Bên trong đạo quang hoa kim sắc cư nhiên ẩn chứa lực lượng tinh tuý thập phần nồng đậm, lực lượng rất nhu hòa, khi vừa mới nhập thể, Tần Lạc Y trừ bỏ cảm giác được trên linh hồn có thêm một tia hơi thở xa lạ bám vào, cũng không nhận thấy được một chút khác thường.
Lúc cỗ lực lượng này chậm rãi phóng thích ra, chỉ trong chốc lát nàng liền cảm thấy đã chạm đến bình cảnh ngọc phủ bát giai, sau đó bình cảnh bát giai như tờ giấy mỏng, rất dễ dàng bị đâm thủng.
Tần Lạc Y khiếp sợ. Nhắm mắt lại tĩnh tâm ngưng thần, nhanh chóng vận chuyển Vô Thượng Kinh. Tu vi nàng lấy một loại tốc độ kinh người một đường thăng lên, ngọc phủ cửu giai, ngọc phủ cửu giai đỉnh...Sau khi tiến vào ngọc phủ cửu giai đỉnh, nàng mạnh mẽ mở mắt ra, phân phó Thanh Y khôi lỗi ở bên ngoài thủ hộ, không cho bất luận kẻ nào tới gần, vội vàng chui vào vòng tay không gian.
Nàng vừa mới tiến vào, không gian đột nhiên có một trận nhộn nhạo rất nhỏ, mặc y nam tử vừa rồi đã rời đi xuất hiện lần nữa, hắn không nhìn về phía Thanh Y khôi lỗi, ánh mắt sắc bén dừng trên vòng tay không gian trong suốt, mâu quang thâm trầm, u ám khó hiểu.
Ba! Ném một bóng dáng tử sắc từ trong vòng tay không gian ra, dừng trên Bảo Lam chiến thuyền, vẫn không nhúc nhích nằm trên sàn chiến thuyền, dung nhan tuấn dật, thần sắc thập phần tái nhợt.
Mặc y nam tử híp mắt lại, thần thức dò xét qua, bóng dáng tử sắc còn một hơi, trên người có cỗ nồng hương vị mê dược nồng đậm, lại còn trúng độc, lâm vào hôn mê.
Vòng tay xanh biếc chấn động kịch liệt. Ánh mắt mặc y nam tử lại chuyển hướng lên vòng tay không gian lần nữa, thần sắc dị thường ngưng trọng, nhìn vòng tay nhảy lên không thôi, ống tay áo hắn phất một cái, thân hình thon dài nhảy vào trong chiến thuyền.
Thanh Y khôi lỗi nhận được mệnh lệnh là không được để bất luận kẻ nào tới gần vòng tay, hắn đi vào, liền bị Thanh Y khôi lỗi công kích mãnh liệt, bất quá chỉ một hiệp, Thanh Y khôi lỗi đã bị chế trụ, còn bị gỡ tinh thạch trên ngực xuống.
Mặc y nam tử đem vòng tay chấn động không thôi cầm lên, cẩn thận quan sát một phen, sau một lát, kéo kéo khóe môi cười nhạo nói: Nguyên lai là vòng tay che trời của Ma giới, sách, quả nhiên là thứ tốt a.
Hơi hơi cười nhạt, lại đem tay vòng tay thả xuống, hắn không từ trong chiến thuyền đi ra, ngược lại rất tùy tính ngồi ở một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm vòng tay.Vòng tay chấn động non nửa canh giờ, rốt cục im lặng xuống.
Mặc y nam tử nhìn như không chút để ý trong mắt hiện lên một chút thoải mái, đứng dậy, đem tinh thạch lấy ra, lại để vào ngực Thanb Y khôi lỗi lần nữa, thân hình vừa động, nhanh chóng biến mất không thấy.
Khi Tần Lạc Y từ trong vòng tay đi ra, đã là mười mấy canh giờ sau. Cánh môi đỏ mọng hơi mím, phượng mâu thanh triệt, sáng như sao. Ngắn ngủn mười mấy canh giờ, tu vi của nàng từ ngọc phủ thất giai, một đường thăng lên tới tử phủ nhị giai! Mà tất cả, đều vì mặc y nam tử, nam tử kia cùng nàng ký kết khế ước bắn vào trong cơ nàng đoàn quang hoa kim sắc gây ra!
Rất khó tưởng tượng trong đoàn quang hoa kim sắc, cư nhiên có năng lượng cường đại như vậy, phải biết rằng tu vi đến ngọc phủ, mỗi lần tấn một giai, đều cần lượng linh lực cùng tinh thần lực lớn, càng về sau, linh lực cần càng nhiều, tinh thần lực cũng càng nhiều.
Lúc trước nàng đại khái tính qua, từ ngọc phủ thất giai tu luyện đến ngọc phủ cửu giai đỉnh, cơ hồ sẽ đem tinh thạch trên người nàng tiêu hao không còn, có lẽ còn chưa đủ, còn phải tính thêm linh thực trong trữ vật giới của nàng!
Ánh mắt nàng trong trẻo lạnh lùng nhìn bốn phía. Trống trải không có một vật biên giới, trừ bỏ nàng cùng Bảo Lam chiến thuyền, khế ước giả của nàng, tên mặc y nam tử quỷ dị kia cũng không ở phụ cận. Đoan Mộc Trường Anh bị nàng ném ra khỏi vòng tay không gian té xỉu bên trong chiến thuyền, không hề hay biết.
Thật sự là khế ước linh hồn sao?
Từ trong chiến thuyền phóng ra, Tần Lạc Y nhìn bốn phía chung quanh một vòng, đột nhiên cong môi cười, thấp giọng thì thào.
Lúc trước nàng cũng cảm thấy là khế ước linh hồn, hiện tại hoài nghi.Lực lượng đoàn ánh sáng quá mức cường đại, khiến cho nàng từ ngọc phủ thất giai, một đường thăng lên tới tử phủ nhị giai, vô luận là ở Thánh Long đại lục hay Bồng Lai tiên đảo, cho tới bây giờ nàng đều chưa từng nghe nói qua, ký kết khế ước linh hồn, một bên yếu thế, sẽ nhận được chỗ tốt lớn như thế.
Khế ước giả của nàng hiển nhiên nhận biết Hỗn Nguyên Thiên Châu, mà phản ứng của hắn khi nhìn đến Hỗn Nguyên Thiên Châu, nằm ngoài dự kiến của nàng. Trên phiến đại lục này, trong thời gian mấy trăm năm Hỗn Nguyên Thiên Châu hiện thế, rất nhiều cường giả lánh đời, đều bí mật tìm kiếm hạt châu nghịch thiên này.
Hỗn Nguyên Thiên Châu cũng vô cùng cổ quái. Nàng xuyên tới mấy năm nay, Hỗn Nguyên Thiên Châu luôn nằm trong linh đài huyệt của nàng, chưa từng chủ động rời đi, cho dù là trân bảo tuyệt thế tu luyện Hỗn Độn Chi Nguyên trong thiên địa, nó cũng chỉ nằm trong linh đài huyệt, đem Hỗn Độn Chi Nguyên hấp thu lại, mà lúc này đây cư nhiên quỷ dị tự mình chạy ra, còn chủ động hấp thu hắc vụ trên người khế ước giả của nàng.
Trừ bỏ Hỗn Độn Chi Nguyên, cho tới bây giờ nàng không cảm giác được nó đối với cái gì cảm thấy hứng thú, từ trong cơ thể nàng nhảy ra tốc độ rất nhanh, quả thực có thể xưng là khẩn cấp.
Tần Lạc Y suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ thông suốt nguyên nhân trong đó, dứt khoát ném ra sau đầu, không hề rối rắm, việc cấp bách hiện tại, vẫn là đi ra khỏi nơi này trước rồi nói sau.
Thời điểm nàng bị đưa tới nơi này, Giản Ngọc Diễn đã ngưng tụ linh hoa thành công, lôi kiếp cũng thuận lợi vượt qua, hiện tại khẳng định đã biết nàng mất tích, nàng vẫn không quay về, khẳng định hắn sẽ lo lắng sốt ruột.
Nàng bắt đầu chuyển động chung quanh. Không gian nơi này rất lớn, vòng vo hơn nửa canh giờ, cũng không thể tìm được cửa ra, nàng đoán nơi này giống Băng Vực, hẳn là hình thành một không gian. Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác, trôi qua mấy canh giờ.Mà khế ước giả của nàng vẫn không xuất hiện.
Trong lòng Tần Lạc Y vô cùng buồn bực dùng Bảo Lam chiến thuyền đối với không gian chung quanh cuồng oanh một trận, ngay cả đạn pháo đặc chế nàng cũng dùng mấy viên.
Mặc y nam tử cách Tần Lạc Y không xa, động tĩnh Tần Lạc Y ở bên trong, hắn đều xem trong mắt. Uy lực Bảo Lam chiến thuyền quá lớn, mặc dù không đem kết giới của hắn phá nát, nhưng thanh âm ầm ầm kia, lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến hắn tu luyện.
Nguyên bản không muốn để ý nàng, chỉ là thời điểm nàng dùng Bảo Lam chiến thuyền một lần lại một lần phá kết giới, rốt cục hắn bước một cước vào.
Nhìn đến hắn tiến vào, Tần Lạc Y nhanh chóng dấu đắc ý trong mắt, hừ lạnh nói: Này, rốt cục ngươi cũng đi ra.
Ma Kiêu, ta không tên uy. Mặc y nam tử cong môi cười, ánh mắt tà tứ mang theo một chút khinh miệt: Bằng chiến thuyền kia của ngươi, không thể phá hỏng hết giới ta thiết hạ, im lặng chút, ngươi không cần tiếp tục uổng phí công phu.
Nếu không phá hỏng, ngươi vội vàng chạy đến làm gì? Tần Lạc Y chớp chớp phượng mâu, cười nhạo.
Khuôn mặt Ma Kiêu tuấn dật mang theo tà khí đột nhiên vỡ toác, mặt mày cong cong, con ngươi ngọc lưu ly sắc bén hiện ra ý cười thật sâu, chỉ vào Tần Lạc Y nói: Ánh mắt nào của ngươi nhìn đến ta sốt ruột?
Tiến lên hai bước, đi đến bên người Tần Lạc Y, từ trên cao nhìn xuống nàng: Ngươi có công phu ở trong này lãng phí thời gian bắn nổ kết giới của ta, còn không bằng nắm chặt thời gian tu luyện, mấy ngày nay ta sẽ rời đi nơi này...Chỉ bằng tu vi của ngươi, sau khi ra ngoài, cẩn thận bị người ta xé thành mảnh nhỏ, khó dịp gặp được được một người thú vị như vậy, nếu chết thì quá đáng tiếc, đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta không có việc gì nhắc nhở ngươi trước.
Trong lòng Tần Lạc Y nhảy dựng, híp phượng mâu lại nhìn hắn: Ngươi muốn rời khỏi, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?
Ta đã khế ước với ngươi...Ngươi không đi theo ta, còn muốn đi nơi nào? Ma Kiêu nhíu mi ghé sát vào nàng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ánh mắt nàng: Đừng phá kết giới nữa, nếu còn tiếp tục ta lập tức khiến cho ngươi hồn phi phách tán.
Khiến cho ta hồn phi phách tán? Tần Lạc Y cười khẽ, vươn ngón tay nâng cằm hắn lên: Ngươi dám sao? Khế ước giả bản mạng của ta.
Lưng Ma Kiêu phút chốc cứng đờ.Ánh mắt nguy hiểm nhìn nàng. Tần Lạc Y cười đến sáng lạn, tuyệt không sợ hãi đối diện hắn, phượng mâu sáng như sao. Phản ứng của Ma Kiêu chứng minh nàng đoán chính xác, hắn cùng chính mình kết khế ước quả nhiên là khế ước bản mạng.
Sắc mặt Ma Kiêu thay đổi mấy lần, sau đó hất thật mạnh tay nàng ra, phẩy tay áo bỏ đi, lời nói Tần Lạc Y chọc trúng chỗ đau của hắn, không sai, hắn cùng nàng kết khế ước bản mạng, là hắn cam tâm tình nguyện ký kết, không chỉ cùng nàng kết khế ước bản mạng, còn cống hiến ra tinh huyết quý giá của hắn, làm cho tu vi nàng tăng một mảng lớn.
Tần Lạc Y cũng không muốn đi cùng hắn. Xác định hai người thật sự kết khế ước bản mạng, nàng cũng không sợ hắn dám đem chính mình đối xử như thế nào. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, hoàn toàn không có ý tứ thả nàng đi.
Quay đầu nhìn Đoan Mộc Trường Anh nằm trên đất, nàng có chút đăm chiêu...Còn thời gian vài ngày. Không biết tên Tông Vô Ảnh bên người hắn ta, có thể nghĩ biện pháp đưa bọn họ từ nơi này đi ra ngoài hay khộn.
Trong trữ vật giới của nàng còn một khối ngọc giản, là lúc trước Âu Dương Linh cấp cho nàng, theo nàng hiểu biết đối với ngọc giản, nếu nàng bóp nát ngọc giản, hẳn Âu Dương Linh sẽ có cảm ứng, nhưng Ma Kiêu nói qua, nơi này là kết giới của hắn ta, không biết Âu Dương Linh đến đây, có thể tìm được bên trong kết giới hay không, Âu Dương Linh cường đại, Ma Kiêu này cũng thực không đơn giản.
Âu Dương Linh cấp ngọc giản cho nàng, nguyên bản là phòng bị Thiên Ngộ hòa thượng ngáng chân sau lưng, bất quá Âu Dương Linh cùng Bạch Y hiển nhiên có quen biết, hiện tại nàng bóp nát ngọc giản, cho dù không phải bởi vì Thiên Ngộ hòa thượng, nếu Âu Dương Linh thực sự tìm đến đây, hẳn sẽ không thể không đưa một tay ra cứu mới phải.
Chỉ là trong cơ thể nàng có Hỗn Nguyên Thiên Châu...Âu Dương Linh đang tìm Hỗn Nguyên Thiên Châu, mỗi lần thấy hắn, nàng đều cẩn thận vạn phần, đây cũng là nguyên nhân nàng không muốn tiếp xúc cùng hắn quá nhiều.
Nàng không lo lắng Đoan Mộc Trường Anh. Cho dù mấy ngày hôm trước không tấn giai, Đoan Mộc Trường Anh cũng không phải đối thủ của nàng, nhưng thật ra Tông Vô Ảnh kia, nếu hắn ta thật sự tìm tới nơi này, không biết hắn cùng Đoan Mộc Trường Anh ở chung một chỗ, có thể xuất ra quỷ kế đối phó nàng hay không.
Nhìn chằm chằm Đoan Mộc Trường Anh, một lát sau trong mắt nàng sáng ngời. Lúc trước nàng cho Đoan Mộc Trường Anh dùng độc, đó là loại chất độc rất khó giải, chỉ cần nàng không muốn...Tin tưởng Đoan Mộc Trường Anh suy nghĩ vì mạng nhỏ của chính mình, sẽ không dám làm mấy chuyện xấu đối với nàng.
Lần trước bị Tông Vô Ảnh bắt, nàng cũng không bỏ qua Tông Vô Ảnh kia tuy rằng là tu sĩ tử phủ đỉnh, đối với Đoan Mộc Trường Anh rất cung kính, nghĩ đến Đoan Mộc Trường Anh chỉ là tu sĩ ngọc phủ sơ giai, nhưng dù sao cũng là nhi tử dòng chính Đoan Mộc thế gia, thân phận còn đặt nơi đó, chỉ cần nàng nắm mạng nhỏ của Đoan Mộc Trường Anh, tin tưởng Tông Vô Ảnh sẽ không dám đùa giỡn thủ đoạn gì.
Trong lòng đánh chủ ý, nàng đứng lên, đi đến bên người Đoan Mộc Trường Anh, đem đồ vật chính mình đoạt từ trên người hắn trả lại, tiếp đến giải mê dược trên người hắn, sau đó chạy đến bên Bảo Lam chiến thuyền ngồi xuống, dùng bí pháp sư phụ dạy chính mình, giấu tu vi đi, yên lặng chờ Đoan Mộc Trường Anh tỉnh lại.
Không đợi bao lâu, đầu tiên mí mắt Đoan Mộc Trường Anh giật giật, một lát sau mở mắt ra, nhìn đến Tần Lạc Y ngồi xếp bằng đối diện, Đoan Mộc Trường Anh phản xạ sờ đầu.Tu vi Tần Lạc Y mất hết, nên một gậy kia đánh không nặng, không có máu, cũng không có vết bầm tím? hắn không biết cách thời gian hắn bị Tần Lạc Y đánh, đã sớm trôi qua hơn nửa tháng, không đánh xuất huyết nhưng có vết bầm lớn, bất quá thời gian đủ dài, hiện tại đã tốt hoàn toàn.
Tần Lạc Y từ từ nhắm hai mắt, tựa hồ không phát hiện hắn tỉnh lại, Thanh Y khôi lỗi lẳng lặng đứng ở một bên khác, đối với hắn tỉnh lại làm như không thấy. Thần thức Đoan Mộc Trường Anh vừa động, tu vi trên người vẫn còn, bị nàng dùng ngân châm che huyệt vị lại, đã vô cùng thông suốt, trong lòng buông lỏng, liền quay đầu nhìn bốn phía.
Địa phương thực trống trải, không có cây cối hoa cỏ, cũng không có tiếng chim, côn trùng kêu vang...Trống trải có chút quỷ dị, hắn đứng dậy, đi ra khỏi Bảo Lam chiến thuyền, rất nhanh phát hiện nơi này vô cùng kỳ dị, mặc kệ hắn đi như thế nào, đều ở trong mảnh không gian, không thể đi ra ngoài.
Hơn nửa canh giờ sau, hắn trở về Bảo Lam chiến thuyền,Tần Lạc Y nhắm mắt đả toạ đang mở to mắt, rất không hờn giận nhìn hắn. Đoan Mộc Trường Anh dừng trên tiếu nhan nàng trắng nõn, nghĩ đến vết thương trên lưng nàng, mâu quang tối sầm lại: Y nhi, vết thương trên lưng ngươi...Ta giúp ngươi bôi thuốc lên, làm như vậy sẽ mau lành. Không có linh lực, thuốc mỡ là lựa chọn tốt nhất.
Phượng mâu Tần Lạc Y lạnh lùng nhìn hắn, ngồi không nhúc nhích, đã hơn nửa tháng, vết thương trên lưng nàng đã sớm lành hẳn, chỉ là khiến cho nàng kỳ quái là, Đoan Mộc Trường Anh thật vất vả tỉnh lại, tại sao còn không nghĩ biện pháp liên hệ với Tông Vô Ảnh...Chẳng lẽ nàng đoán sai? Giữa Đoan Mộc Trường Anh cùng Tông Vô Ảnh không có phương pháp liên hệ bí ẩn sao?
Phanh! Một thanh âm thật lớn nặng nề truyền đến, kết giới bắt đầu lay động kịch liệt, Tần Lạc Y bất chấp quản Đoan Mộc Trường Anh, trong lòng rùng mình, mạnh mẽ đứng dậy.
Đoan Mộc Trường Anh không quên tu vi trên người Tần Lạc Y đã bị Tông Vô Ảnh che lại, nhanh chóng kích động tiến đến Bảo Lam chiến thuyền, đứng bên cạnh người nàng, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Kết giới lay động lợi hại hơn, thanh âm đinh tai nhức óc liên tiếp truyền đến, sau một lát, một đạo bóng dáng mặc sắc đột nhiên trống rỗng xuất hiện.
Dưới chân Đoan Mộc Trường Anh vừa động, vội vàng chắn trước người Tần Lạc Y, đem nàng bảo hộ sau người. Tần Lạc Y nhướng mày, nhìn bóng dáng hắn, trong mắt hiện lên một chút dị sắc.
Ma Kiêu nhìn Đoan Mộc Trường Anh, trong mắt hiện lên tia khinh miệt, nhẹ nhàng vung tay lên, Đoan Mộc Trường Anh phịch một tiếng, đã bị hắn đánh bay đi.
Chỉ là không chờ Ma Kiêu tới gần Tần Lạc Y, hắn đã nhanh chóng vọt lại đây, triệu pháp khí Vòng Tròn Kim Sắc ra, nháy mắt kim quang đại thịnh, hướng về phía Ma Kiêu hung hăng công kích lại đây, mâu quang dị thường tàn nhẫn.
Ma Kiêu rất nhanh bị quang mang bao phủ. Bất quá đòn sát thủ dĩ vãng mọi việc đều thuận lợi, nhưng không làm Ma Kiêu mảy may bị thương. Một cỗ lực lượng cường đại từ trên người Ma Kiêu phát ra, hung hăng đem Đoan Mộc Trường Anh chụp bay ra ngoài lần nữa.
Tần Lạc Y hơi nhíu mày, đang muốn ngăn cản Ma Kiêu tiếp tục động thủ với Đoan Mộc Trường Anh, Đoan Mộc Trường Anh bị đánh văng ra mấy chục thước đột nhiên lấy phù chú ra, trong lòng bàn tay toát lên một đoàn hỏa diễm đỏ, phù chú nhanh chóng thiêu thành tro tàn.
Còn muốn tìm giúp đỡ, không biết tự lượng sức mình! Ma Kiêu cười ha ha, Đoan Mộc Trường Anh dám động thủ với hắn, hắn đã muốn động sát ý.
Lại là một trận tiếng vang kinh thiên động địa, kết giới lay động lợi hại hơn, một đạo hư ảnh xuất hiện ở không trung, cư nhiên là Tông Vô Ảnh.
Tần Lạc Y nhếch môi một cái. Trên người Đoan Mộc Trường Anh không có ngọc giản, nguyên lai là dựa vào lá phù chú kia cùng Tông Vô Ảnh liên hệ, lúc trước nàng đã xem qua phù chú, nhưng chỉ vội vàng nhìn thoáng qua mà thôi, nghĩ đến đây cũng chỉ là phù chú bình thường.
Toàn bộ lực công kích của Ma Kiêu dừng trên người Tông Vô Ảnh. Đoan Mộc Trường Anh bị đánh ra hai lần, bị thương rất nặng, vội ăn một viên chữa thương đan, sau đó phóng đến bên cạnh Tần Lạc.
Tiếng vang ầm ầm bên ngoài vẫn không dừng lại, phiến không gian này lung lay sắp đổ, có chút địa phương đã tối sầm xuống. Thần sắc Ma Kiêu biến đổi, không dây dưa cùng Tông Vô Ảnh, một chưởng đem hắn ta đánh ra, trên tay tạo ra vài đạo thủ quyết phức tạp, ý đồ đem không gian ổn định.
Tông Vô Ảnh chỉ cảm thấy mặc y nam tử trước mắt sâu không lường được, thấy hắn ta chủ động thối lui, hắn liền không dám tiếp tục cùng hắn ta giao thủ, nhảy đến bên cạnh Đoan Mộc Trường Anh, muốn xé rách hư không, mang theo Đoan Mộc Trường Anh đi.
Không gian mới bị Ma Kiêu gia cố, làm sao hắn có thể xé rách? Đừng nói Đoan Mộc Trường Anh dùng phù chú triệu đến một đạo hư ảnh, tu vi hắn phát huy không đến tám phần, cho dù bản tôn đến đây, chỉ sợ cũng không ra được.
Hai người kia như thế nào đều ở trong này...Còn có Hiên Viên Kình, vì cái gì hắn ta còn sống. Cho dù chính mình không ngừng gia cố, không gian kết giới vẫn chớp động thập phần lợi hại, tuấn nhan Ma Kiêu trở nên có chút khó coi.
Trong lòng Tần Lạc Y nhảy dựng. Hiên Viên Kình? Cái tên này nàng không xa lạ, thời điểm Âu Dương Linh mới gặp Bạch Y, thốt ra tên này.Chẳng lẽ Bạch Y ở bên ngoài...Còn có hắn nói là hai người, chẳng lẽ Âu Dương Linh cũng ở bên ngoài? Nàng không sốt ruột, muốn nhìn một chút, có phải bên ngoài là Bạch Y hay không, còn có làm sao Bạch Y tìm được nơi này?
Rầm! Một tiếng kịch vang, không gian kết giới bị phá vỡ hoàn toàn, Tông Vô Ảnh mừng rỡ, lúc trước vẫn không thể xé rách hư không, trong nháy mắt kết giới vỡ vụn bị hắn xé rách ra: Công tử, đi mau!
Đoan Mộc Trường Anh muốn đưa tay kéo Tần Lạc Y đi. Tần Lạc Y dễ dàng tránh ra. Nàng đã nhìn đến hai nam tử công kích kết giới, thật sự là Bạch Y cùng Âu Dương Linh, kết giới vừa vỡ, nước chung quanh chảy vào rất nhiều, nàng đoán không sai, kết giới quả nhiên ở đáy hồ, hơn nữa hẳn là đáy Cửu U hồ.
Ha ha, Ma Kiêu, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới, hôm nay nhìn ngươi chạy chỗ nào! Âu Dương Linh liếc mắt nhìn Ma Kiêu một cái, cười ha hả, hướng về phía Ma Kiêu thần sắc âm lãnh vọt lại đây.
Tần Lạc Y giật mình. Chẳng lẽ Âu Dương Linh cùng Ma Kiêu là đối thủ một mất một còn sao?Vậy Bạch Y...Nghĩ đến chính mình cùng Ma Kiêu kết khế ước bản mạng, Tần Lạc Y đột nhiên có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét.
Bạch Y cũng phóng lại đây, nháy mắt nhìn đến Tần Lạc Y, mâu quang nguyên bản sắc bén băng hàn phút chốc mềm mại.
Đoan Mộc Trường Anh nhìn đến Bạch Y, cũng ngẩn ra, lúc trước ở yêu thú triều, hắn không quên Yêu Hoàng nhìn đến hắn ta liền xoay người bỏ chạy. Một đạo bóng dáng màu bạc xâm nhập tầm mắt hắn, trừ bỏ vóc dáng nhỏ chút, cùng Yêu Hoàng lúc trước giống nhau như đúc.
Lúc này không chỉ Đoan Mộc Trường Anh chấn kinh, ngay cả Tông Vô Ảnh cũng há to miệng, bên môi Tần Lạc Y hiện ra chút tươi cười vui sướng, lập tức nghĩ đến chính mình cùng Ma Kiêu kết khế ước, trên mặt tươi cười nhanh chóng suy sụp xuống.
Công tử, chúng ta đi mau! Tông Vô Ảnh thúc giục Đoan Mộc Trường Anh lần nữa. Hai người một yêu, ba bọn họ đều không phải là thiện tra.
Đoan Mộc Trường Anh muốn kéo Tần Lạc Y đi, dưới chân Tần Lạc Y vừa động, rất dễ dàng tránh ra, rời xa hư không bị xé rách. Nếu không phải có Tông Vô Ảnh ở đây, nàng sợ chính mình dựa vào quá gần, gặp Tông Vô Ảnh ám toán, Đoan Mộc Trường Anh mơ tưởng cùng hắn ta qua sông hư không mà đi.
Phong ấn của nàng bị giải. Đồng tử Tông Vô Ảnh co rụt lại, động tác Tần Lạc Y rất nhanh, nơi nào giống bị người che tu vi lại: Thánh tử, chúng ta thừa dịp loạn đi mau. Bắt lấy Đoan Mộc Trường Anh nhảy vào hư không, rất nhanh biến mất không thấy.
Ma Kiêu đối mặt với Âu Dương Linh, không dám khinh thường, mà Hiên Viên Kình hướng về phía Tần Lạc Y mà đi, thần sắc hắn biến đổi, cùng Âu Dương Linh đánh một chưởng, sau đó bay nhanh ra, lao thẳng tới bên người Tần Lạc Y, xé rách hư không, đem Tần Lạc Y ném vào, hư không phía sau Tần Lạc Y nhanh chóng khép lại.
Bạch Y giận dữ. Trong tay xuất hiện môt phen trường kiếm, hướng về phía Ma Kiêu bổ qua, trong mắt đằng đằng sát khí.
Ta đến đối phó hắn, ngươi đi đưa người trở về. Bạch Y hướng về phía Âu Dương Linh nói, cùng Âu Dương Linh ở chung lâu ngày, hắn biết Âu Dương Linh cũng có thể xé rách hư không.
Âu Dương Linh muốn giết Ma Kiêu. Ở trong này gặp được Ma Kiêu, hơn nữa hiện tại bọn họ có hai người, mà Ma Kiêu có một mình, quả thực là cơ hội ngàn năm một thuở a! Hắn do dự nhìn ánh mắt Bạch Y,btrong mắt Bạch Y bốc lửa, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.Âu Dương Linh bị hắn ta trừng đến giật mình, nghĩ đến Hiên Viên hiện tại coi trọng Tần Lạc Y, chỉ phải đánh mất ý niệm liên thủ công kích Ma Kiêu trong đầu. Nặn ra thủ quyết xé rách hư không.
Ma Kiêu hừ lạnh một tiếng, đánh ra một chiêu, buông tha Hiên Viên Kình nhanh chóng hướng hắn công tới, ngăn cản hắn hướng trong hư không mà đi. Ma Kiêu xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn, Âu Dương Linh không thể tiến vào hư không, chỉ phải trở lại ngăn cản, trơ mắt nhìn hư không bị xé rách khép lại.
Sắc mặt Bạch Y lạnh băng, xuống tay ác liệt hơn, Yêu Hoàng cũng thường thường công kích ra một chưởng. Ma Kiêu đối với mỗi lần hắn công kích không nghênh đón chính diện, chỉ quấn quít lấy Âu Dương Linh không buông, hơn mười chiêu sau, Ma Kiêu ở giữa hai người bọn họ liên thủ công kích, rất nhanh rơi xuống thế hạ phong.
Trong mắt Âu Dương Linh khó nén vui sướng, nếu hôm nay có thể ở trong này đem Ma Kiêu tru sát, là kinh hỉ ngoài ý muốn.Ma Kiêu cũng không tiếp tục ham chiến, mạnh mẽ đánh ra một chưởng, xé rách hư không mà đi.
Âu Dương Linh thấp chú một tiếng, không muốn cứ như vậy buông tha hắn ta, còn muốn đuổi theo, bị Bạch Y ngăn lại: Mang ta đi tìm Tần Lạc Y.
Thời gian trì hoãn quá lâu, không tìm thấy. Âu Dương Linh vô cùng buồn bực, lau mặt nói.
Vì cái gì? Bạch Y không tin, mâu quang nguy hiểm theo dõi hắn, cho rằng hắn lấy cớ.
Âu Dương Linh buông tay: Vừa rồi ngọc giản trên người nàng bị Ma Kiêu tiêu hủy. Hiển nhiên Ma Kiêu đã nhận thấy được bọn họ dựa vào sợi linh hồn lực trong ngọc giản mới tìm được nơi này.
Lúc cỗ lực lượng này chậm rãi phóng thích ra, chỉ trong chốc lát nàng liền cảm thấy đã chạm đến bình cảnh ngọc phủ bát giai, sau đó bình cảnh bát giai như tờ giấy mỏng, rất dễ dàng bị đâm thủng.
Tần Lạc Y khiếp sợ. Nhắm mắt lại tĩnh tâm ngưng thần, nhanh chóng vận chuyển Vô Thượng Kinh. Tu vi nàng lấy một loại tốc độ kinh người một đường thăng lên, ngọc phủ cửu giai, ngọc phủ cửu giai đỉnh...Sau khi tiến vào ngọc phủ cửu giai đỉnh, nàng mạnh mẽ mở mắt ra, phân phó Thanh Y khôi lỗi ở bên ngoài thủ hộ, không cho bất luận kẻ nào tới gần, vội vàng chui vào vòng tay không gian.
Nàng vừa mới tiến vào, không gian đột nhiên có một trận nhộn nhạo rất nhỏ, mặc y nam tử vừa rồi đã rời đi xuất hiện lần nữa, hắn không nhìn về phía Thanh Y khôi lỗi, ánh mắt sắc bén dừng trên vòng tay không gian trong suốt, mâu quang thâm trầm, u ám khó hiểu.
Ba! Ném một bóng dáng tử sắc từ trong vòng tay không gian ra, dừng trên Bảo Lam chiến thuyền, vẫn không nhúc nhích nằm trên sàn chiến thuyền, dung nhan tuấn dật, thần sắc thập phần tái nhợt.
Mặc y nam tử híp mắt lại, thần thức dò xét qua, bóng dáng tử sắc còn một hơi, trên người có cỗ nồng hương vị mê dược nồng đậm, lại còn trúng độc, lâm vào hôn mê.
Vòng tay xanh biếc chấn động kịch liệt. Ánh mắt mặc y nam tử lại chuyển hướng lên vòng tay không gian lần nữa, thần sắc dị thường ngưng trọng, nhìn vòng tay nhảy lên không thôi, ống tay áo hắn phất một cái, thân hình thon dài nhảy vào trong chiến thuyền.
Thanh Y khôi lỗi nhận được mệnh lệnh là không được để bất luận kẻ nào tới gần vòng tay, hắn đi vào, liền bị Thanh Y khôi lỗi công kích mãnh liệt, bất quá chỉ một hiệp, Thanh Y khôi lỗi đã bị chế trụ, còn bị gỡ tinh thạch trên ngực xuống.
Mặc y nam tử đem vòng tay chấn động không thôi cầm lên, cẩn thận quan sát một phen, sau một lát, kéo kéo khóe môi cười nhạo nói: Nguyên lai là vòng tay che trời của Ma giới, sách, quả nhiên là thứ tốt a.
Hơi hơi cười nhạt, lại đem tay vòng tay thả xuống, hắn không từ trong chiến thuyền đi ra, ngược lại rất tùy tính ngồi ở một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm vòng tay.Vòng tay chấn động non nửa canh giờ, rốt cục im lặng xuống.
Mặc y nam tử nhìn như không chút để ý trong mắt hiện lên một chút thoải mái, đứng dậy, đem tinh thạch lấy ra, lại để vào ngực Thanb Y khôi lỗi lần nữa, thân hình vừa động, nhanh chóng biến mất không thấy.
Khi Tần Lạc Y từ trong vòng tay đi ra, đã là mười mấy canh giờ sau. Cánh môi đỏ mọng hơi mím, phượng mâu thanh triệt, sáng như sao. Ngắn ngủn mười mấy canh giờ, tu vi của nàng từ ngọc phủ thất giai, một đường thăng lên tới tử phủ nhị giai! Mà tất cả, đều vì mặc y nam tử, nam tử kia cùng nàng ký kết khế ước bắn vào trong cơ nàng đoàn quang hoa kim sắc gây ra!
Rất khó tưởng tượng trong đoàn quang hoa kim sắc, cư nhiên có năng lượng cường đại như vậy, phải biết rằng tu vi đến ngọc phủ, mỗi lần tấn một giai, đều cần lượng linh lực cùng tinh thần lực lớn, càng về sau, linh lực cần càng nhiều, tinh thần lực cũng càng nhiều.
Lúc trước nàng đại khái tính qua, từ ngọc phủ thất giai tu luyện đến ngọc phủ cửu giai đỉnh, cơ hồ sẽ đem tinh thạch trên người nàng tiêu hao không còn, có lẽ còn chưa đủ, còn phải tính thêm linh thực trong trữ vật giới của nàng!
Ánh mắt nàng trong trẻo lạnh lùng nhìn bốn phía. Trống trải không có một vật biên giới, trừ bỏ nàng cùng Bảo Lam chiến thuyền, khế ước giả của nàng, tên mặc y nam tử quỷ dị kia cũng không ở phụ cận. Đoan Mộc Trường Anh bị nàng ném ra khỏi vòng tay không gian té xỉu bên trong chiến thuyền, không hề hay biết.
Thật sự là khế ước linh hồn sao?
Từ trong chiến thuyền phóng ra, Tần Lạc Y nhìn bốn phía chung quanh một vòng, đột nhiên cong môi cười, thấp giọng thì thào.
Lúc trước nàng cũng cảm thấy là khế ước linh hồn, hiện tại hoài nghi.Lực lượng đoàn ánh sáng quá mức cường đại, khiến cho nàng từ ngọc phủ thất giai, một đường thăng lên tới tử phủ nhị giai, vô luận là ở Thánh Long đại lục hay Bồng Lai tiên đảo, cho tới bây giờ nàng đều chưa từng nghe nói qua, ký kết khế ước linh hồn, một bên yếu thế, sẽ nhận được chỗ tốt lớn như thế.
Khế ước giả của nàng hiển nhiên nhận biết Hỗn Nguyên Thiên Châu, mà phản ứng của hắn khi nhìn đến Hỗn Nguyên Thiên Châu, nằm ngoài dự kiến của nàng. Trên phiến đại lục này, trong thời gian mấy trăm năm Hỗn Nguyên Thiên Châu hiện thế, rất nhiều cường giả lánh đời, đều bí mật tìm kiếm hạt châu nghịch thiên này.
Hỗn Nguyên Thiên Châu cũng vô cùng cổ quái. Nàng xuyên tới mấy năm nay, Hỗn Nguyên Thiên Châu luôn nằm trong linh đài huyệt của nàng, chưa từng chủ động rời đi, cho dù là trân bảo tuyệt thế tu luyện Hỗn Độn Chi Nguyên trong thiên địa, nó cũng chỉ nằm trong linh đài huyệt, đem Hỗn Độn Chi Nguyên hấp thu lại, mà lúc này đây cư nhiên quỷ dị tự mình chạy ra, còn chủ động hấp thu hắc vụ trên người khế ước giả của nàng.
Trừ bỏ Hỗn Độn Chi Nguyên, cho tới bây giờ nàng không cảm giác được nó đối với cái gì cảm thấy hứng thú, từ trong cơ thể nàng nhảy ra tốc độ rất nhanh, quả thực có thể xưng là khẩn cấp.
Tần Lạc Y suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ thông suốt nguyên nhân trong đó, dứt khoát ném ra sau đầu, không hề rối rắm, việc cấp bách hiện tại, vẫn là đi ra khỏi nơi này trước rồi nói sau.
Thời điểm nàng bị đưa tới nơi này, Giản Ngọc Diễn đã ngưng tụ linh hoa thành công, lôi kiếp cũng thuận lợi vượt qua, hiện tại khẳng định đã biết nàng mất tích, nàng vẫn không quay về, khẳng định hắn sẽ lo lắng sốt ruột.
Nàng bắt đầu chuyển động chung quanh. Không gian nơi này rất lớn, vòng vo hơn nửa canh giờ, cũng không thể tìm được cửa ra, nàng đoán nơi này giống Băng Vực, hẳn là hình thành một không gian. Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác, trôi qua mấy canh giờ.Mà khế ước giả của nàng vẫn không xuất hiện.
Trong lòng Tần Lạc Y vô cùng buồn bực dùng Bảo Lam chiến thuyền đối với không gian chung quanh cuồng oanh một trận, ngay cả đạn pháo đặc chế nàng cũng dùng mấy viên.
Mặc y nam tử cách Tần Lạc Y không xa, động tĩnh Tần Lạc Y ở bên trong, hắn đều xem trong mắt. Uy lực Bảo Lam chiến thuyền quá lớn, mặc dù không đem kết giới của hắn phá nát, nhưng thanh âm ầm ầm kia, lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến hắn tu luyện.
Nguyên bản không muốn để ý nàng, chỉ là thời điểm nàng dùng Bảo Lam chiến thuyền một lần lại một lần phá kết giới, rốt cục hắn bước một cước vào.
Nhìn đến hắn tiến vào, Tần Lạc Y nhanh chóng dấu đắc ý trong mắt, hừ lạnh nói: Này, rốt cục ngươi cũng đi ra.
Ma Kiêu, ta không tên uy. Mặc y nam tử cong môi cười, ánh mắt tà tứ mang theo một chút khinh miệt: Bằng chiến thuyền kia của ngươi, không thể phá hỏng hết giới ta thiết hạ, im lặng chút, ngươi không cần tiếp tục uổng phí công phu.
Nếu không phá hỏng, ngươi vội vàng chạy đến làm gì? Tần Lạc Y chớp chớp phượng mâu, cười nhạo.
Khuôn mặt Ma Kiêu tuấn dật mang theo tà khí đột nhiên vỡ toác, mặt mày cong cong, con ngươi ngọc lưu ly sắc bén hiện ra ý cười thật sâu, chỉ vào Tần Lạc Y nói: Ánh mắt nào của ngươi nhìn đến ta sốt ruột?
Tiến lên hai bước, đi đến bên người Tần Lạc Y, từ trên cao nhìn xuống nàng: Ngươi có công phu ở trong này lãng phí thời gian bắn nổ kết giới của ta, còn không bằng nắm chặt thời gian tu luyện, mấy ngày nay ta sẽ rời đi nơi này...Chỉ bằng tu vi của ngươi, sau khi ra ngoài, cẩn thận bị người ta xé thành mảnh nhỏ, khó dịp gặp được được một người thú vị như vậy, nếu chết thì quá đáng tiếc, đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta không có việc gì nhắc nhở ngươi trước.
Trong lòng Tần Lạc Y nhảy dựng, híp phượng mâu lại nhìn hắn: Ngươi muốn rời khỏi, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?
Ta đã khế ước với ngươi...Ngươi không đi theo ta, còn muốn đi nơi nào? Ma Kiêu nhíu mi ghé sát vào nàng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ánh mắt nàng: Đừng phá kết giới nữa, nếu còn tiếp tục ta lập tức khiến cho ngươi hồn phi phách tán.
Khiến cho ta hồn phi phách tán? Tần Lạc Y cười khẽ, vươn ngón tay nâng cằm hắn lên: Ngươi dám sao? Khế ước giả bản mạng của ta.
Lưng Ma Kiêu phút chốc cứng đờ.Ánh mắt nguy hiểm nhìn nàng. Tần Lạc Y cười đến sáng lạn, tuyệt không sợ hãi đối diện hắn, phượng mâu sáng như sao. Phản ứng của Ma Kiêu chứng minh nàng đoán chính xác, hắn cùng chính mình kết khế ước quả nhiên là khế ước bản mạng.
Sắc mặt Ma Kiêu thay đổi mấy lần, sau đó hất thật mạnh tay nàng ra, phẩy tay áo bỏ đi, lời nói Tần Lạc Y chọc trúng chỗ đau của hắn, không sai, hắn cùng nàng kết khế ước bản mạng, là hắn cam tâm tình nguyện ký kết, không chỉ cùng nàng kết khế ước bản mạng, còn cống hiến ra tinh huyết quý giá của hắn, làm cho tu vi nàng tăng một mảng lớn.
Tần Lạc Y cũng không muốn đi cùng hắn. Xác định hai người thật sự kết khế ước bản mạng, nàng cũng không sợ hắn dám đem chính mình đối xử như thế nào. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, hoàn toàn không có ý tứ thả nàng đi.
Quay đầu nhìn Đoan Mộc Trường Anh nằm trên đất, nàng có chút đăm chiêu...Còn thời gian vài ngày. Không biết tên Tông Vô Ảnh bên người hắn ta, có thể nghĩ biện pháp đưa bọn họ từ nơi này đi ra ngoài hay khộn.
Trong trữ vật giới của nàng còn một khối ngọc giản, là lúc trước Âu Dương Linh cấp cho nàng, theo nàng hiểu biết đối với ngọc giản, nếu nàng bóp nát ngọc giản, hẳn Âu Dương Linh sẽ có cảm ứng, nhưng Ma Kiêu nói qua, nơi này là kết giới của hắn ta, không biết Âu Dương Linh đến đây, có thể tìm được bên trong kết giới hay không, Âu Dương Linh cường đại, Ma Kiêu này cũng thực không đơn giản.
Âu Dương Linh cấp ngọc giản cho nàng, nguyên bản là phòng bị Thiên Ngộ hòa thượng ngáng chân sau lưng, bất quá Âu Dương Linh cùng Bạch Y hiển nhiên có quen biết, hiện tại nàng bóp nát ngọc giản, cho dù không phải bởi vì Thiên Ngộ hòa thượng, nếu Âu Dương Linh thực sự tìm đến đây, hẳn sẽ không thể không đưa một tay ra cứu mới phải.
Chỉ là trong cơ thể nàng có Hỗn Nguyên Thiên Châu...Âu Dương Linh đang tìm Hỗn Nguyên Thiên Châu, mỗi lần thấy hắn, nàng đều cẩn thận vạn phần, đây cũng là nguyên nhân nàng không muốn tiếp xúc cùng hắn quá nhiều.
Nàng không lo lắng Đoan Mộc Trường Anh. Cho dù mấy ngày hôm trước không tấn giai, Đoan Mộc Trường Anh cũng không phải đối thủ của nàng, nhưng thật ra Tông Vô Ảnh kia, nếu hắn ta thật sự tìm tới nơi này, không biết hắn cùng Đoan Mộc Trường Anh ở chung một chỗ, có thể xuất ra quỷ kế đối phó nàng hay không.
Nhìn chằm chằm Đoan Mộc Trường Anh, một lát sau trong mắt nàng sáng ngời. Lúc trước nàng cho Đoan Mộc Trường Anh dùng độc, đó là loại chất độc rất khó giải, chỉ cần nàng không muốn...Tin tưởng Đoan Mộc Trường Anh suy nghĩ vì mạng nhỏ của chính mình, sẽ không dám làm mấy chuyện xấu đối với nàng.
Lần trước bị Tông Vô Ảnh bắt, nàng cũng không bỏ qua Tông Vô Ảnh kia tuy rằng là tu sĩ tử phủ đỉnh, đối với Đoan Mộc Trường Anh rất cung kính, nghĩ đến Đoan Mộc Trường Anh chỉ là tu sĩ ngọc phủ sơ giai, nhưng dù sao cũng là nhi tử dòng chính Đoan Mộc thế gia, thân phận còn đặt nơi đó, chỉ cần nàng nắm mạng nhỏ của Đoan Mộc Trường Anh, tin tưởng Tông Vô Ảnh sẽ không dám đùa giỡn thủ đoạn gì.
Trong lòng đánh chủ ý, nàng đứng lên, đi đến bên người Đoan Mộc Trường Anh, đem đồ vật chính mình đoạt từ trên người hắn trả lại, tiếp đến giải mê dược trên người hắn, sau đó chạy đến bên Bảo Lam chiến thuyền ngồi xuống, dùng bí pháp sư phụ dạy chính mình, giấu tu vi đi, yên lặng chờ Đoan Mộc Trường Anh tỉnh lại.
Không đợi bao lâu, đầu tiên mí mắt Đoan Mộc Trường Anh giật giật, một lát sau mở mắt ra, nhìn đến Tần Lạc Y ngồi xếp bằng đối diện, Đoan Mộc Trường Anh phản xạ sờ đầu.Tu vi Tần Lạc Y mất hết, nên một gậy kia đánh không nặng, không có máu, cũng không có vết bầm tím? hắn không biết cách thời gian hắn bị Tần Lạc Y đánh, đã sớm trôi qua hơn nửa tháng, không đánh xuất huyết nhưng có vết bầm lớn, bất quá thời gian đủ dài, hiện tại đã tốt hoàn toàn.
Tần Lạc Y từ từ nhắm hai mắt, tựa hồ không phát hiện hắn tỉnh lại, Thanh Y khôi lỗi lẳng lặng đứng ở một bên khác, đối với hắn tỉnh lại làm như không thấy. Thần thức Đoan Mộc Trường Anh vừa động, tu vi trên người vẫn còn, bị nàng dùng ngân châm che huyệt vị lại, đã vô cùng thông suốt, trong lòng buông lỏng, liền quay đầu nhìn bốn phía.
Địa phương thực trống trải, không có cây cối hoa cỏ, cũng không có tiếng chim, côn trùng kêu vang...Trống trải có chút quỷ dị, hắn đứng dậy, đi ra khỏi Bảo Lam chiến thuyền, rất nhanh phát hiện nơi này vô cùng kỳ dị, mặc kệ hắn đi như thế nào, đều ở trong mảnh không gian, không thể đi ra ngoài.
Hơn nửa canh giờ sau, hắn trở về Bảo Lam chiến thuyền,Tần Lạc Y nhắm mắt đả toạ đang mở to mắt, rất không hờn giận nhìn hắn. Đoan Mộc Trường Anh dừng trên tiếu nhan nàng trắng nõn, nghĩ đến vết thương trên lưng nàng, mâu quang tối sầm lại: Y nhi, vết thương trên lưng ngươi...Ta giúp ngươi bôi thuốc lên, làm như vậy sẽ mau lành. Không có linh lực, thuốc mỡ là lựa chọn tốt nhất.
Phượng mâu Tần Lạc Y lạnh lùng nhìn hắn, ngồi không nhúc nhích, đã hơn nửa tháng, vết thương trên lưng nàng đã sớm lành hẳn, chỉ là khiến cho nàng kỳ quái là, Đoan Mộc Trường Anh thật vất vả tỉnh lại, tại sao còn không nghĩ biện pháp liên hệ với Tông Vô Ảnh...Chẳng lẽ nàng đoán sai? Giữa Đoan Mộc Trường Anh cùng Tông Vô Ảnh không có phương pháp liên hệ bí ẩn sao?
Phanh! Một thanh âm thật lớn nặng nề truyền đến, kết giới bắt đầu lay động kịch liệt, Tần Lạc Y bất chấp quản Đoan Mộc Trường Anh, trong lòng rùng mình, mạnh mẽ đứng dậy.
Đoan Mộc Trường Anh không quên tu vi trên người Tần Lạc Y đã bị Tông Vô Ảnh che lại, nhanh chóng kích động tiến đến Bảo Lam chiến thuyền, đứng bên cạnh người nàng, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Kết giới lay động lợi hại hơn, thanh âm đinh tai nhức óc liên tiếp truyền đến, sau một lát, một đạo bóng dáng mặc sắc đột nhiên trống rỗng xuất hiện.
Dưới chân Đoan Mộc Trường Anh vừa động, vội vàng chắn trước người Tần Lạc Y, đem nàng bảo hộ sau người. Tần Lạc Y nhướng mày, nhìn bóng dáng hắn, trong mắt hiện lên một chút dị sắc.
Ma Kiêu nhìn Đoan Mộc Trường Anh, trong mắt hiện lên tia khinh miệt, nhẹ nhàng vung tay lên, Đoan Mộc Trường Anh phịch một tiếng, đã bị hắn đánh bay đi.
Chỉ là không chờ Ma Kiêu tới gần Tần Lạc Y, hắn đã nhanh chóng vọt lại đây, triệu pháp khí Vòng Tròn Kim Sắc ra, nháy mắt kim quang đại thịnh, hướng về phía Ma Kiêu hung hăng công kích lại đây, mâu quang dị thường tàn nhẫn.
Ma Kiêu rất nhanh bị quang mang bao phủ. Bất quá đòn sát thủ dĩ vãng mọi việc đều thuận lợi, nhưng không làm Ma Kiêu mảy may bị thương. Một cỗ lực lượng cường đại từ trên người Ma Kiêu phát ra, hung hăng đem Đoan Mộc Trường Anh chụp bay ra ngoài lần nữa.
Tần Lạc Y hơi nhíu mày, đang muốn ngăn cản Ma Kiêu tiếp tục động thủ với Đoan Mộc Trường Anh, Đoan Mộc Trường Anh bị đánh văng ra mấy chục thước đột nhiên lấy phù chú ra, trong lòng bàn tay toát lên một đoàn hỏa diễm đỏ, phù chú nhanh chóng thiêu thành tro tàn.
Còn muốn tìm giúp đỡ, không biết tự lượng sức mình! Ma Kiêu cười ha ha, Đoan Mộc Trường Anh dám động thủ với hắn, hắn đã muốn động sát ý.
Lại là một trận tiếng vang kinh thiên động địa, kết giới lay động lợi hại hơn, một đạo hư ảnh xuất hiện ở không trung, cư nhiên là Tông Vô Ảnh.
Tần Lạc Y nhếch môi một cái. Trên người Đoan Mộc Trường Anh không có ngọc giản, nguyên lai là dựa vào lá phù chú kia cùng Tông Vô Ảnh liên hệ, lúc trước nàng đã xem qua phù chú, nhưng chỉ vội vàng nhìn thoáng qua mà thôi, nghĩ đến đây cũng chỉ là phù chú bình thường.
Toàn bộ lực công kích của Ma Kiêu dừng trên người Tông Vô Ảnh. Đoan Mộc Trường Anh bị đánh ra hai lần, bị thương rất nặng, vội ăn một viên chữa thương đan, sau đó phóng đến bên cạnh Tần Lạc.
Tiếng vang ầm ầm bên ngoài vẫn không dừng lại, phiến không gian này lung lay sắp đổ, có chút địa phương đã tối sầm xuống. Thần sắc Ma Kiêu biến đổi, không dây dưa cùng Tông Vô Ảnh, một chưởng đem hắn ta đánh ra, trên tay tạo ra vài đạo thủ quyết phức tạp, ý đồ đem không gian ổn định.
Tông Vô Ảnh chỉ cảm thấy mặc y nam tử trước mắt sâu không lường được, thấy hắn ta chủ động thối lui, hắn liền không dám tiếp tục cùng hắn ta giao thủ, nhảy đến bên cạnh Đoan Mộc Trường Anh, muốn xé rách hư không, mang theo Đoan Mộc Trường Anh đi.
Không gian mới bị Ma Kiêu gia cố, làm sao hắn có thể xé rách? Đừng nói Đoan Mộc Trường Anh dùng phù chú triệu đến một đạo hư ảnh, tu vi hắn phát huy không đến tám phần, cho dù bản tôn đến đây, chỉ sợ cũng không ra được.
Hai người kia như thế nào đều ở trong này...Còn có Hiên Viên Kình, vì cái gì hắn ta còn sống. Cho dù chính mình không ngừng gia cố, không gian kết giới vẫn chớp động thập phần lợi hại, tuấn nhan Ma Kiêu trở nên có chút khó coi.
Trong lòng Tần Lạc Y nhảy dựng. Hiên Viên Kình? Cái tên này nàng không xa lạ, thời điểm Âu Dương Linh mới gặp Bạch Y, thốt ra tên này.Chẳng lẽ Bạch Y ở bên ngoài...Còn có hắn nói là hai người, chẳng lẽ Âu Dương Linh cũng ở bên ngoài? Nàng không sốt ruột, muốn nhìn một chút, có phải bên ngoài là Bạch Y hay không, còn có làm sao Bạch Y tìm được nơi này?
Rầm! Một tiếng kịch vang, không gian kết giới bị phá vỡ hoàn toàn, Tông Vô Ảnh mừng rỡ, lúc trước vẫn không thể xé rách hư không, trong nháy mắt kết giới vỡ vụn bị hắn xé rách ra: Công tử, đi mau!
Đoan Mộc Trường Anh muốn đưa tay kéo Tần Lạc Y đi. Tần Lạc Y dễ dàng tránh ra. Nàng đã nhìn đến hai nam tử công kích kết giới, thật sự là Bạch Y cùng Âu Dương Linh, kết giới vừa vỡ, nước chung quanh chảy vào rất nhiều, nàng đoán không sai, kết giới quả nhiên ở đáy hồ, hơn nữa hẳn là đáy Cửu U hồ.
Ha ha, Ma Kiêu, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới, hôm nay nhìn ngươi chạy chỗ nào! Âu Dương Linh liếc mắt nhìn Ma Kiêu một cái, cười ha hả, hướng về phía Ma Kiêu thần sắc âm lãnh vọt lại đây.
Tần Lạc Y giật mình. Chẳng lẽ Âu Dương Linh cùng Ma Kiêu là đối thủ một mất một còn sao?Vậy Bạch Y...Nghĩ đến chính mình cùng Ma Kiêu kết khế ước bản mạng, Tần Lạc Y đột nhiên có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét.
Bạch Y cũng phóng lại đây, nháy mắt nhìn đến Tần Lạc Y, mâu quang nguyên bản sắc bén băng hàn phút chốc mềm mại.
Đoan Mộc Trường Anh nhìn đến Bạch Y, cũng ngẩn ra, lúc trước ở yêu thú triều, hắn không quên Yêu Hoàng nhìn đến hắn ta liền xoay người bỏ chạy. Một đạo bóng dáng màu bạc xâm nhập tầm mắt hắn, trừ bỏ vóc dáng nhỏ chút, cùng Yêu Hoàng lúc trước giống nhau như đúc.
Lúc này không chỉ Đoan Mộc Trường Anh chấn kinh, ngay cả Tông Vô Ảnh cũng há to miệng, bên môi Tần Lạc Y hiện ra chút tươi cười vui sướng, lập tức nghĩ đến chính mình cùng Ma Kiêu kết khế ước, trên mặt tươi cười nhanh chóng suy sụp xuống.
Công tử, chúng ta đi mau! Tông Vô Ảnh thúc giục Đoan Mộc Trường Anh lần nữa. Hai người một yêu, ba bọn họ đều không phải là thiện tra.
Đoan Mộc Trường Anh muốn kéo Tần Lạc Y đi, dưới chân Tần Lạc Y vừa động, rất dễ dàng tránh ra, rời xa hư không bị xé rách. Nếu không phải có Tông Vô Ảnh ở đây, nàng sợ chính mình dựa vào quá gần, gặp Tông Vô Ảnh ám toán, Đoan Mộc Trường Anh mơ tưởng cùng hắn ta qua sông hư không mà đi.
Phong ấn của nàng bị giải. Đồng tử Tông Vô Ảnh co rụt lại, động tác Tần Lạc Y rất nhanh, nơi nào giống bị người che tu vi lại: Thánh tử, chúng ta thừa dịp loạn đi mau. Bắt lấy Đoan Mộc Trường Anh nhảy vào hư không, rất nhanh biến mất không thấy.
Ma Kiêu đối mặt với Âu Dương Linh, không dám khinh thường, mà Hiên Viên Kình hướng về phía Tần Lạc Y mà đi, thần sắc hắn biến đổi, cùng Âu Dương Linh đánh một chưởng, sau đó bay nhanh ra, lao thẳng tới bên người Tần Lạc Y, xé rách hư không, đem Tần Lạc Y ném vào, hư không phía sau Tần Lạc Y nhanh chóng khép lại.
Bạch Y giận dữ. Trong tay xuất hiện môt phen trường kiếm, hướng về phía Ma Kiêu bổ qua, trong mắt đằng đằng sát khí.
Ta đến đối phó hắn, ngươi đi đưa người trở về. Bạch Y hướng về phía Âu Dương Linh nói, cùng Âu Dương Linh ở chung lâu ngày, hắn biết Âu Dương Linh cũng có thể xé rách hư không.
Âu Dương Linh muốn giết Ma Kiêu. Ở trong này gặp được Ma Kiêu, hơn nữa hiện tại bọn họ có hai người, mà Ma Kiêu có một mình, quả thực là cơ hội ngàn năm một thuở a! Hắn do dự nhìn ánh mắt Bạch Y,btrong mắt Bạch Y bốc lửa, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.Âu Dương Linh bị hắn ta trừng đến giật mình, nghĩ đến Hiên Viên hiện tại coi trọng Tần Lạc Y, chỉ phải đánh mất ý niệm liên thủ công kích Ma Kiêu trong đầu. Nặn ra thủ quyết xé rách hư không.
Ma Kiêu hừ lạnh một tiếng, đánh ra một chiêu, buông tha Hiên Viên Kình nhanh chóng hướng hắn công tới, ngăn cản hắn hướng trong hư không mà đi. Ma Kiêu xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn, Âu Dương Linh không thể tiến vào hư không, chỉ phải trở lại ngăn cản, trơ mắt nhìn hư không bị xé rách khép lại.
Sắc mặt Bạch Y lạnh băng, xuống tay ác liệt hơn, Yêu Hoàng cũng thường thường công kích ra một chưởng. Ma Kiêu đối với mỗi lần hắn công kích không nghênh đón chính diện, chỉ quấn quít lấy Âu Dương Linh không buông, hơn mười chiêu sau, Ma Kiêu ở giữa hai người bọn họ liên thủ công kích, rất nhanh rơi xuống thế hạ phong.
Trong mắt Âu Dương Linh khó nén vui sướng, nếu hôm nay có thể ở trong này đem Ma Kiêu tru sát, là kinh hỉ ngoài ý muốn.Ma Kiêu cũng không tiếp tục ham chiến, mạnh mẽ đánh ra một chưởng, xé rách hư không mà đi.
Âu Dương Linh thấp chú một tiếng, không muốn cứ như vậy buông tha hắn ta, còn muốn đuổi theo, bị Bạch Y ngăn lại: Mang ta đi tìm Tần Lạc Y.
Thời gian trì hoãn quá lâu, không tìm thấy. Âu Dương Linh vô cùng buồn bực, lau mặt nói.
Vì cái gì? Bạch Y không tin, mâu quang nguy hiểm theo dõi hắn, cho rằng hắn lấy cớ.
Âu Dương Linh buông tay: Vừa rồi ngọc giản trên người nàng bị Ma Kiêu tiêu hủy. Hiển nhiên Ma Kiêu đã nhận thấy được bọn họ dựa vào sợi linh hồn lực trong ngọc giản mới tìm được nơi này.
/479
|