Diệp Châu Anh cười khẩy, thì ra là lại liên quan đến Sở Tu Kiệt. Châu Vi thích anh ta sao?
“Xin lỗi cô Châu đây, nhưng tôi vào được bệnh viện là có bằng cấp đầy đủ, phỏng vấn đàng hoàng mới có thể vào làm được. Nếu cô bảo tôi lợi dụng Sở Tu Kiệt để vào được bệnh viện, thì tôi thấy cô Châu đây chắc cũng là lợi dụng bố mình làm giám đốc mới có thể vào làm được đúng không?”
Bốp. Một cú tát không báo trước giáng xuống một bên má của Diệp Châu Anh. Cô hơi bàng hoàng ôm lấy bên mặt nóng ran của mình.
“ Mày dám nói năng như vậy với tao à? Mày chia tay Sở Tu Kiệt rồi, không còn ai chống lưng cho mày đâu. Dám lên mặt hống hách với tao sao?”
Diệp Châu Anh ngẩng mặt lên nhìn cô ta, lập tức giơ tay lên giáng xuống mặt cô ta một cái bốp. Lại tát thêm một cái nữa. Rốt cuộc cô cũng hài lòng, xoa xoa bàn tay mình vì dùng lực mạnh mà cũng đau rát lên.
“Một cái là trả cho cái tát cô vừa đánh tôi, một cái là dạy dỗ lại cái miệng của cô. Có ăn có học đàng hoàng thì mở miệng ra nói chuyện phải dùng não để suy nghĩ đi.”
Nói rồi Diệp Châu Anh lập tức bỏ đi.
“Mày...Mày...Mày đợi đó, về lại thành phố tao sẽ kêu bố tao đuổi cổ mày ra khỏi bệnh viện.”
Nghe tiếng Châu Vi hét lên phía sau, DIệp Châu Anh cười khẩy một tiếng. Từ nhỏ tới lớn, chưa từng có ai đánh cô đâu. Ba mẹ cô vẫn luôn có cách giáo dục con cái, dù cho có tức giận thế nào cũng chưa từng đánh cô. Sau này bố mẹ mất, cũng chả có một ai kiếm cớ gây sự hay đánh cô cả. Vậy mà Châu Vi tát cô một cú đau điếng. Diệp Châu Anh không phải kiểu người vô lý, nhưng đụng đến cô thì cô phải đáp trả. Dù sao cô cũng nhịn cô ta trong hai năm làm việc tại bệnh viện quá nhiều rồi. Xoa xoa bên má nóng rát, tiếng điện thoại vang lên. Là Sở Bách Nhiên.
“Alo.”
“Cuối cùng cũng gọi được cho em rồi...Em sao vậy? Nghe giọng em có vẻ không ổn.”
Không hiểu sao khi nãy cô còn cứng rắn, vừa nghe thấy giọng Sở Bách Nhiên cô lại cảm thấy tủi thân. Cố đè nén giọng nói đang hơi run run, trả lời Sở Bách Nhiên.
“Em không sao, không có chuyện gì cả. Anh đừng lo lắng.”
Còn chưa nói hết câu Sở Bách Nhiên đã yêu cầu gọi video sang. Diệp Châu Anh do dự, rồi ấn từ chối.
“Anh sao đấy? Ở đây sóng yếu, chắc không gọi video được đâu.”
Sở Bách Nhiên vẫn tiếp tục gửi yêu cầu gọi video sang cho cô. Diệp Châu Anh thở dài, biết Sở Bách Nhiên sẽ không bỏ cuộc, rốt cuộc cô cũng chấp nhận. Cố chỉ quay ở bên mặt còn lại của mình. Trong màn hình, gương mặt đẹp trai của anh hiện ra, cặp kính gọng bạc hơi lóe sáng, mày khẽ nhíu lại, có vẻ Sở Bách Nhiên đang trong phòng làm việc.
“Làm sao vậy chứ? Cứ phải call video cho bằng được, nhớ em đến vậy sao?”
“Phải, rất nhớ em.”
“Ừm.”
“Châu Anh, sao em cứ quay tóc em thế. Mau quay mặt em, anh nhớ em như vậy mà em không nhìn anh lấy một cái à.”
Diệp Châu Anh khẽ điều chỉnh góc độ quay nửa bên mặt cô.
“Vầy đã được chưa?”
“Làm sao thế? Quay chính diện cho anh xem.”
Diệp Châu Anh thở dài bất lực, quay chính diện. Lại lấy tay bưng một bên mặt hòng che giấu dấu vết.
Lúc này Sở Bách Nhiên đã thấy cô hơi khác thường rồi. Anh cau chặt mày quan sát, thấy khóe mắt cô gái nhỏ hơi đỏ đỏ ươn ướt, một bên mặt mặc dù đã bị cô che đi nhưng vẫn thấy vài vệt đỏ lộ ra ngoài, anh lạnh giọng.
“Châu Anh, bỏ tay xuống.”
Diệp Châu Anh liếc nhìn người trong điện thoại, thấy hai hàng mày anh nhăn tít lại, mặt mày bắt đầu hơi lộ ra vẻ tức giận. Cô cũng hơi sợ hãi, chưa bao giờ thấy Sở Bách Nhiên lúc nào cũng dịu dàng với cô lại mang dáng vẻ đó hết. Tay vô thức thả xuống. Sở Bách Nhiên lập tức thấy được một dấu tay đỏ chót trên gò má trắng nõn của Diệp Châu Anh. Anh đứng bật dậy gắt lên.
“Chuyện gì đã xảy ra? Ai đánh em?”
“Em...chậc...Chuyến đi này đi chung với một đồng nghiệp, cô ta không thích em. Vừa nãy có tranh cãi một chút, cô ta liền tát em. Nhưng anh yên tâm, em đã tát lại cô ta rồi. Bách Nhiên, không sao đâu.”
“Gửi định vị cho anh, anh lập tức tới đó đón em về.”
“Bách Nhiên, anh đừng tức giận. Không có việc gì đâu mà. Vài tiếng nữa là tới giờ về rồi.”
Sở Bách Nhiên không thèm nghe cô nói, cầm điện thoại lên. Lạnh giọng nói chuyện với cô.
“Lập tức gửi định vị cho anh.”
“Sở Bách Nhiên, em bảo em ổn mà. Anh ở yên đó đi, chiều là em đã về rồi. Anh vừa chạy lên tới đây là em vừa lên xe đi về đó.”
Diệp Châu Anh bất lực hét lên trong điện thoại, cuối cùng cũng kéo lý trí của Sở Bách Nhiên về. Anh nhìn cô gái nhỏ trong điện thoại, đưa tay lên màn hình khẽ vuốt ve. Bảo bối của anh, anh cưng chiều bao nhiêu cũng thấy không đủ. Vậy mà có người dám đánh cô. Thấy cô tức giận, Sở Bách Nhiên dừng động tác lại. Anh ngồi lại vào ghế, cố gắng điều tiết lại hơi thở cùng giọng nói của mình.
“Người đánh em tên gì?”
“Anh hỏi làm gì chứ?” Diệp Châu Anh vẫn còn bực bội vì hành động ban nãy của Sở Bách Nhiên, biết là anh lo cho cô, nhưng cũng đừng ấu trĩ như vậy chứ. Chạy mấy tiếng đồng hồ lên đây trong khi công việc bề bộn, mà một lát nữa là cô đã lên xe đi về rồi. Đâu cần thiết phải vậy.
“Xin lỗi cô Châu đây, nhưng tôi vào được bệnh viện là có bằng cấp đầy đủ, phỏng vấn đàng hoàng mới có thể vào làm được. Nếu cô bảo tôi lợi dụng Sở Tu Kiệt để vào được bệnh viện, thì tôi thấy cô Châu đây chắc cũng là lợi dụng bố mình làm giám đốc mới có thể vào làm được đúng không?”
Bốp. Một cú tát không báo trước giáng xuống một bên má của Diệp Châu Anh. Cô hơi bàng hoàng ôm lấy bên mặt nóng ran của mình.
“ Mày dám nói năng như vậy với tao à? Mày chia tay Sở Tu Kiệt rồi, không còn ai chống lưng cho mày đâu. Dám lên mặt hống hách với tao sao?”
Diệp Châu Anh ngẩng mặt lên nhìn cô ta, lập tức giơ tay lên giáng xuống mặt cô ta một cái bốp. Lại tát thêm một cái nữa. Rốt cuộc cô cũng hài lòng, xoa xoa bàn tay mình vì dùng lực mạnh mà cũng đau rát lên.
“Một cái là trả cho cái tát cô vừa đánh tôi, một cái là dạy dỗ lại cái miệng của cô. Có ăn có học đàng hoàng thì mở miệng ra nói chuyện phải dùng não để suy nghĩ đi.”
Nói rồi Diệp Châu Anh lập tức bỏ đi.
“Mày...Mày...Mày đợi đó, về lại thành phố tao sẽ kêu bố tao đuổi cổ mày ra khỏi bệnh viện.”
Nghe tiếng Châu Vi hét lên phía sau, DIệp Châu Anh cười khẩy một tiếng. Từ nhỏ tới lớn, chưa từng có ai đánh cô đâu. Ba mẹ cô vẫn luôn có cách giáo dục con cái, dù cho có tức giận thế nào cũng chưa từng đánh cô. Sau này bố mẹ mất, cũng chả có một ai kiếm cớ gây sự hay đánh cô cả. Vậy mà Châu Vi tát cô một cú đau điếng. Diệp Châu Anh không phải kiểu người vô lý, nhưng đụng đến cô thì cô phải đáp trả. Dù sao cô cũng nhịn cô ta trong hai năm làm việc tại bệnh viện quá nhiều rồi. Xoa xoa bên má nóng rát, tiếng điện thoại vang lên. Là Sở Bách Nhiên.
“Alo.”
“Cuối cùng cũng gọi được cho em rồi...Em sao vậy? Nghe giọng em có vẻ không ổn.”
Không hiểu sao khi nãy cô còn cứng rắn, vừa nghe thấy giọng Sở Bách Nhiên cô lại cảm thấy tủi thân. Cố đè nén giọng nói đang hơi run run, trả lời Sở Bách Nhiên.
“Em không sao, không có chuyện gì cả. Anh đừng lo lắng.”
Còn chưa nói hết câu Sở Bách Nhiên đã yêu cầu gọi video sang. Diệp Châu Anh do dự, rồi ấn từ chối.
“Anh sao đấy? Ở đây sóng yếu, chắc không gọi video được đâu.”
Sở Bách Nhiên vẫn tiếp tục gửi yêu cầu gọi video sang cho cô. Diệp Châu Anh thở dài, biết Sở Bách Nhiên sẽ không bỏ cuộc, rốt cuộc cô cũng chấp nhận. Cố chỉ quay ở bên mặt còn lại của mình. Trong màn hình, gương mặt đẹp trai của anh hiện ra, cặp kính gọng bạc hơi lóe sáng, mày khẽ nhíu lại, có vẻ Sở Bách Nhiên đang trong phòng làm việc.
“Làm sao vậy chứ? Cứ phải call video cho bằng được, nhớ em đến vậy sao?”
“Phải, rất nhớ em.”
“Ừm.”
“Châu Anh, sao em cứ quay tóc em thế. Mau quay mặt em, anh nhớ em như vậy mà em không nhìn anh lấy một cái à.”
Diệp Châu Anh khẽ điều chỉnh góc độ quay nửa bên mặt cô.
“Vầy đã được chưa?”
“Làm sao thế? Quay chính diện cho anh xem.”
Diệp Châu Anh thở dài bất lực, quay chính diện. Lại lấy tay bưng một bên mặt hòng che giấu dấu vết.
Lúc này Sở Bách Nhiên đã thấy cô hơi khác thường rồi. Anh cau chặt mày quan sát, thấy khóe mắt cô gái nhỏ hơi đỏ đỏ ươn ướt, một bên mặt mặc dù đã bị cô che đi nhưng vẫn thấy vài vệt đỏ lộ ra ngoài, anh lạnh giọng.
“Châu Anh, bỏ tay xuống.”
Diệp Châu Anh liếc nhìn người trong điện thoại, thấy hai hàng mày anh nhăn tít lại, mặt mày bắt đầu hơi lộ ra vẻ tức giận. Cô cũng hơi sợ hãi, chưa bao giờ thấy Sở Bách Nhiên lúc nào cũng dịu dàng với cô lại mang dáng vẻ đó hết. Tay vô thức thả xuống. Sở Bách Nhiên lập tức thấy được một dấu tay đỏ chót trên gò má trắng nõn của Diệp Châu Anh. Anh đứng bật dậy gắt lên.
“Chuyện gì đã xảy ra? Ai đánh em?”
“Em...chậc...Chuyến đi này đi chung với một đồng nghiệp, cô ta không thích em. Vừa nãy có tranh cãi một chút, cô ta liền tát em. Nhưng anh yên tâm, em đã tát lại cô ta rồi. Bách Nhiên, không sao đâu.”
“Gửi định vị cho anh, anh lập tức tới đó đón em về.”
“Bách Nhiên, anh đừng tức giận. Không có việc gì đâu mà. Vài tiếng nữa là tới giờ về rồi.”
Sở Bách Nhiên không thèm nghe cô nói, cầm điện thoại lên. Lạnh giọng nói chuyện với cô.
“Lập tức gửi định vị cho anh.”
“Sở Bách Nhiên, em bảo em ổn mà. Anh ở yên đó đi, chiều là em đã về rồi. Anh vừa chạy lên tới đây là em vừa lên xe đi về đó.”
Diệp Châu Anh bất lực hét lên trong điện thoại, cuối cùng cũng kéo lý trí của Sở Bách Nhiên về. Anh nhìn cô gái nhỏ trong điện thoại, đưa tay lên màn hình khẽ vuốt ve. Bảo bối của anh, anh cưng chiều bao nhiêu cũng thấy không đủ. Vậy mà có người dám đánh cô. Thấy cô tức giận, Sở Bách Nhiên dừng động tác lại. Anh ngồi lại vào ghế, cố gắng điều tiết lại hơi thở cùng giọng nói của mình.
“Người đánh em tên gì?”
“Anh hỏi làm gì chứ?” Diệp Châu Anh vẫn còn bực bội vì hành động ban nãy của Sở Bách Nhiên, biết là anh lo cho cô, nhưng cũng đừng ấu trĩ như vậy chứ. Chạy mấy tiếng đồng hồ lên đây trong khi công việc bề bộn, mà một lát nữa là cô đã lên xe đi về rồi. Đâu cần thiết phải vậy.
/65
|