Lương Thần từ bên ngoài về nhà, mình đẫm mồ hôi, chưa kịp thay quần áo đã vội lao đến bàn điện thoại.
Diệc Phong đi công tác đã hơn một tuần chưa về.
“Bao giờ anh về?” Lương Thần hỏi, có vẻ tự nhiên.
Người bên kia bật cười: “ Anh bay chuyến tối, sao, nhớ anh hả?”
“ Đừng hòng!”
Anh không chấp, lại cười: “ Còn anh rất nhớ em”.
Lúc đó ở hành lang, cô phục vụ đi qua, thấy người đàn ông vận bộ comple màu xám rất đẹp đang nói điện thoại, nét mặt vui vẻ, giọng nói đặc biệt dịu dàng, cô ta bất giác quay nhìn anh ta lần nữa, vẻ ngưỡng mộ.
Bên này Lương Thần vẫn còn ngơ ngẩn, tại sao Diệc Phong nói ra những lời đó luôn tự nhiên như vậy?
Tay mân mê dây điện thoại, cô hỏi: “ Anh đang tiếp khách phải không? Em có làm phiền anh không?”
“ Ờ cũng sắp xong rồi.”
Ngập ngừng một lát cô mới nói: “ Có chuyện… em cần nói với anh!”
“ Em nói đi! ”.
“ Đợi anh về chúng mình chuyển đến chỗ anh ở.”
Đầu bên kia ngạc nhiên: “ Tốt quá, anh đã nói mấy lần mà em không chịu, tại sao bỗng dưng lại thay đổi?”
“ Chỗ này gần công ty,” cô do dự giây lát, lại tiếp, “ nhưng biệt thự của anh có nhiều phòng, sau này một phòng ngủ không đủ…”
Mười một giờ đêm hôm đó, cửa phòng có tiếng động, Lương Thần dang mơ màng, làn hơi ấm ào tới, làn môi lành lạnh ép vào cổ cô.
“ Anh tắm đi đã!”, cô đẩy ra.
Diệc Phong cởi cà vạt, ngả đầu vào thành giường, mắt nhìn lên trần, lấp lánh niềm vui. Không thấy động tĩnh gì, Lương Thần mở mắt, giọng ngái ngủ: “ Anh còn làm gì vậy?”
“ Anh rất vui.” Nghe giọng nói cô biết anh đang cười.
Cô giận dỗi quay lưng lại: “ Đương nhiên rồi, người vất vả đâu phải là anh!”.
Cô bị nhấc bổng, đặt lên người anh, vùi mặt vào lồng ngực đậm mùi mồ hôi quen thuộc, cô nói nhỏ: “ Lăng tiên sinh, chúc mừng anh có người nối dõi”.
“ Chúc mừng em, Lăng phu nhân”, kèm theo đó là một nụ hôn nồng nhiệt.
Diệc Phong đi công tác đã hơn một tuần chưa về.
“Bao giờ anh về?” Lương Thần hỏi, có vẻ tự nhiên.
Người bên kia bật cười: “ Anh bay chuyến tối, sao, nhớ anh hả?”
“ Đừng hòng!”
Anh không chấp, lại cười: “ Còn anh rất nhớ em”.
Lúc đó ở hành lang, cô phục vụ đi qua, thấy người đàn ông vận bộ comple màu xám rất đẹp đang nói điện thoại, nét mặt vui vẻ, giọng nói đặc biệt dịu dàng, cô ta bất giác quay nhìn anh ta lần nữa, vẻ ngưỡng mộ.
Bên này Lương Thần vẫn còn ngơ ngẩn, tại sao Diệc Phong nói ra những lời đó luôn tự nhiên như vậy?
Tay mân mê dây điện thoại, cô hỏi: “ Anh đang tiếp khách phải không? Em có làm phiền anh không?”
“ Ờ cũng sắp xong rồi.”
Ngập ngừng một lát cô mới nói: “ Có chuyện… em cần nói với anh!”
“ Em nói đi! ”.
“ Đợi anh về chúng mình chuyển đến chỗ anh ở.”
Đầu bên kia ngạc nhiên: “ Tốt quá, anh đã nói mấy lần mà em không chịu, tại sao bỗng dưng lại thay đổi?”
“ Chỗ này gần công ty,” cô do dự giây lát, lại tiếp, “ nhưng biệt thự của anh có nhiều phòng, sau này một phòng ngủ không đủ…”
Mười một giờ đêm hôm đó, cửa phòng có tiếng động, Lương Thần dang mơ màng, làn hơi ấm ào tới, làn môi lành lạnh ép vào cổ cô.
“ Anh tắm đi đã!”, cô đẩy ra.
Diệc Phong cởi cà vạt, ngả đầu vào thành giường, mắt nhìn lên trần, lấp lánh niềm vui. Không thấy động tĩnh gì, Lương Thần mở mắt, giọng ngái ngủ: “ Anh còn làm gì vậy?”
“ Anh rất vui.” Nghe giọng nói cô biết anh đang cười.
Cô giận dỗi quay lưng lại: “ Đương nhiên rồi, người vất vả đâu phải là anh!”.
Cô bị nhấc bổng, đặt lên người anh, vùi mặt vào lồng ngực đậm mùi mồ hôi quen thuộc, cô nói nhỏ: “ Lăng tiên sinh, chúc mừng anh có người nối dõi”.
“ Chúc mừng em, Lăng phu nhân”, kèm theo đó là một nụ hôn nồng nhiệt.
/26
|