Sáng Chủ nhật, Từ Giai Ý và Lý Húc đứng đợi sẵn dưới sảnh. Diệp Châu Anh thấy người người bọn họ liền chạy tới.
“Hôm nay không có anh Bách Nhiên sao ?” Lý Húc ngoảnh đầu nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng thấy ai.
“À...công ty anh ấy có việc gấp. Hôm qua anh ấy về thành phố trước rồi.”
“Ái chà chà, thật là đáng tiếc nha. Chắc có người sẽ buồn lắm đây.” Từ Giai Ý kéo dài giọng, cố ý chọc ghẹo Diệp Châu Anh. Diệp Châu Anh lườm cô nàng một cái rồi xoay đầu đi thẳng.
“Cậu cứ đứng đó mà tiếc đi, tớ đi ăn sáng.”
Thấy Diệp Châu Anh bỏ đi, Lý Húc tò mò quay sang hỏi Từ Giai Ý.
“Chị, hai ngươi đó có gì với nhau sao ?”
Nghe cậu ta hỏi, Từ Giai Ý liếc mắt nhìn sang cậu ta.
“Cậu bớt tò mò đi, quan tâm tới tôi nhiều thêm một chút ấy. Tiểu Anh, cậu đứng lại cho tớ.” Từ Giai Ý nói xong liền chạy phóng theo Diệp Châu Anh, quàng tay cười đùa với cô.
Lý Húc nhìn theo bóng lưng Từ Giai Ý, cười cười lắc đầu. Lẽo đẽo đi theo sau hai người.
-------
Sau khi ăn uống xong, cả bọn lại cùng nhau đi sang chỗ ngày hôm qua Lý Húc nói. Cả ba cùng nhau chơi thử mỗi trò một lượt, cuối cùng cũng tới gần giờ trưa. Mọi người quyết định về soạn đồ để tranh thủ về thành phố sớm.
Trên đường về có đi ngang qua một tiệm đồ lưu niệm, chợt ánh mắt Diệp Châu Anh bị ấn tượng bởi một chiếc hộp đồng hồ bằng gỗ. Đó là một chiếc hộp vuông vức, to bằng hai bàn tay gộp lại, bên ngoài được khắc phong cảnh đảo Thiên Kì rất tinh xảo, mở chiếc hộp ra là một mặt đồng hồ hình tròn làm theo kiểu dáng cổ xưa trông vô cùng đẹp. Chiếc đồng hồ này có thể để dựng đứng trên mặt bàn, hoặc treo tường đều được. Diệp Châu Anh dừng lại ngắm nghía, quyết định mua về tặng cho Sở Bách Nhiên. Cô vui vẻ ngắm nghía món đồ mình vừa mua, cảm thấy chiếc hộp đồng hồ này rất đẹp, có thể tặng anh trang trí tại các kệ sách hoặc bàn làm việc của anh.
Từ Giai Ý thò đầu nhìn vào món đồ Diệp Châu Anh vừa mua, cười tủm tỉm.
“Chậc, ai đó còn mua đồ tặng cho bạn trai nữa cơ.”
“Bạn trai gì chứ ? Tớ mua để kỷ niệm thôi.” Diệp Châu Anh ngượng ngùng chối bay, giấu chiếc hộp ra sau lưng, dùng lý do mua đồ kỷ niệm cho mình để lấp liếm với Từ Giai Ý.
“Ừm ừm, đồ kỷ niệm cơ đấy. Nhớ trưng bày chỗ nào bắt mắt một chút, để mỗi lần tớ sang nhà cậu sẽ lấy ra ngắm nghía đó nha.”
Diệp Châu Anh lườm lườm cô bạn, đau đầu đỡ trán. Nói chuyện với Từ Giai Ý thật là mệt mà.
-------
Cả ngày hôm nay Diệp Châu Anh đều làm bóng đèn đi theo cặp tình nhân kia, ăn cơm chó no hết cả bụng. Cô chán nản dọn dẹp đồ đạc vào vali thì chợt thấy điện thoại reo lên, có tin nhắn tới. Là của Sở Bách Nhiên.
“Hôm nay đi chơi có vui không ? Đã soạn đồ về chưa ?”
“Cả ngày nay em đi theo ăn cơm chó của hai người đó, thật là mệt muốn chết. Em đang soạn đồ về rồi đây.”
“Ừm, vậy em soạn đi nhé. Khi nào về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi.”
Sau tin nhắn đó, Diệp Châu Anh đợi hồi lâu cũng không còn thấy tin gì nữa. Gì đấy ? Rảnh rỗi nhắn cho cô mỗi hai cái tin rồi liền lặn mất tăm sao? Thế giới của người già thật khó hiểu. Diệp Châu Anh bực bội nhét điện thoại vào túi. Soạn đồ xong thì xuống sảnh để cùng hai người Từ Giai Ý và Lý Húc trở về.
Do đợt về có Lý Húc, nên Từ Giai Ý không lái xe nữa, quẳng công việc này lại cho cậu ta. Hai cô bạn thân ngồi líu ra líu ríu cả đoạn đường về. Do là lái xe chứ không đi máy bay nên lúc về tới thành phố Hải Ninh cũng đã hơi trễ. Lý Húc lái xe chở Diệp Châu Anh về trước, sau đó mới rời đi cùng Từ Giai Ý.
Diệp Châu Anh kéo vali đi về chung cư. Trên đường đi ngẫm nghĩ không biết Sở Bách Nhiên có ở nhà không nhỉ ? Khi nào thì anh định sẽ mời mình sang nhà anh ấy ăn cơm ? Không biết khi nào thì anh ấy sẽ tặng quà cho mình ? Đó là món quà gì ? Sở Bách Nhiên sẽ thích quà cô tặng chứ ?
Nghĩ ngợi lung tung một hồi cuối cùng cô cũng lết về được tới nhà. Diệp Châu Anh mở điện thoại ra nhắn tin cho Sở Bách Nhiên. Tin nhắn của hai người vẫn dừng lại ở câu Sở Bách Nhiên kêu cô về thì nhắn anh. Diệp Châu Anh hơi khựng lại, nhưng vẫn đánh chữ gửi tin cho anh.
“Anh Bách Nhiên, em về nhà rồi.”
Ôm điện thoại lắc lắc đợi Sở Bách Nhiên trả lời, nhưng một hồi lâu sau vẫn chả thấy ai trả lời tin nhắn. Hừ, có ai theo đuổi người khác mà lại để người khác đợi tin nhắn của mình không chứ. Đặt điện thoại xuống bàn, Diệp Châu Anh soạn đồ đi tắm rửa, hôm nay cô phải đi ngủ sớm thôi. Mai là cô bắt đầu đi làm lại rồi.
Tắm rửa xong, Diệp Châu Anh lại kiểm tra điện thoại nhưng vẫn không thấy Sở Bách Nhiên trả lời cô. Quái lạ, rốt cục Sở Bách Nhiên đang làm gì vậy chứ ? Định nhắn tin hỏi anh, nhưng rồi Diệp Châu Anh xóa tin nhắn đi, mặc kệ anh ta. Cô quyết định đi ngủ sớm, không quan tâm tới Sở Bách Nhiên nữa.
------
Reng...reng...reng...
Diệp Châu Anh mò mẫm điện thoại, nhìn sang phía đồng hồ. Báo thức còn chưa kêu, mới 3 giờ sáng. Ai lại gọi cho cô vào giờ này chứ ? Mắt nhắm mắt mở nhìn vào màn hình điện thoại, là một dãy số điện thoại lạ. Phân vân giữa việc có nên bắt máy hay không, rốt cục Diệp Châu Anh vẫn quyết định bắt máy.
“Alo ?”
“Diệp Châu Anh ?”
Một chất giọng đàn ông không thể quen thuộc hơn truyền vào tai Diệp Châu Anh, là Sở Tu Kiệt.
“Hôm nay không có anh Bách Nhiên sao ?” Lý Húc ngoảnh đầu nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng thấy ai.
“À...công ty anh ấy có việc gấp. Hôm qua anh ấy về thành phố trước rồi.”
“Ái chà chà, thật là đáng tiếc nha. Chắc có người sẽ buồn lắm đây.” Từ Giai Ý kéo dài giọng, cố ý chọc ghẹo Diệp Châu Anh. Diệp Châu Anh lườm cô nàng một cái rồi xoay đầu đi thẳng.
“Cậu cứ đứng đó mà tiếc đi, tớ đi ăn sáng.”
Thấy Diệp Châu Anh bỏ đi, Lý Húc tò mò quay sang hỏi Từ Giai Ý.
“Chị, hai ngươi đó có gì với nhau sao ?”
Nghe cậu ta hỏi, Từ Giai Ý liếc mắt nhìn sang cậu ta.
“Cậu bớt tò mò đi, quan tâm tới tôi nhiều thêm một chút ấy. Tiểu Anh, cậu đứng lại cho tớ.” Từ Giai Ý nói xong liền chạy phóng theo Diệp Châu Anh, quàng tay cười đùa với cô.
Lý Húc nhìn theo bóng lưng Từ Giai Ý, cười cười lắc đầu. Lẽo đẽo đi theo sau hai người.
-------
Sau khi ăn uống xong, cả bọn lại cùng nhau đi sang chỗ ngày hôm qua Lý Húc nói. Cả ba cùng nhau chơi thử mỗi trò một lượt, cuối cùng cũng tới gần giờ trưa. Mọi người quyết định về soạn đồ để tranh thủ về thành phố sớm.
Trên đường về có đi ngang qua một tiệm đồ lưu niệm, chợt ánh mắt Diệp Châu Anh bị ấn tượng bởi một chiếc hộp đồng hồ bằng gỗ. Đó là một chiếc hộp vuông vức, to bằng hai bàn tay gộp lại, bên ngoài được khắc phong cảnh đảo Thiên Kì rất tinh xảo, mở chiếc hộp ra là một mặt đồng hồ hình tròn làm theo kiểu dáng cổ xưa trông vô cùng đẹp. Chiếc đồng hồ này có thể để dựng đứng trên mặt bàn, hoặc treo tường đều được. Diệp Châu Anh dừng lại ngắm nghía, quyết định mua về tặng cho Sở Bách Nhiên. Cô vui vẻ ngắm nghía món đồ mình vừa mua, cảm thấy chiếc hộp đồng hồ này rất đẹp, có thể tặng anh trang trí tại các kệ sách hoặc bàn làm việc của anh.
Từ Giai Ý thò đầu nhìn vào món đồ Diệp Châu Anh vừa mua, cười tủm tỉm.
“Chậc, ai đó còn mua đồ tặng cho bạn trai nữa cơ.”
“Bạn trai gì chứ ? Tớ mua để kỷ niệm thôi.” Diệp Châu Anh ngượng ngùng chối bay, giấu chiếc hộp ra sau lưng, dùng lý do mua đồ kỷ niệm cho mình để lấp liếm với Từ Giai Ý.
“Ừm ừm, đồ kỷ niệm cơ đấy. Nhớ trưng bày chỗ nào bắt mắt một chút, để mỗi lần tớ sang nhà cậu sẽ lấy ra ngắm nghía đó nha.”
Diệp Châu Anh lườm lườm cô bạn, đau đầu đỡ trán. Nói chuyện với Từ Giai Ý thật là mệt mà.
-------
Cả ngày hôm nay Diệp Châu Anh đều làm bóng đèn đi theo cặp tình nhân kia, ăn cơm chó no hết cả bụng. Cô chán nản dọn dẹp đồ đạc vào vali thì chợt thấy điện thoại reo lên, có tin nhắn tới. Là của Sở Bách Nhiên.
“Hôm nay đi chơi có vui không ? Đã soạn đồ về chưa ?”
“Cả ngày nay em đi theo ăn cơm chó của hai người đó, thật là mệt muốn chết. Em đang soạn đồ về rồi đây.”
“Ừm, vậy em soạn đi nhé. Khi nào về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi.”
Sau tin nhắn đó, Diệp Châu Anh đợi hồi lâu cũng không còn thấy tin gì nữa. Gì đấy ? Rảnh rỗi nhắn cho cô mỗi hai cái tin rồi liền lặn mất tăm sao? Thế giới của người già thật khó hiểu. Diệp Châu Anh bực bội nhét điện thoại vào túi. Soạn đồ xong thì xuống sảnh để cùng hai người Từ Giai Ý và Lý Húc trở về.
Do đợt về có Lý Húc, nên Từ Giai Ý không lái xe nữa, quẳng công việc này lại cho cậu ta. Hai cô bạn thân ngồi líu ra líu ríu cả đoạn đường về. Do là lái xe chứ không đi máy bay nên lúc về tới thành phố Hải Ninh cũng đã hơi trễ. Lý Húc lái xe chở Diệp Châu Anh về trước, sau đó mới rời đi cùng Từ Giai Ý.
Diệp Châu Anh kéo vali đi về chung cư. Trên đường đi ngẫm nghĩ không biết Sở Bách Nhiên có ở nhà không nhỉ ? Khi nào thì anh định sẽ mời mình sang nhà anh ấy ăn cơm ? Không biết khi nào thì anh ấy sẽ tặng quà cho mình ? Đó là món quà gì ? Sở Bách Nhiên sẽ thích quà cô tặng chứ ?
Nghĩ ngợi lung tung một hồi cuối cùng cô cũng lết về được tới nhà. Diệp Châu Anh mở điện thoại ra nhắn tin cho Sở Bách Nhiên. Tin nhắn của hai người vẫn dừng lại ở câu Sở Bách Nhiên kêu cô về thì nhắn anh. Diệp Châu Anh hơi khựng lại, nhưng vẫn đánh chữ gửi tin cho anh.
“Anh Bách Nhiên, em về nhà rồi.”
Ôm điện thoại lắc lắc đợi Sở Bách Nhiên trả lời, nhưng một hồi lâu sau vẫn chả thấy ai trả lời tin nhắn. Hừ, có ai theo đuổi người khác mà lại để người khác đợi tin nhắn của mình không chứ. Đặt điện thoại xuống bàn, Diệp Châu Anh soạn đồ đi tắm rửa, hôm nay cô phải đi ngủ sớm thôi. Mai là cô bắt đầu đi làm lại rồi.
Tắm rửa xong, Diệp Châu Anh lại kiểm tra điện thoại nhưng vẫn không thấy Sở Bách Nhiên trả lời cô. Quái lạ, rốt cục Sở Bách Nhiên đang làm gì vậy chứ ? Định nhắn tin hỏi anh, nhưng rồi Diệp Châu Anh xóa tin nhắn đi, mặc kệ anh ta. Cô quyết định đi ngủ sớm, không quan tâm tới Sở Bách Nhiên nữa.
------
Reng...reng...reng...
Diệp Châu Anh mò mẫm điện thoại, nhìn sang phía đồng hồ. Báo thức còn chưa kêu, mới 3 giờ sáng. Ai lại gọi cho cô vào giờ này chứ ? Mắt nhắm mắt mở nhìn vào màn hình điện thoại, là một dãy số điện thoại lạ. Phân vân giữa việc có nên bắt máy hay không, rốt cục Diệp Châu Anh vẫn quyết định bắt máy.
“Alo ?”
“Diệp Châu Anh ?”
Một chất giọng đàn ông không thể quen thuộc hơn truyền vào tai Diệp Châu Anh, là Sở Tu Kiệt.
/65
|