“Chú vào ghế sofa ngồi đợi tôi nhé, tôi nấu ăn nhanh lắm. Điều khiển TV để trên bàn đấy, nếu chú muốn xem thì cứ tự nhiên nhé.” Diệp Châu Anh rót một cốc nước đem ra đặt lên bàn cho Sở Bách Nhiên, rồi vòng vào phòng bếp, đeo tạp dề, bắt đầu nấu ăn. Đang chuẩn bị nguyên liệu thì Diệp Châu Anh bỗng cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang hướng về phía mình, cô quay đầu ra cửa thì thấy Sở Bách Nhiên đang đứng khoanh tay dựa ở cửa nhìn cô. Thấy cô nhìn mình, anh đút hai tay vào túi quần nhàn nhã đi đến cạnh cô.
“Có cần tôi giúp gì không ? Tôi thái rau giúp em nhé ?” Thân hình to lớn của anh đứng gần sát cô. Mùi gỗ thông lành lạnh ấy khẽ vây lấy cô, bếp của cô không quá lớn, anh vừa chen vào liền có chút chật. Diệp Châu Anh hơi mất tự nhiên, né xa anh ra một chút.
“Chú, chú cao quá. Thật choáng chỗ, chú đi ra ngoài đi. Tự tôi làm được, huống hồ tôi đã nói là mời chú, chú không cần động tay vào những việc này đâu.” Thấy cô ngại ngùng né tránh mình, Sở Bách Nhiên bật cười. Anh giơ tay xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói.
“Được rồi, vậy tôi ra ngoài nhé. Nếu cần tôi giúp thì em nhớ lên tiếng.” Nói rồi anh đút tay vào túi, ung dung đi ra ngoài. Thấy anh ra ngoài rồi, Diệp Châu Anh đưa tay lên nhè nhẹ vuốt ngực mình. Giật cả mình, đột nhiên sao lại đứng sát như vậy chứ.
Sở Bách Nhiên cất bước ra phòng khách, ngồi xuống ghê sofa. Hồi tưởng lại một chút dáng vẻ đeo tạp dề của cô. Chiếc tạp dề màu hồng nhạt được thắt nơ sau lưng, siết lấy vòng eo nhỏ của cô. Dáng vẻ cô bận rộn chuẩn bị bữa cơm cho anh khiến anh cảm thấy rất cao hứng. Sở Bách Nhiên xoa xoa cằm, cứ đi từng bước như vầy tiếp cận cô thì thật chậm, anh có chút hơi gấp gáp rồi.
-----------
Sau khi bình tĩnh trở lại, Diệp Châu Anh lại tiếp tục bắt tay vào nấu ăn tiếp. Xong xuôi, cô dọn bàn ăn ra rồi kêu Sở Bách Nhiên đi vào.
“Chú ơi, tôi nấu xong rồi. Vào ăn cơm thôi.”
Sở Bách Nhiên đang ở phòng khách xem tin tức, nghe cô kêu thì cầm điều khiển lên tắt TV. Chưa đặt chân vào phòng bếp đã nghe thấy một hương thơm nức mũi. Sở Bách Niên nhìn một bàn ăn do cô chuẩn bị. Hôm nay cô làm 2 món mặn, 1 món rau, 1 canh. Một dĩa sườn non xào sả ớt, sườn non được áo một lớp dầu óng ả, xào chung với sả ớt tỏa ra hương thơm nức mũi. Tôm rim chua ngọt được cô lột vỏ sẵn, nhìn thịt tôm núng nính khiến bụng của anh cũng sắp sôi lên rồi. Bắp cải xào thịt, xào vừa chín tới nên mỗi miếng rau rất tươi xanh. Cuối cùng là một tô canh chua đầy đủ màu sắc. Chậc, có lẽ anh kiếm đúng vợ rồi. Vợ của anh thật là giỏi.
“Mùi rất thơm, món ăn nhìn cũng rất đẹp mắt. Chỉ trong thời gian ngắn mà có thể nấu nhiều món như vậy, tôi thực sự mong chờ được nếm thử hương vị của các món em nấu đấy.” Sở Bách Nhiên vừa nói vừa kéo ghế ra ngồi. Diệp Châu Anh nghe anh khen ngợi, cô cười híp mắt. Tay xới cơm vào bát đưa cho anh. Cũng xới cho mình một bát cơm rồi ngồi xuống.
“Chú, chú thật là biết nói chuyện đó. Mau mau ăn thử xem có hợp khẩu vị của chú không ?” Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, tâm trạng của Sở Bách Nhiên cũng cao hứng lên mấy phần. Anh gắp một miếng sườn xào vào bát cô. Sau đó lại gắp một miếng cho mình, nếm thử. Thật sự ngon!
“Sao sao, có hợp khẩu vị của chú không ?” Diệp Châu Anh mong chờ ngước nhìn Sở Bách Nhiên.
“Châu Anh, nếu em tính mở quán cơm hay nhà hàng. Nhớ nói với tôi, tôi sẽ đầu tư cho em.” Vừa nghe Sở Bách Nhiên nói vậy, cô cười tít cả mắt. Thực ra đã lâu rồi cô cũng không còn tự nấu ăn nữa. Do tính chất công việc của cô vừa nhiều lại áp lực, cô cùng Sở Tu Kiệt vẫn thường xuyên ăn ngoài. Làm cô cũng quên mất là mình biết nấu ăn. Đối với cô, nấu ăn như là một bộ môn giúp cô xả stress vậy. Nấu cho người khác ăn mà còn được khen sẽ giúp tâm trạng của cô lập tức trở nên vui vẻ.
“Cảm ơn chú nhé, nếu tôi có mở quán ăn, vậy chắc chắn sẽ tới kiếm chú đó.” Diệp Châu Anh cười hì hì đáp lại Sở Bách Nhiên. Hai người vui vẻ ăn xong bữa cơm. Sau khi ăn xong, Sở Bách Nhiên giành dọn dẹp rửa chén, nhất quyết đuổi Diệp Châu Anh ra ngoài. Xong xuôi, anh cũng cáo từ Diệp Châu Anh ra về.
“Bye bye chú, chú ngủ ngon nhé.”
“Được, ngủ ngon nhé.” Anh vẫy vẫy tay với cô rồi bước về nhà mình.
Sở Bách Nhiên sau khi về nhà, mở một chai rượu vang, ngồi dựa trên ghế sofa nhắm mắt lại hồi tưởng một ngày hôm nay. Thật bình yên, thật vui vẻ. Anh mong là ngày nào cũng có thể vui vẻ như hôm nay.
----
Chớp mắt một cái Diệp Châu Anh đã ở nhà gần hai tuần. Trong quãng thời gian đó, lâu lâu cô và Sở Bách Nhiên sẽ qua nhà của nhau để nấu ăn. Không phải là ngày nào cũng thế, chỉ là vài dịp trùng hợp cô hoặc anh nấu một món ngon nào đó, sẽ mời người kia qua cùng nếm thử. Diệp Châu Anh cảm thấy quãng thời gian này với cô rất vui vẻ, không hiểu sao trong kì nghỉ của cô lại lòi ra một Sở Bách Nhiên, nhưng vì ở cùng anh khá thoải mái nên cô cũng không quá để tâm đến.
Hôm nay đã là thứ năm, ngày mai cô sẽ lên đường đi Đảo Thiên Kỳ cùng Từ Giai Ý. Diệp Châu Anh vừa mới ra ngoài để mua một số thứ chuẩn bị cho chuyến du lịch của mình.
Vừa về đến nhà, cô liền ngã lên giường nằm ngủ. Lúc cô tỉnh dậy đã là 14 giờ chiều. Từ Giai Ý có nhắn cho cô hai tin. Hỏi cô đã chuẩn bị xong xuôi hết chưa. Nhìn nhìn giờ, hơi trễ rồi. Cô phải mau sửa soạn để còn nghỉ ngơi cho chuyến đi ngày mai. Diệp Châu Anh trả lời lại tin nhắn của Từ Giai Ý rồi ngồi dậy soạn đồ cho vào vali.
Xong xuôi, Diệp Châu Anh mở app ra đặt đồ ăn, ăn xong cô quyết định là sẽ đi ngủ sớm. Sáng mai 7 giờ cô sẽ khởi hành.
“Có cần tôi giúp gì không ? Tôi thái rau giúp em nhé ?” Thân hình to lớn của anh đứng gần sát cô. Mùi gỗ thông lành lạnh ấy khẽ vây lấy cô, bếp của cô không quá lớn, anh vừa chen vào liền có chút chật. Diệp Châu Anh hơi mất tự nhiên, né xa anh ra một chút.
“Chú, chú cao quá. Thật choáng chỗ, chú đi ra ngoài đi. Tự tôi làm được, huống hồ tôi đã nói là mời chú, chú không cần động tay vào những việc này đâu.” Thấy cô ngại ngùng né tránh mình, Sở Bách Nhiên bật cười. Anh giơ tay xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói.
“Được rồi, vậy tôi ra ngoài nhé. Nếu cần tôi giúp thì em nhớ lên tiếng.” Nói rồi anh đút tay vào túi, ung dung đi ra ngoài. Thấy anh ra ngoài rồi, Diệp Châu Anh đưa tay lên nhè nhẹ vuốt ngực mình. Giật cả mình, đột nhiên sao lại đứng sát như vậy chứ.
Sở Bách Nhiên cất bước ra phòng khách, ngồi xuống ghê sofa. Hồi tưởng lại một chút dáng vẻ đeo tạp dề của cô. Chiếc tạp dề màu hồng nhạt được thắt nơ sau lưng, siết lấy vòng eo nhỏ của cô. Dáng vẻ cô bận rộn chuẩn bị bữa cơm cho anh khiến anh cảm thấy rất cao hứng. Sở Bách Nhiên xoa xoa cằm, cứ đi từng bước như vầy tiếp cận cô thì thật chậm, anh có chút hơi gấp gáp rồi.
-----------
Sau khi bình tĩnh trở lại, Diệp Châu Anh lại tiếp tục bắt tay vào nấu ăn tiếp. Xong xuôi, cô dọn bàn ăn ra rồi kêu Sở Bách Nhiên đi vào.
“Chú ơi, tôi nấu xong rồi. Vào ăn cơm thôi.”
Sở Bách Nhiên đang ở phòng khách xem tin tức, nghe cô kêu thì cầm điều khiển lên tắt TV. Chưa đặt chân vào phòng bếp đã nghe thấy một hương thơm nức mũi. Sở Bách Niên nhìn một bàn ăn do cô chuẩn bị. Hôm nay cô làm 2 món mặn, 1 món rau, 1 canh. Một dĩa sườn non xào sả ớt, sườn non được áo một lớp dầu óng ả, xào chung với sả ớt tỏa ra hương thơm nức mũi. Tôm rim chua ngọt được cô lột vỏ sẵn, nhìn thịt tôm núng nính khiến bụng của anh cũng sắp sôi lên rồi. Bắp cải xào thịt, xào vừa chín tới nên mỗi miếng rau rất tươi xanh. Cuối cùng là một tô canh chua đầy đủ màu sắc. Chậc, có lẽ anh kiếm đúng vợ rồi. Vợ của anh thật là giỏi.
“Mùi rất thơm, món ăn nhìn cũng rất đẹp mắt. Chỉ trong thời gian ngắn mà có thể nấu nhiều món như vậy, tôi thực sự mong chờ được nếm thử hương vị của các món em nấu đấy.” Sở Bách Nhiên vừa nói vừa kéo ghế ra ngồi. Diệp Châu Anh nghe anh khen ngợi, cô cười híp mắt. Tay xới cơm vào bát đưa cho anh. Cũng xới cho mình một bát cơm rồi ngồi xuống.
“Chú, chú thật là biết nói chuyện đó. Mau mau ăn thử xem có hợp khẩu vị của chú không ?” Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, tâm trạng của Sở Bách Nhiên cũng cao hứng lên mấy phần. Anh gắp một miếng sườn xào vào bát cô. Sau đó lại gắp một miếng cho mình, nếm thử. Thật sự ngon!
“Sao sao, có hợp khẩu vị của chú không ?” Diệp Châu Anh mong chờ ngước nhìn Sở Bách Nhiên.
“Châu Anh, nếu em tính mở quán cơm hay nhà hàng. Nhớ nói với tôi, tôi sẽ đầu tư cho em.” Vừa nghe Sở Bách Nhiên nói vậy, cô cười tít cả mắt. Thực ra đã lâu rồi cô cũng không còn tự nấu ăn nữa. Do tính chất công việc của cô vừa nhiều lại áp lực, cô cùng Sở Tu Kiệt vẫn thường xuyên ăn ngoài. Làm cô cũng quên mất là mình biết nấu ăn. Đối với cô, nấu ăn như là một bộ môn giúp cô xả stress vậy. Nấu cho người khác ăn mà còn được khen sẽ giúp tâm trạng của cô lập tức trở nên vui vẻ.
“Cảm ơn chú nhé, nếu tôi có mở quán ăn, vậy chắc chắn sẽ tới kiếm chú đó.” Diệp Châu Anh cười hì hì đáp lại Sở Bách Nhiên. Hai người vui vẻ ăn xong bữa cơm. Sau khi ăn xong, Sở Bách Nhiên giành dọn dẹp rửa chén, nhất quyết đuổi Diệp Châu Anh ra ngoài. Xong xuôi, anh cũng cáo từ Diệp Châu Anh ra về.
“Bye bye chú, chú ngủ ngon nhé.”
“Được, ngủ ngon nhé.” Anh vẫy vẫy tay với cô rồi bước về nhà mình.
Sở Bách Nhiên sau khi về nhà, mở một chai rượu vang, ngồi dựa trên ghế sofa nhắm mắt lại hồi tưởng một ngày hôm nay. Thật bình yên, thật vui vẻ. Anh mong là ngày nào cũng có thể vui vẻ như hôm nay.
----
Chớp mắt một cái Diệp Châu Anh đã ở nhà gần hai tuần. Trong quãng thời gian đó, lâu lâu cô và Sở Bách Nhiên sẽ qua nhà của nhau để nấu ăn. Không phải là ngày nào cũng thế, chỉ là vài dịp trùng hợp cô hoặc anh nấu một món ngon nào đó, sẽ mời người kia qua cùng nếm thử. Diệp Châu Anh cảm thấy quãng thời gian này với cô rất vui vẻ, không hiểu sao trong kì nghỉ của cô lại lòi ra một Sở Bách Nhiên, nhưng vì ở cùng anh khá thoải mái nên cô cũng không quá để tâm đến.
Hôm nay đã là thứ năm, ngày mai cô sẽ lên đường đi Đảo Thiên Kỳ cùng Từ Giai Ý. Diệp Châu Anh vừa mới ra ngoài để mua một số thứ chuẩn bị cho chuyến du lịch của mình.
Vừa về đến nhà, cô liền ngã lên giường nằm ngủ. Lúc cô tỉnh dậy đã là 14 giờ chiều. Từ Giai Ý có nhắn cho cô hai tin. Hỏi cô đã chuẩn bị xong xuôi hết chưa. Nhìn nhìn giờ, hơi trễ rồi. Cô phải mau sửa soạn để còn nghỉ ngơi cho chuyến đi ngày mai. Diệp Châu Anh trả lời lại tin nhắn của Từ Giai Ý rồi ngồi dậy soạn đồ cho vào vali.
Xong xuôi, Diệp Châu Anh mở app ra đặt đồ ăn, ăn xong cô quyết định là sẽ đi ngủ sớm. Sáng mai 7 giờ cô sẽ khởi hành.
/65
|