Bây giờ cháu có muốn đi ăn pizza hay đi khu giải trí không?
- Cháu nghĩ cô và cháu không nên làm bạn vì... Mẹ Huệ của cháu hay nói khi người phụ nữ ghen rất đáng sợ, chúng ta lại cùng là bạn gái của chú đẹp trai như vậy càng không thể. Cháu cũng không thích pizza, trời đã tối rồi, mẹ cháu dặn không được tin lời người lạ, không là sẽ bị con sói xám đóng giả bác ăn mày đáng thương bắt đi.
AD thản nhiên trả lời, không cả thèm nhìn BN, tay vẫn tiếp tục tô bông hoa màu đỏ. Câu nó của AD chẳng khác nào nói BN là con xói xám đáng sợ nhưng nó lại được thốt ra từ miệng đứa trẻ năm tuổi, cho nên mặc dù hiểu và rất tức giận vì biết mình bị mằng nhưng BN vaanc không thể nổi giận, lật bàn trách mắng và tính toán như vậy với một đứa trẻ. Đặc biệt là trước mặt MV.
Mặc dù ăn cả một nồi ớt chỉ thiên, khói xịt cả ra mũi và tai nhưng BN vẫn cố gắng cười gượng đáp:
- Ừm, cháu thật ngoan, luôn nhớ lời mẹ dặn.
- Cảm ơn cô quá khen. Đây là điều ai cũng biết, trừ phi ngốc nghếch quá mới không nhận ra được. - AD kiêu ngạo nói, không quên nhắc nhở cô ta về sự ngu dốt của mình khi cứ tỏ ra mình thông minh, che dấu giỏi.
Lần này thì BN bị đánh gục hoàn toàn, ngay cả gượng cười cũng không nổi, đành cầu cứu sang MV, nghĩ rằng anh sẽ nói giúp cô hay cảm thấy chán ghét đứa bé vì thái độ sấc sược của nó. Nào ngờ anh đang cười ngặt nghẽo, thậm chí còn cảm thấy tự hào về sự tinh ranh, lém lỉnh của con gái.
Mặt mũi đã bị đứa bé năm tuổi xé ra từng mảnh, BN chỉ có thể cố gắng chống chọi, rút lui một cách lành lặn nhất. Cô ta đứng dậy, cố nở ra nụ cười gượng đáng khen nhất nói:
- Thôi, em không làm phiền anh nữa, mai gặp sau. Chào cháu nhé.
- Chào cô. - AD cũng ra vẻ lịch sự nhưng mắt lại không thèm ngước lên nhìn cô ta.
MV cũng không nói gì, chỉ gật đầu tiễn khách, vì vậy BN đành ôm khuôn mặt bí xị với đầy vết thương đi khỏi đó. Cô ta không nói gặp lại AD bởi thực lòng cô ta ước gì không bao giờ phải gặp lại bé nữa.
Ngay khi BN rời khỏi đó, hai người trong phòng một lớn một nhỏ nhìn nhau rồi lăn ra cười điên dại.
Những ngọn đèn ngoài đường như nhảy nhót, ăn mừng cùng họ sau khi tống tiễn kẻ xấu đi khỏi, trả lại bình yên nơi đây.
Mãi sau mới ngừng cười, ăn ý nháy mắt với đối phương, không nói gì nữa, tiếp tục công việc của mỗi người.
/63
|