Mở mắt ra, đập vào vào mắt Ari ánh mắt dịu dàng mà nóng cháy của Leo. Tay hắn vẫn ôm chặt lấy cô ko rời, lưu luyến chuyển dời 1 tay khỏi eo cô, chạm nhẹ vào má cô xoa xoa, hắn cười.
Ari ko biết khuôn mặt mình lúc này thế nào.
Ting ting!!
Chỉ cảm thấy nó nóng rực.
Cô giật mình gạt phắc tay hắn ra khỏi mặt mình, người cũng rời đi thoát khỏi cái ôm hắn.
_ Anh bị thương mà còn bị tôi đè lên, thật có lỗi!!
Ko muốn đối mặt với hắn, cô đem quả cầu bật lên, Leo ở phía sau mỉm cười nhìn cô.
Khuôn mặt lạnh người nhìn của Scor hiện ra, Leo nhìn ko tự chủ nuốt ực 1 cái, sao chứ?? Sao mặt của tên Scor này đáng sợ như vậy?
Còn đáng sợ hơn là hắn mở miệng nói chuyện đầu tiên nữa chứ??
_ Các ngươi vì sao ko liên lạc???
Ari _ Xin lỗi thưa ngài!! Là ta và Leo ko cẩn thận rơi vào bẫy của kẻ địch và bị chúng truy giết, đã để ngài đợi là lỗi của ta!!
Scor nhuớng mày _ Kẻ địch?
Ari _ Vâng, là hắc pháp sư!!
Scor _ Giải quyết mọi thứ rồi trở về!!
Ari _ Vâng!!
Leo có phần ko cam, sao Ari có vẻ nghe lời Scor vậy ta?? Hắn có phần ghen, cánh tay dài săn chắc định vòng qua bụng cô kéo vào lòng mình, nhưng rủi là đột nhiên vết thương dở chứng buốt đau cả lên.
Thấy Leo vòng tay qua bụng mình, Ari vẫn cí phần khó chịu trước hành động thân mật với nam giới này.
Ari _ Anh làm gì?? Thương thế nặng ko lo nàem yên mà sờ mó đâu thế hả!?
Leo giật thót, thấy cô tỏ vẻ lạnh lùng nên cậu có phần sợ nhưng vẫn tỏ ra chí khí đàn ông
Leo _ Tôi bị đau... Muốn em xem xét lại vết thương cho tôi!!
Nghe đến vết thương, tâm Ari mềm nhũn cả ra. Dịu dàng, ân cần đáng sợ lun.
Ari _ Đc, để tôi xem nào!!
Leo hưởng thụ sự đối đãi dịu dàng của Ari 1 cách thỏa mãn, hắn thật chí còn lén sờ mó mông cô 1 ít nhưng cô ko đánh hắn mà để yên cho hắn càn rỡ, tuy ko phản kháng nhưng quả thật Ari đang cố kìm nén tên tức giận, trong lòng ko ngừng mắng thầm Leo là tên bại hoại. Mặt cô đỏ ửng cả lên, có tức giận xen lẫn cả ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên cô dễ dãi bị 1 tên đàn ông phi lễ đến mức này đấy.
Mặt Leo toát lên ý cười, ngắm nhìn biểu cảm của cô, hắn ko khỏi thích thú, bất giác chú ý đến cặp ngực lớn kia hôm qua đè lên người mình, hắn nuốt ực 1 cái, của cô quả là to và nặng nhưng cớ sao bộ y phục lại kín đáo thế, nhìn chả thấy khe hở nào cả. Di dời chú ý của mình qua cặp môi của cô, miệng hắn ko kìm đc mà thốt lên.
_ Ari!! Liệu tôi có thể đòi 1 phần thưởng từ em ko??
_ Gì cơ??
_ Ý... Ý tôi là..... Tôi vì em mà thảm hại thế này!! Ít ra cũng phải cho tôi 1 cái gì đó khích lệ chứ??
Ari trợn mắt khinh thường nhìn Leo, vậy tên mắc dịch nào nãy giờ ăn đậu hủ của bà chưa đã hay sao mà còn đòi hỏi. Bà đây còn nghe đc hết tiếng ngươi nuốt nước bọt liên tục vì thèm khát bà rồi nhá. Vậy mà mặc dày đòi hỏi từ bà cái gì nữa à??
Như hiểu đc cô nghĩ gì trong đầu, Leo giả ngô ngãi ngãi cái trán.
Leo _ Ờm... Em biết đấy.... Sờ mó em.... Khụ.... Là do tôi chủ động...giờ em là người biết ơn nên em là người chủ động mới đúng.
Leo nói như đinh đóng cột, tỏ ra khí thế như thể điều cậu nói là ko hề sai tí nào.
Ari hờ hững, tăng thêm lực đạo tay siết chặt dải băng làm Leo la ối cả lên.
_ Chính vì lí do như thế nên giờ tôi mới lết cái thân xác của mình đến bên cạnh anh để băng bó đây này.
_ Đây là nghĩa vụ nên làm mà.... Ôi... Nhẹ thôi.... Đây ko phải là hành động trả ơn..... Ặc đau...
Có vẻ như là đau thật, mặt Leo tái mét, trán đã phủ 1 tầng mồ hôi. Ari lúc này mới hoảng hốt mà giảm lực đạo tay lại. Ai ngờ Leo lại né cái chạm của cô.
_ Ko sao??
_ Để tôi xem cho anh... Xin lỗi, là lỗi của tôi cả!! Đáng lẽ lúc đó tôi ko nên cứng đầu như thế thì mọi chuyện đã ko như vậy?!
Nói đến đây mắt cô đã ướt át nhìn có chút đáng yêu.
_ Ở lại là quyết định của tôi! Ko liên quan gì đến em cả! Còn nữa, vết thương của tôi khá ổn rồi. Phải nhanh trở về cung điện thôi. Mà trước đó, cho tôi nụ hôn khích lệ đi.
_ Anh..... Mơ tưởng!! Nhanh đi nào!!
Tuy tỏ thái độ cứng rắn vậy thôi, ấy vậy mà mặt cô đỏ bừng cả lên.
___________
Cô gái trằn trọc khó chịu trên giường, mặt cô lộ rõ sự sợ hãi. Như là gặp ác mộng, miệng ko ngừng kêu rên.
_ Li, em ổn chứ??
Capri sợ hãi nhìn cô, cậu vỗ nhẹ lên mặt cô có ý muốn đánh thức cô tỉnh dậy.
_ Ko.... Đừng..... Làm ơn..... Thả tôi ra.... Làm ơn đi Capri.....xin ngài thả tôi ra.....
Capri sững sờ, vẻ mặt ngưng trọng, cô đang gặp ác mộng là vì hắn. Chả lẽ hắn đã làm cô tổn thương nặng nề đến vậy sao?? Một cảm gíac nặng nề xộc vào tâm trí Capri, hắn cắn môi dưới, dịu dàng nhìn cô.
_ Li, ko sao cả?? Ngoan đi nào!!
_ Ko.... Đi đi.... Tránh xa tôi ra.... Tôi ko phải.... Tôi ko phải là đồ chơi tình dục của anh.... Hức.... Tôi ko phải......
Có vẻ tâm lí Li càng tệ hơn, nước mắt bắt đầu chảy dài đầm đìa. Capri cảm giác tim mình vừa có 1 nhát dao lướt qua, hắn lúc này chợt phát hiện mình đúng là 1 kẻ tồi tệ.
Hắn nâng cô lên, ôm vào lòng, bàn tay thon dài lạnh lẽo vuốt vuốt cái trán của cô.
_Li, đừng như vậy nữa em. Mau tỉnh lại đi nào, em như vậy, anh sợ lắm!!!
Sợ, vua Capri cô độc lãnh khốc có sợ sao? Có đấy, giờ phút này hắn thật sự rất sợ, hắn trách mình ngu dại vì đã để lại 1 vết thương hằn sâu trong tim cô.
_ Ko..... Tránh.... Tránh ra.....
Li cựa quậy, tay quơ loạn, Capri sợ hãi ngăn chặn hành động của cô, nếu cô cứ động loạn như thế thì vết thương sẽ tệ hơn mất.
_ Li, đừng sợ, anh sẽ ko làm gì em đâu!!
Đưa lưỡi liếm đôi mắt ướt đẫm của cô, lòng hắn có phần nóng lên, đc rồi, hắn thừa nhận mình là 1 nam nhân có sinh lí khá mạnh, dù gì hắn đã phải nhịn gần 1 tháng rồi. Mỗi lần ở bên cô có cảm giác rục rịch khó chịu rất muốn giải phóng nhưng đành nhịn thôi, cô bây giờ ko đc.
Nụ hôn rơi nhẹ trên mặt cô, mắt, gò má, cái mũi, lưỡi sâu luồng vào khoang miệng sục soi, hắn ko muốn nghe tiếng sợ hãi của cô nữa mà thay vào đó là tiếng rên rỉ cơ, Li của hắn như thế mới đáng yêu.
Capri như bị bỏ đói đã lâu, hắn cuộn sạch hết mọi mùi vị thơm ngọt trong miệng cô nuốt về miệng mình. Li như đã dừng lại cơn ác mộng và bị hắn hung hăng hôn đánh thức cô. Tiếng rên ko tự chủ kêu lên. Cô có vẻ thật hưởng thụ bị hắn cưỡng hôn thế này.
Li sợ hãi khi bất ngờ bị ai đó mãnh liệt hôn, nhưng cô ko ghét nó lắm, vì mùi vị cái hôn này, có thứ rất quen thuộc như là của anh ấy, nghĩ thế nhưng thứ ám ảnh vẫn còn, cơ thể cô bất giác run rẩy.
Cảm nhận đc vật nhỏ bé trong lòng mình có chút run run, Capri lúc này mới luyến tiếc tách môi mình ra khỏi môi cô. Hắn phải nhịn, giờ mà tiếp nữa hắn sợ mình sẽ ko kìm chế đc cái vật nóng bên dưới mất, hắn ko muốn lại làm tổn thương cô, cô ko phải là đồ chơi tình dục của hắn. Hắn rất sợ cô nàng ngốc này sẽ nghĩ quẩn nữa mất.
Li thở hồng hộc, mặt có vẻ ửng hồng, ko biết là do ngượng hay là thiếu hơi. Một lúc sau cô mới mở miệng. _ Cho hỏi..... Là ai vậy ạ!? Vì sao lại h....hôn tôi?
Càng nói, biểu cảm của cô càng đáng yêu phong phú hơn, Capri có loại xúc động ko tả, hắn nghiến răng, cả người căng lên. Đáng yêu như thế là muốn dụ dỗ hắn.
Li giờ cả người đều phỏng, nước da nhợt nhạt kém sắc, ấy vậy mà vẫn dễ dàng gợi lên lửa nóng trong bụng cậu.
Giọng trầm lắng tràn đầy mùi vị dục vọng đè nén.
_ Em..... Nghe đc rồi chứ??
Như trả lời cho câu hỏi của Capri, Li ko hề có phản ứng gì cả, cô vẫn chưa nghe đc. Cậu buồn rầu đặt cô lại trên giường, thu dọn đống sách gần đó. Tên sách đều có tựa đề là ma pháp khẩu câm, cậu trước giờ gần như ít giao tiếp loại này nên tạm thời ôn lại, nó rất thích hợp để giao tiếp với Li lúc này.
Thao tác ma pháp hoàn mĩ đc cậu thi triển, Li có vẻ bất ngờ khi đột nhiên nghe lại đc âm thanh, cô bất ngờ và có vẻ hơi vui.
_ Cho tôi hỏi, ngài là ai??
Capri nghĩ lúc này ko nên để cô bị kích động nên
_ Tôi.... Tôi là một hầu gái của lâu đài này.
Cô thi triển ma pháp gây cho Li cảm giác giọng cậu cao và ngọt liệm hơn. Capri vừa xấu hổ nên sởn da gà vịt cả lên.
Li có vẻ ko tin, tay cô giơ lên mò mẫn giữa ko trung, chạm nhẹ, Capri hoảng hốt lùi về sau 1 chút để tránh đi tầm với của cô, trời ạ, cứu cậu với, cô gái này vừa chạm vào tiểu bảo của cậu a. Cô ấy có biết núi lửa sắp phun trào ko chứ? Cậu mà ko giữ mình đc đều là do lỗi cô cả.
Li có vẻ hoảng sợ, mặt lộ tia hoang mang
_ Ơ.... Ngài đâu rồi?? Làm ơn trả lời tôi đi??
_ Ừm.... Tôi đây!!
Capri trấn an mình lại, ráng lấy lại vẻ lãnh đạm ngày thường.
_ Ưm, làm ơn cho hỏi! Người vừa hôn tôi là ai vậy ạ??
_ Ơ.... Ặc... Là cô ảo giác thôi!!
Capri cố phủi bỏ mọi thứ
_ Đừng lừa tôi a! Nó rõ ràng rất thực!! Đó có phải là...!!
_ Là....!!
Capri cũng theo cô kéo dài ám muội, cậu nhếch mép cười. Li bịt lại khuôn mặt mình, cô khoác khoác tay
_A ko!! Chắc như cô nói là tôi nghĩ nhiều thôi á!!
_ Đúng vậy! Là... Em.... A tiểu thư nghĩ nhiều rồi!! À, mau uống thuốc đi nào. Như thế mới mau khoẻ đc!
_ Thôi mà, tôi và cô đều là hầu nữ như nhau, sao lại gọi tôi tiểu thư chứ??
_ Những cô gái xinh đẹp đều xứng với 2 chữ tiểu thư cả. Đặc biệt là em, Li!
Capri ko ngại cho Li lời khen ngọt ngào nhưng xét cho cùng hình như cậu cũng đang khen mấy cô gái khác khiến mình thấy thật kinh khủng. Trong lòng cậu, ngoại trừ Li ra, thì mấy cô khác đều là cỏ rơm mà thôi.
.......
Thuốc có phần chảy ròng ra từ khoé môi của Li, Capri theo phản xạ dùng ngón cái chùi cho cô khiến cả 2 đơ người giây lát.
_ À... Tôi thật sơ ý!! Để xem, khăn tay!!
_ À ko.... Là lỗi của tôi, đến uống thuốc mà vẫn vô dụng như thế. Khiến cô chê cười rồi.
Li cười yếu ớt 1 cái, giọng sầu đau
_ Khi cô chăm sóc cho 1 người xa lạ, cô ko cảm thấy phiền sao?? Ý tôi là, cô ko thấy nó quá quái nhỉ?? Xin lỗi, tôi hỏi hơi ngốc.
_ Em.... À, cô có chuyện gì sao? Nếu đc thì cho tôi làm người lắng nghe chứ??
Capri lật lật vài trang sách tham khảo những câu nói hòa đồng và gần gũi.
_ Tôi... Thật kì lạ, lúc trước tôi cũng từng chăm sóc cho 1 người. Khoảng khắc tìm đc anh ấy gần bờ sông, anh ấy trông thật tệ. Bùn đất gần như lấp đi mọi thứ của anh nhưng lại thế nào.... Đều ấy làm tôi rung cảm. Hay là vì tôi đang cảm thương cho sự sống thoi thóp của anh ấy lúc đó. Anh có sức sống rất mãnh liệt, vết thương dần tốt hơn, tôi chợt nhận ra nếu anh hồi phục thì sẽ rời xa tôi.....và đến giờ tôi vẫn ko bỏ đc ý nghĩ, phải chi anh ấy ko lành lại thì tốt, như thế anh ấy chả phải là của riêng tôi sao? Ư.... A.....!!
Li nức nở rơi lệ, Capri bình tĩnh nhìn cô, mắt cậu lúc này trầm lắng hơn mọi thứ. Cậu định mở miệng hỏi thì cô lại nói tiếp.
_ Hay là...... Cứu 1 người mình nên hận là sai?? Tôi thiết nghĩ, có nên buông bỏ hết mọi thứ về anh ta hay ko??
_ Ko.... Ko đc.....!!
Capri tỏ vẻ quyết liệt, cậu đủ thông minh để đoán ra người trong câu chuyện là mình. Cô muốn quên đc cậu, điều đó nhất quyết ko đc.
Cốc cốc!!
Tiếng gõ cửa vang lên, cậu bất giác nhíu mày, là ai dám đến chỗ cậu phá chứ??
_ Tôi có khách, em đợi 1 chút. Khi quay lại tôi sẽ cho em câu giải thích thích đáng.
Li khó hiểu suy ngẫm, sao cô hầu này xưng hô đột nhiên kì lạ thế??
_ Là ai??
Capri ko mặn ko nhạt lên giọng hỏi. Phá chuyện của cậu là ko muốn sống mà.
_ Là tôi, nữ hoàng Virgo thưa ngài Capricorn. Sẽ ko phiền nếu chúng ta nói chuyện một chút chứ??
Capri có dự cảm ko lành, cau mày, nội tâm dâng lên sự khó chịu khi nghe Virgo nói nhưng cậu cũng cho cô vào.
Hai người lạnh lẽo nhìn người đối diện, Virgo tư thái ung dung ngồi trên ghế, còn Capri thì tỏ vẻ khá nghiêm trọng. Cô ko vòng vo mà đi vào chuyện chính.
_ Mong ngài hãy trả lại cô hầu gái cho tôi đc ko?? Ngài đã chiếm cô ấy quá lâu rồi.
_ Ko thể!!
Dứt khoát chặt đứt suy nghĩ của Vir, tuyệt muốn lấy Li xa anh 1 lần nữa sao?? Ko đc, anh ko cho phép, Li suốt đời này đừng mong chạy thoát khỏi anh.
Virgo đen mặt, liếc nhìn Capri vô cùng lạnh lẽo, khi này cô ko hề yếu thế hơn Capri chút nào, hắn muốn giữ chặt mãi Li, nghĩ cô sẽ cho phép hắn như thế sao?? Li chịu đau đủ rồi. Giờ cô mới chính là người bảo vệ cô ấy.
_ Hình như ngài đã quên mất cô ấy thuộc về ai rồi sao?? Ngài Capricorn!!
_ A..... Sao ta có thể quên đc chứ Virgo!! Rằng nàng ta là Libra, cô gái ngay từ đầu đã là của ta sao thuộc về ngươi đc nhỉ??
Virgo có phần giật nảy, sắc mặt có vẻ tệ hơn, cau mày đối diện ánh mắt của Capri, cô có phần né tránh cái nhìn đối diện này của hắn. Thì ra hắn đã biết.
_Ngài nói gì?? Tôi ko hiểu ý ngài cho lắm?
_ Hừ!! Cướp đồ của ta thì quên mất chủ nhân nó là ai sao?? Vậy để ta nói cho nhớ, Libra là của ta. Ai cũng đừng nghĩ cướp đi cô ấy, đặc biệt là ngươi. Tên nam nhân đã đột nhập vào cung điện của ta.
Ánh mắt Capri bắn ra tia lạnh lẽo cảnh cáo dọa người. Virgo cảm giác mình bị khí thế của hắn đè chết. Cả người ngăn ko đc run rẩy.
Cô biết đc rằng vua Capricorn rất đáng sợ nhưng tự mình chứng kiến mới...... Nhận ra điều đó còn hơn xa cả đáng sợ. Ma lực như sức mạnh vô hình bóp nghẹn cô vậy. Cô đứng bật dậy, khởi động ma pháp.
_ Điều gì khiến ngài nghĩ như thế?? Hay ngài cho rằng
Ari ko biết khuôn mặt mình lúc này thế nào.
Ting ting!!
Chỉ cảm thấy nó nóng rực.
Cô giật mình gạt phắc tay hắn ra khỏi mặt mình, người cũng rời đi thoát khỏi cái ôm hắn.
_ Anh bị thương mà còn bị tôi đè lên, thật có lỗi!!
Ko muốn đối mặt với hắn, cô đem quả cầu bật lên, Leo ở phía sau mỉm cười nhìn cô.
Khuôn mặt lạnh người nhìn của Scor hiện ra, Leo nhìn ko tự chủ nuốt ực 1 cái, sao chứ?? Sao mặt của tên Scor này đáng sợ như vậy?
Còn đáng sợ hơn là hắn mở miệng nói chuyện đầu tiên nữa chứ??
_ Các ngươi vì sao ko liên lạc???
Ari _ Xin lỗi thưa ngài!! Là ta và Leo ko cẩn thận rơi vào bẫy của kẻ địch và bị chúng truy giết, đã để ngài đợi là lỗi của ta!!
Scor nhuớng mày _ Kẻ địch?
Ari _ Vâng, là hắc pháp sư!!
Scor _ Giải quyết mọi thứ rồi trở về!!
Ari _ Vâng!!
Leo có phần ko cam, sao Ari có vẻ nghe lời Scor vậy ta?? Hắn có phần ghen, cánh tay dài săn chắc định vòng qua bụng cô kéo vào lòng mình, nhưng rủi là đột nhiên vết thương dở chứng buốt đau cả lên.
Thấy Leo vòng tay qua bụng mình, Ari vẫn cí phần khó chịu trước hành động thân mật với nam giới này.
Ari _ Anh làm gì?? Thương thế nặng ko lo nàem yên mà sờ mó đâu thế hả!?
Leo giật thót, thấy cô tỏ vẻ lạnh lùng nên cậu có phần sợ nhưng vẫn tỏ ra chí khí đàn ông
Leo _ Tôi bị đau... Muốn em xem xét lại vết thương cho tôi!!
Nghe đến vết thương, tâm Ari mềm nhũn cả ra. Dịu dàng, ân cần đáng sợ lun.
Ari _ Đc, để tôi xem nào!!
Leo hưởng thụ sự đối đãi dịu dàng của Ari 1 cách thỏa mãn, hắn thật chí còn lén sờ mó mông cô 1 ít nhưng cô ko đánh hắn mà để yên cho hắn càn rỡ, tuy ko phản kháng nhưng quả thật Ari đang cố kìm nén tên tức giận, trong lòng ko ngừng mắng thầm Leo là tên bại hoại. Mặt cô đỏ ửng cả lên, có tức giận xen lẫn cả ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên cô dễ dãi bị 1 tên đàn ông phi lễ đến mức này đấy.
Mặt Leo toát lên ý cười, ngắm nhìn biểu cảm của cô, hắn ko khỏi thích thú, bất giác chú ý đến cặp ngực lớn kia hôm qua đè lên người mình, hắn nuốt ực 1 cái, của cô quả là to và nặng nhưng cớ sao bộ y phục lại kín đáo thế, nhìn chả thấy khe hở nào cả. Di dời chú ý của mình qua cặp môi của cô, miệng hắn ko kìm đc mà thốt lên.
_ Ari!! Liệu tôi có thể đòi 1 phần thưởng từ em ko??
_ Gì cơ??
_ Ý... Ý tôi là..... Tôi vì em mà thảm hại thế này!! Ít ra cũng phải cho tôi 1 cái gì đó khích lệ chứ??
Ari trợn mắt khinh thường nhìn Leo, vậy tên mắc dịch nào nãy giờ ăn đậu hủ của bà chưa đã hay sao mà còn đòi hỏi. Bà đây còn nghe đc hết tiếng ngươi nuốt nước bọt liên tục vì thèm khát bà rồi nhá. Vậy mà mặc dày đòi hỏi từ bà cái gì nữa à??
Như hiểu đc cô nghĩ gì trong đầu, Leo giả ngô ngãi ngãi cái trán.
Leo _ Ờm... Em biết đấy.... Sờ mó em.... Khụ.... Là do tôi chủ động...giờ em là người biết ơn nên em là người chủ động mới đúng.
Leo nói như đinh đóng cột, tỏ ra khí thế như thể điều cậu nói là ko hề sai tí nào.
Ari hờ hững, tăng thêm lực đạo tay siết chặt dải băng làm Leo la ối cả lên.
_ Chính vì lí do như thế nên giờ tôi mới lết cái thân xác của mình đến bên cạnh anh để băng bó đây này.
_ Đây là nghĩa vụ nên làm mà.... Ôi... Nhẹ thôi.... Đây ko phải là hành động trả ơn..... Ặc đau...
Có vẻ như là đau thật, mặt Leo tái mét, trán đã phủ 1 tầng mồ hôi. Ari lúc này mới hoảng hốt mà giảm lực đạo tay lại. Ai ngờ Leo lại né cái chạm của cô.
_ Ko sao??
_ Để tôi xem cho anh... Xin lỗi, là lỗi của tôi cả!! Đáng lẽ lúc đó tôi ko nên cứng đầu như thế thì mọi chuyện đã ko như vậy?!
Nói đến đây mắt cô đã ướt át nhìn có chút đáng yêu.
_ Ở lại là quyết định của tôi! Ko liên quan gì đến em cả! Còn nữa, vết thương của tôi khá ổn rồi. Phải nhanh trở về cung điện thôi. Mà trước đó, cho tôi nụ hôn khích lệ đi.
_ Anh..... Mơ tưởng!! Nhanh đi nào!!
Tuy tỏ thái độ cứng rắn vậy thôi, ấy vậy mà mặt cô đỏ bừng cả lên.
___________
Cô gái trằn trọc khó chịu trên giường, mặt cô lộ rõ sự sợ hãi. Như là gặp ác mộng, miệng ko ngừng kêu rên.
_ Li, em ổn chứ??
Capri sợ hãi nhìn cô, cậu vỗ nhẹ lên mặt cô có ý muốn đánh thức cô tỉnh dậy.
_ Ko.... Đừng..... Làm ơn..... Thả tôi ra.... Làm ơn đi Capri.....xin ngài thả tôi ra.....
Capri sững sờ, vẻ mặt ngưng trọng, cô đang gặp ác mộng là vì hắn. Chả lẽ hắn đã làm cô tổn thương nặng nề đến vậy sao?? Một cảm gíac nặng nề xộc vào tâm trí Capri, hắn cắn môi dưới, dịu dàng nhìn cô.
_ Li, ko sao cả?? Ngoan đi nào!!
_ Ko.... Đi đi.... Tránh xa tôi ra.... Tôi ko phải.... Tôi ko phải là đồ chơi tình dục của anh.... Hức.... Tôi ko phải......
Có vẻ tâm lí Li càng tệ hơn, nước mắt bắt đầu chảy dài đầm đìa. Capri cảm giác tim mình vừa có 1 nhát dao lướt qua, hắn lúc này chợt phát hiện mình đúng là 1 kẻ tồi tệ.
Hắn nâng cô lên, ôm vào lòng, bàn tay thon dài lạnh lẽo vuốt vuốt cái trán của cô.
_Li, đừng như vậy nữa em. Mau tỉnh lại đi nào, em như vậy, anh sợ lắm!!!
Sợ, vua Capri cô độc lãnh khốc có sợ sao? Có đấy, giờ phút này hắn thật sự rất sợ, hắn trách mình ngu dại vì đã để lại 1 vết thương hằn sâu trong tim cô.
_ Ko..... Tránh.... Tránh ra.....
Li cựa quậy, tay quơ loạn, Capri sợ hãi ngăn chặn hành động của cô, nếu cô cứ động loạn như thế thì vết thương sẽ tệ hơn mất.
_ Li, đừng sợ, anh sẽ ko làm gì em đâu!!
Đưa lưỡi liếm đôi mắt ướt đẫm của cô, lòng hắn có phần nóng lên, đc rồi, hắn thừa nhận mình là 1 nam nhân có sinh lí khá mạnh, dù gì hắn đã phải nhịn gần 1 tháng rồi. Mỗi lần ở bên cô có cảm giác rục rịch khó chịu rất muốn giải phóng nhưng đành nhịn thôi, cô bây giờ ko đc.
Nụ hôn rơi nhẹ trên mặt cô, mắt, gò má, cái mũi, lưỡi sâu luồng vào khoang miệng sục soi, hắn ko muốn nghe tiếng sợ hãi của cô nữa mà thay vào đó là tiếng rên rỉ cơ, Li của hắn như thế mới đáng yêu.
Capri như bị bỏ đói đã lâu, hắn cuộn sạch hết mọi mùi vị thơm ngọt trong miệng cô nuốt về miệng mình. Li như đã dừng lại cơn ác mộng và bị hắn hung hăng hôn đánh thức cô. Tiếng rên ko tự chủ kêu lên. Cô có vẻ thật hưởng thụ bị hắn cưỡng hôn thế này.
Li sợ hãi khi bất ngờ bị ai đó mãnh liệt hôn, nhưng cô ko ghét nó lắm, vì mùi vị cái hôn này, có thứ rất quen thuộc như là của anh ấy, nghĩ thế nhưng thứ ám ảnh vẫn còn, cơ thể cô bất giác run rẩy.
Cảm nhận đc vật nhỏ bé trong lòng mình có chút run run, Capri lúc này mới luyến tiếc tách môi mình ra khỏi môi cô. Hắn phải nhịn, giờ mà tiếp nữa hắn sợ mình sẽ ko kìm chế đc cái vật nóng bên dưới mất, hắn ko muốn lại làm tổn thương cô, cô ko phải là đồ chơi tình dục của hắn. Hắn rất sợ cô nàng ngốc này sẽ nghĩ quẩn nữa mất.
Li thở hồng hộc, mặt có vẻ ửng hồng, ko biết là do ngượng hay là thiếu hơi. Một lúc sau cô mới mở miệng. _ Cho hỏi..... Là ai vậy ạ!? Vì sao lại h....hôn tôi?
Càng nói, biểu cảm của cô càng đáng yêu phong phú hơn, Capri có loại xúc động ko tả, hắn nghiến răng, cả người căng lên. Đáng yêu như thế là muốn dụ dỗ hắn.
Li giờ cả người đều phỏng, nước da nhợt nhạt kém sắc, ấy vậy mà vẫn dễ dàng gợi lên lửa nóng trong bụng cậu.
Giọng trầm lắng tràn đầy mùi vị dục vọng đè nén.
_ Em..... Nghe đc rồi chứ??
Như trả lời cho câu hỏi của Capri, Li ko hề có phản ứng gì cả, cô vẫn chưa nghe đc. Cậu buồn rầu đặt cô lại trên giường, thu dọn đống sách gần đó. Tên sách đều có tựa đề là ma pháp khẩu câm, cậu trước giờ gần như ít giao tiếp loại này nên tạm thời ôn lại, nó rất thích hợp để giao tiếp với Li lúc này.
Thao tác ma pháp hoàn mĩ đc cậu thi triển, Li có vẻ bất ngờ khi đột nhiên nghe lại đc âm thanh, cô bất ngờ và có vẻ hơi vui.
_ Cho tôi hỏi, ngài là ai??
Capri nghĩ lúc này ko nên để cô bị kích động nên
_ Tôi.... Tôi là một hầu gái của lâu đài này.
Cô thi triển ma pháp gây cho Li cảm giác giọng cậu cao và ngọt liệm hơn. Capri vừa xấu hổ nên sởn da gà vịt cả lên.
Li có vẻ ko tin, tay cô giơ lên mò mẫn giữa ko trung, chạm nhẹ, Capri hoảng hốt lùi về sau 1 chút để tránh đi tầm với của cô, trời ạ, cứu cậu với, cô gái này vừa chạm vào tiểu bảo của cậu a. Cô ấy có biết núi lửa sắp phun trào ko chứ? Cậu mà ko giữ mình đc đều là do lỗi cô cả.
Li có vẻ hoảng sợ, mặt lộ tia hoang mang
_ Ơ.... Ngài đâu rồi?? Làm ơn trả lời tôi đi??
_ Ừm.... Tôi đây!!
Capri trấn an mình lại, ráng lấy lại vẻ lãnh đạm ngày thường.
_ Ưm, làm ơn cho hỏi! Người vừa hôn tôi là ai vậy ạ??
_ Ơ.... Ặc... Là cô ảo giác thôi!!
Capri cố phủi bỏ mọi thứ
_ Đừng lừa tôi a! Nó rõ ràng rất thực!! Đó có phải là...!!
_ Là....!!
Capri cũng theo cô kéo dài ám muội, cậu nhếch mép cười. Li bịt lại khuôn mặt mình, cô khoác khoác tay
_A ko!! Chắc như cô nói là tôi nghĩ nhiều thôi á!!
_ Đúng vậy! Là... Em.... A tiểu thư nghĩ nhiều rồi!! À, mau uống thuốc đi nào. Như thế mới mau khoẻ đc!
_ Thôi mà, tôi và cô đều là hầu nữ như nhau, sao lại gọi tôi tiểu thư chứ??
_ Những cô gái xinh đẹp đều xứng với 2 chữ tiểu thư cả. Đặc biệt là em, Li!
Capri ko ngại cho Li lời khen ngọt ngào nhưng xét cho cùng hình như cậu cũng đang khen mấy cô gái khác khiến mình thấy thật kinh khủng. Trong lòng cậu, ngoại trừ Li ra, thì mấy cô khác đều là cỏ rơm mà thôi.
.......
Thuốc có phần chảy ròng ra từ khoé môi của Li, Capri theo phản xạ dùng ngón cái chùi cho cô khiến cả 2 đơ người giây lát.
_ À... Tôi thật sơ ý!! Để xem, khăn tay!!
_ À ko.... Là lỗi của tôi, đến uống thuốc mà vẫn vô dụng như thế. Khiến cô chê cười rồi.
Li cười yếu ớt 1 cái, giọng sầu đau
_ Khi cô chăm sóc cho 1 người xa lạ, cô ko cảm thấy phiền sao?? Ý tôi là, cô ko thấy nó quá quái nhỉ?? Xin lỗi, tôi hỏi hơi ngốc.
_ Em.... À, cô có chuyện gì sao? Nếu đc thì cho tôi làm người lắng nghe chứ??
Capri lật lật vài trang sách tham khảo những câu nói hòa đồng và gần gũi.
_ Tôi... Thật kì lạ, lúc trước tôi cũng từng chăm sóc cho 1 người. Khoảng khắc tìm đc anh ấy gần bờ sông, anh ấy trông thật tệ. Bùn đất gần như lấp đi mọi thứ của anh nhưng lại thế nào.... Đều ấy làm tôi rung cảm. Hay là vì tôi đang cảm thương cho sự sống thoi thóp của anh ấy lúc đó. Anh có sức sống rất mãnh liệt, vết thương dần tốt hơn, tôi chợt nhận ra nếu anh hồi phục thì sẽ rời xa tôi.....và đến giờ tôi vẫn ko bỏ đc ý nghĩ, phải chi anh ấy ko lành lại thì tốt, như thế anh ấy chả phải là của riêng tôi sao? Ư.... A.....!!
Li nức nở rơi lệ, Capri bình tĩnh nhìn cô, mắt cậu lúc này trầm lắng hơn mọi thứ. Cậu định mở miệng hỏi thì cô lại nói tiếp.
_ Hay là...... Cứu 1 người mình nên hận là sai?? Tôi thiết nghĩ, có nên buông bỏ hết mọi thứ về anh ta hay ko??
_ Ko.... Ko đc.....!!
Capri tỏ vẻ quyết liệt, cậu đủ thông minh để đoán ra người trong câu chuyện là mình. Cô muốn quên đc cậu, điều đó nhất quyết ko đc.
Cốc cốc!!
Tiếng gõ cửa vang lên, cậu bất giác nhíu mày, là ai dám đến chỗ cậu phá chứ??
_ Tôi có khách, em đợi 1 chút. Khi quay lại tôi sẽ cho em câu giải thích thích đáng.
Li khó hiểu suy ngẫm, sao cô hầu này xưng hô đột nhiên kì lạ thế??
_ Là ai??
Capri ko mặn ko nhạt lên giọng hỏi. Phá chuyện của cậu là ko muốn sống mà.
_ Là tôi, nữ hoàng Virgo thưa ngài Capricorn. Sẽ ko phiền nếu chúng ta nói chuyện một chút chứ??
Capri có dự cảm ko lành, cau mày, nội tâm dâng lên sự khó chịu khi nghe Virgo nói nhưng cậu cũng cho cô vào.
Hai người lạnh lẽo nhìn người đối diện, Virgo tư thái ung dung ngồi trên ghế, còn Capri thì tỏ vẻ khá nghiêm trọng. Cô ko vòng vo mà đi vào chuyện chính.
_ Mong ngài hãy trả lại cô hầu gái cho tôi đc ko?? Ngài đã chiếm cô ấy quá lâu rồi.
_ Ko thể!!
Dứt khoát chặt đứt suy nghĩ của Vir, tuyệt muốn lấy Li xa anh 1 lần nữa sao?? Ko đc, anh ko cho phép, Li suốt đời này đừng mong chạy thoát khỏi anh.
Virgo đen mặt, liếc nhìn Capri vô cùng lạnh lẽo, khi này cô ko hề yếu thế hơn Capri chút nào, hắn muốn giữ chặt mãi Li, nghĩ cô sẽ cho phép hắn như thế sao?? Li chịu đau đủ rồi. Giờ cô mới chính là người bảo vệ cô ấy.
_ Hình như ngài đã quên mất cô ấy thuộc về ai rồi sao?? Ngài Capricorn!!
_ A..... Sao ta có thể quên đc chứ Virgo!! Rằng nàng ta là Libra, cô gái ngay từ đầu đã là của ta sao thuộc về ngươi đc nhỉ??
Virgo có phần giật nảy, sắc mặt có vẻ tệ hơn, cau mày đối diện ánh mắt của Capri, cô có phần né tránh cái nhìn đối diện này của hắn. Thì ra hắn đã biết.
_Ngài nói gì?? Tôi ko hiểu ý ngài cho lắm?
_ Hừ!! Cướp đồ của ta thì quên mất chủ nhân nó là ai sao?? Vậy để ta nói cho nhớ, Libra là của ta. Ai cũng đừng nghĩ cướp đi cô ấy, đặc biệt là ngươi. Tên nam nhân đã đột nhập vào cung điện của ta.
Ánh mắt Capri bắn ra tia lạnh lẽo cảnh cáo dọa người. Virgo cảm giác mình bị khí thế của hắn đè chết. Cả người ngăn ko đc run rẩy.
Cô biết đc rằng vua Capricorn rất đáng sợ nhưng tự mình chứng kiến mới...... Nhận ra điều đó còn hơn xa cả đáng sợ. Ma lực như sức mạnh vô hình bóp nghẹn cô vậy. Cô đứng bật dậy, khởi động ma pháp.
_ Điều gì khiến ngài nghĩ như thế?? Hay ngài cho rằng
/129
|