Cách yêu thú triều lần trước gần mười ngày, mấy ngày qua, số lượng yêu thú trong vòng hai mươi vạn dặm hải lý cực ít, cho dù có cũng bị chúng tu sĩ lập tức liên thủ săn giết.
So với vài ngày trước, chuyện tình trong liên minh tổng bộ ít hơn rất nhiều, đến giữa trưa, Tần Lạc Y không còn chuyện gì, cùng một ít tu sĩ quen biết nói chuyện trong chốc lát, hai sư huynh còn đang bận rộn, nàng liền rời đi trước.
Trở về tiểu viện, ngồi trên ghế trong viện, nhìn đến vị trí Sở Dật Phong từng ngồi, nhịn không được nghĩ tới bộ dáng hắn vừa vội vừa giận thổ huyết ngày đó, trong lòng ẩn ẩn đau đớn, ánh mắt mang theo buồn bã cùng thương cảm.
Sở Dật Phong...Cũng không biết hiện tại hắn thế nào.Hơi xoay người nhìn ra phía xa, ở trên ngọn núi nhỏ đối diện tiểu viện, nơi đó có rừng cây rậm rạp xanh um tươi tốt. Trên người hiện lên thần hồng, trong nháy mắt nàng liền phóng đến trên núi, nàng biết đêm qua Sở Dật Phong đã tới nơi này, còn đứng đây thời gian không ngắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn rời đi.
Ở chỗ Sở Dật Phong đã từng đứng, Tần Lạc Y đứng thẳng thật lâu sau, cho dù đã qua mấy canh giờ, tựa hồ trong không khí còn phiêu đãng một cỗ hơi thở quen thuộc. Tim đập hơi hơi gia tốc, hít sâu hai khẩu khí, sau đó ngự hồng hướng tới địa phương Tứ sư huynh.
Toà nhà của Tứ sư huynh, không phải lần đầu tiên nàng đến, cũng biết Sở Dật Phong ở bên trong Hà Viện. Thậm chí hai sân viện gần Hà viện, đều là người của hắn. Hà viện ở vị trí u tĩnh, kỳ thật đó là tòa sân viện sau hoa viên, phía sau lưng là tường vây màu đỏ sậm, bên ngoài tường vây, có một đường tắt nhỏ, cách ngõ nhỏ, cũng là một toà trạch viện thật lớn.
Hai bên đường tắt, trồng không ít cây Hương Chương, Tần Lạc Y ngự thần hồng, trực tiếp hạ xuống một cây cao nhất trong đó. Gian phòng trong viện được hồ sen bao quanh, ánh mắt nàng theo hoa sen nở rộ phía trên nhìn qua, dừng ở một gian phòng trong đó. Nơi đó có một cỗ hơi thở dao động dị thường quen thuộc, hơi thở thuộc về Sở Dật Phong, nàng biết hắn ở ngay trong gian phòng kia, hơn nữa hiện tại đang ở bên trong.
Mà một khắc nàng nhảy lên cây Hương Chương, thần sắc Sở Dật Phong hờ hững lười biếng dựa trên nhuyễn tháp đột nhiên thân mình cứng đờ, trong con ngươi đen có một chút quang mang cực sáng lưu động.Thân mình hắn hơi giật giật, hướng tới cửa sổ nhìn lại, rất dễ dàng thấy được bóng dáng bạch y trên cây.
Y nhi. Sở Dật Phong nhịn không được lẩm bầm, trên mặt gầy hơn rất nhiều hiện ra một chút kích động, muốn đứng lên, trước mắt đột nhiên lại hiện lên tình hình Đoan Mộc Trường Thanh đêm qua ôm nàng vào phòng...Trong lòng bị kiềm hãm, thân mình đứng lên một nửa lại suy sụp ngồi xuống.
Tần Lạc Y không che dấu hơi thở chính mình, Chung Ly còn chưa tu luyện ra phủ đệ cũng phát hiện nàng đã đến. Trên mặt không khỏi hiện ra một chút thần sắc kỳ dị. Những năm gần đây, mặc kệ là Thánh Long đại lục hay Bồng Lai tiên đảo, cho tới bây giờ đều là Thái tử điện hạ chủ động đi tìm nàng...Đây là lần đầu tiên hắn nhìn đến nữ nhân kia chủ động tìm đến điện hạ.
Mà càng làm cho hắn cảm thấy không ngờ đến là thái độ Thái tử điện hạ, nhìn đến nàng hiện tại ở ngay bên ngoài, cư nhiên Thái tử điện hạ vẫn đứng trong phòng, chẳng quan tâm nàng...Lại tưởng tượng đến điện hạ dị thường hai ngày trước, Cung Ly không khỏi nhíu chặt mi tâm.
Thẳng đến gần nửa canh giờ sau, bóng dáng bạch sắc trên cây biến mất, Sở Dật Phong mới đi đến trước cửa sổ, trong miệng nhịn không được ho khan kịch liệt.
Trong lòng Cung Ly khẩn trương, vội mang dược vào.Vừa lúc nhìn đến trên tay Sở Dật Phong toát ra một ngọn hỏa diễm, đem khăn tay dính máu biến thành tro tàn.
Điện hạ! Cung Ly khẩn trương, hắn không nghĩ tới thương thế điện hạ đã nghiêm trọng đến mức thổ huyết: Thỉnh ngài lập tức bế quan chữa thương.
Sở Dật Phong im lặng, ánh mắt tối đen thâm trầm vẫn nhìn ngoài cửa sổ. Không phải hắn không muốn bế quan, mà hắn biết loại trạng thái chính mình hiện tại đi bế quan sẽ vô cùng nguy hiểm, dễ tẩu hoả nhập ma.
Cùng thời gian ngày hôm sau, Tần Lạc Y lại đi tới trên cây Hương Chương lần nữa, ngây người nửa canh giờ, không nhìn thấy Sở Dật Phong đi ra, lại rời đi lần nữa. Nàng biết Sở Dật Phong ở ngay trong phòng, cũng khẳng định hắn biết chính mình đến đây, bởi vì nàng hoàn toàn không che dấu hơi thở chính mình.
Ngày thứ ba, thời điểm Tần Lạc Y hạ xuống trên cây vẫn không nhìn thấy Sở Dật Phong, khóe môi gợi lên một chút tươi cười tự giễu. Đến tột cùng nàng còn chờ mong cái gì? Tuy rằng buổi tối ngày đó hắn từng đến phụ cận tiểu viện chính mình, nhưng cuối cùng hắn vẫn không hiện thân không phải sao? Chỉ bởi vì như vậy, khiến cho lòng nàng dâng lên một tia hy vọng xa vời.
Nàng đến đây ba ngày, nhưng hắn vẫn không hiện thân, cho dù đến bên cửa sổ cũng không nguyện ý đứng lại một chút, bộ dáng hoàn toàn không muốn cùng nàng đối mặt...Chuyện này thuyết minh cái gì, kỳ thật đã rất rõ ràng không phải sao? Trước khi đi, Tần Lạc Y quay đầu liếc mắt nhìn gian phòng một cái, trong phượng mâu mang theo một tia tuyệt quyết, sau đó dứt khoát xoay người.
Khụ. Sở Dật Phong vẫn cố nén trụ đến khi nàng rời đi, liền kịch liệt ho khan, khóe môi tràn ra máu tươi, hai tay nắm thật chặt, nghĩ đến vừa rồi Tần Lạc Y trước khi đi liếc mắt nhìn lại một cái, đáy mắt hắn thoáng hiện một tia ẩn ẩn bối rối.
Liên tiếp ba ngày, Tần Lạc Y đều đến chỗ Sở Dật Phong, trong lòng Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh biết rõ ràng, bất quá lại không vạch trần.Ngày thứ tư, Tần Lạc Y không đi nữa.Hai người đồng thời âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sở Dật Phong...Hắn ta thật sự từ bỏ sao? Đoan Mộc Trường Thanh nhẹ lẩm bẩm, buổi tối ngày đó Sở Dật Phong tới phụ cận, hắn cũng đã nhận ra, bất quá chỉ một ngày mà thôi, sau này không còn tới nữa.
Hẳn là vậy đi. Mắt Phượng Phi Ly híp lại, tuấn nhan hiện lên một chút tươi cười yêu nghiệt, so với lúc trước, tâm tình của hắn tốt hơn không ít: Ngươi quả thật nói không sai, hắn ta là Thái tử một quốc gia, từ nhỏ sinh trưởng ở Thánh Long đại lục, loại địa phương nam tử vi tôn, căn bản không có khả năng tiếp nhận chúng ta ở bên người Y nhi.
Ở Huyền Thiên đại lục, là nơi cường giả vi tôn, chỉ cần nữ tử có năng lực, đồng dạng có thể thống ngự nam tử, Sở Dật Phong là thiên chi kiêu tử, hắn ở Huyền Thiên đại lục một thời gian, bất quá chiếu theo cách nói của sư đệ,5 năm trước hắn đều ở Thánh Long đại lục, đến Huyền Thiên đại lục thời gian 5 năm mà thôi, quan niệm sớm đã sớm thâm căn cố đế, không có khả năng thay đổi.
Liền giống như hắn cùng Đoan Mộc Trường Thanh, sống hơn một trăm năm, nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày bọn họ sẽ thích cùng một nữ nhân, hơn nữa vì ở cùng một chỗ với nàng, đều nguyện ý thối lui một bước, chỉ vì ở lại bên người nàng.
Chỉ hy vọng như thế. Trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh tối đen hiện lên một chút tinh quang sắc bén.Sở Dật Phong có thể chủ động từ bỏ, giảm đi cho bọn họ rất nhiều chuyện.Trong trong hắn vẫn ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ Y nhi thích chính mình cùng Đại sư huynh, cuối cùng lựa chọn song tu cùng hai người bọn họ, một phần rất lớn là vì Hỗn Nguyên Thiên Châu.
Trước kia cũng liền thôi, mặc kệ nàng vì thích bọn họ cũng tốt, là vì Hỗn Nguyên Thiên Châu cũng thế, chỉ cần ở cùng một chỗ, về sau hắn có thời gian khiến cho nàng chân chính yêu thích chính mình, nhưng Sở Dật Phong xuất hiện liền bất đồng, hắn rõ ràng nhận thấy được cảm tình Y nhi đối với Sở Dật Phong rất sâu.
Nói với Y nhi bọn họ nguyện ý tiếp nhận Sở Dật Phong, đây vốn là một loại đặt cược thật lớn, đánh cuộc Sở Dật Phong không có khả năng tiếp nhận sự thật như vậy. Nếu bọn họ phản đối, lấy cảm tình Y nhi đối với Sở Dật Phong, so sánh giữa hai và một, hắn cùng sư huynh không thể cam đoan cuối cùng Y nhi sẽ lựa chọn bọn họ...Mà kết quả như vậy, bọn họ không thể thừa nhận.
Thẳng đến trời tối, Sở Dật Phong cũng không nhìn đến Tần Lạc Y đến đây, một mình hắn đứng trước cửa sổ mấy canh giờ, sau vài ngày, thời điểm mỗi lần Tần Lạc Y xuất hiện, hắn đều nhịn không được nhìn lên trên cây Hương Chương, chỉ thân cây kia, không còn xuất hiện đạo bóng dáng quen thuộc.
Linh lực trong cơ thể ẩn ẩn có cảm giác bắt đầu không chịu khống chế, lần trước bế quan, mạnh mẽ thi triển Nhất Mạch Hoá Tam Thanh không thành thục nên bị phản phệ chịu thương, cũng chưa tốt lên, trì hoãn mấy ngày nay, thương thế càng thêm nghiêm trọng.Hắn biết chính mình hẳn nên bế quan, nếu không bế quan thân thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Thấy hắn bế quan chữa thương, Cung Ly mừng rỡ. Nam Chinh cùng ba gã tu sĩ tử phủ không quá lạc quan, cảm thấy trong khoảng thời gian này cảm xúc Sở Dật Phong có chút không thích hợp, cũng bởi vì như thế, tuy rằng hắn vẫn lo lắng, nhưng không thập phần khuyên bảo, sợ Sở Dật Phong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ở thời điểm Sở Dật Phong chữa thương, ba người thay phiên canh giữ trong phòng.
Hai ngày trước bình an vô sự.Mọi người thoáng yên tâm, đến buổi chiều ngày thứ ba, Sở Dật Phong đang tu luyện sắc mặt trở nên cực kỳ trắng bệch, đột nhiên mở mắt ra, cuồng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thân mình liền thẳng tắp ngã xuống ngất đi.
Không tốt, thật sự tẩu hỏa nhập ma!
Đỗ Tri Lương canh giữ trong phòng biến sắc, mạnh mẽ đứng dậy xông đến, nhanh chóng tế ra tử phủ trong cơ thể, bảo vệ tâm mạch Sở Dật Phong.
Tại sao có thể như vậy? Cung Ly khiếp sợ trừng lớn mắt, hai tay nắm chặt, giật mình tại chỗ.
Mau, đi kêu Nam Chinh đại nhân bọn họ lên đây. Tay Đỗ Tri Lương không dám rời khỏi người Sở Dật Phong, quay đầu hướng về phía Cung Ly lớn tiếng quát.
Cung Ly lúc này mới tỉnh ngộ lại đây, mạnh mẽ áp chế bối rối trong lòng xông ra ngoài. Rất nhanh, Nam Chinh cùng một tu sĩ tử phủ tên Liễu Nguyên vọt vào, nhìn đến Sở Dật Phong ngã trên ngọc thạch tu luyện, vẻ mặt đại biến.
Đáng chết, tẩu hỏa nhập ma làm cho thương thế trong cơ thể hắn quá nặng!
Linh lực trong cơ thể đã hoàn toàn mất khống chế, nhất định phải bảo vệ tâm mạch, mau, mọi người cùng nhau động thủ.
Bảo vệ tâm mạch cũng không được, toàn bộ tản ngọc phủ ra, không thể vận hành linh lực trong kinh mạch thì sớm hay muộn sẽ làm hắn nổ tan xác mà chết!
Chúng ta cùng nhau vận công, mạnh mẽ đem toàn bộ linh lực áp tiến vào đan điền, vì hắn ngưng tụ phủ đệ, mau!
Linh lực trong cơ thể Sở Dật Phong tán loạn không chịu khống chế, trên mặt cùng làn da trên người đã sớm không phải tái nhợt lúc trước, mà trở nên đỏ bừng như máu, mạch máu biến lớn, tựa hồ muốn bành trướng nổ tung ra.
Cung Ly đứng ở một bên lòng nóng như lửa đốt, nhưng nửa điểm cũng giúp không được, ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt bởi vì lo lắng mà sung huyết không chuyển mắt nhìn Sở Dật Phong bị ba người Nam Chinh đại nhân vây quanh.
Phải sau một lát, ba gã tu sĩ tử phủ liên thủ cứu hộ, làn da Sở Dật Phong màu đỏ dần dần rút đi, khôi phục tái nhợt lúc trước, nhưng thần thức không thanh tỉnh, vẫn đang hôn mê.
Điện hạ...Hắn tốt hơn chưa? Cung Ly mở miệng hỏi, thanh âm khàn khàn mang theo một tia run rẩy dễ phát hiện.
Vì mạnh mẽ đem phủ đệ Sở Dật Phong tản ra ngưng tụ lại, trên đầu ba gã tu sĩ tử phủ đều mồ hôi đầm đìa, giống như trải qua một hồi đại chiến, sắc mặt có chút tái nhợt.
Chỉ là tạm thời không có chuyện. Thần sắc Nam Chinh dị thường ngưng trọng, nhìn Sở Dật Phong hôn mê trên ngọc thạch: Nhất Mạch Hoá Tam Thanh này không thể so với thứ khác, bị thương vì vấn đề khác, chỉ cần ăn chữa thương đan, không cần vận công cũng có thể phục hồi như cũ, nhưng Nhất Mạch Hoá Tam Thanh bất đồng, ở thời điểm chữa trị, tương đương với tu luyện, tâm tình không yên, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma nhất, ta xem tình hình điện hạ mấy ngày nay thực không thích hợp...Sợ hắn tẩu hỏa nhập ma, không nghĩ tới...Ai, thật sự là sợ cái gì đến cái đó, chúng ta chỉ có thể tạm thời đem linh lực trong cơ thể hắn khống chế, giúp hắn ngưng tụ phủ đệ, bất quá chỉ là tạm thời mà thôi, nếu không nghĩ ra biện pháp làm cho hắn tỉnh táo lại, tự mình khống chế linh lực bạo động trong cơ thể một lần nữa, thời gian nhiều nhất là ba ngày, phủ đệ sẽ tản ra, đến lúc đó cho dù chúng ta ra tay...Cũng vô pháp khống chế được!
Trong cơ thể hắn vốn dĩ bởi vì thi triển bí pháp Nhất Mạch Hoá Tam Thanh bị phản phệ, thương thế rất nặng căn bản không khỏi hẳn, hiện tại lại tẩu hỏa nhập ma, trong vòng 3 ngày nếu không thể hoàn toàn khống chế không cho phủ đệ tản ra, đến lúc đó Đại La Kim Tiên đến đây cũng không cứu được hắn.
Vậy phải làm sao mới có thể khống chế hoàn toàn được? Hai tay Cung Ly nắm chặt, áp lực mở miệng.
Cần thập nhị giai niết bàn đan! Đỗ Tri Lương trầm giọng nói, con ngươi ngày xưa tinh thần sáng láng lóe tinh quang, lúc này có vẻ thập phần ám trầm.
Không nghĩ tới lần này đến Bồng Lai tiên đảo cư nhiên xảy ra chuyện như vậy, đối với hắn cùng Tần Thiên...Lão gia chủ ký thác hy vọng rất lớn. Thậm chí loại Dịch Kinh tiên dịch phạt tuỷ có thể thay đổi tư chất tu luyện, mấy vạn năm cũng không nhất định có được đều cho hắn dùng, đối xử với tôn tử Tần Mặc, cũng bất quá như thế.
Thập nhị giai đan dược...Cái khác không được sao? Nghe được lời nói của Đỗ Tri Lương, trong lòng Cung Ly nháy mắt lạnh lẽo, giống như lọt vào hầm băng vạn năm.
Thập nhị giai đan dược a, là loại đan dược cần vô số thiên tài địa bảo mới có thể luyện chế ra. Hắn biết trên người điện hạ hiện tại căn có thập nhị giai đan dược.Ba vị tiền bối không xuất niết bàn đan ra, rõ ràng cũng không có.
Theo hắn biết, trên Bồng Lai tiên đảo căn bản không có luyện đan sư có thể luyện chế thập nhị giai đan dược, phẩm giai đan dược cao nhất, cũng bất quá thập giai mà thôi, ngẫu nhiên có thập nhất-thập nhị giai đan dược, cũng lấy đến từ Huyền Thiên đại lục.Chỉ có thời gian ba ngày, ba ngày biết đi đâu tìm một viên nhập nhị giai niết bàn đan!
Trở về Huyền Thiên đại lục, hiện tại chúng ta lập tức trở về Huyền Thiên đại lục đi. Cung Ly cắn răng nói, trở lại Huyền Thiên đại lục, trở lại Tần gia, nói không chừng điện hạ còn có một đường sinh cơ.
Đương nhiên phải trở về Huyền Thiên lục. Cung Ly biết Bồng Lai tiên đảo không có thập nhị giai đan dược, Nam Chinh bọn họ sống hơn một ngàn năm, càng minh bạch rõ ràng.
Ngồi pháp khí phi hành khẳng định không được, thời gian trì hoãn quá lâu, trở về Tần gia ít nhất cũng mất hơn một tháng, chúng ta mượn một cái bạch ngọc đài. Nam Chinh trầm ngưng nói.
Có bạch ngọc đài, thời gian một ngày chạy về Huyền Thiên đại lục. Có lẽ Tần gia có thể trong thời gian một-hai ngày gom đủ linh lực luyện chế ra thập nhị giai niết bàn đan, nhưng mà...Muốn đưa cho luyện đan sư luyện chế thập nhị giai đan dược, luyện đan cần tốn thời gian, không biết bao lâu mới luyện chế ra.
Trên người Phiêu Miểu Tông-Cát chưởng môn có bạch ngọc đài, chúng ta đi tìm Cát chưởng môn bọn họ thương lượng một phen.Còn có trên người chưởng môn Trích Nguyệt Cung-Yến Tề, Dao Trì tiên cảnh-Đan Hồng cũng có bạch ngọc đài, đáng tiếc hắn không ở Thông Cẩm thành. Bất quá trên người chưởng môn Thái Hạo Môn cũng có...
Chuyện tình nữ nhi Dao Trì tiên cảnh-Đan Hồng bị nhi tử của chưởng môn Động Thiên Phúc-Hạ Tử Thần hại chết đã sớm truyền khắp Thông Cẩm thành, bọn họ đương nhiên cũng biết.
Hiện tại đúng thời điểm yêu thú triều bộc phát, chỉ sợ bạch ngọc đài không dễ mượn. Nam Chinh trầm ngưng nói, thời điểm mấu chốt yêu thú triều bộc phát, bạch ngọc đài chính là đồ vật cứu mạng.
Chỉ cần hắn cho mượn, mặc kệ trả giá dạng đại giới gì cũng được. Cung Ly nắm chặt tay, hắn cũng biết ngồi pháp khí phi hành trở về Huyền Thiên đại lục, căn bản không thiết thực, điện hạ không có nhiều thời gian trì hoãn như vậy.
Nếu ngày thường cũng liền thôi, hiện tại lúc này...Chỉ sợ chúng ta để cho bọn họ cứ việc ra điều kiện, bọn họ cũng không nguyện ý cho mượn. Hiện tại là thời điểm quan trọng, tuy rằng quy mô yêu thú triều lớn đã mười ngày không xuất hiện, bất quá mỗi lần yêu thú triều tập kích, đều phát sinh thập phần bất ngờ, hơn nữa có khả năng không ở Thông Cẩm thành, mà ở phiến hải lý Động Thiên Phúc, yêu thú triều thực sự bộc phát, vài toà bạch ngọc đài có thể đem mười mấy tên cường giả cường đại nhất nhanh chóng truyền tống qua.
Mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải thử xem. Đỗ Tri Lương nhìn Sở Dật Phong vô tri vô giác, thở dài thật mạnh một hơi.
Ba vị tu sĩ tử phủ rất nhanh rời đi, đi tìm Cát chưởng môn, chưởng môn Trích Nguyệt Cung còn có chưởng môn Thái Hạo Môn-Ninh Thanh Ngọc thương lượng việc mượn bạch ngọc đài.
Cung Ly một tấc cũng không rời canh giữ bên người Sở Dật Phong, thần sắc vô cùng lo lắng phẫn nộ. Hắn biết điện hạ như vậy, khẳng định cùng Tần Lạc Y thoát không được quan hệ, trong lòng âm thầm thề, nếu điện hạ có chuyện gì không hay xảy ra, hắn nhất định phải để Tần Lạc Y chôn cùng.
Dung Vân Hạc nghe nói Sở Dật Phong xảy ra chuyện, vội vàng từ sân viện chạy lại đây, nhìn thần sắc Sở Dật Phong tái nhợt, không nhúc nhích nằm đó, trên mặt mang theo vô cùng lo lắng không dấu được. Hỏi rõ ràng xảy ra chuyện gì, hắn buồn bã nói: Nếu thứ khác cũng liền thôi, thập nhị giai đan dược, đi nơi nào tìm kiếm cho Sở Dật Phong.
Quý Huyền cũng lại đây. Dù sao Sở Dật Phong mang theo người cứu tính mạng Dung Vân Hạc, hơn nữa trong khoảng thời gian này mọi người ở cùng một chỗ, thập phần thân thiết, thấy hắn ta như vậy, vô cùng đáng tiếc.
Bạch ngọc đài...Chỉ có trên người sư phụ mới có, thậm chí trên người sư tổ cũng không có, loại bạch ngọc đài qua sông hư không dùng tài liệu đặc thù luyện chế quá mức khó có được, Phiêu Miểu Tông chỉ có một toà như vậy, là nhiều thế hệ chưởng môn truyền xuống dưới, mỗi một thế hệ đều nắm giữ trong tay chưởng môn.
Thời điểm bình minh, bọn họ đi liên minh tổng bộ, cùng hai sư huynh nói đến việc Sở Dật Phong tẩu hỏa nhập ma, sắc mặt Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh đại biến.
Hắn tẩu hỏa nhập ma...Ngươi cảm thấy việc này là thật hay giả? Đợi đến lúc không người, sắc mặt Đoan Mộc Trường Thanh bình tĩnh đối diện sắc mặt Phượng Phi Ly khó coi.
Hai người đều biết trên người Sở Dật Phong có thương tích, là thời điểm đại chiến yêu thú triều lần trước, mạnh mẽ thi triển Nhất Mạch Hoá Tam Thanh nên bị thương.
Hẳn là sự thật . Phượng Phi Ly nói, đối với Nhất Mạch Hoá Tam Thanh, Phượng Phi Ly hiểu biết nhiều hơn so với Đoan Mộc Trường Thanh hiểu, mà chuyện này tự nhiên có qun hệ với Tần Mặc.
Hai người trầm mặc không nói gì thật lâu.Tu sĩ bên người Sở Dật Phong vội vã tìm bạch ngọc đài, muốn dẫn hắn ta trở về Huyền Thiên đại lục, bởi vì bọn họ không biết Tần Lạc Y có thể luyện chế ra thập nhị giai đan dược, còn là thập nhị giai cực phẩm đan dược.Mà nếu Y nhi biết Sở Dật Phong xảy ra chuyện, khẳng định sẽ đi cứu hắn ta.
Muốn đi nói cho nàng một tiếng hay không? Phượng Phi Ly híp mắt hoa đào lại, nhìn phương hướng Tần Lạc Y, nhẹ giọng thì thào.Hôm nay Tần Lạc Y không theo bọn họ cùng đến liên minh tổng bộ.
So với vài ngày trước, chuyện tình trong liên minh tổng bộ ít hơn rất nhiều, đến giữa trưa, Tần Lạc Y không còn chuyện gì, cùng một ít tu sĩ quen biết nói chuyện trong chốc lát, hai sư huynh còn đang bận rộn, nàng liền rời đi trước.
Trở về tiểu viện, ngồi trên ghế trong viện, nhìn đến vị trí Sở Dật Phong từng ngồi, nhịn không được nghĩ tới bộ dáng hắn vừa vội vừa giận thổ huyết ngày đó, trong lòng ẩn ẩn đau đớn, ánh mắt mang theo buồn bã cùng thương cảm.
Sở Dật Phong...Cũng không biết hiện tại hắn thế nào.Hơi xoay người nhìn ra phía xa, ở trên ngọn núi nhỏ đối diện tiểu viện, nơi đó có rừng cây rậm rạp xanh um tươi tốt. Trên người hiện lên thần hồng, trong nháy mắt nàng liền phóng đến trên núi, nàng biết đêm qua Sở Dật Phong đã tới nơi này, còn đứng đây thời gian không ngắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn rời đi.
Ở chỗ Sở Dật Phong đã từng đứng, Tần Lạc Y đứng thẳng thật lâu sau, cho dù đã qua mấy canh giờ, tựa hồ trong không khí còn phiêu đãng một cỗ hơi thở quen thuộc. Tim đập hơi hơi gia tốc, hít sâu hai khẩu khí, sau đó ngự hồng hướng tới địa phương Tứ sư huynh.
Toà nhà của Tứ sư huynh, không phải lần đầu tiên nàng đến, cũng biết Sở Dật Phong ở bên trong Hà Viện. Thậm chí hai sân viện gần Hà viện, đều là người của hắn. Hà viện ở vị trí u tĩnh, kỳ thật đó là tòa sân viện sau hoa viên, phía sau lưng là tường vây màu đỏ sậm, bên ngoài tường vây, có một đường tắt nhỏ, cách ngõ nhỏ, cũng là một toà trạch viện thật lớn.
Hai bên đường tắt, trồng không ít cây Hương Chương, Tần Lạc Y ngự thần hồng, trực tiếp hạ xuống một cây cao nhất trong đó. Gian phòng trong viện được hồ sen bao quanh, ánh mắt nàng theo hoa sen nở rộ phía trên nhìn qua, dừng ở một gian phòng trong đó. Nơi đó có một cỗ hơi thở dao động dị thường quen thuộc, hơi thở thuộc về Sở Dật Phong, nàng biết hắn ở ngay trong gian phòng kia, hơn nữa hiện tại đang ở bên trong.
Mà một khắc nàng nhảy lên cây Hương Chương, thần sắc Sở Dật Phong hờ hững lười biếng dựa trên nhuyễn tháp đột nhiên thân mình cứng đờ, trong con ngươi đen có một chút quang mang cực sáng lưu động.Thân mình hắn hơi giật giật, hướng tới cửa sổ nhìn lại, rất dễ dàng thấy được bóng dáng bạch y trên cây.
Y nhi. Sở Dật Phong nhịn không được lẩm bầm, trên mặt gầy hơn rất nhiều hiện ra một chút kích động, muốn đứng lên, trước mắt đột nhiên lại hiện lên tình hình Đoan Mộc Trường Thanh đêm qua ôm nàng vào phòng...Trong lòng bị kiềm hãm, thân mình đứng lên một nửa lại suy sụp ngồi xuống.
Tần Lạc Y không che dấu hơi thở chính mình, Chung Ly còn chưa tu luyện ra phủ đệ cũng phát hiện nàng đã đến. Trên mặt không khỏi hiện ra một chút thần sắc kỳ dị. Những năm gần đây, mặc kệ là Thánh Long đại lục hay Bồng Lai tiên đảo, cho tới bây giờ đều là Thái tử điện hạ chủ động đi tìm nàng...Đây là lần đầu tiên hắn nhìn đến nữ nhân kia chủ động tìm đến điện hạ.
Mà càng làm cho hắn cảm thấy không ngờ đến là thái độ Thái tử điện hạ, nhìn đến nàng hiện tại ở ngay bên ngoài, cư nhiên Thái tử điện hạ vẫn đứng trong phòng, chẳng quan tâm nàng...Lại tưởng tượng đến điện hạ dị thường hai ngày trước, Cung Ly không khỏi nhíu chặt mi tâm.
Thẳng đến gần nửa canh giờ sau, bóng dáng bạch sắc trên cây biến mất, Sở Dật Phong mới đi đến trước cửa sổ, trong miệng nhịn không được ho khan kịch liệt.
Trong lòng Cung Ly khẩn trương, vội mang dược vào.Vừa lúc nhìn đến trên tay Sở Dật Phong toát ra một ngọn hỏa diễm, đem khăn tay dính máu biến thành tro tàn.
Điện hạ! Cung Ly khẩn trương, hắn không nghĩ tới thương thế điện hạ đã nghiêm trọng đến mức thổ huyết: Thỉnh ngài lập tức bế quan chữa thương.
Sở Dật Phong im lặng, ánh mắt tối đen thâm trầm vẫn nhìn ngoài cửa sổ. Không phải hắn không muốn bế quan, mà hắn biết loại trạng thái chính mình hiện tại đi bế quan sẽ vô cùng nguy hiểm, dễ tẩu hoả nhập ma.
Cùng thời gian ngày hôm sau, Tần Lạc Y lại đi tới trên cây Hương Chương lần nữa, ngây người nửa canh giờ, không nhìn thấy Sở Dật Phong đi ra, lại rời đi lần nữa. Nàng biết Sở Dật Phong ở ngay trong phòng, cũng khẳng định hắn biết chính mình đến đây, bởi vì nàng hoàn toàn không che dấu hơi thở chính mình.
Ngày thứ ba, thời điểm Tần Lạc Y hạ xuống trên cây vẫn không nhìn thấy Sở Dật Phong, khóe môi gợi lên một chút tươi cười tự giễu. Đến tột cùng nàng còn chờ mong cái gì? Tuy rằng buổi tối ngày đó hắn từng đến phụ cận tiểu viện chính mình, nhưng cuối cùng hắn vẫn không hiện thân không phải sao? Chỉ bởi vì như vậy, khiến cho lòng nàng dâng lên một tia hy vọng xa vời.
Nàng đến đây ba ngày, nhưng hắn vẫn không hiện thân, cho dù đến bên cửa sổ cũng không nguyện ý đứng lại một chút, bộ dáng hoàn toàn không muốn cùng nàng đối mặt...Chuyện này thuyết minh cái gì, kỳ thật đã rất rõ ràng không phải sao? Trước khi đi, Tần Lạc Y quay đầu liếc mắt nhìn gian phòng một cái, trong phượng mâu mang theo một tia tuyệt quyết, sau đó dứt khoát xoay người.
Khụ. Sở Dật Phong vẫn cố nén trụ đến khi nàng rời đi, liền kịch liệt ho khan, khóe môi tràn ra máu tươi, hai tay nắm thật chặt, nghĩ đến vừa rồi Tần Lạc Y trước khi đi liếc mắt nhìn lại một cái, đáy mắt hắn thoáng hiện một tia ẩn ẩn bối rối.
Liên tiếp ba ngày, Tần Lạc Y đều đến chỗ Sở Dật Phong, trong lòng Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh biết rõ ràng, bất quá lại không vạch trần.Ngày thứ tư, Tần Lạc Y không đi nữa.Hai người đồng thời âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sở Dật Phong...Hắn ta thật sự từ bỏ sao? Đoan Mộc Trường Thanh nhẹ lẩm bẩm, buổi tối ngày đó Sở Dật Phong tới phụ cận, hắn cũng đã nhận ra, bất quá chỉ một ngày mà thôi, sau này không còn tới nữa.
Hẳn là vậy đi. Mắt Phượng Phi Ly híp lại, tuấn nhan hiện lên một chút tươi cười yêu nghiệt, so với lúc trước, tâm tình của hắn tốt hơn không ít: Ngươi quả thật nói không sai, hắn ta là Thái tử một quốc gia, từ nhỏ sinh trưởng ở Thánh Long đại lục, loại địa phương nam tử vi tôn, căn bản không có khả năng tiếp nhận chúng ta ở bên người Y nhi.
Ở Huyền Thiên đại lục, là nơi cường giả vi tôn, chỉ cần nữ tử có năng lực, đồng dạng có thể thống ngự nam tử, Sở Dật Phong là thiên chi kiêu tử, hắn ở Huyền Thiên đại lục một thời gian, bất quá chiếu theo cách nói của sư đệ,5 năm trước hắn đều ở Thánh Long đại lục, đến Huyền Thiên đại lục thời gian 5 năm mà thôi, quan niệm sớm đã sớm thâm căn cố đế, không có khả năng thay đổi.
Liền giống như hắn cùng Đoan Mộc Trường Thanh, sống hơn một trăm năm, nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày bọn họ sẽ thích cùng một nữ nhân, hơn nữa vì ở cùng một chỗ với nàng, đều nguyện ý thối lui một bước, chỉ vì ở lại bên người nàng.
Chỉ hy vọng như thế. Trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh tối đen hiện lên một chút tinh quang sắc bén.Sở Dật Phong có thể chủ động từ bỏ, giảm đi cho bọn họ rất nhiều chuyện.Trong trong hắn vẫn ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ Y nhi thích chính mình cùng Đại sư huynh, cuối cùng lựa chọn song tu cùng hai người bọn họ, một phần rất lớn là vì Hỗn Nguyên Thiên Châu.
Trước kia cũng liền thôi, mặc kệ nàng vì thích bọn họ cũng tốt, là vì Hỗn Nguyên Thiên Châu cũng thế, chỉ cần ở cùng một chỗ, về sau hắn có thời gian khiến cho nàng chân chính yêu thích chính mình, nhưng Sở Dật Phong xuất hiện liền bất đồng, hắn rõ ràng nhận thấy được cảm tình Y nhi đối với Sở Dật Phong rất sâu.
Nói với Y nhi bọn họ nguyện ý tiếp nhận Sở Dật Phong, đây vốn là một loại đặt cược thật lớn, đánh cuộc Sở Dật Phong không có khả năng tiếp nhận sự thật như vậy. Nếu bọn họ phản đối, lấy cảm tình Y nhi đối với Sở Dật Phong, so sánh giữa hai và một, hắn cùng sư huynh không thể cam đoan cuối cùng Y nhi sẽ lựa chọn bọn họ...Mà kết quả như vậy, bọn họ không thể thừa nhận.
Thẳng đến trời tối, Sở Dật Phong cũng không nhìn đến Tần Lạc Y đến đây, một mình hắn đứng trước cửa sổ mấy canh giờ, sau vài ngày, thời điểm mỗi lần Tần Lạc Y xuất hiện, hắn đều nhịn không được nhìn lên trên cây Hương Chương, chỉ thân cây kia, không còn xuất hiện đạo bóng dáng quen thuộc.
Linh lực trong cơ thể ẩn ẩn có cảm giác bắt đầu không chịu khống chế, lần trước bế quan, mạnh mẽ thi triển Nhất Mạch Hoá Tam Thanh không thành thục nên bị phản phệ chịu thương, cũng chưa tốt lên, trì hoãn mấy ngày nay, thương thế càng thêm nghiêm trọng.Hắn biết chính mình hẳn nên bế quan, nếu không bế quan thân thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Thấy hắn bế quan chữa thương, Cung Ly mừng rỡ. Nam Chinh cùng ba gã tu sĩ tử phủ không quá lạc quan, cảm thấy trong khoảng thời gian này cảm xúc Sở Dật Phong có chút không thích hợp, cũng bởi vì như thế, tuy rằng hắn vẫn lo lắng, nhưng không thập phần khuyên bảo, sợ Sở Dật Phong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ở thời điểm Sở Dật Phong chữa thương, ba người thay phiên canh giữ trong phòng.
Hai ngày trước bình an vô sự.Mọi người thoáng yên tâm, đến buổi chiều ngày thứ ba, Sở Dật Phong đang tu luyện sắc mặt trở nên cực kỳ trắng bệch, đột nhiên mở mắt ra, cuồng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thân mình liền thẳng tắp ngã xuống ngất đi.
Không tốt, thật sự tẩu hỏa nhập ma!
Đỗ Tri Lương canh giữ trong phòng biến sắc, mạnh mẽ đứng dậy xông đến, nhanh chóng tế ra tử phủ trong cơ thể, bảo vệ tâm mạch Sở Dật Phong.
Tại sao có thể như vậy? Cung Ly khiếp sợ trừng lớn mắt, hai tay nắm chặt, giật mình tại chỗ.
Mau, đi kêu Nam Chinh đại nhân bọn họ lên đây. Tay Đỗ Tri Lương không dám rời khỏi người Sở Dật Phong, quay đầu hướng về phía Cung Ly lớn tiếng quát.
Cung Ly lúc này mới tỉnh ngộ lại đây, mạnh mẽ áp chế bối rối trong lòng xông ra ngoài. Rất nhanh, Nam Chinh cùng một tu sĩ tử phủ tên Liễu Nguyên vọt vào, nhìn đến Sở Dật Phong ngã trên ngọc thạch tu luyện, vẻ mặt đại biến.
Đáng chết, tẩu hỏa nhập ma làm cho thương thế trong cơ thể hắn quá nặng!
Linh lực trong cơ thể đã hoàn toàn mất khống chế, nhất định phải bảo vệ tâm mạch, mau, mọi người cùng nhau động thủ.
Bảo vệ tâm mạch cũng không được, toàn bộ tản ngọc phủ ra, không thể vận hành linh lực trong kinh mạch thì sớm hay muộn sẽ làm hắn nổ tan xác mà chết!
Chúng ta cùng nhau vận công, mạnh mẽ đem toàn bộ linh lực áp tiến vào đan điền, vì hắn ngưng tụ phủ đệ, mau!
Linh lực trong cơ thể Sở Dật Phong tán loạn không chịu khống chế, trên mặt cùng làn da trên người đã sớm không phải tái nhợt lúc trước, mà trở nên đỏ bừng như máu, mạch máu biến lớn, tựa hồ muốn bành trướng nổ tung ra.
Cung Ly đứng ở một bên lòng nóng như lửa đốt, nhưng nửa điểm cũng giúp không được, ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt bởi vì lo lắng mà sung huyết không chuyển mắt nhìn Sở Dật Phong bị ba người Nam Chinh đại nhân vây quanh.
Phải sau một lát, ba gã tu sĩ tử phủ liên thủ cứu hộ, làn da Sở Dật Phong màu đỏ dần dần rút đi, khôi phục tái nhợt lúc trước, nhưng thần thức không thanh tỉnh, vẫn đang hôn mê.
Điện hạ...Hắn tốt hơn chưa? Cung Ly mở miệng hỏi, thanh âm khàn khàn mang theo một tia run rẩy dễ phát hiện.
Vì mạnh mẽ đem phủ đệ Sở Dật Phong tản ra ngưng tụ lại, trên đầu ba gã tu sĩ tử phủ đều mồ hôi đầm đìa, giống như trải qua một hồi đại chiến, sắc mặt có chút tái nhợt.
Chỉ là tạm thời không có chuyện. Thần sắc Nam Chinh dị thường ngưng trọng, nhìn Sở Dật Phong hôn mê trên ngọc thạch: Nhất Mạch Hoá Tam Thanh này không thể so với thứ khác, bị thương vì vấn đề khác, chỉ cần ăn chữa thương đan, không cần vận công cũng có thể phục hồi như cũ, nhưng Nhất Mạch Hoá Tam Thanh bất đồng, ở thời điểm chữa trị, tương đương với tu luyện, tâm tình không yên, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma nhất, ta xem tình hình điện hạ mấy ngày nay thực không thích hợp...Sợ hắn tẩu hỏa nhập ma, không nghĩ tới...Ai, thật sự là sợ cái gì đến cái đó, chúng ta chỉ có thể tạm thời đem linh lực trong cơ thể hắn khống chế, giúp hắn ngưng tụ phủ đệ, bất quá chỉ là tạm thời mà thôi, nếu không nghĩ ra biện pháp làm cho hắn tỉnh táo lại, tự mình khống chế linh lực bạo động trong cơ thể một lần nữa, thời gian nhiều nhất là ba ngày, phủ đệ sẽ tản ra, đến lúc đó cho dù chúng ta ra tay...Cũng vô pháp khống chế được!
Trong cơ thể hắn vốn dĩ bởi vì thi triển bí pháp Nhất Mạch Hoá Tam Thanh bị phản phệ, thương thế rất nặng căn bản không khỏi hẳn, hiện tại lại tẩu hỏa nhập ma, trong vòng 3 ngày nếu không thể hoàn toàn khống chế không cho phủ đệ tản ra, đến lúc đó Đại La Kim Tiên đến đây cũng không cứu được hắn.
Vậy phải làm sao mới có thể khống chế hoàn toàn được? Hai tay Cung Ly nắm chặt, áp lực mở miệng.
Cần thập nhị giai niết bàn đan! Đỗ Tri Lương trầm giọng nói, con ngươi ngày xưa tinh thần sáng láng lóe tinh quang, lúc này có vẻ thập phần ám trầm.
Không nghĩ tới lần này đến Bồng Lai tiên đảo cư nhiên xảy ra chuyện như vậy, đối với hắn cùng Tần Thiên...Lão gia chủ ký thác hy vọng rất lớn. Thậm chí loại Dịch Kinh tiên dịch phạt tuỷ có thể thay đổi tư chất tu luyện, mấy vạn năm cũng không nhất định có được đều cho hắn dùng, đối xử với tôn tử Tần Mặc, cũng bất quá như thế.
Thập nhị giai đan dược...Cái khác không được sao? Nghe được lời nói của Đỗ Tri Lương, trong lòng Cung Ly nháy mắt lạnh lẽo, giống như lọt vào hầm băng vạn năm.
Thập nhị giai đan dược a, là loại đan dược cần vô số thiên tài địa bảo mới có thể luyện chế ra. Hắn biết trên người điện hạ hiện tại căn có thập nhị giai đan dược.Ba vị tiền bối không xuất niết bàn đan ra, rõ ràng cũng không có.
Theo hắn biết, trên Bồng Lai tiên đảo căn bản không có luyện đan sư có thể luyện chế thập nhị giai đan dược, phẩm giai đan dược cao nhất, cũng bất quá thập giai mà thôi, ngẫu nhiên có thập nhất-thập nhị giai đan dược, cũng lấy đến từ Huyền Thiên đại lục.Chỉ có thời gian ba ngày, ba ngày biết đi đâu tìm một viên nhập nhị giai niết bàn đan!
Trở về Huyền Thiên đại lục, hiện tại chúng ta lập tức trở về Huyền Thiên đại lục đi. Cung Ly cắn răng nói, trở lại Huyền Thiên đại lục, trở lại Tần gia, nói không chừng điện hạ còn có một đường sinh cơ.
Đương nhiên phải trở về Huyền Thiên lục. Cung Ly biết Bồng Lai tiên đảo không có thập nhị giai đan dược, Nam Chinh bọn họ sống hơn một ngàn năm, càng minh bạch rõ ràng.
Ngồi pháp khí phi hành khẳng định không được, thời gian trì hoãn quá lâu, trở về Tần gia ít nhất cũng mất hơn một tháng, chúng ta mượn một cái bạch ngọc đài. Nam Chinh trầm ngưng nói.
Có bạch ngọc đài, thời gian một ngày chạy về Huyền Thiên đại lục. Có lẽ Tần gia có thể trong thời gian một-hai ngày gom đủ linh lực luyện chế ra thập nhị giai niết bàn đan, nhưng mà...Muốn đưa cho luyện đan sư luyện chế thập nhị giai đan dược, luyện đan cần tốn thời gian, không biết bao lâu mới luyện chế ra.
Trên người Phiêu Miểu Tông-Cát chưởng môn có bạch ngọc đài, chúng ta đi tìm Cát chưởng môn bọn họ thương lượng một phen.Còn có trên người chưởng môn Trích Nguyệt Cung-Yến Tề, Dao Trì tiên cảnh-Đan Hồng cũng có bạch ngọc đài, đáng tiếc hắn không ở Thông Cẩm thành. Bất quá trên người chưởng môn Thái Hạo Môn cũng có...
Chuyện tình nữ nhi Dao Trì tiên cảnh-Đan Hồng bị nhi tử của chưởng môn Động Thiên Phúc-Hạ Tử Thần hại chết đã sớm truyền khắp Thông Cẩm thành, bọn họ đương nhiên cũng biết.
Hiện tại đúng thời điểm yêu thú triều bộc phát, chỉ sợ bạch ngọc đài không dễ mượn. Nam Chinh trầm ngưng nói, thời điểm mấu chốt yêu thú triều bộc phát, bạch ngọc đài chính là đồ vật cứu mạng.
Chỉ cần hắn cho mượn, mặc kệ trả giá dạng đại giới gì cũng được. Cung Ly nắm chặt tay, hắn cũng biết ngồi pháp khí phi hành trở về Huyền Thiên đại lục, căn bản không thiết thực, điện hạ không có nhiều thời gian trì hoãn như vậy.
Nếu ngày thường cũng liền thôi, hiện tại lúc này...Chỉ sợ chúng ta để cho bọn họ cứ việc ra điều kiện, bọn họ cũng không nguyện ý cho mượn. Hiện tại là thời điểm quan trọng, tuy rằng quy mô yêu thú triều lớn đã mười ngày không xuất hiện, bất quá mỗi lần yêu thú triều tập kích, đều phát sinh thập phần bất ngờ, hơn nữa có khả năng không ở Thông Cẩm thành, mà ở phiến hải lý Động Thiên Phúc, yêu thú triều thực sự bộc phát, vài toà bạch ngọc đài có thể đem mười mấy tên cường giả cường đại nhất nhanh chóng truyền tống qua.
Mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải thử xem. Đỗ Tri Lương nhìn Sở Dật Phong vô tri vô giác, thở dài thật mạnh một hơi.
Ba vị tu sĩ tử phủ rất nhanh rời đi, đi tìm Cát chưởng môn, chưởng môn Trích Nguyệt Cung còn có chưởng môn Thái Hạo Môn-Ninh Thanh Ngọc thương lượng việc mượn bạch ngọc đài.
Cung Ly một tấc cũng không rời canh giữ bên người Sở Dật Phong, thần sắc vô cùng lo lắng phẫn nộ. Hắn biết điện hạ như vậy, khẳng định cùng Tần Lạc Y thoát không được quan hệ, trong lòng âm thầm thề, nếu điện hạ có chuyện gì không hay xảy ra, hắn nhất định phải để Tần Lạc Y chôn cùng.
Dung Vân Hạc nghe nói Sở Dật Phong xảy ra chuyện, vội vàng từ sân viện chạy lại đây, nhìn thần sắc Sở Dật Phong tái nhợt, không nhúc nhích nằm đó, trên mặt mang theo vô cùng lo lắng không dấu được. Hỏi rõ ràng xảy ra chuyện gì, hắn buồn bã nói: Nếu thứ khác cũng liền thôi, thập nhị giai đan dược, đi nơi nào tìm kiếm cho Sở Dật Phong.
Quý Huyền cũng lại đây. Dù sao Sở Dật Phong mang theo người cứu tính mạng Dung Vân Hạc, hơn nữa trong khoảng thời gian này mọi người ở cùng một chỗ, thập phần thân thiết, thấy hắn ta như vậy, vô cùng đáng tiếc.
Bạch ngọc đài...Chỉ có trên người sư phụ mới có, thậm chí trên người sư tổ cũng không có, loại bạch ngọc đài qua sông hư không dùng tài liệu đặc thù luyện chế quá mức khó có được, Phiêu Miểu Tông chỉ có một toà như vậy, là nhiều thế hệ chưởng môn truyền xuống dưới, mỗi một thế hệ đều nắm giữ trong tay chưởng môn.
Thời điểm bình minh, bọn họ đi liên minh tổng bộ, cùng hai sư huynh nói đến việc Sở Dật Phong tẩu hỏa nhập ma, sắc mặt Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh đại biến.
Hắn tẩu hỏa nhập ma...Ngươi cảm thấy việc này là thật hay giả? Đợi đến lúc không người, sắc mặt Đoan Mộc Trường Thanh bình tĩnh đối diện sắc mặt Phượng Phi Ly khó coi.
Hai người đều biết trên người Sở Dật Phong có thương tích, là thời điểm đại chiến yêu thú triều lần trước, mạnh mẽ thi triển Nhất Mạch Hoá Tam Thanh nên bị thương.
Hẳn là sự thật . Phượng Phi Ly nói, đối với Nhất Mạch Hoá Tam Thanh, Phượng Phi Ly hiểu biết nhiều hơn so với Đoan Mộc Trường Thanh hiểu, mà chuyện này tự nhiên có qun hệ với Tần Mặc.
Hai người trầm mặc không nói gì thật lâu.Tu sĩ bên người Sở Dật Phong vội vã tìm bạch ngọc đài, muốn dẫn hắn ta trở về Huyền Thiên đại lục, bởi vì bọn họ không biết Tần Lạc Y có thể luyện chế ra thập nhị giai đan dược, còn là thập nhị giai cực phẩm đan dược.Mà nếu Y nhi biết Sở Dật Phong xảy ra chuyện, khẳng định sẽ đi cứu hắn ta.
Muốn đi nói cho nàng một tiếng hay không? Phượng Phi Ly híp mắt hoa đào lại, nhìn phương hướng Tần Lạc Y, nhẹ giọng thì thào.Hôm nay Tần Lạc Y không theo bọn họ cùng đến liên minh tổng bộ.
/479
|