Cố Lam đem máy vào dọn dẹp phòng của Dạ Dương, bất ngờ nhận ra cốc sữa nóng cô đặt ở dầu giường đã cạn. Cô che miệng cười thầm, mỗi sáng phải uống một cốc sữa nóng mới tỉnh táo, thật trẻ con...
Cô xuống nhà, định dọn dẹp đống thức ăn thừa thãi, vậy mà đĩa thức ăn lại trống trơn. Cố Lam ngẩn ngơ, cúi xuống mỉm cười. Có phải, chờ đợi của cô đã có hồi báo rồi hay không?
... ......
Dạ Dương đứng trước cửa trạch viện Dạ gia, đầu óc rối rắm chần chừ.
Hắn vốn chỉ là muốn trốn tránh nỗi nhớ nhung với Ngữ Linh mới ngẫu nhiên trở về đây mà thôi. Thế nhưng, thói quen của hắn, hương thơm quen thuộc, mùi vị thức ăn khiến hắn lưu luyến nhớ mãi, tại sao Cố Lam lại biết?
Hương vị... tại sao lại quen thuộc như thế này?
Lần đầu tiên, Dạ Dương chần chừ trước điều gì đó. Hắn đang nghi ngờ chính bản thân hắn!
Cạch. Một tiếng, cửa nhà mở ra. Cố Lam giật mình nhìn Dạ Dương đang cứng người trước nhà. Định thần một chút, cô mỉm cười. Mừng anh về nhà.
Tim Dạ Dương rung lên.
Lại nữa, tại sao lại quen thuộc như vậy?
Giống như đã gặp ở nơi nào, giống như những kí ức bị chôn vùi đang sống lại...
A! Trước mắt Dạ Dương đột ngột tối sầm lại, trong đầu hắn tràn đầy những hình ảnh máu tươi mơ hồ, tiếng gào thét tê tâm liệt phế, tiếng khóc lóc nỉ non. Đầu đau như búa bổ khiến hắn ngất xỉu, gục đầu vào lòng Cố Lam.
A Dương???!!!
... ......
Dạ Dương cảm thấy hình như hắn đã mơ một giấc mơ rất dài, rất quan trọng. Cho dù khi mở mắt hắn không hề nhớ được thứ gì, thế nhưng từng cơn đau nhói chạy xung quanh tim hắn khiến cho hắn vô cùng mê mang.
Từ rất lâu trước kia, hắn nhận ra bản thân dường như đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng. Ngày 13 tháng 10 hàng năm, tim hắn luôn bị những cơn đau đớn hành hạ, mỗi khi hắn cố tìm hiểu, cố nhớ lại, những cơn đau đầu lại khiến hắn ngất đi không nhớ chút gì.
Thế giới của hắn luôn trống rỗng một màu đen. Ánh sáng của hắn đã bị cướp đi, ném hắn vào ngục sâu tăm tối không chút ánh sáng, khiến hắn sống mà như chết.
Thứ duy nhất hắn nhớ được chỉ là một chấp niệm luôn đeo bám hắn.
Mạnh lên! Chỉ có mạnh lên mới có thể bảo vệ cô ấy!
Thế nhưng cô ấy là ai mới được cơ chứ? Cho dù hắn đứng trên đỉnh thế giới này, cô gái ấy liệu có nhớ về hắn hay không? Rốt cuộc, hắn vẫn giống như một con rối gỗ, bảo vệ một người không tồn tại.
Hắn cảm nhận được, trái tim của hắn trống rỗng.
Ngữ Linh giống như một ánh sáng giả tạo hắn tự tạo ra cho bản thân mình. Khi hắn ở bên cô, giống như hắn đã thành công tự lừa dối bản thân rằng, cô gái hắn muốn bảo vệ đang ở ngay trước mắt hắn. Tuy rằng trái tim hắn vẫn trống rỗng, vẫn nhận ra đây chỉ là một cái thế thân giả tạo, nhưng lí trí hắn lại lãng quên đi điều đó, cố gắng tìm kiếm thứ hạnh phúc giả tạo hắn muốn có.
Thế nhưng những thứ giả tạo kia rồi sẽ biến mất. Ánh sáng giả tạo mãi mãi chỉ là giả tạo, thứ đã mất đi mãi mãi sẽ không quay trở về.
Anh tỉnh rồi sao? Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai hắn.
Dạ Dương ngỡ ngàng nhìn cô gái trước mắt. Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ khẽ chạm vào sườn mặt cô, ấm áp biết bao. Hắn không tự làm chủ nổi bản thân, run rẩy chạm vào làn da mềm mại trước mặt.
Lại là cảm giác quen thuộc này, tại sao...
... ......
Ăn chút cháo nào. Cố Lam vui vẻ mang một bát cháo lên phòng, chiếc thìa đưa đến trước miệng Dạ Dương. Nhìn thấy hắn không chút chần chờ nuốt vào, tia cười trong mắt cô càng nhiều lên.
Khi bị ốm thì giống như một đứa trẻ lớn xác. Thật là...
Dạ Dương ăn đến những thìa cháo cuối cùng, lẩm bẩm nằm chui vào chăn. Cố Lam bất đắc dĩ mỉm cười, đứng lên mang bát cháo cất đi. Thế nhưng, tay của cô bị nắm lại.
Dạ Dương không nói gì, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Cố Lam.
Cố Lam tỏ vẻ: ... Đáng yêu quá... Cậu nhóc này mỗi khi bị ốm đều bám người như vậy a...
Dạ Dương kéo Cố Lam ngã lên giường, quấn chăn lên người cô rồi ôm chặt lấy cô, nhắm mắt lại ngủ say. Mặt hắn vùi sâu vào vai cô, cố gắng hít lấy thứ hương thơm khiến hắn cảm thấy an tâm này.
Có ảo giác, giống như trái tim hắn được lấp đầy.
Cảm thấy một vùng áo ẩm ướt, trái tim Cố Lam run rẩy, ôm lấy bờ vai của Dạ Dương.
Ngày đó giống như đã đánh nát ngăn cách của Dạ Dương với Cố Lam, hắn trở về nhà đúng giờ, hàng đêm đều ôm Cố Lam vào lòng, an tâm nằm trong vòng tay cô ngủ say.
Thế nhưng cả hai đều ăn ý chấp nhận điều này, không nhắc lại những việc trước kia. Với Dạ Dương, hắn cảm thấy trái tim được lấp đầy khi ở bên Cố Lam, vậy nên hắn sẽ ở bên cô. Còn với Cố Lam, được chăm sóc cho Dạ Dương như lúc này, cô thỏa mãn rồi.
Thậm chí cô mong muốn được như thế này mãi mãi. Tốt nhất Dạ Dương đừng nhớ lại những kí ức đó, nếu không cô sợ anh sẽ tan vỡ mất.
A Dương của cô bề ngoài rất mạnh mẽ, thế nhưng bên trong lại rất yếu ớt. May mắn sau ngày đó anh bị mất trí nhớ, nếu không như vậy chỉ sợ đã không có Dạ Dương ngày hôm nay.
=== ====
Xì poi ni:
Cái gì? Nó suýt chút thì nhớ lại? Nhã Kỳ hoảng hốt hét lên, sắc mặt tái nhợt, môi không còn chút máu nào. Cố Lam...
Cô xuống nhà, định dọn dẹp đống thức ăn thừa thãi, vậy mà đĩa thức ăn lại trống trơn. Cố Lam ngẩn ngơ, cúi xuống mỉm cười. Có phải, chờ đợi của cô đã có hồi báo rồi hay không?
... ......
Dạ Dương đứng trước cửa trạch viện Dạ gia, đầu óc rối rắm chần chừ.
Hắn vốn chỉ là muốn trốn tránh nỗi nhớ nhung với Ngữ Linh mới ngẫu nhiên trở về đây mà thôi. Thế nhưng, thói quen của hắn, hương thơm quen thuộc, mùi vị thức ăn khiến hắn lưu luyến nhớ mãi, tại sao Cố Lam lại biết?
Hương vị... tại sao lại quen thuộc như thế này?
Lần đầu tiên, Dạ Dương chần chừ trước điều gì đó. Hắn đang nghi ngờ chính bản thân hắn!
Cạch. Một tiếng, cửa nhà mở ra. Cố Lam giật mình nhìn Dạ Dương đang cứng người trước nhà. Định thần một chút, cô mỉm cười. Mừng anh về nhà.
Tim Dạ Dương rung lên.
Lại nữa, tại sao lại quen thuộc như vậy?
Giống như đã gặp ở nơi nào, giống như những kí ức bị chôn vùi đang sống lại...
A! Trước mắt Dạ Dương đột ngột tối sầm lại, trong đầu hắn tràn đầy những hình ảnh máu tươi mơ hồ, tiếng gào thét tê tâm liệt phế, tiếng khóc lóc nỉ non. Đầu đau như búa bổ khiến hắn ngất xỉu, gục đầu vào lòng Cố Lam.
A Dương???!!!
... ......
Dạ Dương cảm thấy hình như hắn đã mơ một giấc mơ rất dài, rất quan trọng. Cho dù khi mở mắt hắn không hề nhớ được thứ gì, thế nhưng từng cơn đau nhói chạy xung quanh tim hắn khiến cho hắn vô cùng mê mang.
Từ rất lâu trước kia, hắn nhận ra bản thân dường như đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng. Ngày 13 tháng 10 hàng năm, tim hắn luôn bị những cơn đau đớn hành hạ, mỗi khi hắn cố tìm hiểu, cố nhớ lại, những cơn đau đầu lại khiến hắn ngất đi không nhớ chút gì.
Thế giới của hắn luôn trống rỗng một màu đen. Ánh sáng của hắn đã bị cướp đi, ném hắn vào ngục sâu tăm tối không chút ánh sáng, khiến hắn sống mà như chết.
Thứ duy nhất hắn nhớ được chỉ là một chấp niệm luôn đeo bám hắn.
Mạnh lên! Chỉ có mạnh lên mới có thể bảo vệ cô ấy!
Thế nhưng cô ấy là ai mới được cơ chứ? Cho dù hắn đứng trên đỉnh thế giới này, cô gái ấy liệu có nhớ về hắn hay không? Rốt cuộc, hắn vẫn giống như một con rối gỗ, bảo vệ một người không tồn tại.
Hắn cảm nhận được, trái tim của hắn trống rỗng.
Ngữ Linh giống như một ánh sáng giả tạo hắn tự tạo ra cho bản thân mình. Khi hắn ở bên cô, giống như hắn đã thành công tự lừa dối bản thân rằng, cô gái hắn muốn bảo vệ đang ở ngay trước mắt hắn. Tuy rằng trái tim hắn vẫn trống rỗng, vẫn nhận ra đây chỉ là một cái thế thân giả tạo, nhưng lí trí hắn lại lãng quên đi điều đó, cố gắng tìm kiếm thứ hạnh phúc giả tạo hắn muốn có.
Thế nhưng những thứ giả tạo kia rồi sẽ biến mất. Ánh sáng giả tạo mãi mãi chỉ là giả tạo, thứ đã mất đi mãi mãi sẽ không quay trở về.
Anh tỉnh rồi sao? Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai hắn.
Dạ Dương ngỡ ngàng nhìn cô gái trước mắt. Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ khẽ chạm vào sườn mặt cô, ấm áp biết bao. Hắn không tự làm chủ nổi bản thân, run rẩy chạm vào làn da mềm mại trước mặt.
Lại là cảm giác quen thuộc này, tại sao...
... ......
Ăn chút cháo nào. Cố Lam vui vẻ mang một bát cháo lên phòng, chiếc thìa đưa đến trước miệng Dạ Dương. Nhìn thấy hắn không chút chần chờ nuốt vào, tia cười trong mắt cô càng nhiều lên.
Khi bị ốm thì giống như một đứa trẻ lớn xác. Thật là...
Dạ Dương ăn đến những thìa cháo cuối cùng, lẩm bẩm nằm chui vào chăn. Cố Lam bất đắc dĩ mỉm cười, đứng lên mang bát cháo cất đi. Thế nhưng, tay của cô bị nắm lại.
Dạ Dương không nói gì, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Cố Lam.
Cố Lam tỏ vẻ: ... Đáng yêu quá... Cậu nhóc này mỗi khi bị ốm đều bám người như vậy a...
Dạ Dương kéo Cố Lam ngã lên giường, quấn chăn lên người cô rồi ôm chặt lấy cô, nhắm mắt lại ngủ say. Mặt hắn vùi sâu vào vai cô, cố gắng hít lấy thứ hương thơm khiến hắn cảm thấy an tâm này.
Có ảo giác, giống như trái tim hắn được lấp đầy.
Cảm thấy một vùng áo ẩm ướt, trái tim Cố Lam run rẩy, ôm lấy bờ vai của Dạ Dương.
Ngày đó giống như đã đánh nát ngăn cách của Dạ Dương với Cố Lam, hắn trở về nhà đúng giờ, hàng đêm đều ôm Cố Lam vào lòng, an tâm nằm trong vòng tay cô ngủ say.
Thế nhưng cả hai đều ăn ý chấp nhận điều này, không nhắc lại những việc trước kia. Với Dạ Dương, hắn cảm thấy trái tim được lấp đầy khi ở bên Cố Lam, vậy nên hắn sẽ ở bên cô. Còn với Cố Lam, được chăm sóc cho Dạ Dương như lúc này, cô thỏa mãn rồi.
Thậm chí cô mong muốn được như thế này mãi mãi. Tốt nhất Dạ Dương đừng nhớ lại những kí ức đó, nếu không cô sợ anh sẽ tan vỡ mất.
A Dương của cô bề ngoài rất mạnh mẽ, thế nhưng bên trong lại rất yếu ớt. May mắn sau ngày đó anh bị mất trí nhớ, nếu không như vậy chỉ sợ đã không có Dạ Dương ngày hôm nay.
=== ====
Xì poi ni:
Cái gì? Nó suýt chút thì nhớ lại? Nhã Kỳ hoảng hốt hét lên, sắc mặt tái nhợt, môi không còn chút máu nào. Cố Lam...
/32
|