Students Love

Chương 2

/12


Tan học…

Đoạn đường về nhà nó là con đường khá đẹp, vừa dễ đi, không khí lại trong lành nữa. Nó đang ngân nga vừa đi vừa hát thì…

Cạch!!!! *Mẹ kiếp, đang bận lại hỏng xe!!!*

Nó gạt chân trống chiếc xe HELLO KITTY màu hồng, cúi xuống loáy hoa loáy hoáy.

Còn Nhất Minh, hôm nay hắn không về nhà, đường nhà hắn với nhà nó ngược chiều nhau. Hôm nay, mẹ nói tới quán trà ‘’Nắng Hồng’’ có việc gấp nên hắn phải đi bằng con đường này, phóng xe đạp điện qua, thấy cô bé cùng lớp với thằng em trai, đồng thời là cô nàng ngu ngốc mình bế xuống phòng y tế đang nhăn nhó hí hoáy với chiếc xe đạp! Chắc là tuột xích, hắn nghĩ!

Diệp Linh đang loay hoay thấy Nhất Minh thì thầm cảm ơn ông trời: *Ân nhân lại xuất hiện. Nam mô a dì đà phật, con xin cảm ơn!*

- Tuột xích à! Vui nhỉ? – Nhếch môi nói một câu đểu cáng rồi hắn phóng vèo đi.

- Mẹ kiếp!!!

Khẽ buông một câu tục, sáng nay trước khi đi học, bố mẹ nó có nhắc về sớm có việc! Không được trễ. Giờ… Sao đây! - AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!­!! – Nó hét!

Từ xa, Gia Bảo – cậu học sinh ưu tú của lớp kế bên đi dần tới và xuống xe:

- Cậu hỏng xe hả… để tôi giúp cho.

Ánh mắt Diệp Linh khẽ long lanh… Từ nhỏ, nó thường hay bị chi phối tình cảm bởi nhưng chuyện rất là lặt vặt, cũng khiến nó cảm động rới nước mắt. Khẽ dung ánh mắt cún con nhìn Gia Bảo, cậu khẽ rùng mình… nghĩ: * Nhỏ thú vị thật*

5p’ sau đó. Cậu khẽ ngẩng đầu lên, nó cảm ơn rối rít không quên kèm theo câu nói kinh điển làm hongaf tử Gia Bảo nhà ta giật mình part 2:

- Cảm ơn cậu nhé tớ là Diệp Linh, một cô bé bình thường phần trăm trên bình thường phần nghìn không có gì đặc sắc lớp kế bên của cậu. Tớ sẽ trả ơn cậu sau vì giờ tớ có việc. Cám ơn cậu rất nhiều.

Gia Bảo thầm nghĩ: *Cảm ơn đi kèm lời giời thiệu titanic à?* @@!

Về phía Nhất Minh, hắn đỗ xe, chạy vào phòng 15, đi qua mấy cô nhân viên:

- Oa!!! Con nhà ai mà xinh trai zữ vậy!!! – Cô áo hồng nói

- Người ta kém nàng tới 10 tuổi đó nàng à. – Cô kia đính chính lại.

Nhất Minh nghe thấy thế, khẽ nhếch môi, hắn bước tiếp.

- Thưa mẹ con mới tới… con chào bác. – Hắn chào bố mẹ, cùng bác Phùng đang ngồi bên trong rồi kéo ghế, tự nhiên ngồi xuống.

- Đây rồi, Nhất Minh, ngồi xuống đây, nghe mẹ nói. Hôm nay, mẹ gọi con tới đây là để con gặp gia đình bác Phụng, thông gia nhà ta. Con cũng biết rồi đó, nhà a vs nhà bác Phùng là bên quen biết từ lâu, vs lại xưa kia ông con và ông nhà bác cũng sống chết có nhau trong chến tranh, 2ng đều hứa sau này bên này có con trai, bên kia có con gái thì làm thông gia. Nay nhà bác Phùng có cái Linh, kém con một tuổi và học cùng trường đồng thời cùng lớp với em con. Lúc đầu ta định để Nhất Huy vs con bé kết duyên, nhưng Gái hơn hai – trai hơn một thì nó vẫn hơn. Nên ta tin tưởng và quyết định chọn con!

- Nhưng… sao gấp gáp thế mẹ! – Hắn nói.

- Đợi 2 mẹ con nhà cái Linh tới ta sẽ giải thích kỹ. – Ông Triệu nói rồi quay sang bàn bạc gì với bố nó – Ông Phùng

Về phía nó, đạp xe hì hục về nhà, chưa kịp thở:

- Linh! Đây đây. – Bà Phùng – mẹ nó kéo tuột lên taxi

Phùng Diệp Linh vẫn thắc mắc. *đâu mà vội thế nhỉ* - cái đầu của nó lại nghĩ tới mấy câu trên trời rồi.

Trên xe:

- Mẹ! đi đâu mà vội thế mẹ? – Nó ngồi trên xe vừa uống nước vừa hỏi.

- Đi gặp thông gia! – Bà Phùng nói.

PHỤTTTTT! THÔNG GIA? *CÁI QUÁI GÌ VẬY*… Nó ngước mắt lên, phụt cả ngụm nước vào ghế sau của ông tài xế, nó giật mình…

- Mẹ…mẹ nói gì gì… con không hiểu…

- Mày học dốt tao cho mày đi lấy chồng! – Bà Phùng nói xong tới ông tài xế còn phải giật mình…

Suy nghĩ của ông tài xế: *Con bé trông trẻ măng, nhìn cái áo kia là biết cùng trường với con trai ta… Tầm lớp 10 chứ mấy… cái gì mà lấy chồng ##! * ( Công nhận mắt ông tài xế soi chuẩn nhá! Nó mới học lớp 10 thôi ố )

Nó hoảng hốt. Nuốt nước bọt. ỰC… thế còn cuộc đời của nó?

- Mẹ, trước tiên… con cảm ơn mẹ đã nuôi con tới ngày hôm nay. Và tất nhiên, cong vẫn cần mẹ nuôi tới khi tốt nghiệp. Mẹ gả con đi lấy chồng thì cũng phải để lại cho con cái gì gì chứ, trong phim đó… Ví dụ như nhẫn vàng, vòng vàng, bla bla chẳng hạn. – Vừa nói nó vừa đưa từng ngón tay ra đếm…

Thật ra, Phùng Diệp Linh thường có ý nghĩ rất đơn giản. Thế nên, có phần hoảng hốt nhưng về sau cô lại bình thường là điều không có gì lạ.

Xuống xe, nó tránh ánh nắng và ngước lên: ‘’ Quán trà Nắng Hồng’’

- Tiểu Linhh!!! Theo mẹ. – Bà Phùng nói.

Phùng Diệp Linh lon ton chạy theo, không hề biết là khi vào trong, cô sexcos bất ngờ không hề nhỏ…

- Xin lỗi, mẹ con tớ tới muộn ^^ Tiểu Linh, con vào đây!!!

Bước vào trong, nó thấy bố nó, mẹ nó, gia đình bác Triệu lần trước có tới nhà nó chơi, thấy có chút gì đó là lạ. Quay ngoắt vào phía trong, nó thấy ác ma kiệm lời đang nhếch môi nhìn mình ( Trên đường đạp xe đoạn đường còn lại, nó tự đặt cho hắn cái biệt danh rất chi là đáng yêu: Ác ma kiệm lời)

Về phía hắn, thấy nó, hắn cũng hiểu chút vấn đề… Còn nó, vừa chào mọi người rồi ngồi xuống thì thấy bác Triệu đang hung hồn tuyên bố:

- Từ hôm nay, các con là vị hôn phu của nhau. Cả 2 gia đình đã đính ước từ trước. Từ mai, Diệp Linh sẽ ở cùng Tiểu Minh nhà ta, tại ngôi nhà có giàn hoa giấy cách trường khá xa. Sáng sớm sẽ có bác Trương – quản gia cũ hằng ngày đưa các con đi học. Còn vấn đề hôn nhân, giờ mỗi con sẽ có phòng riêng, tới khi cả 2 cùng tốt nghiệp thì ta sẽ tổ chức đám cưới. Chúng ta cho các con ở cùng một nhà là để các con tiến triển tình cảm dần dần. – Nói đến đây, ông quay ra phía cậu ấm nhà mình – Thưa cậu Minh, cậu phải bảo vệ bé Linh, cậu hiểu chứ? – Bác Triệu nói với hắn kèm theo nụ cười chết người.

Phùng Diệp Linh cũng đã vỡ lẽ, thì ra là hắn!!! Xem ra, đời cô khổ rồi đây. Không sao không sao, nó tự an ủi bản thân. Thấy cả hắn và nó đều im lặng ra vẻ chấp nhận, 4 ông bà thâm thúy nhìn nhau cười mỉm. Trông rất chi là…. nguy hiểm!!!

- Cứ để như vậy đi, con xin phép về trước dọn đồ đạc ạ. – Hắn đồng ý, vì đơn giản… hắn đã bắt đầu thích nó, hắn còn tò mò về nó nữa!

Phùng Diệp Linh thấy thế cũng gật đầu chào mọi người rồi chạy theo…

- Này, tên ác… à không anh Nhất Minh thân mến…! - Nó khẽ nuốt nước bọt… Chính nó nghe xong còn thấy nổi da gà.

Nghe thấy tiếng nó gọi, hắn quay lại: - Nói! – Triệu Thế Minh đáp một câu cụt lủn.

- Đồ Máu Lạnh! – Nó nói có thế rồi quay đi.

Hắn nghe thấy câu nói đó thì giật mình:

- Chả nhẽ em muốn nóng, thưa vị hôn phu của tồi – Hắn nhếch môi cười điệu cười mà nó chưa từng thấy.

Diệp Linh nghe thế thì tròn xoe mắt. Bỗng dưng nổi da gà…

- À không không! Ý tôi là anh lạnh như thế thôi rất mát…thật…thật đấy… cám… cám ơn. – Nói tới đây… nó bỗng thốt: ‘’Ơ KÌA!!! Cái gì kiaaaa’’ rồi chỉ tay về phía sau lưng hắn, cái mặt khá ngờ nghệch.

Theo bản năng, hắn quay lại…

… Tích tắc… tích tắc… tích tắc … ba giây: thấy không có gì, hắn quay lại định nhìn nó khó hiểu, nhưng, nó đã chuồn từ khi nào rồi. Tới đây, hắn bỗng thấy tức… từ bé chưa ai lừa được hắn, thế mà… con bé hôn phu của hắn… Ax, hắn bứt tóc… *Đồ khôn lẻo! em đợi đó*

/12

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status