Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, Vô Thượng Kinh là đệ nhất công pháp của Phiêu Miểu Tông-Bồng Lai tiên đảo, công pháp tu luyện kia, xác suất tu luyện ra ngọc phủ, tử phủ so với công pháp bình thường lớn hơn nhiều.
So với tốc độ Vô Thượng Kinh hấp thu tinh thần lực còn nhanh hơn hai-ba lần...Chẳng lẽ hắn nói công pháp Phượng gia bọn họ? Bất quá nếu Phượng gia thực sự có công pháp lợi hại như vậy, hắn còn chạy đến Bồng Lai tiên đảo bái nhập môn hạ sư phụ làm gì?
Do chính mình vừa rồi cự tuyệt khiến cho Đại sư huynh tâm sinh bất mãn, nên hắn mới dùng công pháp tu luyện làm mồi dụ, lừa nàng đi theo hắn đến Huyền Thiên đại lục?
Thế nào? Nhìn tiếu nhan Tần Lạc Y thay đổi mấy lần, trong con ngươi Phượng Phi Ly lóng lánh nhiều điểm ánh sáng nhạt, khẽ cười nói, lại lần nữa tới gần nàng.
Tần Lạc Y vẫn như cũ lắc đầu: Đa tạ Đại sư huynh, ta vẫn nên tu luyện Vô Thượng Kinh tốt lắm, sư phụ nói qua, làm việc phải có thủy có chung, không thể tam tâm nhị ý, tu luyện càng phải kiên trì bền bỉ, ba ngày hai bữa lại đổi công pháp tu luyện, đối với về sau không tốt.
Công pháp gì có tốc độ tu luyện nhanh gấp hai-ba lần, đừng nói không có, cho dù thật sự, cũng không nhất định có thể làm cho nàng động tâm, có Hỗn Nguyên Thiên Châu kia, cho dù nó không phóng thích tinh thần lực, tốc độ nàng tu luyện hấp thu tinh thần lực, cũng so với người bình thường nhanh hơn mấy lần.
Hiện tại buồn bực duy nhất là, Hỗn Nguyên Thiên Châu là một đồ vật biến thái như vậy, rõ ràng biết bên trong có vô tận tinh thần lực, chỉ có thể giương mắt nhìn, không thể luyện hoá.
Phượng Phi Ly thấy nàng cư nhiên không động tâm, mâu quang không khỏi tối sầm lại, khẽ cười nói: Y nhi không cần lo lắng, kỳ thật đấy chỉ là một công pháp phụ trợ thôi, tu luyện cùng Vô Thượng Kinh cũng không xung đột, ngược lại có thể bổ sung cho nhau.
Tần Lạc Y nghe vậy, thân mình đột nhiên cứng đờ, ma xui quỷ khiến đột nhiên nghĩ đến bản công pháp song tu Đoan Mộc Trường Thanh cho nàng xem...Đại sư huynh, hắn sẽ không nói là cái kia đi? Trừ bỏ công pháp song tu, nàng không biết còn có công pháp phụ trợ gì, cùng công pháp bản thân tu luyện vừa không xung đột, lại thể bổ sung cho nhau.
Rất nhanh liếc mắt nhìn Phượng Phi Ly đứng trước mặt nàng một cái...Gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt, mắt hoa đào đen nhánh thâm thuý, phiếm ánh sáng mê muội người, lại mang theo chút mạc danh mị hoặc cùng nóng rực, bên môi tươi cười nhộn nhạo điên đảo chúng sinh, cùng ngày thường thật không có khác nhau gì quá lớn.
Âm thầm hít dài một hơi, tim đập có chút mất tần suất rất nhanh bình tĩnh trở lại.Xem ra chính mình suy nghĩ nhiều, Phượng Phi Ly là tu sĩ ngọc phủ, tu vi so với nàng cao hơn không biết bao nhiêu lần, chẳng qua bởi vì chính mình là sư muội hắn, hắn xuất phát từ tình đồng môn nên hơi chút quan tâm mà thôi, chính mình cư nhiên hiểu lầm hắn muốn cùng chính mình song tu, thật sự là có điểm tự mình đa tình.
Bất quá nàng vẫn không chuẩn bị nhận ý tốt của hắn, nếu tiếp nhận chẳng phải chứng minh, chính mình sẽ cùng hắn đi Huyền Thiên đại lục? Những năm gần đây, Đại sư huynh đều rất ít ở Phiêu Miểu Tông, rất nhiều thời gian đều ở Huyền Thiên đại lục.
Đang muốn mở miệng cự tuyệt thêm lần nữa, mắt hoa đào của Phượng Phi Ly đột nhiên tối sầm lại, tao nhã xoay người sang chỗ khác, lơ đãng nâng tay, một cỗ linh lực cường đại đến cực điểm liền hướng cây đại thụ đối diện tật bắn mà đi.
Oanh! Một tiếng nổ lớn, cây đại thụ cao gần mười thước đánh đổ, ầm ầm ngã xuống đất, một đạo thân ảnh mạnh mẽ màu đen từ trên cây nhẹ nhàng hạ xuống.
Vô Ngân? Thấy rõ ràng người từ trên cây rơi xuống cư nhiên là Tống Vô Ngân bên người Đoan Mộc Trường Thanh, mắt Phượng Phi Ly nhíu lại đến mức người khác không phát hiện được: Ngươi chạy đến trên cây làm gì? Thiếu chủ nhà các ngươi đâu?
Cũng may hắn đối với tu vi chính mình có tin tưởng, bằng không vừa rồi hắn xuất thủ sẽ không phải là linh lực, mà trực tiếp dùng ngọc phủ công kích.
Phượng công tử, Tần cô nương. Vô Ngân đứng trước măt hai người, hướng tới Phượng Phi Ly thi lễ trước, sau đó ánh mắt có chút phức tạp dừng trên người Tần Lạc Y: Thiếu chủ còn một sự tình phải xử lý, để cho ta đi theo bên người Tần cô nương, bảo hộ Tần cô nương.
Tần Lạc Y nhấp mân bạc môi, sắc mặt Tống Vô Ngân, đã khôi phục bình thường, tuy rằng thân thể gầy yếu không ít, tinh thần lại hoàn hảo, nghĩ đến trên thương thế trên người đã tốt lên không sai biệt lắm.
Ánh mắt Phượng Phi Ly thâm thúy đảo qua người Tống Vô Ngân, lại dừng trên người Tần Lạc Y, có chút đăm chiêu.
Tống Vô Ngân là tâm phúc của Nhị sư đệ, tu vi cao không nói, lại đối với hắn cực kỳ trung tâm, rất nhiều cơ mật hay chuyện quan trọng, trước kia hắn đều giao cho Tống Vô Ngân đi làm, không nghĩ tới hắn hiện tại cư nhiên đem Tống Vô Ngân phái đến bên người Y nhi, bảo hộ Y nhi, nguyên nhân trong đó, thật sự ý vị sâu xa.
Câu môi cười nhẹ: Trong nhà Nhị sư đệ gần đây xem ra có chút sự tình, ngươi vẫn nên trở lại bên người hắn đi thôi, nói cho hắn bên người tiểu sư muội có ta ở đây, để cho hắn không cần quan tâm, hảo hảo làm tốt chuyện của chính mình là được, ngươi ở bên người hắn cũng nhiều thêm một phần trợ lực. Từ rất sớm hắn(PPL) đã muốn ra tay giúp hắn(ĐMTT), bất quá Đoan Mộc Trường Thanh nói đây là chuyện nhà hắn(ĐMTT), hắn(ĐMTT) muốn đích thân giải quyết, nên uyển chuyển cự tuyệt chính mình trợ giúp.
Công tử để cho ta bảo hộ Tần cô nương! Mâu quang Tống Vô Ngân loé lên, mặt không chút thay đổi nhìn Tần Lạc Y đứng ở một bên vẫn chưa lên tiếng, ngữ điệu lạnh nhạt không chút phập phồng.
Ý cười trên mặt Phượng Phi Ly yêu nghiệt chưa biến, trong mắt hoa đào có ánh lửa thiêu đốt, trong lòng đột nhiên có vài phần dự cảm không tốt, chẳng lẽ thật sự như hắn suy nghĩ, Nhị sư đệ đối với Y nhi cũng có hảo cảm?
Trở lại Như Ý lâu, Tần Lạc Y né qua Phượng Phi Ly cùng Tần Mặc, nghiêm mặt hỏi Tống Vô Ngân: Ngươi đi theo ta làm gì? Trở lại bên người chủ tử ngươi đi!
Tống Vô Ngân nhìn nàng một lát, sau đó hướng nàng thi lễ thật sâu: Lần trước, đa tạ Tần cô nương ân cứu mạng!
Thập nhị giai chữa thương đan, cho dù ở Huyền Thiên đại lục, cũng cực kỳ hiếm thấy, mỗi một viên đều vô giá, hắn đi theo bên người thiếu chủ rất nhiều năm, cũng chỉ may mắn gặp qua một lần mà thôi, đó là trân bảo hi thế có thể thay da đổi thịt.
Cho tới bây giờ, hắn cũng không nghĩ thông suốt, trên người Tần Lạc Y như thế nào sẽ có thập nhị giai chữa thương đan, thậm chí còn không chút nào keo kiệt lấy ra nữa cứu tính mạng hắn!
Không cần cảm tạ ta, ngươi bởi vì ta mà chịu thương, ta đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn ngươi chết, ngươi đi đi, về sau không cần tiếp tục đi theo ta, ta không cần bảo hộ. Tần Lạc Y không để ý lắm phất phất tay.
Lần trước Tư Mã Ngọc nhìn đến ngươi cùng thiếu chủ ở chung một chỗ, chỉ sợ sẽ đánh chủ ý lên ngươi. Tống Vô Ngân trầm mặc một lát, lại nói.Tần Lạc Y thiếu chút nữa bị thương, lần này thiếu chủ nhẫn tâm, muốn đem những người đó nhổ tận gốc, chỉ sợ sẽ có người sẽ tức giận, đến lúc đó chó cùng rứt giậu.
Ta đã biết. Tần Lạc Y nhấp mím môi, không để ý, người đánh chủ ý lên nàng quá nhiều, cuối cùng hươu chết về tay ai, ai là người cười cuối cùng, còn không nhất định đâu: Ngươi đi đi, trở lại bên người Nhị sư huynh đi thôi, hắn so với ta càng cần ngươi, về sau ngươi không cần tiếp tục đi theo ta. Bỏ lại những lời này sau, nàng liền xoay người rời đi.
Tống Vô Ngân đứng im tại chỗ một lúc lâu, than nhẹ một tiếng, dưới chân vừa động, như làn khói nhẹ phóng ra ngoài khách điếm.
Phương Phi Ly một thân hồng y đứng ở xa xa, hai tay tao nhã đặt sau người, nhìn phương hướng Tống Vô Ngân biến mất, tinh quang trong mắt hoa đào chớp động, đối với người ẩn thân ở không trung nhẹ giọng nói: Đi thăm dò một chút, ta không ở nơi này hơn một năm, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Vâng! Nhánh cây nơi xa run rẩy, một đạo bóng đen nhẹ nhàng chợt lóe, lập tức biến mất tại phương xa.
Buổi tối, Phượng Phi Ly cầm một quyển bí cập, tao nhã hướng phòng Tần Lạc Y.Gõ mở cửa, cũng không chờ Tần Lạc Y mời hắn vào nhà, hắn chủ động tiêu sái đi vào, khóe miệng hiện lên một chút ý cười, trong mắt hoa đào xinh đẹp mang theo tà tứ mị hoặc.
Tần Lạc Y đương nhiên không nhìn lầm đồ vật hắn cầm trên tay, đầu đầy hắc tuyến, đóng cửa lại sau, nàng đi qua, xả ra một chút tươi cười miễn cưỡng nói: Đại sư huynh, đã trễ thế này, ngươi có việc gì sao?
Đương nhiên. Phượng Phi Ly mỉm cười, ngồi thẳng trên nhuyễn tháp ở một bên: Ban ngày ta không phải cùng ngươi nói sao, có một môn công pháp, có thể khiến cho tốc độ ngươi tu luyện nhanh hơn gấp mấy lần, vừa lúc hiện tại vô sự, sư huynh mang lại đây cho ngươi. Vẫy tay ý bảo nàng lại đây ngồi xuống, sau đó đưa tay đem bản bí cập màu vàng nhạt thoạt nhìn thập phần tinh xảo đưa tới tay nàng.Tần Lạc Y hồ nghi tiếp nhận.
Ngươi xem xem, có chỗ nào không hiểu, cứ hỏi trực tiếp ta. Ánh mắt Phượng Phi Ly sáng quắc, cười đến tao nhã mà lười biếng.
Tần Lạc Y nhìn hắn, lại nhìn bí cập trên tay.Trên bìa bí cập một chữ đều không có, nhìn từ bên ngoài, cũng không thể nhìn đây bí cập gì.Đứng lên đi đến giữa phòng, dựa vào ánh nến, mở trang thứ nhất ra.
Đây là... Mới nhìn vào, Tần Lạc Y biến sắc, mạnh mẽ đem sách khép lại, trừng mắt nhìn Phượng Phi Ly không biết khi nào đã đứng phía sau nàng, cách nàng quá gần, hé ra tiếu nhan nháy mắt lạnh như băng: Đại sư huynh, ngươi có ý tứ gì?
Mâu quang Phượng Phi Ly chợt lóe, cười khẽ ra tiếng: Y nhi, ý tứ sư huynh, nàng còn chưa minh bạch sao?
*(Thay xưng hô giữa PPL-TLY nha!)*
Không rõ. Mặt Tần Lạc Y vẫn không chút thay đổi, không biết vì cái gì, đáy lòng mất mát.Nguyên bản nghĩ đến, Đại sư huynh chỉ mang bộ dáng yêu nghiệt mà thôi, không nghĩ tới hắn cũng là loại nam tử hoàn khố phong lưu, đối với nàng tốt, nguyên lai cũng có mục đích.
Phượng Phi Ly nhìn khuôn mặt nàng lạnh như băng, khẽ thở dài một hơi, cách nàng càng gần, hai tay giữ bả vai của nàng, mắt hoa đào mắt rực rỡ, mỉm cười nhìn nàng nói: Y nhi, cùng Đại sư huynh đi Huyền Thiên đại lục, làm bạn lữ song tu của đại sư huynh, về sau...Đại sư huynh làm chỗ dựa cho nàng cả đời.
Tần Lạc Y giật mình.Đại sư huynh...Hắn đang mời chính mình cùng hắn song tu? Nguyên bản còn nghĩ rằng hắn lấy bí cập song tu này, là ý định đến đùa giỡn nàng.
Lông mi nồng đậm run rẩy, chớp mắt nhìn, nhìn vào ánh mắt hắn, trong mắt không còn mị hoặc, thay thế bằng nghiêm túc hiếm thấy, bên trong còn có từng đợt nhu tình nhè nhẹ.
Đại sư huynh... Tần Lạc Y nhấp mím môi, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, ở trong lòng châm chước cự tuyệt hắn như thế nào, mới không làm cho hắn cảm thấy khó chấp nhận: Ta......
Không thể phủ nhận, một nam tử yêu nghiệt như thế, còn là tu sĩ ngọc phủ, lời nói thận trọng cùng nàng song tu như thế, thỏa mãn tâm hư vinh của nàng, nhưng việc đó và việc đáp ứng cùng với hắn song tu là hai việc khác nhau.
Xem tiếu nhan Tần Lạc Y minh diễm lạnh như băng dịu đi không ít, mâu quang liễm diễm, toàn thân không tự giác tản ra một cỗ phong tình quyến rũ mê người, Phượng Phi Ly cười khẽ: Y nhi, hai năm nàng không ở bên người sư huynh, sư huynh thật sự rất nhớ nàng.
Tần Lạc Y muốn nói lại thôi: Đại sư huynh, kỳ thật ta...
Ha ha, ta biết, nàng cũng nhớ ta phải không? Ta chỉ biết trong lòng Y nhi cũng có ta, sẽ không không nhớ ta. Còn không chờ nàng nói ra lời cự tuyệt, Phượng Phi Ly liền nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong lòng, sau đó ở trên trán nàng ấn xuống một nụ hôn, có vẻ thân mật cũng không ái muội, làm cho nàng có một loại cảm giác được người dùng tâm che chở yêu thương.
Tần Lạc Y ngắn ngủi mê say, Hỗn Nguyên Thiên Châu trong linh đài huyệt bắt đầu hơi hơi nóng lên, một cỗ cảm giác khác thường từ đáy lòng bốc lên, làm cho nàng rất nhanh tỉnh táo lại, biết hạt châu kia đang muốn bắt đầu tác quái.Dùng sức đẩy, muốn đem hắn đẩy ra.
Xẹt! Một tiếng vang thanh thúy, không đem Phượng Phi Ly đẩy ra, không biết sao lại thế này, lại đem y phục trước người hắn xé rách xuống một mảng lớn, lộ ra làn da như ngọc ở bên trong, da thịt sáng bóng oánh nhuận, ngay cả cơ bụng rắn chắc trên người hắn cũng ẩn ẩn thấy được.
Tần Lạc Y vẫn bị Phượng Phi Ly thân mật ôm vào trước ngực hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhìn mảnh vải màu đỏ thập phần đẹp đẽ quý giá trên tay, lại nhìn Đại sư huynh y phục trước mặt không chỉnh, càng hiển lộ yêu nghiệt hoặc người, khoé miệng nhịn không được hung hăng co rút.Phượng Phi Ly cũng ngẩn ra, mắt hoa đào nóng rực dị thường nhìn nàng.
Đại sư huynh, ta...Ta không phải cố ý! Bị ánh mắt hắn khác thường nhìn chằm chằm, khuôn mặt Tần Lạc Y đột nhiên đỏ bừng.
Yêu nghiệt a!
Bộ dạng yêu nghiệt không nói, cư nhiên bên trong y phục, ngay cả áo trong đều không mặc, bằng không cho dù nàng không cẩn thận xé rách áo ngoài của hắn, cũng không đến mức làm cho hắn cảnh xuân hiện rõ a....Bây giờ biến thành như vậy, nói đến nói đi, cũng không thể hoàn toàn trách nàng mới phải a.
Y nhi, nguyên bản sư huynh muốn chờ trở lại Phiêu Miểu Tông, cùng sư phụ sau nói qua, chúng ta lại...Nếu sư muội khẩn cấp muốn hiện tại cùng sư huynh song tu như thế, khiến cho tu vi sớm một ngày cường đại, sư huynh tự nhiên phụng bồi. Phượng Phi Ly nhìn dung nhan nàng tuyệt mỹ, bởi vì nhiễm lên một tầng hồng lệ có vẻ càng thêm quyến rũ mê người, không khỏi gợi khóe môi lên cười khẽ, thanh âm khàn khàn hoặc nhân.
Tần Lạc Y trợn mắt há hốc mồm.Nàng khẩn cấp muốn cùng hắn song tu? Chỉ bởi vì nàng không cẩn thân kéo rách áo ngoài trên người hắn, hắn liền cho rằng nàng cấp tốc không kịp đợi muốn cùng hắn song tu? Đừng nói giỡn được không.
Nếu bình thường, gặp được tình huống xấu hổ như vậy, có lẽ nàng còn có thể thoải mái cùng hắn trêu chọc vài câu, bất quá hiện tại có Hỗn Nguyên Thiên Châu quỷ dị vô cùng ở trong cơ thể tác quái, nàng không dám khinh thường, chỉ cảm thấy lúc này nên cách xa Phượng Phi Ly mới an toàn nhất.
Đại sư huynh, ngươi buông trước...Ngô...Buông ra... Nàng nói còn chưa nói xong, một tay Phượng Phi Ly vẫn đang ôm thắt lưng nàng, tay kia lại giữ sau đầu nàng, đối với môi nàng, dùng sức hôn xuống.
Trong lòng Tần Lạc Y kinh hoàng, muốn né tránh hắn hôn, nhưng mặc kệ nàng trốn tránh như thế nào, đều không có biện pháp né tránh, bởi vì một bàn tay Phượng Phi Ly đặt sau đầu nàng, đem đầu nàng cố định.
Từ khi hôn môi, Hỗn Nguyên Thiên Châu trong linh đài huyệt nàng càng nóng, thân mình bắt đầu nhũn ra, dục hoả mạnh mẽ không ngừng thiêu đốt thân thể nàng, làm cho phương mâu nàng trở nên mê man, trên mặt ửng hồng cũng càng ngày càng rõ ràng, hô hấp lại dồn dập lên.
Nàng muốn tránh Phượng Phi Ly ôm, dùng cánh tay có chút nhũn ra đẩy hắn, một phen giãy dụa dây dưa, hai người cùng nhau té ngã trên giường, Phượng Phi Ly đè trên người nàng, không ngừng hôn nàng, những cái hôn nóng rực tràn ngập ấn ký, mà y phục trên người nguyên bản đã sớm bị rách lại bởi vì một phen dây vừa rồi mà bị cởi bỏ hơn phân nửa.
So với tốc độ Vô Thượng Kinh hấp thu tinh thần lực còn nhanh hơn hai-ba lần...Chẳng lẽ hắn nói công pháp Phượng gia bọn họ? Bất quá nếu Phượng gia thực sự có công pháp lợi hại như vậy, hắn còn chạy đến Bồng Lai tiên đảo bái nhập môn hạ sư phụ làm gì?
Do chính mình vừa rồi cự tuyệt khiến cho Đại sư huynh tâm sinh bất mãn, nên hắn mới dùng công pháp tu luyện làm mồi dụ, lừa nàng đi theo hắn đến Huyền Thiên đại lục?
Thế nào? Nhìn tiếu nhan Tần Lạc Y thay đổi mấy lần, trong con ngươi Phượng Phi Ly lóng lánh nhiều điểm ánh sáng nhạt, khẽ cười nói, lại lần nữa tới gần nàng.
Tần Lạc Y vẫn như cũ lắc đầu: Đa tạ Đại sư huynh, ta vẫn nên tu luyện Vô Thượng Kinh tốt lắm, sư phụ nói qua, làm việc phải có thủy có chung, không thể tam tâm nhị ý, tu luyện càng phải kiên trì bền bỉ, ba ngày hai bữa lại đổi công pháp tu luyện, đối với về sau không tốt.
Công pháp gì có tốc độ tu luyện nhanh gấp hai-ba lần, đừng nói không có, cho dù thật sự, cũng không nhất định có thể làm cho nàng động tâm, có Hỗn Nguyên Thiên Châu kia, cho dù nó không phóng thích tinh thần lực, tốc độ nàng tu luyện hấp thu tinh thần lực, cũng so với người bình thường nhanh hơn mấy lần.
Hiện tại buồn bực duy nhất là, Hỗn Nguyên Thiên Châu là một đồ vật biến thái như vậy, rõ ràng biết bên trong có vô tận tinh thần lực, chỉ có thể giương mắt nhìn, không thể luyện hoá.
Phượng Phi Ly thấy nàng cư nhiên không động tâm, mâu quang không khỏi tối sầm lại, khẽ cười nói: Y nhi không cần lo lắng, kỳ thật đấy chỉ là một công pháp phụ trợ thôi, tu luyện cùng Vô Thượng Kinh cũng không xung đột, ngược lại có thể bổ sung cho nhau.
Tần Lạc Y nghe vậy, thân mình đột nhiên cứng đờ, ma xui quỷ khiến đột nhiên nghĩ đến bản công pháp song tu Đoan Mộc Trường Thanh cho nàng xem...Đại sư huynh, hắn sẽ không nói là cái kia đi? Trừ bỏ công pháp song tu, nàng không biết còn có công pháp phụ trợ gì, cùng công pháp bản thân tu luyện vừa không xung đột, lại thể bổ sung cho nhau.
Rất nhanh liếc mắt nhìn Phượng Phi Ly đứng trước mặt nàng một cái...Gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt, mắt hoa đào đen nhánh thâm thuý, phiếm ánh sáng mê muội người, lại mang theo chút mạc danh mị hoặc cùng nóng rực, bên môi tươi cười nhộn nhạo điên đảo chúng sinh, cùng ngày thường thật không có khác nhau gì quá lớn.
Âm thầm hít dài một hơi, tim đập có chút mất tần suất rất nhanh bình tĩnh trở lại.Xem ra chính mình suy nghĩ nhiều, Phượng Phi Ly là tu sĩ ngọc phủ, tu vi so với nàng cao hơn không biết bao nhiêu lần, chẳng qua bởi vì chính mình là sư muội hắn, hắn xuất phát từ tình đồng môn nên hơi chút quan tâm mà thôi, chính mình cư nhiên hiểu lầm hắn muốn cùng chính mình song tu, thật sự là có điểm tự mình đa tình.
Bất quá nàng vẫn không chuẩn bị nhận ý tốt của hắn, nếu tiếp nhận chẳng phải chứng minh, chính mình sẽ cùng hắn đi Huyền Thiên đại lục? Những năm gần đây, Đại sư huynh đều rất ít ở Phiêu Miểu Tông, rất nhiều thời gian đều ở Huyền Thiên đại lục.
Đang muốn mở miệng cự tuyệt thêm lần nữa, mắt hoa đào của Phượng Phi Ly đột nhiên tối sầm lại, tao nhã xoay người sang chỗ khác, lơ đãng nâng tay, một cỗ linh lực cường đại đến cực điểm liền hướng cây đại thụ đối diện tật bắn mà đi.
Oanh! Một tiếng nổ lớn, cây đại thụ cao gần mười thước đánh đổ, ầm ầm ngã xuống đất, một đạo thân ảnh mạnh mẽ màu đen từ trên cây nhẹ nhàng hạ xuống.
Vô Ngân? Thấy rõ ràng người từ trên cây rơi xuống cư nhiên là Tống Vô Ngân bên người Đoan Mộc Trường Thanh, mắt Phượng Phi Ly nhíu lại đến mức người khác không phát hiện được: Ngươi chạy đến trên cây làm gì? Thiếu chủ nhà các ngươi đâu?
Cũng may hắn đối với tu vi chính mình có tin tưởng, bằng không vừa rồi hắn xuất thủ sẽ không phải là linh lực, mà trực tiếp dùng ngọc phủ công kích.
Phượng công tử, Tần cô nương. Vô Ngân đứng trước măt hai người, hướng tới Phượng Phi Ly thi lễ trước, sau đó ánh mắt có chút phức tạp dừng trên người Tần Lạc Y: Thiếu chủ còn một sự tình phải xử lý, để cho ta đi theo bên người Tần cô nương, bảo hộ Tần cô nương.
Tần Lạc Y nhấp mân bạc môi, sắc mặt Tống Vô Ngân, đã khôi phục bình thường, tuy rằng thân thể gầy yếu không ít, tinh thần lại hoàn hảo, nghĩ đến trên thương thế trên người đã tốt lên không sai biệt lắm.
Ánh mắt Phượng Phi Ly thâm thúy đảo qua người Tống Vô Ngân, lại dừng trên người Tần Lạc Y, có chút đăm chiêu.
Tống Vô Ngân là tâm phúc của Nhị sư đệ, tu vi cao không nói, lại đối với hắn cực kỳ trung tâm, rất nhiều cơ mật hay chuyện quan trọng, trước kia hắn đều giao cho Tống Vô Ngân đi làm, không nghĩ tới hắn hiện tại cư nhiên đem Tống Vô Ngân phái đến bên người Y nhi, bảo hộ Y nhi, nguyên nhân trong đó, thật sự ý vị sâu xa.
Câu môi cười nhẹ: Trong nhà Nhị sư đệ gần đây xem ra có chút sự tình, ngươi vẫn nên trở lại bên người hắn đi thôi, nói cho hắn bên người tiểu sư muội có ta ở đây, để cho hắn không cần quan tâm, hảo hảo làm tốt chuyện của chính mình là được, ngươi ở bên người hắn cũng nhiều thêm một phần trợ lực. Từ rất sớm hắn(PPL) đã muốn ra tay giúp hắn(ĐMTT), bất quá Đoan Mộc Trường Thanh nói đây là chuyện nhà hắn(ĐMTT), hắn(ĐMTT) muốn đích thân giải quyết, nên uyển chuyển cự tuyệt chính mình trợ giúp.
Công tử để cho ta bảo hộ Tần cô nương! Mâu quang Tống Vô Ngân loé lên, mặt không chút thay đổi nhìn Tần Lạc Y đứng ở một bên vẫn chưa lên tiếng, ngữ điệu lạnh nhạt không chút phập phồng.
Ý cười trên mặt Phượng Phi Ly yêu nghiệt chưa biến, trong mắt hoa đào có ánh lửa thiêu đốt, trong lòng đột nhiên có vài phần dự cảm không tốt, chẳng lẽ thật sự như hắn suy nghĩ, Nhị sư đệ đối với Y nhi cũng có hảo cảm?
Trở lại Như Ý lâu, Tần Lạc Y né qua Phượng Phi Ly cùng Tần Mặc, nghiêm mặt hỏi Tống Vô Ngân: Ngươi đi theo ta làm gì? Trở lại bên người chủ tử ngươi đi!
Tống Vô Ngân nhìn nàng một lát, sau đó hướng nàng thi lễ thật sâu: Lần trước, đa tạ Tần cô nương ân cứu mạng!
Thập nhị giai chữa thương đan, cho dù ở Huyền Thiên đại lục, cũng cực kỳ hiếm thấy, mỗi một viên đều vô giá, hắn đi theo bên người thiếu chủ rất nhiều năm, cũng chỉ may mắn gặp qua một lần mà thôi, đó là trân bảo hi thế có thể thay da đổi thịt.
Cho tới bây giờ, hắn cũng không nghĩ thông suốt, trên người Tần Lạc Y như thế nào sẽ có thập nhị giai chữa thương đan, thậm chí còn không chút nào keo kiệt lấy ra nữa cứu tính mạng hắn!
Không cần cảm tạ ta, ngươi bởi vì ta mà chịu thương, ta đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn ngươi chết, ngươi đi đi, về sau không cần tiếp tục đi theo ta, ta không cần bảo hộ. Tần Lạc Y không để ý lắm phất phất tay.
Lần trước Tư Mã Ngọc nhìn đến ngươi cùng thiếu chủ ở chung một chỗ, chỉ sợ sẽ đánh chủ ý lên ngươi. Tống Vô Ngân trầm mặc một lát, lại nói.Tần Lạc Y thiếu chút nữa bị thương, lần này thiếu chủ nhẫn tâm, muốn đem những người đó nhổ tận gốc, chỉ sợ sẽ có người sẽ tức giận, đến lúc đó chó cùng rứt giậu.
Ta đã biết. Tần Lạc Y nhấp mím môi, không để ý, người đánh chủ ý lên nàng quá nhiều, cuối cùng hươu chết về tay ai, ai là người cười cuối cùng, còn không nhất định đâu: Ngươi đi đi, trở lại bên người Nhị sư huynh đi thôi, hắn so với ta càng cần ngươi, về sau ngươi không cần tiếp tục đi theo ta. Bỏ lại những lời này sau, nàng liền xoay người rời đi.
Tống Vô Ngân đứng im tại chỗ một lúc lâu, than nhẹ một tiếng, dưới chân vừa động, như làn khói nhẹ phóng ra ngoài khách điếm.
Phương Phi Ly một thân hồng y đứng ở xa xa, hai tay tao nhã đặt sau người, nhìn phương hướng Tống Vô Ngân biến mất, tinh quang trong mắt hoa đào chớp động, đối với người ẩn thân ở không trung nhẹ giọng nói: Đi thăm dò một chút, ta không ở nơi này hơn một năm, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Vâng! Nhánh cây nơi xa run rẩy, một đạo bóng đen nhẹ nhàng chợt lóe, lập tức biến mất tại phương xa.
Buổi tối, Phượng Phi Ly cầm một quyển bí cập, tao nhã hướng phòng Tần Lạc Y.Gõ mở cửa, cũng không chờ Tần Lạc Y mời hắn vào nhà, hắn chủ động tiêu sái đi vào, khóe miệng hiện lên một chút ý cười, trong mắt hoa đào xinh đẹp mang theo tà tứ mị hoặc.
Tần Lạc Y đương nhiên không nhìn lầm đồ vật hắn cầm trên tay, đầu đầy hắc tuyến, đóng cửa lại sau, nàng đi qua, xả ra một chút tươi cười miễn cưỡng nói: Đại sư huynh, đã trễ thế này, ngươi có việc gì sao?
Đương nhiên. Phượng Phi Ly mỉm cười, ngồi thẳng trên nhuyễn tháp ở một bên: Ban ngày ta không phải cùng ngươi nói sao, có một môn công pháp, có thể khiến cho tốc độ ngươi tu luyện nhanh hơn gấp mấy lần, vừa lúc hiện tại vô sự, sư huynh mang lại đây cho ngươi. Vẫy tay ý bảo nàng lại đây ngồi xuống, sau đó đưa tay đem bản bí cập màu vàng nhạt thoạt nhìn thập phần tinh xảo đưa tới tay nàng.Tần Lạc Y hồ nghi tiếp nhận.
Ngươi xem xem, có chỗ nào không hiểu, cứ hỏi trực tiếp ta. Ánh mắt Phượng Phi Ly sáng quắc, cười đến tao nhã mà lười biếng.
Tần Lạc Y nhìn hắn, lại nhìn bí cập trên tay.Trên bìa bí cập một chữ đều không có, nhìn từ bên ngoài, cũng không thể nhìn đây bí cập gì.Đứng lên đi đến giữa phòng, dựa vào ánh nến, mở trang thứ nhất ra.
Đây là... Mới nhìn vào, Tần Lạc Y biến sắc, mạnh mẽ đem sách khép lại, trừng mắt nhìn Phượng Phi Ly không biết khi nào đã đứng phía sau nàng, cách nàng quá gần, hé ra tiếu nhan nháy mắt lạnh như băng: Đại sư huynh, ngươi có ý tứ gì?
Mâu quang Phượng Phi Ly chợt lóe, cười khẽ ra tiếng: Y nhi, ý tứ sư huynh, nàng còn chưa minh bạch sao?
*(Thay xưng hô giữa PPL-TLY nha!)*
Không rõ. Mặt Tần Lạc Y vẫn không chút thay đổi, không biết vì cái gì, đáy lòng mất mát.Nguyên bản nghĩ đến, Đại sư huynh chỉ mang bộ dáng yêu nghiệt mà thôi, không nghĩ tới hắn cũng là loại nam tử hoàn khố phong lưu, đối với nàng tốt, nguyên lai cũng có mục đích.
Phượng Phi Ly nhìn khuôn mặt nàng lạnh như băng, khẽ thở dài một hơi, cách nàng càng gần, hai tay giữ bả vai của nàng, mắt hoa đào mắt rực rỡ, mỉm cười nhìn nàng nói: Y nhi, cùng Đại sư huynh đi Huyền Thiên đại lục, làm bạn lữ song tu của đại sư huynh, về sau...Đại sư huynh làm chỗ dựa cho nàng cả đời.
Tần Lạc Y giật mình.Đại sư huynh...Hắn đang mời chính mình cùng hắn song tu? Nguyên bản còn nghĩ rằng hắn lấy bí cập song tu này, là ý định đến đùa giỡn nàng.
Lông mi nồng đậm run rẩy, chớp mắt nhìn, nhìn vào ánh mắt hắn, trong mắt không còn mị hoặc, thay thế bằng nghiêm túc hiếm thấy, bên trong còn có từng đợt nhu tình nhè nhẹ.
Đại sư huynh... Tần Lạc Y nhấp mím môi, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, ở trong lòng châm chước cự tuyệt hắn như thế nào, mới không làm cho hắn cảm thấy khó chấp nhận: Ta......
Không thể phủ nhận, một nam tử yêu nghiệt như thế, còn là tu sĩ ngọc phủ, lời nói thận trọng cùng nàng song tu như thế, thỏa mãn tâm hư vinh của nàng, nhưng việc đó và việc đáp ứng cùng với hắn song tu là hai việc khác nhau.
Xem tiếu nhan Tần Lạc Y minh diễm lạnh như băng dịu đi không ít, mâu quang liễm diễm, toàn thân không tự giác tản ra một cỗ phong tình quyến rũ mê người, Phượng Phi Ly cười khẽ: Y nhi, hai năm nàng không ở bên người sư huynh, sư huynh thật sự rất nhớ nàng.
Tần Lạc Y muốn nói lại thôi: Đại sư huynh, kỳ thật ta...
Ha ha, ta biết, nàng cũng nhớ ta phải không? Ta chỉ biết trong lòng Y nhi cũng có ta, sẽ không không nhớ ta. Còn không chờ nàng nói ra lời cự tuyệt, Phượng Phi Ly liền nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong lòng, sau đó ở trên trán nàng ấn xuống một nụ hôn, có vẻ thân mật cũng không ái muội, làm cho nàng có một loại cảm giác được người dùng tâm che chở yêu thương.
Tần Lạc Y ngắn ngủi mê say, Hỗn Nguyên Thiên Châu trong linh đài huyệt bắt đầu hơi hơi nóng lên, một cỗ cảm giác khác thường từ đáy lòng bốc lên, làm cho nàng rất nhanh tỉnh táo lại, biết hạt châu kia đang muốn bắt đầu tác quái.Dùng sức đẩy, muốn đem hắn đẩy ra.
Xẹt! Một tiếng vang thanh thúy, không đem Phượng Phi Ly đẩy ra, không biết sao lại thế này, lại đem y phục trước người hắn xé rách xuống một mảng lớn, lộ ra làn da như ngọc ở bên trong, da thịt sáng bóng oánh nhuận, ngay cả cơ bụng rắn chắc trên người hắn cũng ẩn ẩn thấy được.
Tần Lạc Y vẫn bị Phượng Phi Ly thân mật ôm vào trước ngực hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhìn mảnh vải màu đỏ thập phần đẹp đẽ quý giá trên tay, lại nhìn Đại sư huynh y phục trước mặt không chỉnh, càng hiển lộ yêu nghiệt hoặc người, khoé miệng nhịn không được hung hăng co rút.Phượng Phi Ly cũng ngẩn ra, mắt hoa đào nóng rực dị thường nhìn nàng.
Đại sư huynh, ta...Ta không phải cố ý! Bị ánh mắt hắn khác thường nhìn chằm chằm, khuôn mặt Tần Lạc Y đột nhiên đỏ bừng.
Yêu nghiệt a!
Bộ dạng yêu nghiệt không nói, cư nhiên bên trong y phục, ngay cả áo trong đều không mặc, bằng không cho dù nàng không cẩn thận xé rách áo ngoài của hắn, cũng không đến mức làm cho hắn cảnh xuân hiện rõ a....Bây giờ biến thành như vậy, nói đến nói đi, cũng không thể hoàn toàn trách nàng mới phải a.
Y nhi, nguyên bản sư huynh muốn chờ trở lại Phiêu Miểu Tông, cùng sư phụ sau nói qua, chúng ta lại...Nếu sư muội khẩn cấp muốn hiện tại cùng sư huynh song tu như thế, khiến cho tu vi sớm một ngày cường đại, sư huynh tự nhiên phụng bồi. Phượng Phi Ly nhìn dung nhan nàng tuyệt mỹ, bởi vì nhiễm lên một tầng hồng lệ có vẻ càng thêm quyến rũ mê người, không khỏi gợi khóe môi lên cười khẽ, thanh âm khàn khàn hoặc nhân.
Tần Lạc Y trợn mắt há hốc mồm.Nàng khẩn cấp muốn cùng hắn song tu? Chỉ bởi vì nàng không cẩn thân kéo rách áo ngoài trên người hắn, hắn liền cho rằng nàng cấp tốc không kịp đợi muốn cùng hắn song tu? Đừng nói giỡn được không.
Nếu bình thường, gặp được tình huống xấu hổ như vậy, có lẽ nàng còn có thể thoải mái cùng hắn trêu chọc vài câu, bất quá hiện tại có Hỗn Nguyên Thiên Châu quỷ dị vô cùng ở trong cơ thể tác quái, nàng không dám khinh thường, chỉ cảm thấy lúc này nên cách xa Phượng Phi Ly mới an toàn nhất.
Đại sư huynh, ngươi buông trước...Ngô...Buông ra... Nàng nói còn chưa nói xong, một tay Phượng Phi Ly vẫn đang ôm thắt lưng nàng, tay kia lại giữ sau đầu nàng, đối với môi nàng, dùng sức hôn xuống.
Trong lòng Tần Lạc Y kinh hoàng, muốn né tránh hắn hôn, nhưng mặc kệ nàng trốn tránh như thế nào, đều không có biện pháp né tránh, bởi vì một bàn tay Phượng Phi Ly đặt sau đầu nàng, đem đầu nàng cố định.
Từ khi hôn môi, Hỗn Nguyên Thiên Châu trong linh đài huyệt nàng càng nóng, thân mình bắt đầu nhũn ra, dục hoả mạnh mẽ không ngừng thiêu đốt thân thể nàng, làm cho phương mâu nàng trở nên mê man, trên mặt ửng hồng cũng càng ngày càng rõ ràng, hô hấp lại dồn dập lên.
Nàng muốn tránh Phượng Phi Ly ôm, dùng cánh tay có chút nhũn ra đẩy hắn, một phen giãy dụa dây dưa, hai người cùng nhau té ngã trên giường, Phượng Phi Ly đè trên người nàng, không ngừng hôn nàng, những cái hôn nóng rực tràn ngập ấn ký, mà y phục trên người nguyên bản đã sớm bị rách lại bởi vì một phen dây vừa rồi mà bị cởi bỏ hơn phân nửa.
/479
|