Tiểu Úc bước thấp bước cao đi trên bãi biển, mắt cô bị một chiếc khăn đen bịt kín, chỉ thấy một màu đen sì.
“Anh muốn cho em xem gì vậy?” Cô hỏi.
Âu Dương Y Phàm cuối cùng cũng tháo chiếc khăn đen che mắt cô, cô mở to mắt, vẫn chưa quen với quanh cảnh xung quanh, bỗng có một ngôi sao băng vút qua bầu trời, sau đó bùng nổ, những ánh sao lấp lánh rơi xuống, sáng bừng cả một khoảng trời!
“Đẹp quá!”
Ngay sau đó, lại một loạt chùm sáng từ mặt biển bay vút lên, tạo thành hình một trái tim trên nền trời, hòa quyện với gió mây…
Trời sao như mờ đi, chỉ còn pháo hoa rực rỡ.
Trên mặt biển yên tĩnh, những tia sáng màu tím bồng bềnh trên mặt nước…
Giây phút này sự rực rỡ là vĩnh hằng!
Khi pháo hoa cháy hết, mây khói trên trời cũng tan.
Âu Dương Y Phàm bỏ súng bắn pháo hoa xuống, một đường lửa chạy dài, chiếu sáng căn biệt thự kiểu Châu Âu xinh đẹp phía trước mặt.
“Đây là…”
“Đây là ngôi nhà anh xây cho em, ngôi nhà của chúng ta…”
Cô cảm động vô cùng, khi nhìn sang Âu Dương Y Phàm, anh đang quỳ xuống, trong lòng bàn tay có một chiếc nhẫn kim cương. “Đồng ý lấy anh nhé!”
Lời cầu hôn đẹp như vậy, cô không tìm được lý do nào để từ chối.
Nhưng cô vẫn không muốn để anh dễ dàng đạt được mục đích, cố tình ngẩng cao đầu, giả vờ trầm tư nói: “Em muốn suy nghĩ thêm đã.”
“Tại sao chứ?”
Âu Dương Y Phàm kích động đứng dậy, nét mặt vô cùng thất vọng. “Tiểu Úc, rốt cuộc e muốn anh phải làm sao đây?”
“Hôn nhân là chuyện đại sự cả đời, đương nhiên em phải nghĩ thật kĩ rồi. Ngộ nhỡ em lấy anh, anh đối với em không tốt thì làm thế nào?”
“Anh có thể thề với trời đất, cả đời này anh sẽ không phụ lòng em.”
“Trừ phi anh có thể yêu em giống như Lâm Quân Dật yêu vợ anh ấy…”
Âu Dương Y Phàm nghiến chặt răng, bất mãn nói: “Tại sao anh phải học theo anh ta chứ, anh còn tốt hơn anh ta nhiều!”
“Vậy thì thôi!...”
Cô giả vờ tức giận quay người đi, Âu Dương Y Phàm đột nhiên ôm chặt cô từ phía sau. “Anh hứa! Anh cũng sẽ giống anh ta, bất kể xảy ra chuyện gì, trong lòng anh chỉ có duy nhất một người phụ nữ, con người anh chỉ thuộc về một người phụ nữ…”
…
Cô cười còn rạng rỡ hơn cả pháo hoa. “Em yêu anh!”
Trên bầu trời đêm, một bông hoa bách hợp màu vàng kim vừa được phóng lên, rực rỡ vô cùng.
Trên bãi biển, bóng hai người ôm nhau trải dài dưới ánh trăng…
“Anh muốn cho em xem gì vậy?” Cô hỏi.
Âu Dương Y Phàm cuối cùng cũng tháo chiếc khăn đen che mắt cô, cô mở to mắt, vẫn chưa quen với quanh cảnh xung quanh, bỗng có một ngôi sao băng vút qua bầu trời, sau đó bùng nổ, những ánh sao lấp lánh rơi xuống, sáng bừng cả một khoảng trời!
“Đẹp quá!”
Ngay sau đó, lại một loạt chùm sáng từ mặt biển bay vút lên, tạo thành hình một trái tim trên nền trời, hòa quyện với gió mây…
Trời sao như mờ đi, chỉ còn pháo hoa rực rỡ.
Trên mặt biển yên tĩnh, những tia sáng màu tím bồng bềnh trên mặt nước…
Giây phút này sự rực rỡ là vĩnh hằng!
Khi pháo hoa cháy hết, mây khói trên trời cũng tan.
Âu Dương Y Phàm bỏ súng bắn pháo hoa xuống, một đường lửa chạy dài, chiếu sáng căn biệt thự kiểu Châu Âu xinh đẹp phía trước mặt.
“Đây là…”
“Đây là ngôi nhà anh xây cho em, ngôi nhà của chúng ta…”
Cô cảm động vô cùng, khi nhìn sang Âu Dương Y Phàm, anh đang quỳ xuống, trong lòng bàn tay có một chiếc nhẫn kim cương. “Đồng ý lấy anh nhé!”
Lời cầu hôn đẹp như vậy, cô không tìm được lý do nào để từ chối.
Nhưng cô vẫn không muốn để anh dễ dàng đạt được mục đích, cố tình ngẩng cao đầu, giả vờ trầm tư nói: “Em muốn suy nghĩ thêm đã.”
“Tại sao chứ?”
Âu Dương Y Phàm kích động đứng dậy, nét mặt vô cùng thất vọng. “Tiểu Úc, rốt cuộc e muốn anh phải làm sao đây?”
“Hôn nhân là chuyện đại sự cả đời, đương nhiên em phải nghĩ thật kĩ rồi. Ngộ nhỡ em lấy anh, anh đối với em không tốt thì làm thế nào?”
“Anh có thể thề với trời đất, cả đời này anh sẽ không phụ lòng em.”
“Trừ phi anh có thể yêu em giống như Lâm Quân Dật yêu vợ anh ấy…”
Âu Dương Y Phàm nghiến chặt răng, bất mãn nói: “Tại sao anh phải học theo anh ta chứ, anh còn tốt hơn anh ta nhiều!”
“Vậy thì thôi!...”
Cô giả vờ tức giận quay người đi, Âu Dương Y Phàm đột nhiên ôm chặt cô từ phía sau. “Anh hứa! Anh cũng sẽ giống anh ta, bất kể xảy ra chuyện gì, trong lòng anh chỉ có duy nhất một người phụ nữ, con người anh chỉ thuộc về một người phụ nữ…”
…
Cô cười còn rạng rỡ hơn cả pháo hoa. “Em yêu anh!”
Trên bầu trời đêm, một bông hoa bách hợp màu vàng kim vừa được phóng lên, rực rỡ vô cùng.
Trên bãi biển, bóng hai người ôm nhau trải dài dưới ánh trăng…
/17
|