Kể từ khi nổi tiếng nhờ tham gia cuộc thi ca nhạc, Nghiêm Vũ khó tránh khỏi tình trạng được mời đến những buổi tiệc tùng, nhậu nhẹt. Dù không muốn nhưng vì tiền đồ của mình, cô vẫn phải tham gia. Ví dụ tối hôm nay, công ty quản lý bảo cô đi hát karaoke cùng mấy công tử có tiếng ở Bắc Kinh. Ưu điểm duy nhất của đám công tử này là trẻ trung, không đến nỗi buồn nôn như mấy ông già. Thế là cô miễn cưỡng nhận lời.
Trong phòng VIP của một câu lạc bộ tư nhân, Nghiêm Vũ hát một bài tình ca ngọt ngào, ánh mắt cô không dõi lên màn hình mà hướng về phía người đàn ông ngồi ở một góc. Trong phòng có nhiều mỹ nhân nhưng anh chỉ cúi đầu, chăm chú nhìn điện thoại.
Hoạt động trong làng giải trí một thời gian, Nghiêm Vũ từng gặp vô số anh chàng đẹp trai nên chẳng lấy làm lạ. Vậy mà người đàn ông kia khiến cô không thể rời mắt. Dưới ánh đèn lúc tỏ lúc mờ, gương mặt anh không hiện rõ nhưng có sức hút đặc biệt. Nếu phải miêu tả cụ thể sự đặc biệt đó, Nghiêm Vũ chỉ có thể nói, anh giống một bản tình ca, khiến người nghe muốn nghe, muốn hiểu, muốn thưởng thức, nghe đi nghe lại rồi yêu lúc nào không hay.
Anh chàng họ Lý đến bắt chuyện, Nghiêm Vũ chỉ tay, hỏi anh ta: “Người kia là ai thế?”
Anh ta giới thiệu, người đàn ông đó tên Trịnh Vĩ, con trai của Trịnh Diệu Khang. Thảo nào anh chỉ ngồi bất động một chỗ cũng có người nhiệt tình đi tới bắt chuyện với anh. Hoá ra người ta có ông bố tốt.
Sau một hồi ăn uống, một người đề nghị chơi trò chơi. Quy tắc chơi rất đơn giản, cả đám chia thành các đôi nam nữ ngồi đối diện nhau. Họ sẽ xoay tròn một chai rượu vang không đặt ở giữa bàn. Lúc cái chai dừng lại, miệng và đít chai chỉ vào đôi nào, đôi ấy phải hôn nhau. Ai không đồng ý thì sẽ bị phạt ba ly rượu trắng năm mươi hai độ, sau đó thành thật trả lời một câu hỏi của mọi người.
Nghiêm Vũ lập tức ngồi xuống vị trí đối diện Trịnh Vĩ. Khi mọi người yên vị, cửa phòng VIP mở ra, một anh chàng đẹp trai đi vào. Nhìn thấy anh ta, đám đàn ông đều cười ngoác miệng.
Trịnh Vĩ nhếch miệng: “Chú đến đúng lúc lắm. Trò chơi này rất thích hợp với chú.”
“Trò gì cơ?” Anh chàng đẹp trai ngồi xuống cạnh Trịnh Vĩ.
Nghe mọi người giải thích, sắc mặt anh ta lập tức tối sầm. Trịnh Vĩ cầm chai rượu trắng đặt xuống trước mặt anh ta. “Chai này là của chú. Chú cứ uống từ từ, chắc không ai giành với chú đâu.”
Anh ta trừng mắt nhìn Trịnh Vĩ. “Có giỏi thì anh đừng uống!”
Sau này Nghiêm Vũ mới biết anh chàng đẹp trai tên Diệp Chính Thần, con trai của Diệp Sĩ Trung. Con người anh ta khá hoàn hảo, mỗi tội mắc bệnh sạch sẽ. Anh ta không bao giờ đụng chạm thân mật với bất cứ ai, ngoại trừ người thân cận.
Trò chơi bắt đầu, các người đẹp đương nhiên không dám uống rượu trắng năm mươi hai độ, đám đàn ông càng không bỏ lỡ cơ hội tốt. Thế là hết đôi này đến đôi khác hôn nhau. Cuối cùng miệng chai rượu chỉ về phía Trịnh Vĩ. Trong tiếng hoan hô cổ vũ, Nghiêm Vũ nhìn Trịnh Vĩ bằng ánh mắt ngượng ngùng. Nào ngờ anh cầm chai rượu trắng, uống liền ba ly. Đám đàn ông đang chờ xem trò vui đương nhiên không bỏ qua cho anh. Anh chàng họ Lý giơ tay, hỏi trước: “Nụ hôn đầu của anh là với ai? Vào lúc nào?”
Anh ta vừa dứt lời, Nghiêm Vũ nhìn thấy nỗi đau hiện lên trong mắt Trịnh Vĩ. Anh tựa người vào thành ghế, xoay xoay ly rượu trong tay. “Năm đó, tôi mới mười lăm tuổi. Cô ấy là… mối tình đầu của tôi. Một hôm, cô ấy dẫn tôi đến ngôi nhà cũ của bà nội. Chúng tôi chơi cờ thâu đêm, nói cùng nhau ngắm mặt trời mọc, nhưng tới lúc đó cô ấy lại ngủ mất. Thế là tôi hôn trộm cô ấy.”
“Sau đó thì sao? Anh có “xử” luôn không?”
“Tình cảm của chúng tôi rất thuần khiết.”
Mọi người cười ha hả, không hỏi thêm điều gì. Cuộc chơi lại tiếp tục, có cặp thua thì hôn nhau, có người uống rượu, bầu không khí vô cùng sôi động. Một lúc sau, miệng cái chai hướng về phía Nghiêm Vũ. Cô nhìn Trịnh Vĩ, trong lòng không còn bất cứ sự chờ mong nào. Quả nhiên anh lại chọn uống rượu.
Đám bạn vẫn hứng thú với đề tài vừa rồi, đồng thanh hỏi: “Anh hãy kể về đêm đầu tiên đi!”
Thấy mọi người háo hức lắng nghe, Trịnh Vĩ đành lên tiếng: “Năm ngoái, tại một khách sạn nhỏ gần Đại học G, chúng tôi cùng xem phim. Bởi vì bộ phim đó rất tình cảm, tôi nhất thời không thể kiềm chế bản thân nên đã giải quyết chuyện đó.”
“Phim gì mà hay vậy? Của Nhật Bản phải không?”
“Không. Là Titanic của Mỹ.”
Diệp Chính Thần tỏ ra kinh ngạc: “Một tác phẩm bi tráng như vậy cũng khiến anh không thể kiềm chế sao?”
Mọi người đều cười. “Có lẽ cô gái đó rất quyến rũ, đúng không?”
Trịnh Vĩ nhếch miệng: “Điều quan trọng là tôi giữ mình quá lâu rồi.”
Nghiêm Vũ cảm thấy mình đã phải lòng anh mất rồi. Nguyên nhân không phải bởi anh là con trai Trịnh Diệu Khang mà là vì anh không giống những người đàn ông khác. Anh thà uống say, thà tiết lộ mối tình đầu và đêm đầu tiên chứ không tuỳ tiện hôn phụ nữ. Còn nữa, trong lúc hồi tưởng chuyện quá khứ, ánh mắt anh chứa chan tình cảm, khiến cô như bị tan chảy trong đó.
Kể từ hôm ấy, Nghiêm Vũ thường tham dự những buổi tụ tập của bọn họ nhưng không gặp Trịnh Vĩ. Cô dò hỏi mới biết anh là quân nhân, sau khi tốt nghiệp đã tham gia huấn luyện ở một học viện chỉ huy quân sự nào đó. Bình thường, anh hầu như không có cơ hội ra ngoài chơi.
Nghiêm Vũ tưởng không bao giờ còn được gặp lại Trịnh Vĩ thì tình cờ cô nhìn thấy anh tại một bữa cơm xã giao. Lần này anh rất kiệm lời, phần lớn thời gian đều cúi đầu uống rượu. Di động đổ chuông, anh lấy ra xem nhưng lập tức đặt xuống bàn, không bắt máy cũng chẳng từ chối cuộc gọi. Nghiêm Vũ đoán, người gọi điện chắc chắn là người có ý nghĩa đặc biệt với anh nên lén liếc nhìn màn hình. Không ngờ, trên đó hiện lên một chữ “Mẹ”. Từ việc anh không chịu nhận điện thoại của mẹ có thể thấy mâu thuẫn giữa hai mẹ con tương đối gay gắt.
Ăn cơm xong, Trịnh Vĩ liền cáo từ. Nghiêm Vũ không nghĩ ngợi, lập tức chạy theo, hỏi anh: “Em có thể đi nhờ xe không?”
Trịnh Vĩ chẳng từ chối, thế là cô lên xe của anh. Chiếc xe vừa ra khỏi câu lạc bộ một đoạn thì một người phụ nữ trung niên với dáng vẻ quý phái, sắc mặt tiều tụy chạy ra trước mũi xe. Người tài xế lập tức phanh gấp. Trịnh Vĩ kéo cửa kính, nói với tài xế: “Lái xe đi!”
“Nhưng phu nhân…”
“Mau lái xe!”
Tài xế không dám nhiều lời, lập tức phóng vụt đi, để lại người phụ nữ đau khổ ở đằng sau.
Nghiêm Vũ lén quan sát vẻ mặt của Trịnh Vĩ. Lúc này anh như hoà tan vào bóng đêm, không có bi thương lẫn oán hận, chỉ có tăm tối không thấy ánh mặt trời.
Nghiêm Vũ gặp Trịnh Vĩ lần thứ ba vào ngày sinh nhật của anh. Anh chàng họ Lý nói Trịnh Vĩ thích nghe cô hát, mời cô đến hát một bài để chúc mừng anh. Cô liền vui vẻ nhận lời.
Không khí buổi tiệc rất náo nhiệt, tâm trạng của Trịnh Vĩ cũng khá tốt. Nhưng không hiểu tại sao ánh mắt của anh đột nhiên vụt qua tia bi thương rồi lại ngông cuồng. Anh không những không cự tuyệt cử chỉ thân mật của Nghiêm Vũ mà còn ôm cô vào lòng.
Cuối cùng Trịnh Vĩ say khướt. Anh lảo đảo đứng dậy, nói với mọi người ra ngoài hít thở không khí. Nghiêm Vũ không yên tâm nên đi theo đỡ anh. Ra ngoài, Trịnh Vĩ đột nhiên đẩy cô ra, cất giọng lè nhè: “Em về đi, đừng bám theo tôi nữa.” Nói xong, anh loạng choạng bước về phía bãi đỗ xe.
Nghiêm Vũ vẫn đi theo Trịnh Vĩ. Thấy anh lên xe và nổ máy, cô lập tức lao ra chắn trước đầu xe. Trịnh Vĩ ngồi im, nhìn cô qua tấm kính chắn. Ánh mắt chứa đầy yêu và hận của anh khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ. Giây tiếp theo, anh đột nhiên xuống xe. Nghiêm Vũ còn chưa kịp phản ứng, anh đã ôm cô vào lòng.
“Tại sao em lại xuất hiện trước mặt anh? Vì muốn cho anh thấy em và Nhạc Khải Phi rất tình tứ phải không?”
Nghiêm Vũ hoàn toàn mù mờ. Nhạc Khải Phi ư? Cô chợt nhớ, gần đây trên mạng xuất hiện tin đồn công tử của công ty truyền thông Thế kỷ đang hẹn hò với một nữ diễn viên trực thuộc. Cách đây không lâu có người chộp được ảnh họ ở Hồng Kông ba ngày ba đêm, cùng dùng bữa và tắm nắng. Lẽ nào Trịnh Vĩ nhìn nhầm cô thành nữ diễn viên đó?
“Hay là bởi vì…” Thấy cô không trả lời, anh cất giọng dịu dàng: “Em muốn gặp anh?”
Nghiêm Vũ gần như không thể tin nổi giọng nói này là của Trịnh Vĩ. Một người đàn ông luôn lãnh đạm và xa cách như anh lại có thể nói bằng giọng hèn mọn và chờ mong đến thế. Thì ra trong trái tim anh luôn cất giấu hình bóng một người con gái.
“Em chỉ muốn nhắc anh… anh vừa uống nhiều rượu nên không thể lái xe…” Biết rõ anh nhận nhầm người nhưng có lẽ do quá lưu luyến hơi ấm toả ra từ vòm ngực của anh nên cô không đính chính.
“Nếu anh gặp tai nạn, em có đau lòng không?”
“Em… có…”
Trịnh Vĩ phủ môi xuống. Nghiêm Vũ vội né tránh. Anh không cho cô phản kháng, hôn lên mái tóc cô. Nghiêm Vũ cảm nhận được tình yêu bị kìm nén đã lâu của anh, không phải ham muốn dục vọng mà chỉ là nỗi nhớ nhung mãnh liệt cần được phát tiết.
Cô ra sức vùng vẫy nhưng bị anh dùng cánh tay phải giữ chặt. Tay trái anh vuốt ve mái tóc dài, đôi môi dừng lại sau vành tai cô. Động tác của anh rất thành thục và tự nhiên, tựa như từng làm chuyện này vô số lần.
Nghiêm Vũ đẩy mạnh Trịnh Vĩ. Cũng chẳng phải cô không muốn anh mà cô hy vọng anh đừng coi cô là người phụ nữ khác, để rồi sau này hối hận. Tuy nhiên Trịnh Vĩ lập tức ôm chặt lấy cô, lôi vào trong xe.
“Không, không được!” Nghiêm Vũ ra sức lắc đầu, không cho anh hôn lên môi mình. Trong khoảng thời gian cưỡng ép và phản kháng, ô tô rung lắc dữ dội.
Sắp chạm vào môi cô thì Trịnh Vĩ đột nhiên dừng động tác, ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ ở bên ngoài. Nghiêm Vũ cũng dõi theo ánh mắt anh, lập tức nhận ra Nhạc Khải Phi và nữ diễn viên đó. Cô cảm thấy toàn thân Trịnh Vĩ cứng đờ, mọi sự nhiệt tình và khao khát hoàn toàn tan biến. Giây tiếp theo, anh đột ngột cúi xuống hôn lên cổ cô. Tuy nhiên Nghiêm Vũ đã không còn cảm nhận được sự kích tình của anh, ngay cả hơi thở cũng lạnh lẽo.
Khi Nhạc Khải Phi đưa người phụ nữ đó rời khỏi bãi đỗ xe, Trịnh Vĩ lập tức dừng lại. Anh chỉnh áo xống, nói một câu lãnh đạm: “Tôi xin lỗi” rồi xuống xe.
Anh châm một điếu thuốc. Ngọn lửa lập loè chiếu sáng đôi mắt chứa đầy yêu và hận của người đàn ông. Nghiêm Vũ chợt nhận ra, nếu ban đầu anh thật sự say rượu thì sau đó anh đã cố ý để người phụ nữ kia bắt gặp sự buông thả của anh. Người như Trịnh Vĩ lại có hành động ấu trĩ như vậy, cô không chỉ cảm thấy bất ngờ mà còn xót xa trong lòng.
Nghiêm Vũ vuốt tóc, xuống xe. “Cô ấy là người anh muốn quên mà không thể, đúng không?”
Trịnh Vĩ chỉ im lặng hút thuốc. Nhất định anh rất yêu người phụ nữ đó nên mới không thể kiềm chế bản thân sau khi uống say đồng thời muốn thăm dò phản ứng của cô ta.
“Qua dáng vẻ đau đớn của cô ấy, em đoán cô ấy cũng có tình cảm với anh.” Cô đưa ra ý kiến tham khảo.
“Vừa rồi cô ấy tỏ ra đau đớn sao?”
“Anh không nhìn ra à?” Người phụ nữ đó tuy không rơi lệ nhưng ánh mắt cô ta rõ ràng là ánh mắt của một người vợ đi bắt gian chồng mình.
“Cô ấy là diễn viên có diễn xuất cực kỳ xuất sắc.”
“Vậy ư? Nếu vừa rồi chỉ là đóng kịch, thế thì cô ấy hoàn toàn có khả năng tranh giải Oscar rồi.”
Ánh mắt Trịnh Vĩ vụt qua ý cười nhàn nhạt nhưng rất chân thực. Khoảng thời gian sau đó, tâm trạng của anh tốt hơn nhiều. Anh quay lại câu lạc bộ, tiếp tục uống rượu cùng bạn bè.
Ngoại truyện 4: Lâm Cận
Cành cây vừa nhú chồi non đung đưa trong gió. Lâm Cận hạ cửa kính xe, nhìn chằm chằm về phía đối diện như thể chỉ sợ chớp mắt là bỏ lỡ người mà ông muốn gặp.
Đến giờ tan trường, cánh cổng sắt từ từ mở toang, hai thiếu niên tuấn tú vừa trò chuyện vui vẻ vừa đi ra ngoài. Một thiếu niên ném chiếc ba lô cho bạn, nhảy lên chiếc xe đạp cũ kĩ, phóng như bay ra đường.
Cậu bạn hét lớn: “Anh đừng quên trận bóng lúc sáu giờ đấy!”
“Anh không quên. Chú mày cứ đợi anh ở nhà thi đấu.”
“Anh hãy đưa bà xã xinh đẹp đến cổ vũ cho anh em đi!”
“Đồ vật cá nhân, không thể chia sẻ với người ngoài.”
Cậu thiếu niên tên Trịnh Vĩ. Tuy không mang họ Lâm nhưng cậu là con trai ruột của Lâm Cận, trong người chảy dòng máu của ông. Lâm Cận không thể nói rõ đó là cảm giác gì. Tóm lại, ông chỉ hy vọng có thể chứng kiến cậu trưởng thành. Bất kể sau này ra sao, chỉ cần cậu có cuộc sống như mong muốn là được.
Thấy Trịnh Vĩ sắp rời khỏi tầm mắt, Lâm Cận liền nổ máy, bám theo cậu. Thấy tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của con trai, ông dường như nhìn thấy mình trong quá khứ. Hơn hai mươi năm trước, hằng ngày ông phải đạp xe hơn mười cây số đi học. Mồ hôi ướt đẫm tấm áo bạc màu của ông, ngọn gió thổi qua, để lại cảm giác giá lạnh, nhưng ông vẫn phóng xe rất nhanh, để sớm về nhà nấu cơm cho người cha bệnh tật, sau đó đi làm thuê kiếm tiền tiêu pha. Lúc bấy giờ cuộc sống như gánh nặng ngàn cân đè lên đôi vai gầy guộc của ông. Sức mạnh duy nhất giúp ông gắng gượng là tâm niệm phải học giỏi để thay đổi số phận của mình.
Sau đó Lâm Cận thi đỗ vào trường đại học trọng điểm. Bố ông cũng vì không có tiền chữa bệnh nên đã qua đời. Ông một mình rời quê hương đến Bắc Kinh với nhiều ước mơ và hoài bão.
Tuy nhiên sau bốn năm học đại học, ông đã thấu hiểu một điều, ông không xuất sắc như mình tưởng. Cho dù cố gắng hết sức ông cũng chỉ là hạt bụi nhỏ bé trong thế giới này, chẳng có mảnh đất nào thuộc về ông.
Khi bị chiếc xe hơi sang trọng làm bắn đầy bùn đất lên người, khi bị những kẻ vênh váo, hống hách khinh thường, coi ông như rác rưởi, ông đều tự nhủ: Bây giờ mình hai bàn tay trắng, thậm chí sự tôn nghiêm cũng bị chà đạp nhưng không sao cả. Thế nào cũng có ngày mình sẽ thành công, sẽ khiến tất cả những người coi thường mình phải cúi đầu.
Trong lúc Lâm Cận cảm khái, Trịnh Vĩ dừng lại trước cổng một trường học khác. Ông lập tức đỗ xe bên lề đường, cách đó hơn một trăm mét.
Vài phút sau, một cô bé tóc dài, xinh xắn đi ra ngoài. Cô bé không thèm lên chiếc xe hơi sang trọng của cậu nam sinh mập mạp chờ đón cô mà ngồi lên chiếc xe đạp cũ của Trịnh Vĩ.
Kể từ hôm ấy, hễ rảnh rỗi Lâm Cận đều đi theo đôi trẻ. Một hôm, trời mưa lâm thâm, Trịnh Vĩ mang ô đến đón cô bé. Cậu đứng đợi nửa tiếng, cô bé mới cầm một chiếc ô màu hồng đi ra ngoài. Trịnh Vĩ không do dự, lập tức tặng ô cho một học sinh đi đầu trần rồi chạy đến bên cô bé. Cô bé vội che ô cho cậu. Bởi thân hình cậu cao lớn nên cô phải kiễng chân, còn cậu cũng hơi cúi người. Đôi trẻ kề vai sánh bước trong mưa. Trịnh Vĩ đeo ba lô của cô bé, móc khoá hình gấu Pooh đung đưa theo từng bước chân cậu.
Cơn gió bất chợt thổi qua khiến mái tóc mềm mại của cô bé bay loạn xạ, bay cả vào mặt Trịnh Vĩ, khiến cậu có chút thất thần, bất giác dừng bước. Hạt mưa rơi xuống gương mặt ửng hồng của cậu.
Đi mấy bước cũng chẳng thấy cậu đi theo, cô bé liền dừng lại, quay đầu hỏi: “Anh sao thế?”
Trịnh Vĩ lập tức đuổi theo, giơ tay vuốt tóc cô bé. Cô bé chớp chớp cặp mắt trong veo, nhoẻn miệng cười với cậu. Sau đó đôi trẻ tiếp tục bước đi.
Lâm Cận mỉm cười dõi theo bọn trẻ. Cảnh tượng thơ mộng này khiến ông bất giác nhớ tới quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời. Hồi trẻ, ông từng yêu sâu sắc một người con gái. Mỗi ngày, ông ngồi xe buýt một tiếng đồng hồ đến đón cô tan ca. Bất kể mùa hè nóng bức hay mùa đông giá lạnh, bất kể cô có việc đột xuất, ông đều nhẫn nại chờ đợi.
Nhiều đêm không ngủ, ông ngồi bên chiếc bàn nhỏ viết đề án, cô đều ngồi bên cạnh. Khi ông khát nước, cô lập tức rót cho ông; khi ông đói, cô sẽ đi nấu mì; khi ông mệt, cô sẽ giúp ông đấm bóp vai. Mỗi lần ông bị hiện thực đánh bại, cô đều mỉm cười, nói: “Lâm Cận, anh đừng bỏ cuộc, anh chỉ còn cách thành công một bước thôi.”
Cho tới một ngày, đúng là ông chỉ cách thành công một bước. Chỉ cần bỏ rơi cô, cùng một người phụ nữ con nhà giàu ra nước ngoài là ông có thể thực hiện được ước mơ của mình.
Thật sự không nỡ xa rời người con gái mình yêu nhưng ông cũng khao khát thành công. Nỗi khao khát đó khiến ông tình nguyện từ bỏ mối tình đẹp đẽ. Ông vẫn còn nhớ như in ngày hôm ấy, ông nói: “Nhã Phi! Anh xin lỗi! Nhất định em sẽ gặp người đàn ông tốt hơn anh.”
Cô khóc nức nở, cầu xin ông đừng bỏ rơi mình. Trong lòng ông rất đau đớn nhưng nỗi đau cũng không thể đánh thức linh hồn đã bị dục vọng nhấn chìm.
Trước khi khép cửa, ông quay đầu nhìn cô lần cuối. Cô đã khóc không thành tiếng. Thời khắc đó, ông thật tâm hy vọng cô gặp được người đàn ông tốt hơn mình, để không bao giờ bị tổn thương như vậy.
Sau đó sự nghiệp của ông ngày càng thành công. Ông có nhà đẹp, xe sang, có sự kính trọng của mọi người. Tuy nhiên ông ngày càng cảm thấy trống rỗng, hình ảnh cô khóc nức nở thường xuất hiện trong giấc mơ của ông.
Khi trở về, thấy cô đúng là gặp được người đàn ông tốt hơn mình, ông mới hiểu có những cơ hội đã bỏ lỡ sẽ không bao giờ tìm lại được, có những người đã bỏ lỡ sẽ chẳng bao giờ có thể tìm về. Từ kinh nghiệm của bản thân, ông muốn nói với con trai: Nếu đã thích thì hãy sớm nói với đối phương, bởi tình yêu sẽ không mãi mãi chờ đợi ai hết.
Lâm Cận còn chưa có cơ hội nói với Trịnh Vĩ, bi kịch đã xảy ra. Ông vốn chỉ muốn lấy hết chứng cứ từ người phóng viên chụp trộm. Trong lúc cố tình nhìn ảnh chụp gia đình bốn người để uy hiếp đối phương, ông kinh ngạc nhận ra cô bé. Ông liền lên tiếng: “Khoan đã, các cậu hãy thả anh ta ra!”
Người của ông liền buông tay khỏi người phóng viên. Nhưng ông chưa kịp nói thì người phóng viên đã lao ra ban công. Hai bên co kéo, bi kịch đã xảy ra.
Sau đó Lâm Cận tốn một khoản tiền lớn để hai người kia nhận tội. Tuy nhiên vợ của người phóng viên quá cố không chịu để yên. Ông nhiều lần muốn hoà giải nhưng đều bị bà mắng chửi té tát.
Lữ Nhã Phi tìm đến ông, hỏi ông làm thế nào bây giờ? Nếu để vợ người phóng viên kiện ra toà, chỉ e sẽ liên lụy đến Trịnh Vĩ. Bà nói: “Lâm Cận! Em xin anh hãy nghĩ cách, đừng để liên lụy tới Trịnh Vĩ. Nếu thiên hạ biết nó không phải là con trai của Trịnh Diệu Khang mà Flà con riêng của chúng ta, sau này nó không thể ngẩng đầu làm người, cuộc đời nó sẽ bị huỷ hoại… Anh nhất định phải nghĩ cách!”
“Nhã Phi! Em đừng lo, anh tuyệt đối không để dính líu đến em và con.”
Ông đã quyết định, một khi cần thiết ông sẽ nhận tội. Dù phải sống nốt quãng đời còn lại trong tù, ông cũng không để con trai bị người đời chà đạp. Ông đã chuẩn bị đâu vào đấy, thậm chí nộp đơn từ chức tại buổi tiệc của công ty, tiến cử người có năng lực thay mình. Nhưng ông không ngờ vợ và con gái của người phóng viên quá cố xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Lúc nghe tin này, Lâm Cận tưởng người bị xe đâm là con gái lớn, tức là cô bé Trịnh Vĩ quý mến. Ông lập tức đến bệnh viện xem có thể giúp gì cho họ. Nhìn thấy ông, vợ người phóng viên vừa khóc vừa nói: “Tôi không kiện anh nữa, ngày mai tôi sẽ rút đơn. Mong anh hãy tha cho con gái tôi. Nó chỉ là một đứa trẻ… chẳng có tội tình gì… Tôi hứa sẽ im lặng mãi mãi.”
Lâm Cận ngẩn người, một lúc sau mới hiểu đối phương tưởng ông là tác giả của vụ tai nạn. Ông muốn giải thích nhưng cuối cùng lại thôi bởi ông thật sự hy vọng đối phương rút đơn kiện, giữ kín chuyện này.
The End
Trong phòng VIP của một câu lạc bộ tư nhân, Nghiêm Vũ hát một bài tình ca ngọt ngào, ánh mắt cô không dõi lên màn hình mà hướng về phía người đàn ông ngồi ở một góc. Trong phòng có nhiều mỹ nhân nhưng anh chỉ cúi đầu, chăm chú nhìn điện thoại.
Hoạt động trong làng giải trí một thời gian, Nghiêm Vũ từng gặp vô số anh chàng đẹp trai nên chẳng lấy làm lạ. Vậy mà người đàn ông kia khiến cô không thể rời mắt. Dưới ánh đèn lúc tỏ lúc mờ, gương mặt anh không hiện rõ nhưng có sức hút đặc biệt. Nếu phải miêu tả cụ thể sự đặc biệt đó, Nghiêm Vũ chỉ có thể nói, anh giống một bản tình ca, khiến người nghe muốn nghe, muốn hiểu, muốn thưởng thức, nghe đi nghe lại rồi yêu lúc nào không hay.
Anh chàng họ Lý đến bắt chuyện, Nghiêm Vũ chỉ tay, hỏi anh ta: “Người kia là ai thế?”
Anh ta giới thiệu, người đàn ông đó tên Trịnh Vĩ, con trai của Trịnh Diệu Khang. Thảo nào anh chỉ ngồi bất động một chỗ cũng có người nhiệt tình đi tới bắt chuyện với anh. Hoá ra người ta có ông bố tốt.
Sau một hồi ăn uống, một người đề nghị chơi trò chơi. Quy tắc chơi rất đơn giản, cả đám chia thành các đôi nam nữ ngồi đối diện nhau. Họ sẽ xoay tròn một chai rượu vang không đặt ở giữa bàn. Lúc cái chai dừng lại, miệng và đít chai chỉ vào đôi nào, đôi ấy phải hôn nhau. Ai không đồng ý thì sẽ bị phạt ba ly rượu trắng năm mươi hai độ, sau đó thành thật trả lời một câu hỏi của mọi người.
Nghiêm Vũ lập tức ngồi xuống vị trí đối diện Trịnh Vĩ. Khi mọi người yên vị, cửa phòng VIP mở ra, một anh chàng đẹp trai đi vào. Nhìn thấy anh ta, đám đàn ông đều cười ngoác miệng.
Trịnh Vĩ nhếch miệng: “Chú đến đúng lúc lắm. Trò chơi này rất thích hợp với chú.”
“Trò gì cơ?” Anh chàng đẹp trai ngồi xuống cạnh Trịnh Vĩ.
Nghe mọi người giải thích, sắc mặt anh ta lập tức tối sầm. Trịnh Vĩ cầm chai rượu trắng đặt xuống trước mặt anh ta. “Chai này là của chú. Chú cứ uống từ từ, chắc không ai giành với chú đâu.”
Anh ta trừng mắt nhìn Trịnh Vĩ. “Có giỏi thì anh đừng uống!”
Sau này Nghiêm Vũ mới biết anh chàng đẹp trai tên Diệp Chính Thần, con trai của Diệp Sĩ Trung. Con người anh ta khá hoàn hảo, mỗi tội mắc bệnh sạch sẽ. Anh ta không bao giờ đụng chạm thân mật với bất cứ ai, ngoại trừ người thân cận.
Trò chơi bắt đầu, các người đẹp đương nhiên không dám uống rượu trắng năm mươi hai độ, đám đàn ông càng không bỏ lỡ cơ hội tốt. Thế là hết đôi này đến đôi khác hôn nhau. Cuối cùng miệng chai rượu chỉ về phía Trịnh Vĩ. Trong tiếng hoan hô cổ vũ, Nghiêm Vũ nhìn Trịnh Vĩ bằng ánh mắt ngượng ngùng. Nào ngờ anh cầm chai rượu trắng, uống liền ba ly. Đám đàn ông đang chờ xem trò vui đương nhiên không bỏ qua cho anh. Anh chàng họ Lý giơ tay, hỏi trước: “Nụ hôn đầu của anh là với ai? Vào lúc nào?”
Anh ta vừa dứt lời, Nghiêm Vũ nhìn thấy nỗi đau hiện lên trong mắt Trịnh Vĩ. Anh tựa người vào thành ghế, xoay xoay ly rượu trong tay. “Năm đó, tôi mới mười lăm tuổi. Cô ấy là… mối tình đầu của tôi. Một hôm, cô ấy dẫn tôi đến ngôi nhà cũ của bà nội. Chúng tôi chơi cờ thâu đêm, nói cùng nhau ngắm mặt trời mọc, nhưng tới lúc đó cô ấy lại ngủ mất. Thế là tôi hôn trộm cô ấy.”
“Sau đó thì sao? Anh có “xử” luôn không?”
“Tình cảm của chúng tôi rất thuần khiết.”
Mọi người cười ha hả, không hỏi thêm điều gì. Cuộc chơi lại tiếp tục, có cặp thua thì hôn nhau, có người uống rượu, bầu không khí vô cùng sôi động. Một lúc sau, miệng cái chai hướng về phía Nghiêm Vũ. Cô nhìn Trịnh Vĩ, trong lòng không còn bất cứ sự chờ mong nào. Quả nhiên anh lại chọn uống rượu.
Đám bạn vẫn hứng thú với đề tài vừa rồi, đồng thanh hỏi: “Anh hãy kể về đêm đầu tiên đi!”
Thấy mọi người háo hức lắng nghe, Trịnh Vĩ đành lên tiếng: “Năm ngoái, tại một khách sạn nhỏ gần Đại học G, chúng tôi cùng xem phim. Bởi vì bộ phim đó rất tình cảm, tôi nhất thời không thể kiềm chế bản thân nên đã giải quyết chuyện đó.”
“Phim gì mà hay vậy? Của Nhật Bản phải không?”
“Không. Là Titanic của Mỹ.”
Diệp Chính Thần tỏ ra kinh ngạc: “Một tác phẩm bi tráng như vậy cũng khiến anh không thể kiềm chế sao?”
Mọi người đều cười. “Có lẽ cô gái đó rất quyến rũ, đúng không?”
Trịnh Vĩ nhếch miệng: “Điều quan trọng là tôi giữ mình quá lâu rồi.”
Nghiêm Vũ cảm thấy mình đã phải lòng anh mất rồi. Nguyên nhân không phải bởi anh là con trai Trịnh Diệu Khang mà là vì anh không giống những người đàn ông khác. Anh thà uống say, thà tiết lộ mối tình đầu và đêm đầu tiên chứ không tuỳ tiện hôn phụ nữ. Còn nữa, trong lúc hồi tưởng chuyện quá khứ, ánh mắt anh chứa chan tình cảm, khiến cô như bị tan chảy trong đó.
Kể từ hôm ấy, Nghiêm Vũ thường tham dự những buổi tụ tập của bọn họ nhưng không gặp Trịnh Vĩ. Cô dò hỏi mới biết anh là quân nhân, sau khi tốt nghiệp đã tham gia huấn luyện ở một học viện chỉ huy quân sự nào đó. Bình thường, anh hầu như không có cơ hội ra ngoài chơi.
Nghiêm Vũ tưởng không bao giờ còn được gặp lại Trịnh Vĩ thì tình cờ cô nhìn thấy anh tại một bữa cơm xã giao. Lần này anh rất kiệm lời, phần lớn thời gian đều cúi đầu uống rượu. Di động đổ chuông, anh lấy ra xem nhưng lập tức đặt xuống bàn, không bắt máy cũng chẳng từ chối cuộc gọi. Nghiêm Vũ đoán, người gọi điện chắc chắn là người có ý nghĩa đặc biệt với anh nên lén liếc nhìn màn hình. Không ngờ, trên đó hiện lên một chữ “Mẹ”. Từ việc anh không chịu nhận điện thoại của mẹ có thể thấy mâu thuẫn giữa hai mẹ con tương đối gay gắt.
Ăn cơm xong, Trịnh Vĩ liền cáo từ. Nghiêm Vũ không nghĩ ngợi, lập tức chạy theo, hỏi anh: “Em có thể đi nhờ xe không?”
Trịnh Vĩ chẳng từ chối, thế là cô lên xe của anh. Chiếc xe vừa ra khỏi câu lạc bộ một đoạn thì một người phụ nữ trung niên với dáng vẻ quý phái, sắc mặt tiều tụy chạy ra trước mũi xe. Người tài xế lập tức phanh gấp. Trịnh Vĩ kéo cửa kính, nói với tài xế: “Lái xe đi!”
“Nhưng phu nhân…”
“Mau lái xe!”
Tài xế không dám nhiều lời, lập tức phóng vụt đi, để lại người phụ nữ đau khổ ở đằng sau.
Nghiêm Vũ lén quan sát vẻ mặt của Trịnh Vĩ. Lúc này anh như hoà tan vào bóng đêm, không có bi thương lẫn oán hận, chỉ có tăm tối không thấy ánh mặt trời.
Nghiêm Vũ gặp Trịnh Vĩ lần thứ ba vào ngày sinh nhật của anh. Anh chàng họ Lý nói Trịnh Vĩ thích nghe cô hát, mời cô đến hát một bài để chúc mừng anh. Cô liền vui vẻ nhận lời.
Không khí buổi tiệc rất náo nhiệt, tâm trạng của Trịnh Vĩ cũng khá tốt. Nhưng không hiểu tại sao ánh mắt của anh đột nhiên vụt qua tia bi thương rồi lại ngông cuồng. Anh không những không cự tuyệt cử chỉ thân mật của Nghiêm Vũ mà còn ôm cô vào lòng.
Cuối cùng Trịnh Vĩ say khướt. Anh lảo đảo đứng dậy, nói với mọi người ra ngoài hít thở không khí. Nghiêm Vũ không yên tâm nên đi theo đỡ anh. Ra ngoài, Trịnh Vĩ đột nhiên đẩy cô ra, cất giọng lè nhè: “Em về đi, đừng bám theo tôi nữa.” Nói xong, anh loạng choạng bước về phía bãi đỗ xe.
Nghiêm Vũ vẫn đi theo Trịnh Vĩ. Thấy anh lên xe và nổ máy, cô lập tức lao ra chắn trước đầu xe. Trịnh Vĩ ngồi im, nhìn cô qua tấm kính chắn. Ánh mắt chứa đầy yêu và hận của anh khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ. Giây tiếp theo, anh đột nhiên xuống xe. Nghiêm Vũ còn chưa kịp phản ứng, anh đã ôm cô vào lòng.
“Tại sao em lại xuất hiện trước mặt anh? Vì muốn cho anh thấy em và Nhạc Khải Phi rất tình tứ phải không?”
Nghiêm Vũ hoàn toàn mù mờ. Nhạc Khải Phi ư? Cô chợt nhớ, gần đây trên mạng xuất hiện tin đồn công tử của công ty truyền thông Thế kỷ đang hẹn hò với một nữ diễn viên trực thuộc. Cách đây không lâu có người chộp được ảnh họ ở Hồng Kông ba ngày ba đêm, cùng dùng bữa và tắm nắng. Lẽ nào Trịnh Vĩ nhìn nhầm cô thành nữ diễn viên đó?
“Hay là bởi vì…” Thấy cô không trả lời, anh cất giọng dịu dàng: “Em muốn gặp anh?”
Nghiêm Vũ gần như không thể tin nổi giọng nói này là của Trịnh Vĩ. Một người đàn ông luôn lãnh đạm và xa cách như anh lại có thể nói bằng giọng hèn mọn và chờ mong đến thế. Thì ra trong trái tim anh luôn cất giấu hình bóng một người con gái.
“Em chỉ muốn nhắc anh… anh vừa uống nhiều rượu nên không thể lái xe…” Biết rõ anh nhận nhầm người nhưng có lẽ do quá lưu luyến hơi ấm toả ra từ vòm ngực của anh nên cô không đính chính.
“Nếu anh gặp tai nạn, em có đau lòng không?”
“Em… có…”
Trịnh Vĩ phủ môi xuống. Nghiêm Vũ vội né tránh. Anh không cho cô phản kháng, hôn lên mái tóc cô. Nghiêm Vũ cảm nhận được tình yêu bị kìm nén đã lâu của anh, không phải ham muốn dục vọng mà chỉ là nỗi nhớ nhung mãnh liệt cần được phát tiết.
Cô ra sức vùng vẫy nhưng bị anh dùng cánh tay phải giữ chặt. Tay trái anh vuốt ve mái tóc dài, đôi môi dừng lại sau vành tai cô. Động tác của anh rất thành thục và tự nhiên, tựa như từng làm chuyện này vô số lần.
Nghiêm Vũ đẩy mạnh Trịnh Vĩ. Cũng chẳng phải cô không muốn anh mà cô hy vọng anh đừng coi cô là người phụ nữ khác, để rồi sau này hối hận. Tuy nhiên Trịnh Vĩ lập tức ôm chặt lấy cô, lôi vào trong xe.
“Không, không được!” Nghiêm Vũ ra sức lắc đầu, không cho anh hôn lên môi mình. Trong khoảng thời gian cưỡng ép và phản kháng, ô tô rung lắc dữ dội.
Sắp chạm vào môi cô thì Trịnh Vĩ đột nhiên dừng động tác, ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ ở bên ngoài. Nghiêm Vũ cũng dõi theo ánh mắt anh, lập tức nhận ra Nhạc Khải Phi và nữ diễn viên đó. Cô cảm thấy toàn thân Trịnh Vĩ cứng đờ, mọi sự nhiệt tình và khao khát hoàn toàn tan biến. Giây tiếp theo, anh đột ngột cúi xuống hôn lên cổ cô. Tuy nhiên Nghiêm Vũ đã không còn cảm nhận được sự kích tình của anh, ngay cả hơi thở cũng lạnh lẽo.
Khi Nhạc Khải Phi đưa người phụ nữ đó rời khỏi bãi đỗ xe, Trịnh Vĩ lập tức dừng lại. Anh chỉnh áo xống, nói một câu lãnh đạm: “Tôi xin lỗi” rồi xuống xe.
Anh châm một điếu thuốc. Ngọn lửa lập loè chiếu sáng đôi mắt chứa đầy yêu và hận của người đàn ông. Nghiêm Vũ chợt nhận ra, nếu ban đầu anh thật sự say rượu thì sau đó anh đã cố ý để người phụ nữ kia bắt gặp sự buông thả của anh. Người như Trịnh Vĩ lại có hành động ấu trĩ như vậy, cô không chỉ cảm thấy bất ngờ mà còn xót xa trong lòng.
Nghiêm Vũ vuốt tóc, xuống xe. “Cô ấy là người anh muốn quên mà không thể, đúng không?”
Trịnh Vĩ chỉ im lặng hút thuốc. Nhất định anh rất yêu người phụ nữ đó nên mới không thể kiềm chế bản thân sau khi uống say đồng thời muốn thăm dò phản ứng của cô ta.
“Qua dáng vẻ đau đớn của cô ấy, em đoán cô ấy cũng có tình cảm với anh.” Cô đưa ra ý kiến tham khảo.
“Vừa rồi cô ấy tỏ ra đau đớn sao?”
“Anh không nhìn ra à?” Người phụ nữ đó tuy không rơi lệ nhưng ánh mắt cô ta rõ ràng là ánh mắt của một người vợ đi bắt gian chồng mình.
“Cô ấy là diễn viên có diễn xuất cực kỳ xuất sắc.”
“Vậy ư? Nếu vừa rồi chỉ là đóng kịch, thế thì cô ấy hoàn toàn có khả năng tranh giải Oscar rồi.”
Ánh mắt Trịnh Vĩ vụt qua ý cười nhàn nhạt nhưng rất chân thực. Khoảng thời gian sau đó, tâm trạng của anh tốt hơn nhiều. Anh quay lại câu lạc bộ, tiếp tục uống rượu cùng bạn bè.
Ngoại truyện 4: Lâm Cận
Cành cây vừa nhú chồi non đung đưa trong gió. Lâm Cận hạ cửa kính xe, nhìn chằm chằm về phía đối diện như thể chỉ sợ chớp mắt là bỏ lỡ người mà ông muốn gặp.
Đến giờ tan trường, cánh cổng sắt từ từ mở toang, hai thiếu niên tuấn tú vừa trò chuyện vui vẻ vừa đi ra ngoài. Một thiếu niên ném chiếc ba lô cho bạn, nhảy lên chiếc xe đạp cũ kĩ, phóng như bay ra đường.
Cậu bạn hét lớn: “Anh đừng quên trận bóng lúc sáu giờ đấy!”
“Anh không quên. Chú mày cứ đợi anh ở nhà thi đấu.”
“Anh hãy đưa bà xã xinh đẹp đến cổ vũ cho anh em đi!”
“Đồ vật cá nhân, không thể chia sẻ với người ngoài.”
Cậu thiếu niên tên Trịnh Vĩ. Tuy không mang họ Lâm nhưng cậu là con trai ruột của Lâm Cận, trong người chảy dòng máu của ông. Lâm Cận không thể nói rõ đó là cảm giác gì. Tóm lại, ông chỉ hy vọng có thể chứng kiến cậu trưởng thành. Bất kể sau này ra sao, chỉ cần cậu có cuộc sống như mong muốn là được.
Thấy Trịnh Vĩ sắp rời khỏi tầm mắt, Lâm Cận liền nổ máy, bám theo cậu. Thấy tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của con trai, ông dường như nhìn thấy mình trong quá khứ. Hơn hai mươi năm trước, hằng ngày ông phải đạp xe hơn mười cây số đi học. Mồ hôi ướt đẫm tấm áo bạc màu của ông, ngọn gió thổi qua, để lại cảm giác giá lạnh, nhưng ông vẫn phóng xe rất nhanh, để sớm về nhà nấu cơm cho người cha bệnh tật, sau đó đi làm thuê kiếm tiền tiêu pha. Lúc bấy giờ cuộc sống như gánh nặng ngàn cân đè lên đôi vai gầy guộc của ông. Sức mạnh duy nhất giúp ông gắng gượng là tâm niệm phải học giỏi để thay đổi số phận của mình.
Sau đó Lâm Cận thi đỗ vào trường đại học trọng điểm. Bố ông cũng vì không có tiền chữa bệnh nên đã qua đời. Ông một mình rời quê hương đến Bắc Kinh với nhiều ước mơ và hoài bão.
Tuy nhiên sau bốn năm học đại học, ông đã thấu hiểu một điều, ông không xuất sắc như mình tưởng. Cho dù cố gắng hết sức ông cũng chỉ là hạt bụi nhỏ bé trong thế giới này, chẳng có mảnh đất nào thuộc về ông.
Khi bị chiếc xe hơi sang trọng làm bắn đầy bùn đất lên người, khi bị những kẻ vênh váo, hống hách khinh thường, coi ông như rác rưởi, ông đều tự nhủ: Bây giờ mình hai bàn tay trắng, thậm chí sự tôn nghiêm cũng bị chà đạp nhưng không sao cả. Thế nào cũng có ngày mình sẽ thành công, sẽ khiến tất cả những người coi thường mình phải cúi đầu.
Trong lúc Lâm Cận cảm khái, Trịnh Vĩ dừng lại trước cổng một trường học khác. Ông lập tức đỗ xe bên lề đường, cách đó hơn một trăm mét.
Vài phút sau, một cô bé tóc dài, xinh xắn đi ra ngoài. Cô bé không thèm lên chiếc xe hơi sang trọng của cậu nam sinh mập mạp chờ đón cô mà ngồi lên chiếc xe đạp cũ của Trịnh Vĩ.
Kể từ hôm ấy, hễ rảnh rỗi Lâm Cận đều đi theo đôi trẻ. Một hôm, trời mưa lâm thâm, Trịnh Vĩ mang ô đến đón cô bé. Cậu đứng đợi nửa tiếng, cô bé mới cầm một chiếc ô màu hồng đi ra ngoài. Trịnh Vĩ không do dự, lập tức tặng ô cho một học sinh đi đầu trần rồi chạy đến bên cô bé. Cô bé vội che ô cho cậu. Bởi thân hình cậu cao lớn nên cô phải kiễng chân, còn cậu cũng hơi cúi người. Đôi trẻ kề vai sánh bước trong mưa. Trịnh Vĩ đeo ba lô của cô bé, móc khoá hình gấu Pooh đung đưa theo từng bước chân cậu.
Cơn gió bất chợt thổi qua khiến mái tóc mềm mại của cô bé bay loạn xạ, bay cả vào mặt Trịnh Vĩ, khiến cậu có chút thất thần, bất giác dừng bước. Hạt mưa rơi xuống gương mặt ửng hồng của cậu.
Đi mấy bước cũng chẳng thấy cậu đi theo, cô bé liền dừng lại, quay đầu hỏi: “Anh sao thế?”
Trịnh Vĩ lập tức đuổi theo, giơ tay vuốt tóc cô bé. Cô bé chớp chớp cặp mắt trong veo, nhoẻn miệng cười với cậu. Sau đó đôi trẻ tiếp tục bước đi.
Lâm Cận mỉm cười dõi theo bọn trẻ. Cảnh tượng thơ mộng này khiến ông bất giác nhớ tới quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời. Hồi trẻ, ông từng yêu sâu sắc một người con gái. Mỗi ngày, ông ngồi xe buýt một tiếng đồng hồ đến đón cô tan ca. Bất kể mùa hè nóng bức hay mùa đông giá lạnh, bất kể cô có việc đột xuất, ông đều nhẫn nại chờ đợi.
Nhiều đêm không ngủ, ông ngồi bên chiếc bàn nhỏ viết đề án, cô đều ngồi bên cạnh. Khi ông khát nước, cô lập tức rót cho ông; khi ông đói, cô sẽ đi nấu mì; khi ông mệt, cô sẽ giúp ông đấm bóp vai. Mỗi lần ông bị hiện thực đánh bại, cô đều mỉm cười, nói: “Lâm Cận, anh đừng bỏ cuộc, anh chỉ còn cách thành công một bước thôi.”
Cho tới một ngày, đúng là ông chỉ cách thành công một bước. Chỉ cần bỏ rơi cô, cùng một người phụ nữ con nhà giàu ra nước ngoài là ông có thể thực hiện được ước mơ của mình.
Thật sự không nỡ xa rời người con gái mình yêu nhưng ông cũng khao khát thành công. Nỗi khao khát đó khiến ông tình nguyện từ bỏ mối tình đẹp đẽ. Ông vẫn còn nhớ như in ngày hôm ấy, ông nói: “Nhã Phi! Anh xin lỗi! Nhất định em sẽ gặp người đàn ông tốt hơn anh.”
Cô khóc nức nở, cầu xin ông đừng bỏ rơi mình. Trong lòng ông rất đau đớn nhưng nỗi đau cũng không thể đánh thức linh hồn đã bị dục vọng nhấn chìm.
Trước khi khép cửa, ông quay đầu nhìn cô lần cuối. Cô đã khóc không thành tiếng. Thời khắc đó, ông thật tâm hy vọng cô gặp được người đàn ông tốt hơn mình, để không bao giờ bị tổn thương như vậy.
Sau đó sự nghiệp của ông ngày càng thành công. Ông có nhà đẹp, xe sang, có sự kính trọng của mọi người. Tuy nhiên ông ngày càng cảm thấy trống rỗng, hình ảnh cô khóc nức nở thường xuất hiện trong giấc mơ của ông.
Khi trở về, thấy cô đúng là gặp được người đàn ông tốt hơn mình, ông mới hiểu có những cơ hội đã bỏ lỡ sẽ không bao giờ tìm lại được, có những người đã bỏ lỡ sẽ chẳng bao giờ có thể tìm về. Từ kinh nghiệm của bản thân, ông muốn nói với con trai: Nếu đã thích thì hãy sớm nói với đối phương, bởi tình yêu sẽ không mãi mãi chờ đợi ai hết.
Lâm Cận còn chưa có cơ hội nói với Trịnh Vĩ, bi kịch đã xảy ra. Ông vốn chỉ muốn lấy hết chứng cứ từ người phóng viên chụp trộm. Trong lúc cố tình nhìn ảnh chụp gia đình bốn người để uy hiếp đối phương, ông kinh ngạc nhận ra cô bé. Ông liền lên tiếng: “Khoan đã, các cậu hãy thả anh ta ra!”
Người của ông liền buông tay khỏi người phóng viên. Nhưng ông chưa kịp nói thì người phóng viên đã lao ra ban công. Hai bên co kéo, bi kịch đã xảy ra.
Sau đó Lâm Cận tốn một khoản tiền lớn để hai người kia nhận tội. Tuy nhiên vợ của người phóng viên quá cố không chịu để yên. Ông nhiều lần muốn hoà giải nhưng đều bị bà mắng chửi té tát.
Lữ Nhã Phi tìm đến ông, hỏi ông làm thế nào bây giờ? Nếu để vợ người phóng viên kiện ra toà, chỉ e sẽ liên lụy đến Trịnh Vĩ. Bà nói: “Lâm Cận! Em xin anh hãy nghĩ cách, đừng để liên lụy tới Trịnh Vĩ. Nếu thiên hạ biết nó không phải là con trai của Trịnh Diệu Khang mà Flà con riêng của chúng ta, sau này nó không thể ngẩng đầu làm người, cuộc đời nó sẽ bị huỷ hoại… Anh nhất định phải nghĩ cách!”
“Nhã Phi! Em đừng lo, anh tuyệt đối không để dính líu đến em và con.”
Ông đã quyết định, một khi cần thiết ông sẽ nhận tội. Dù phải sống nốt quãng đời còn lại trong tù, ông cũng không để con trai bị người đời chà đạp. Ông đã chuẩn bị đâu vào đấy, thậm chí nộp đơn từ chức tại buổi tiệc của công ty, tiến cử người có năng lực thay mình. Nhưng ông không ngờ vợ và con gái của người phóng viên quá cố xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Lúc nghe tin này, Lâm Cận tưởng người bị xe đâm là con gái lớn, tức là cô bé Trịnh Vĩ quý mến. Ông lập tức đến bệnh viện xem có thể giúp gì cho họ. Nhìn thấy ông, vợ người phóng viên vừa khóc vừa nói: “Tôi không kiện anh nữa, ngày mai tôi sẽ rút đơn. Mong anh hãy tha cho con gái tôi. Nó chỉ là một đứa trẻ… chẳng có tội tình gì… Tôi hứa sẽ im lặng mãi mãi.”
Lâm Cận ngẩn người, một lúc sau mới hiểu đối phương tưởng ông là tác giả của vụ tai nạn. Ông muốn giải thích nhưng cuối cùng lại thôi bởi ông thật sự hy vọng đối phương rút đơn kiện, giữ kín chuyện này.
The End
/37
|