Đồng Ái và Thiên Vũ gần như không nói chuyện. Khi Thiên Vũ xong việc quay vào phòng, Đồng Ái đã ngủ cạnh hai đứa con.
Tử Viễn khi ngủ vẫn có ý phòng tránh, Tử Vy thì dụi mặt vào lòng mẹ, an ổn, môi còn thoáng mỉm cười.
Thiên Vũ cũng mỉm cười nhìn họ. Chuyện của Phí Dung Dung, nếu Đồng Ái muốn biết, anh cũng sẽ không giấu. Nhưng cô có vẻ không muốn nghe.
Là vì chưa có nền tảng tình cảm hay bởi lý do gì khác…Thiên Vũ đắp mền lại cho ba mẹ con rồi mới bước ra ngoài.
Đồng Ái ngủ không say lắm. Trong mơ, cô thấy…Thấy một giấc mộng cũ. Đã lâu rồi, đôi khi có vẻ đã quên.
Một con người không nhìn rõ mặt. Một cô bé con níu lấy chân mình.
-Tử Vy…
-Cô đã hứa gì, có nhớ không cô Đồng?
Là người đàn ông lên tiếng nói. Đồng Ái nhìn lại cô bé con, giọng hơi run:
-Tôi….tôi đã hứa.
-Phải cho cô bé một cuộc sống hạnh phúc. Thế mà 4 năm nay, cô đã làm được những gì?
Cô rất thương Tử Vy….Nhưng bốn năm nay, sự quan tâm đúng là dành hết cho Tử Viễn. Tử Vy ngoan như vậy, có đôi lúc dường như cô đã quên con, quên cô bé cũng chỉ là một cô nhóc bốn tuổi, cũng cần được mẹ thương yêu.
-Tôi…
-Ta từng nghĩ, thời gian của ta là vô hạn…Nhưng có những lúc ta cũng rất buồn khi chỉ có một mình…Nếu cô không cần nữa thì ta sẽ mang cô bé về…
Thế giới của sự kết thúc luôn bình lặng và lạnh lẽo. Có nụ cười tươi sáng của cô bé, nơi đó sẽ rạng rỡ hơn…
Một sự lo sợ ập tới. Đồng Ái run rẩy. Cô gần như quỳ xuống, van xin:
-Ông làm ơn…Đừng…đừng mà….Đừng bắt Tử Vy đi. Đừng….
-Vậy hãy làm sao cho Tử Vy luôn vui vẻ. Không phải là vui vẻ trong miễn cưỡng….Cô nhớ đó…Chỉ cần ta thấy Tử Vy không vui hay bị người khác ức hiếp, ta sẽ mang cô bé về ngay.
Hắn quay lại, đặt tay lên đầu Tử Vy:
-Nếu không vui vẻ thì về với anh nhé, bé con…
Tử Vy nhìn hắn rồi lại nhìn Đồng Ái. Cô bé chạy đến ôm chân Đồng Ái, nũng nịu như một sủng vật, chờ được mẹ thương yêu.
Đồng Ái ôm lấy con, cả người run rẩy. Cô xiết mạnh Tử Vy hơn vào lòng…cố gắng cảm nhận cô bé đang ở trong lòng mình, đang tồn tại trong cuộc đời mình…
-Tiểu Vy….
Có tiếng động bên ngoài…Đồng Ái giật mình mở mắt ra. Cô đang nằm trên giường. Bên cạnh không có hai đứa trẻ…cũng chẳng có ai….
-Tiểu Vy….
Là tiếng của Thiên Vũ. Cô vội chạy ra ngoài:
-Tiểu Vy…
Máu….Máu qua kẽ tay của Thiên Vũ nhiễu xuống đất. Tử Vy đang nằm trong lòng anh, bất động. Cô hoảng hốt chạy vội đến, hốt hoảng:
-Sao…sao vậy anh?
-Anh không biết.- Thiên Vỹ gần như đạp vào cánh cửa- Anh nghe tiếng Tiểu Vy hét trong nhà tắm. Khi vào thì thấy con bé nằm trong đó…Có…
Anh không muốn làm Đồng Ái lo lắng. Tử Viễn cũng ở trong phòng tắm. Đôi mắt vô cảm nhìn Tử Vy nằm bất động dưới sàn. Trên tay thằng bé là gáo nước. Có lẽ…có lẽ thằng bé đã xô Tử Vy té ngã. Nếu không phát hiện kịp, anh thực sự không dám nghĩ…Một cô bé con mới có 4 tuổi, liệu sẽ thế nào với vết thương chảy nhiều máu trong phòng tắm quá lâu.
Tử Viễn vẫn đứng bất động trong phòng tắm. Đồng Ái đã đi cùng Thiên Vũ. Đây là lần đầu tiên nó bị bỏ một mình trong nhà. Chỉ có một mình…
-Á……….A……………..Á……………………………..
Kêu tới khản giọng vẫn không ai đáp lại. Cảm giác khó chịu càng lúc càng nhiều.
-Rầm….
Từng món đồ rơi vãi xuống đất. Lần đầu tiên ánh mắt Tử Viễn sáng lên như khám phá ra một trò chơi mới. Phá hoại, nhìn mọi thứ vỡ nát thực sự thú vị vô cùng…
Cứ thế mà đập hết đi….
Tử Viễn khi ngủ vẫn có ý phòng tránh, Tử Vy thì dụi mặt vào lòng mẹ, an ổn, môi còn thoáng mỉm cười.
Thiên Vũ cũng mỉm cười nhìn họ. Chuyện của Phí Dung Dung, nếu Đồng Ái muốn biết, anh cũng sẽ không giấu. Nhưng cô có vẻ không muốn nghe.
Là vì chưa có nền tảng tình cảm hay bởi lý do gì khác…Thiên Vũ đắp mền lại cho ba mẹ con rồi mới bước ra ngoài.
Đồng Ái ngủ không say lắm. Trong mơ, cô thấy…Thấy một giấc mộng cũ. Đã lâu rồi, đôi khi có vẻ đã quên.
Một con người không nhìn rõ mặt. Một cô bé con níu lấy chân mình.
-Tử Vy…
-Cô đã hứa gì, có nhớ không cô Đồng?
Là người đàn ông lên tiếng nói. Đồng Ái nhìn lại cô bé con, giọng hơi run:
-Tôi….tôi đã hứa.
-Phải cho cô bé một cuộc sống hạnh phúc. Thế mà 4 năm nay, cô đã làm được những gì?
Cô rất thương Tử Vy….Nhưng bốn năm nay, sự quan tâm đúng là dành hết cho Tử Viễn. Tử Vy ngoan như vậy, có đôi lúc dường như cô đã quên con, quên cô bé cũng chỉ là một cô nhóc bốn tuổi, cũng cần được mẹ thương yêu.
-Tôi…
-Ta từng nghĩ, thời gian của ta là vô hạn…Nhưng có những lúc ta cũng rất buồn khi chỉ có một mình…Nếu cô không cần nữa thì ta sẽ mang cô bé về…
Thế giới của sự kết thúc luôn bình lặng và lạnh lẽo. Có nụ cười tươi sáng của cô bé, nơi đó sẽ rạng rỡ hơn…
Một sự lo sợ ập tới. Đồng Ái run rẩy. Cô gần như quỳ xuống, van xin:
-Ông làm ơn…Đừng…đừng mà….Đừng bắt Tử Vy đi. Đừng….
-Vậy hãy làm sao cho Tử Vy luôn vui vẻ. Không phải là vui vẻ trong miễn cưỡng….Cô nhớ đó…Chỉ cần ta thấy Tử Vy không vui hay bị người khác ức hiếp, ta sẽ mang cô bé về ngay.
Hắn quay lại, đặt tay lên đầu Tử Vy:
-Nếu không vui vẻ thì về với anh nhé, bé con…
Tử Vy nhìn hắn rồi lại nhìn Đồng Ái. Cô bé chạy đến ôm chân Đồng Ái, nũng nịu như một sủng vật, chờ được mẹ thương yêu.
Đồng Ái ôm lấy con, cả người run rẩy. Cô xiết mạnh Tử Vy hơn vào lòng…cố gắng cảm nhận cô bé đang ở trong lòng mình, đang tồn tại trong cuộc đời mình…
-Tiểu Vy….
Có tiếng động bên ngoài…Đồng Ái giật mình mở mắt ra. Cô đang nằm trên giường. Bên cạnh không có hai đứa trẻ…cũng chẳng có ai….
-Tiểu Vy….
Là tiếng của Thiên Vũ. Cô vội chạy ra ngoài:
-Tiểu Vy…
Máu….Máu qua kẽ tay của Thiên Vũ nhiễu xuống đất. Tử Vy đang nằm trong lòng anh, bất động. Cô hoảng hốt chạy vội đến, hốt hoảng:
-Sao…sao vậy anh?
-Anh không biết.- Thiên Vỹ gần như đạp vào cánh cửa- Anh nghe tiếng Tiểu Vy hét trong nhà tắm. Khi vào thì thấy con bé nằm trong đó…Có…
Anh không muốn làm Đồng Ái lo lắng. Tử Viễn cũng ở trong phòng tắm. Đôi mắt vô cảm nhìn Tử Vy nằm bất động dưới sàn. Trên tay thằng bé là gáo nước. Có lẽ…có lẽ thằng bé đã xô Tử Vy té ngã. Nếu không phát hiện kịp, anh thực sự không dám nghĩ…Một cô bé con mới có 4 tuổi, liệu sẽ thế nào với vết thương chảy nhiều máu trong phòng tắm quá lâu.
Tử Viễn vẫn đứng bất động trong phòng tắm. Đồng Ái đã đi cùng Thiên Vũ. Đây là lần đầu tiên nó bị bỏ một mình trong nhà. Chỉ có một mình…
-Á……….A……………..Á……………………………..
Kêu tới khản giọng vẫn không ai đáp lại. Cảm giác khó chịu càng lúc càng nhiều.
-Rầm….
Từng món đồ rơi vãi xuống đất. Lần đầu tiên ánh mắt Tử Viễn sáng lên như khám phá ra một trò chơi mới. Phá hoại, nhìn mọi thứ vỡ nát thực sự thú vị vô cùng…
Cứ thế mà đập hết đi….
/32
|