Cô muốn hét lên rằng, bầu vú của cô rất đẹp, không bị chảy xệ, không bè ra và càng không bị tình trạng vú đôi! Gặp quỷ đi! Nội tiết của cô không mất cân đối, da cô không bị tàn nhang… Mấy chuyện này đối với những cô gái trẻ mà nói, quả thật là một sự vu khống tồi tệ!
Cô ôm lấy đầu lắc lư, toàn thân bất động, sau đó ngã cái đùng trên giường thiếu điều tắt thở.
Đối mặt với những lời nghi ngờ này, cô phải làm sao bây giờ? Mặc dù tức đến mức đầu muốn bốc khói nhưng chẳng lẽ cô phải cởi áo cho Thỏ Thỏ coi, mới chứng minh được sự trong sạch của mình sao? Không dám đâu, trừ phi cô bị điên rồi! Điều may mắn duy nhất sót lại là cô có thể yên tâm và khẳng định rằng, tối hôm qua Thỏ Thỏ đã không nhìn thấy mấy thứ ‘này nọ’. Tuy nhiên cô cũng buồn bực chết đi được!
Càng buồn bực, cô lại càng khám phá ra, cái cảm giác vui đây buồn đó được thoát ra dễ dàng khi ở chung nhà với Thỏ Thỏ. Với tám năm trời xa cách, nhưng chỉ trong vòng một tuần lễ ngắn ngủi, mọi thứ đã bắt đầu từ từ quay trở lại như xưa.
Buồn bực một lúc lâu, cô tức tối thu dọn phòng ngủ, dùng tốc độ nhanh nhất đem mấy thứ đồ xinh xắn nhạy cảm cất kĩ đi. Đột nhiên cô phát hiện ra, đồ đạc không nhiều lắm, muốn chuyển hết đến phòng của Hi Hi cũng vất vả gì.
* * *
Hơn mười phút sau, Duy Duy đem vài túi hành lý mang vào phòng khác, rồi lấy khăn lau mồ hôi trên trán và ngồi vào bàn ăn.
Anh ngồi ở trên bàn, ung dung ăn phần cơm chiên của mình. Hi Hi thì đang đeo túi sách, chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Hi Hi à! Em không dùng điểm tâm sao?” Hiếm khi cô nấu ăn, nên gọi em gái cùng ăn chung.
Bình thường họ cũng không nấu nướng ở nhà, cả hai chị em đều ăn uống ở bên ngoài. Một mặt là vì thời gian nghỉ ngơi của họ trái ngược nhau, mặt khác là cả hai đều trời sinh lười biếng trong việc nữ công gia chánh.
Hi Hi dừng chân đưa mắt quan sát… Đơn giản chỉ là món cơm chiên trứng mà chị cô làm văng tứ tung, đã vậy một ít cơm còn dính chùm với nhau không được tán rời. Đáng sợ hơn… những mảnh vụn từ vỏ trứng nhả ra từ đôi môi của anh trai cô được xếp thành ‘ngọn đồi nhỏ’.
Gương mặt Duy Duy trở nên bối rối, cô ấp úng nói:
“Em…” Không biết cô bỏ cả vỏ trứng vào chảo chiên cơm từ khi nào? Vì làm biếng phải rửa cái chén, nên cô vận dụng ‘kỹ xảo’ học được trên TV, mang quả trứng trực tiếp đập luôn vào trong chảo…
Thật ê mặt! Nếu biết vậy, thà cô làm siêng một tí… Ít nhất cũng không để mắc phải sai lầm.
“Chị à! Em và các bạn học đã có hẹn đi ăn sáng với nhau rồi.” Hi Hi thật lí lắc, chỉ chỉ vào chiếc điện thoại đời mới nhất trong tay, rồi nở nụ cười ranh mãnh.
Anh vẫn chậm chạp nuốt miếng cơm chiên xuống cổ họng, và cũng thong thả lấy ra những mảnh vụn vỏ trứng khác.
“Hehe, anh trai! Nhắc cho anh biết nha, nhớ đừng có ăn canh rong biển của chị ấy nấu đấy. Bởi vì giữa muối và đường, chị ấy không phân biệt rõ ràng đâu.” Bỏ lại sau lưng câu cảnh báo cuối cùng, Hi Hi nhanh chân tháo chạy ra khỏi hiện trường.
Cô đâu phải như vậy chứ! Làm ơn đi, lỡ một lần thôi! Tuy nhiên Hi Hi cũng chỉ dám ăn có một lần, rồi từ đó về sau không thấy chạm muỗng vào món canh rong biển nữa.
Anh làm như không nghe câu cảnh báo của em gái, tiếp tục cúi xuống ăn chén canh đã vơi đi một nửa.
“Có thể hương vị không ngon nhưng cũng đâu đến nổi tệ như Hi Hi nói, phải không anh?” Vẻ mặt của cô tràn trề chờ mong, hi vọng tâm trạng đang tổn thương có thể được một phần an ủi nhỏ.
“Ừ!” Anh gật đầu.
Cô hưng phấn định nói thêm thì…
“Nhưng em quên bỏ muối vào canh rồi.” Giọng anh vẫn dịu dàng như nước.
“Có vẻ như em không thừa hưởng được cách nấu nướng của dì Mỹ Lệ nhỉ.”
Sắc mặt của cô tối sầm. Cô quên bỏ muối vào canh sao? Bận rộn cả buổi sáng, đổi lại chỉ nghe được lời nhận xét này!
Cô thấy anh vẫn đáng ghét như trước. Hừ! nói một câu ngon ngọt đâu có chết người chứ! Tuy nhiên cũng trong lúc đó, mọi dấu vết của ân oán và sự bỡ ngỡ sau tám năm xa cách đã được xóa sạch.
o0o
Giữa cô và Tiêu Đồ có chung người em gái, lại ở cùng dưới một mái nhà. Tuy rằng vài ngày đầu sinh hoạt có chút bất tiện nhưng mọi việc vẫn nằm trong khuôn khổ.
Bây giờ có thêm Thỏ Thỏ, nên cô bắt đầu siêng năng hơn. Nếu cô được nghỉ ở nhà, đều luôn xuống bếp nấu nướng.
“Chị à! Không phải chị thường nói, khói bụi là kẻ thù tự nhiên của phụ nữ sao? Người phụ nữ chỉ cần nấu một món ăn thôi, thì dù dùng tới mười mấy miếng mặt nạ dưỡng da cũng chẳng ăn thua gì mà?” Gần đây Hi Hi rất hay ngạc nhiên tò mò hỏi.
Cô còn cách khác sao chứ? Thỏ Thỏ bị đau tim, chỉ dùng những thực phẩm nhẹ, dứt khoát phải kiểm soát lượng muối trong đồ ăn… Vì vậy không thể ăn nhiều đồ bên ngoài được.
Làn da đối với phụ nữ rất quan trọng. Đặc biệt là ở độ tuổi của cô, cần phải bắt đầu tập trung bảo dưỡng nhan sắc mới mong tìm người chồng như ý. Tuy nhiên, sức khỏe của người thân trong gia đình cũng rất quan trọng!
Trong vô thức, cô lại một lần nữa tự động liệt kê Thỏ Thỏ vào danh sách người nh cô và Thỏ Thỏ không còn những ngày kề cận như xưa, nhưng giữa hai người vẫn tồn tại các thói quen thân thuộc.
Nhiều ngày qua, vào bữa cơm tối, trong nhà bếp có hai nữ và một nam luôn truyền ra những mẫu đối thoại như:
“Chị ơi! Chị đang xào rau hả?”
“Ừ!”
“Chị à! Tại sao rau xanh lại biến thành màu vàng khè thế này?” Hi Hi ngạc nhiên hỏi.
Cô cầm trên tay cuốn sách dạy nấu ăn, vẻ mặt cũng hoang mang nghi ngờ. Trên bàn có một người vừa chờ cơm vừa dùng laptop lên mạng, không quay đầu lại, lên tiếng nói.
“Bởi vì cô ấy không phải xào mà là luộc nhừ bằng cái nồi áp suất.”
Nồi áp suất? Nếu xào rau mà không đậy kín nắp thì rất khó chín, không phải sao?
Vẻ mặt của cô hoàn toàn mờ mịt, Hi Hi cũng như thế. Rõ ràng hai người con gái này vẫn chả hiểu sự khác nhau giữa xào và luộc nhừ.
“Chị à! Sao bánh trẻo bị tróc da hết trơn vậy nè?”
“Chị không biết đâu, chị cũng làm theo cách hướng dẫn trong sách, đun nước sôi trước rồi sau đó mới bỏ bánh vào mà!” Cô thấy mình thật oan uổng.
“Đó là vì các cô không chịu trở bánh lúc nước đang sôi, làm cho nó dính xuống đáy nồi.” Người đang ngồi trước máy tính, cũng một công hai việc rũ lòng tốt giải thích cho em gái.
“Anh trai! Anh cũng biết nấu nướng hả?” Hi Hi ngạc nhiên như vừa phát hiện được một lục địa mới.
“Không biết!” Anh từ chối ngay lập tức.
Anh chỉ hiểu sơ về cơ bản thưởng thức thông thường thôi, hơn nữa cũng muốn ‘ủng hộ’ tinh thần ai đó một chút.
Khi cô nấu nướng, Hi Hi không thích ăn nhưng cũng thường nói một lời khen tặng cho có lệ, rồi sau đó lấy cớ đang giảm cân để tránh ngược đãi cái bao tử của mình. Còn người nào đó cứ chậm rãi ăn đến miếng cuối cùng trong sự gượng ép đến khốn khổ.
Cơm tối xong, Duy Duy vẫn là người lau bàn, rửa chén. Hi Hi đã chui vào phòng mình từ sớm, anh vẫn ngồi trên máy tính. Đây là thái độ tương thân tương ái của anh em một nhà đó. Thật đúng làm cho cô nản lòng, và thấy mình như trở thành cô bảo mẫu miễn phí.
Tuy rằng hơi thiệt thòi, nhưng Duy Duy lại có cảm giác của một gia đình ấm cúng. Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi trôi qua, trong nhà không có mẹ, không có chú Tiêu, chẳng cần cố ý sắp đặt nhưng hình như mọi cảm giác thương yêu đã quay trở về.
“Anh đang tìm việc làm hả?” Rửa chén bát xong, Duy Duy quay lại trò chuyện cùng anh.
“Ừ!” Anh gật đầu, vẫn tập trung vào thông báo tuyển dụng việc làm trên trang web địa phương.
“Anh tìm công việc trong bệnh viện hả?”
“Ừ!”
“Hầu như công việc trong bệnh viện đều phải lo lót bằng cửa sau mới có thể vào được.”
Cô còn có lòng tốt nhắc nhở anh cho anh biết.
“Anh kêu chú Tiêu giúp cho thì mới có thể được nhận vào làm những bộ phận tốt.”
Anh rời khỏi Trung Quốc đã khá lâu, ngần ấy thời gian cũng đủ để đuổi theo không kịp bước chân thời đại ở cái thành phố nhỏ này.
“Anh không định vào làm trong bệnh viện nhà nước đâu.” Anh nói ra dự tính của mình.
“Sao vậy?”
“Anh sợ phiền phức lắm.” Anh không thích nơi có nhiều người tụ tập.
“Ồ!”
Duy Duy suy nghĩ một lát rồi hỏi:
“Không vào bệnh viện nhà nước, vậy anh muốn làm trong bệnh viện tư hả?”
“Ừ! Nhưng quy mô cũng đừng quá nhỏ.” Vì thế anh đang tìm kiếm nó đây.
Anh tìm được một bệnh viện không tệ, nên đưa
“Ở đây, bệnh viện Mã Lệ Á [1] có được đánh giá tốt không?” Hẳn là cô rành rẽ hơn anh rồi.
Bệnh viện Mã Lệ Á ư? Duy Duy nghe tên xong liền ngạc nhiên tròn xoe hai mắt, cuối cùng bật ra câu hỏi:
“Thỏ Thỏ à! Rốt cuộc anh học ngành nào trong trường Y vậy?”
~*~
[1] Thật ra trong bản tiếng Trung là Maria, nhưng thấy phiên âm chữ này lung linh quá nên tôi giữ luôn
Cô ôm lấy đầu lắc lư, toàn thân bất động, sau đó ngã cái đùng trên giường thiếu điều tắt thở.
Đối mặt với những lời nghi ngờ này, cô phải làm sao bây giờ? Mặc dù tức đến mức đầu muốn bốc khói nhưng chẳng lẽ cô phải cởi áo cho Thỏ Thỏ coi, mới chứng minh được sự trong sạch của mình sao? Không dám đâu, trừ phi cô bị điên rồi! Điều may mắn duy nhất sót lại là cô có thể yên tâm và khẳng định rằng, tối hôm qua Thỏ Thỏ đã không nhìn thấy mấy thứ ‘này nọ’. Tuy nhiên cô cũng buồn bực chết đi được!
Càng buồn bực, cô lại càng khám phá ra, cái cảm giác vui đây buồn đó được thoát ra dễ dàng khi ở chung nhà với Thỏ Thỏ. Với tám năm trời xa cách, nhưng chỉ trong vòng một tuần lễ ngắn ngủi, mọi thứ đã bắt đầu từ từ quay trở lại như xưa.
Buồn bực một lúc lâu, cô tức tối thu dọn phòng ngủ, dùng tốc độ nhanh nhất đem mấy thứ đồ xinh xắn nhạy cảm cất kĩ đi. Đột nhiên cô phát hiện ra, đồ đạc không nhiều lắm, muốn chuyển hết đến phòng của Hi Hi cũng vất vả gì.
* * *
Hơn mười phút sau, Duy Duy đem vài túi hành lý mang vào phòng khác, rồi lấy khăn lau mồ hôi trên trán và ngồi vào bàn ăn.
Anh ngồi ở trên bàn, ung dung ăn phần cơm chiên của mình. Hi Hi thì đang đeo túi sách, chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Hi Hi à! Em không dùng điểm tâm sao?” Hiếm khi cô nấu ăn, nên gọi em gái cùng ăn chung.
Bình thường họ cũng không nấu nướng ở nhà, cả hai chị em đều ăn uống ở bên ngoài. Một mặt là vì thời gian nghỉ ngơi của họ trái ngược nhau, mặt khác là cả hai đều trời sinh lười biếng trong việc nữ công gia chánh.
Hi Hi dừng chân đưa mắt quan sát… Đơn giản chỉ là món cơm chiên trứng mà chị cô làm văng tứ tung, đã vậy một ít cơm còn dính chùm với nhau không được tán rời. Đáng sợ hơn… những mảnh vụn từ vỏ trứng nhả ra từ đôi môi của anh trai cô được xếp thành ‘ngọn đồi nhỏ’.
Gương mặt Duy Duy trở nên bối rối, cô ấp úng nói:
“Em…” Không biết cô bỏ cả vỏ trứng vào chảo chiên cơm từ khi nào? Vì làm biếng phải rửa cái chén, nên cô vận dụng ‘kỹ xảo’ học được trên TV, mang quả trứng trực tiếp đập luôn vào trong chảo…
Thật ê mặt! Nếu biết vậy, thà cô làm siêng một tí… Ít nhất cũng không để mắc phải sai lầm.
“Chị à! Em và các bạn học đã có hẹn đi ăn sáng với nhau rồi.” Hi Hi thật lí lắc, chỉ chỉ vào chiếc điện thoại đời mới nhất trong tay, rồi nở nụ cười ranh mãnh.
Anh vẫn chậm chạp nuốt miếng cơm chiên xuống cổ họng, và cũng thong thả lấy ra những mảnh vụn vỏ trứng khác.
“Hehe, anh trai! Nhắc cho anh biết nha, nhớ đừng có ăn canh rong biển của chị ấy nấu đấy. Bởi vì giữa muối và đường, chị ấy không phân biệt rõ ràng đâu.” Bỏ lại sau lưng câu cảnh báo cuối cùng, Hi Hi nhanh chân tháo chạy ra khỏi hiện trường.
Cô đâu phải như vậy chứ! Làm ơn đi, lỡ một lần thôi! Tuy nhiên Hi Hi cũng chỉ dám ăn có một lần, rồi từ đó về sau không thấy chạm muỗng vào món canh rong biển nữa.
Anh làm như không nghe câu cảnh báo của em gái, tiếp tục cúi xuống ăn chén canh đã vơi đi một nửa.
“Có thể hương vị không ngon nhưng cũng đâu đến nổi tệ như Hi Hi nói, phải không anh?” Vẻ mặt của cô tràn trề chờ mong, hi vọng tâm trạng đang tổn thương có thể được một phần an ủi nhỏ.
“Ừ!” Anh gật đầu.
Cô hưng phấn định nói thêm thì…
“Nhưng em quên bỏ muối vào canh rồi.” Giọng anh vẫn dịu dàng như nước.
“Có vẻ như em không thừa hưởng được cách nấu nướng của dì Mỹ Lệ nhỉ.”
Sắc mặt của cô tối sầm. Cô quên bỏ muối vào canh sao? Bận rộn cả buổi sáng, đổi lại chỉ nghe được lời nhận xét này!
Cô thấy anh vẫn đáng ghét như trước. Hừ! nói một câu ngon ngọt đâu có chết người chứ! Tuy nhiên cũng trong lúc đó, mọi dấu vết của ân oán và sự bỡ ngỡ sau tám năm xa cách đã được xóa sạch.
o0o
Giữa cô và Tiêu Đồ có chung người em gái, lại ở cùng dưới một mái nhà. Tuy rằng vài ngày đầu sinh hoạt có chút bất tiện nhưng mọi việc vẫn nằm trong khuôn khổ.
Bây giờ có thêm Thỏ Thỏ, nên cô bắt đầu siêng năng hơn. Nếu cô được nghỉ ở nhà, đều luôn xuống bếp nấu nướng.
“Chị à! Không phải chị thường nói, khói bụi là kẻ thù tự nhiên của phụ nữ sao? Người phụ nữ chỉ cần nấu một món ăn thôi, thì dù dùng tới mười mấy miếng mặt nạ dưỡng da cũng chẳng ăn thua gì mà?” Gần đây Hi Hi rất hay ngạc nhiên tò mò hỏi.
Cô còn cách khác sao chứ? Thỏ Thỏ bị đau tim, chỉ dùng những thực phẩm nhẹ, dứt khoát phải kiểm soát lượng muối trong đồ ăn… Vì vậy không thể ăn nhiều đồ bên ngoài được.
Làn da đối với phụ nữ rất quan trọng. Đặc biệt là ở độ tuổi của cô, cần phải bắt đầu tập trung bảo dưỡng nhan sắc mới mong tìm người chồng như ý. Tuy nhiên, sức khỏe của người thân trong gia đình cũng rất quan trọng!
Trong vô thức, cô lại một lần nữa tự động liệt kê Thỏ Thỏ vào danh sách người nh cô và Thỏ Thỏ không còn những ngày kề cận như xưa, nhưng giữa hai người vẫn tồn tại các thói quen thân thuộc.
Nhiều ngày qua, vào bữa cơm tối, trong nhà bếp có hai nữ và một nam luôn truyền ra những mẫu đối thoại như:
“Chị ơi! Chị đang xào rau hả?”
“Ừ!”
“Chị à! Tại sao rau xanh lại biến thành màu vàng khè thế này?” Hi Hi ngạc nhiên hỏi.
Cô cầm trên tay cuốn sách dạy nấu ăn, vẻ mặt cũng hoang mang nghi ngờ. Trên bàn có một người vừa chờ cơm vừa dùng laptop lên mạng, không quay đầu lại, lên tiếng nói.
“Bởi vì cô ấy không phải xào mà là luộc nhừ bằng cái nồi áp suất.”
Nồi áp suất? Nếu xào rau mà không đậy kín nắp thì rất khó chín, không phải sao?
Vẻ mặt của cô hoàn toàn mờ mịt, Hi Hi cũng như thế. Rõ ràng hai người con gái này vẫn chả hiểu sự khác nhau giữa xào và luộc nhừ.
“Chị à! Sao bánh trẻo bị tróc da hết trơn vậy nè?”
“Chị không biết đâu, chị cũng làm theo cách hướng dẫn trong sách, đun nước sôi trước rồi sau đó mới bỏ bánh vào mà!” Cô thấy mình thật oan uổng.
“Đó là vì các cô không chịu trở bánh lúc nước đang sôi, làm cho nó dính xuống đáy nồi.” Người đang ngồi trước máy tính, cũng một công hai việc rũ lòng tốt giải thích cho em gái.
“Anh trai! Anh cũng biết nấu nướng hả?” Hi Hi ngạc nhiên như vừa phát hiện được một lục địa mới.
“Không biết!” Anh từ chối ngay lập tức.
Anh chỉ hiểu sơ về cơ bản thưởng thức thông thường thôi, hơn nữa cũng muốn ‘ủng hộ’ tinh thần ai đó một chút.
Khi cô nấu nướng, Hi Hi không thích ăn nhưng cũng thường nói một lời khen tặng cho có lệ, rồi sau đó lấy cớ đang giảm cân để tránh ngược đãi cái bao tử của mình. Còn người nào đó cứ chậm rãi ăn đến miếng cuối cùng trong sự gượng ép đến khốn khổ.
Cơm tối xong, Duy Duy vẫn là người lau bàn, rửa chén. Hi Hi đã chui vào phòng mình từ sớm, anh vẫn ngồi trên máy tính. Đây là thái độ tương thân tương ái của anh em một nhà đó. Thật đúng làm cho cô nản lòng, và thấy mình như trở thành cô bảo mẫu miễn phí.
Tuy rằng hơi thiệt thòi, nhưng Duy Duy lại có cảm giác của một gia đình ấm cúng. Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi trôi qua, trong nhà không có mẹ, không có chú Tiêu, chẳng cần cố ý sắp đặt nhưng hình như mọi cảm giác thương yêu đã quay trở về.
“Anh đang tìm việc làm hả?” Rửa chén bát xong, Duy Duy quay lại trò chuyện cùng anh.
“Ừ!” Anh gật đầu, vẫn tập trung vào thông báo tuyển dụng việc làm trên trang web địa phương.
“Anh tìm công việc trong bệnh viện hả?”
“Ừ!”
“Hầu như công việc trong bệnh viện đều phải lo lót bằng cửa sau mới có thể vào được.”
Cô còn có lòng tốt nhắc nhở anh cho anh biết.
“Anh kêu chú Tiêu giúp cho thì mới có thể được nhận vào làm những bộ phận tốt.”
Anh rời khỏi Trung Quốc đã khá lâu, ngần ấy thời gian cũng đủ để đuổi theo không kịp bước chân thời đại ở cái thành phố nhỏ này.
“Anh không định vào làm trong bệnh viện nhà nước đâu.” Anh nói ra dự tính của mình.
“Sao vậy?”
“Anh sợ phiền phức lắm.” Anh không thích nơi có nhiều người tụ tập.
“Ồ!”
Duy Duy suy nghĩ một lát rồi hỏi:
“Không vào bệnh viện nhà nước, vậy anh muốn làm trong bệnh viện tư hả?”
“Ừ! Nhưng quy mô cũng đừng quá nhỏ.” Vì thế anh đang tìm kiếm nó đây.
Anh tìm được một bệnh viện không tệ, nên đưa
“Ở đây, bệnh viện Mã Lệ Á [1] có được đánh giá tốt không?” Hẳn là cô rành rẽ hơn anh rồi.
Bệnh viện Mã Lệ Á ư? Duy Duy nghe tên xong liền ngạc nhiên tròn xoe hai mắt, cuối cùng bật ra câu hỏi:
“Thỏ Thỏ à! Rốt cuộc anh học ngành nào trong trường Y vậy?”
~*~
[1] Thật ra trong bản tiếng Trung là Maria, nhưng thấy phiên âm chữ này lung linh quá nên tôi giữ luôn
/93
|