Hôm nay là chủ nhật, và Nhất Minh sẽ vắng nhà ba hôm. Nó nghe được tin thì mừng quýnh cười thầm. Nhưng cáo không thể để lộ đuôi cáo là điều tất yếu. Diệp Linh mi mắt rũ xuống, mặt cúi gằm. Giọng nói cũng bớt chua đi phần nào, tay vén vén gấu áo nói nhỏ:
- Anh đi sao? Em ở nhà một mình sao?
Nhất Minh cười, trúng kế vô điều kiện. Xoa xoa đầu nó rồi nghiêm giọng:
- Chứ sao? Không một mình thì mấy mình đây?
- Hai...mình.
- Em tính rước thằng chết bầm nào về vậy?
Nó giật mình ngẩng đầu lên, cười bẽn lẽn lùi một bước nháy mắt nói nhỏ rồi cười điệu cười nguy hiểm:
- Rước thằng nào kệ em. Há há.
Diệp Linh chạy một mạch sang đóng cửa phòng, cầm điện thoại hẹn nhân viên cửa hàng quảng cáo chiều tới nhà có việc.
Nhất Minh cười cười, đi về phòng lấy điện thoại, nhắn cho nó một tin rồi lái xe tới nhà Gia Bảo.
‘’Nhóc con, ở nhà quậy biết tay anh liền đấy!’
Diệp Linh vừa tắt máy thì nhận được tin nhắn của Nhất Minh, môi lại nở thêm nụ cười nguy hiểm thứ hai trong ngày.
***...***
- Cho hỏi đây có phải nhà cô Phùng Diệp Linh không nhỉ?
- Phải, có chuyện gì vậy?
Bác quản gia gật đầu hỏi người trước mặt.
- Là cô Diệp Linh gọi chúng tôi tới... Chúng tôi là nhân viên của...
- Là cháu! Bác vào đi để cháu tiếp khách.
Diệp Linh từ đâu chạy ra, gật đầu với bác quản gia ngắt lời người nhân viên. Dẫn nhân viên vào trong.
Bác Trương thấy thế cũng đi vào trong nhà, theo dõi xem là ai để báo cáo với Nhất Minh:
‘’Vâng, thưa cậu cô chủ có mời một người vào nhà, vâng, là con trai ạ..., là nhân viên cửa hàng nào đó...’’
‘’...’’
‘’Dạ vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ gọi lại sau.’’.
Quản gia Trương nhìn qua cửa kính, gật đầu nói chuyện điện thoại rồi tiếp tục lén lút theo dõi.
Diệp Linh với người nhân viên áo xanh bàn bạc gì đó, treo treo cái gì lên cổng rồi chào nhau.
Nó hếch mũi, đứng tay chống nạnh dạng hai chân ra ngẩng cao đầu nhìn tác phẩm mới hoàn thành. Cười cười rồi phủi phủi tay đi vào trong nhà.
Bác Trương xỏ vội đôi dép, lén lén lút lút như kẻ trộm chạy ra cổng xem rồi há hốc mồm cười hô hô chạy vào nhà gọi điện thoại cho Nhất Minh. *Thâm hiểm không kém.*
‘’Thưa cậu chủ, chỉ là cô chủ thèm ăn piza nên gọi cho cửa hàng piza thôi, không có gì đâu ạ.’’
‘’...’’
‘’Vâng.’’.
Nhất Minh nghe xong thở phào nhẹ nhõm, lại tưởng nó mời tên chết tiệt nào vào nhà. Hắn đang gặp nguy hiểm nhưng cũng không thấy căng thẳng lắm, chỉ là nghe bác Trương nói về nó lại thấy có chút căng thẳng thôi.
Gia Bảo xuống xe, cầm mã tấu dơ lên vẽ một đường cong trên không trung. Cánh tay tự nhiên thấy nặng trĩu. Dạo này hôm nào anh cũng phải đi khử bọn ăn bám tay sai của công ty dám bán lén cổ phần. Nhất Minh cười khẩy bước tới. Đây là những tên xấu lòng nhất mà hắn từng gặp. Hắn không khử thì ắt cảnh sát cũng sẽ khử. Một nửa số cổ đông trong công ty tự nhiên hàng loạt biến mất. Số người tiêu dùng sản phẩm cũng giảm xuống một cách đáng sợ. Hắn đã phải hai ngày hai đêm điều tra mới tìm được lũ hạ đẳng này. Giám làm vậy sau lưng hắn, có đáng không khi ngày hôm nay hắn làm vậy?
Hết độ mười bảy phút, Nhất Minh khoác vai Gia Bảo lên xe, nhếch môi cười vì tìm lại được công lý.
Để Gia Bảo về nhà lấy đồ chuẩn bị đi gặp đối tác, hắn vừa lái xe vừa nới lỏng chiếc Cavat thắt chặt ở cổ ra, hắn vẫn đang đi học mà. Đeo cái này thật khó chịu!
Nhất Minh về định lấy thêm quần áo, vừa nhìn lên cổng thì há mồm rộng tới mức cằm có thể nằm sát với cổ. Trước cổng là băng rôn to lù lù chữ in hoa:
‘’KHÔNG CÓ GÌ QUÝ HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO’’.
Nhất Minh thở dài, đánh xe vào trong nhà lên thằng phòng nó:
- Diệp Linh! Mở cửa cho anh ngay!
Nó đang ngồi khoanh chân ăn bim bim xem hoạt hình, giật mình lũi thũi ra mở cửa.
- Anh...
- Em giỏi thật, muốn chết không?
Mắt Diệp Linh liếc sang nhà vệ sinh bên cạnh, dự định sẽ lè lưỡi rồi chạy vào trong đó trốn xem đố hắn làm được gì, tự nhiên nhìn thấy máu ở gần cổ Nhất Minh, sợ hãi hét ầm lên luống cuống đi tìm bông băng. Giọng như sắp khóc.
- Huhu bông. Bông ở đâu? ... anh làm sao thế này, máu... bông đâu.
Nhất Minh thở dài.
- Không phải máu của anh...
Nó đứng người, tròn xoe mắt quay ra nhìn, định hỏi hắn thì thấy hắn quay đi và đóng cửa phòng. Môi có nở một nụ cười.
...***...
Chờ Nhất Minh tắm xong, Diệp Linh vội vã chạy tới. Nước mắt lưng tròng gào lên:
- MÁU Ở ĐÂUUUUUU!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Em gắt với ai đấy, đã bảo không phải máu của anh!
Diệp Linh cứng đầu ngồi thù lù trước cửa nhà tắm, không để Nhất Minh bước ra ngoài.
- Anh giết người sao?
Nhất Minh thở dài, đóng nốt cúc áo cúi xuống nói nhỏ với nó:
- Anh chỉ đánh nhau, anh không giết người vì chưa có tên nào thiệt mạng hết, em an tâm rồi chứ?
Nó ngước lên, mắt vẫn long lanh ướt nhèm, lòng nhen nhỏm dần sự an yên, mới gật đầu đứng dậy. Nó tưởng hắn giết người, đầu óc trống rỗng, trong nó là sự sợ hãi chưa từng thấy, mặc dù nó không bị chút ảnh hưởng. Nó vuốt ngực, thở ‘’phù’’ một cái rồi quay người sang phòng lấy quần áo.
Nhất Minh ngước lên, kéo tay nó lại để nó úp mặt vào ngực mình. Hắn hiểu và hắn biết nó nghĩ gì. Có phải là nó lo cho hắn không?
Diệp Linh bất ngờ đổ ập vào người Nhất Minh, mặt đỏ bừng sau khi khóc, tim đập mạnh hơn khi nghe được nhịp yêu từ lồng ngực người con trai đối diện. Đầu óc nó trống rỗng, ngả người vào Nhất Minh. Nhịp thở nồng ấm phả vào ngực hắn để lại chút dư vị con gái mới lớn làm Nhất Minh thấy chút bối rối trước người con gái mình yêu. Diệp Linh hít một hơi thật sâu, để sự an yên lấp đầy trong lòng.
Nó ngượng ngùng đẩy Nhất Minh ra, không dám nhìn thẳng. Nhất Minh thấy thế lại nhếch môi, vẽ một nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt kéo tay nó, lôi nó vào trong phòng ngủ của mình. Nó giật mình, sợ hãi nhưng chân vẫn bước theo hắn.
- Em chuẩn bị vài bộ quần áo hộ anh đi!
- Chuẩn bị quần áo làm gì? Anh đi đâu?
- Anh nói anh vắng ngày ba hôm rồi còn gì, nãy giờ về để tắm với lấy đồ thôi.
- Thế anh định đi đâu?
- Anh đi gặp đối tác cho công ty của bố. Em làm gì mà như điều tra anh vậy.
Diệp Linh ngượng ngùng không trả lời được, kết thúc cuộc đối thoại bước tới tủ quần áo lấy đồ hộ Nhất Minh.
Nhiều quần áo quá! Nó biết hắn mặc gì mà chọn chứ? Diệp Linh dở khóc dở cười lấy ra bốn bộ.
À, chút nữa thì quên, còn đồ... con trai. Nó sa sầm mặt. Đạp chân uỳnh uỵch xuống. Phụng phịu nhắm mắt kéo ngăn kéo, lấy vài chiếc ra đút nhanh vào va li, đến lúc kéo khóa xong mới dám mở mắt. Khó chịu quá đi!
Nhất Minh ung dung đút một tay vào túi quần, tay kia kéo va li lướt qua người Diệp Linh cười nhẹ nói:
- Chờ anh về nhé vợ!
- Anh đi sao? Em ở nhà một mình sao?
Nhất Minh cười, trúng kế vô điều kiện. Xoa xoa đầu nó rồi nghiêm giọng:
- Chứ sao? Không một mình thì mấy mình đây?
- Hai...mình.
- Em tính rước thằng chết bầm nào về vậy?
Nó giật mình ngẩng đầu lên, cười bẽn lẽn lùi một bước nháy mắt nói nhỏ rồi cười điệu cười nguy hiểm:
- Rước thằng nào kệ em. Há há.
Diệp Linh chạy một mạch sang đóng cửa phòng, cầm điện thoại hẹn nhân viên cửa hàng quảng cáo chiều tới nhà có việc.
Nhất Minh cười cười, đi về phòng lấy điện thoại, nhắn cho nó một tin rồi lái xe tới nhà Gia Bảo.
‘’Nhóc con, ở nhà quậy biết tay anh liền đấy!’
Diệp Linh vừa tắt máy thì nhận được tin nhắn của Nhất Minh, môi lại nở thêm nụ cười nguy hiểm thứ hai trong ngày.
***...***
- Cho hỏi đây có phải nhà cô Phùng Diệp Linh không nhỉ?
- Phải, có chuyện gì vậy?
Bác quản gia gật đầu hỏi người trước mặt.
- Là cô Diệp Linh gọi chúng tôi tới... Chúng tôi là nhân viên của...
- Là cháu! Bác vào đi để cháu tiếp khách.
Diệp Linh từ đâu chạy ra, gật đầu với bác quản gia ngắt lời người nhân viên. Dẫn nhân viên vào trong.
Bác Trương thấy thế cũng đi vào trong nhà, theo dõi xem là ai để báo cáo với Nhất Minh:
‘’Vâng, thưa cậu cô chủ có mời một người vào nhà, vâng, là con trai ạ..., là nhân viên cửa hàng nào đó...’’
‘’...’’
‘’Dạ vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ gọi lại sau.’’.
Quản gia Trương nhìn qua cửa kính, gật đầu nói chuyện điện thoại rồi tiếp tục lén lút theo dõi.
Diệp Linh với người nhân viên áo xanh bàn bạc gì đó, treo treo cái gì lên cổng rồi chào nhau.
Nó hếch mũi, đứng tay chống nạnh dạng hai chân ra ngẩng cao đầu nhìn tác phẩm mới hoàn thành. Cười cười rồi phủi phủi tay đi vào trong nhà.
Bác Trương xỏ vội đôi dép, lén lén lút lút như kẻ trộm chạy ra cổng xem rồi há hốc mồm cười hô hô chạy vào nhà gọi điện thoại cho Nhất Minh. *Thâm hiểm không kém.*
‘’Thưa cậu chủ, chỉ là cô chủ thèm ăn piza nên gọi cho cửa hàng piza thôi, không có gì đâu ạ.’’
‘’...’’
‘’Vâng.’’.
Nhất Minh nghe xong thở phào nhẹ nhõm, lại tưởng nó mời tên chết tiệt nào vào nhà. Hắn đang gặp nguy hiểm nhưng cũng không thấy căng thẳng lắm, chỉ là nghe bác Trương nói về nó lại thấy có chút căng thẳng thôi.
Gia Bảo xuống xe, cầm mã tấu dơ lên vẽ một đường cong trên không trung. Cánh tay tự nhiên thấy nặng trĩu. Dạo này hôm nào anh cũng phải đi khử bọn ăn bám tay sai của công ty dám bán lén cổ phần. Nhất Minh cười khẩy bước tới. Đây là những tên xấu lòng nhất mà hắn từng gặp. Hắn không khử thì ắt cảnh sát cũng sẽ khử. Một nửa số cổ đông trong công ty tự nhiên hàng loạt biến mất. Số người tiêu dùng sản phẩm cũng giảm xuống một cách đáng sợ. Hắn đã phải hai ngày hai đêm điều tra mới tìm được lũ hạ đẳng này. Giám làm vậy sau lưng hắn, có đáng không khi ngày hôm nay hắn làm vậy?
Hết độ mười bảy phút, Nhất Minh khoác vai Gia Bảo lên xe, nhếch môi cười vì tìm lại được công lý.
Để Gia Bảo về nhà lấy đồ chuẩn bị đi gặp đối tác, hắn vừa lái xe vừa nới lỏng chiếc Cavat thắt chặt ở cổ ra, hắn vẫn đang đi học mà. Đeo cái này thật khó chịu!
Nhất Minh về định lấy thêm quần áo, vừa nhìn lên cổng thì há mồm rộng tới mức cằm có thể nằm sát với cổ. Trước cổng là băng rôn to lù lù chữ in hoa:
‘’KHÔNG CÓ GÌ QUÝ HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO’’.
Nhất Minh thở dài, đánh xe vào trong nhà lên thằng phòng nó:
- Diệp Linh! Mở cửa cho anh ngay!
Nó đang ngồi khoanh chân ăn bim bim xem hoạt hình, giật mình lũi thũi ra mở cửa.
- Anh...
- Em giỏi thật, muốn chết không?
Mắt Diệp Linh liếc sang nhà vệ sinh bên cạnh, dự định sẽ lè lưỡi rồi chạy vào trong đó trốn xem đố hắn làm được gì, tự nhiên nhìn thấy máu ở gần cổ Nhất Minh, sợ hãi hét ầm lên luống cuống đi tìm bông băng. Giọng như sắp khóc.
- Huhu bông. Bông ở đâu? ... anh làm sao thế này, máu... bông đâu.
Nhất Minh thở dài.
- Không phải máu của anh...
Nó đứng người, tròn xoe mắt quay ra nhìn, định hỏi hắn thì thấy hắn quay đi và đóng cửa phòng. Môi có nở một nụ cười.
...***...
Chờ Nhất Minh tắm xong, Diệp Linh vội vã chạy tới. Nước mắt lưng tròng gào lên:
- MÁU Ở ĐÂUUUUUU!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Em gắt với ai đấy, đã bảo không phải máu của anh!
Diệp Linh cứng đầu ngồi thù lù trước cửa nhà tắm, không để Nhất Minh bước ra ngoài.
- Anh giết người sao?
Nhất Minh thở dài, đóng nốt cúc áo cúi xuống nói nhỏ với nó:
- Anh chỉ đánh nhau, anh không giết người vì chưa có tên nào thiệt mạng hết, em an tâm rồi chứ?
Nó ngước lên, mắt vẫn long lanh ướt nhèm, lòng nhen nhỏm dần sự an yên, mới gật đầu đứng dậy. Nó tưởng hắn giết người, đầu óc trống rỗng, trong nó là sự sợ hãi chưa từng thấy, mặc dù nó không bị chút ảnh hưởng. Nó vuốt ngực, thở ‘’phù’’ một cái rồi quay người sang phòng lấy quần áo.
Nhất Minh ngước lên, kéo tay nó lại để nó úp mặt vào ngực mình. Hắn hiểu và hắn biết nó nghĩ gì. Có phải là nó lo cho hắn không?
Diệp Linh bất ngờ đổ ập vào người Nhất Minh, mặt đỏ bừng sau khi khóc, tim đập mạnh hơn khi nghe được nhịp yêu từ lồng ngực người con trai đối diện. Đầu óc nó trống rỗng, ngả người vào Nhất Minh. Nhịp thở nồng ấm phả vào ngực hắn để lại chút dư vị con gái mới lớn làm Nhất Minh thấy chút bối rối trước người con gái mình yêu. Diệp Linh hít một hơi thật sâu, để sự an yên lấp đầy trong lòng.
Nó ngượng ngùng đẩy Nhất Minh ra, không dám nhìn thẳng. Nhất Minh thấy thế lại nhếch môi, vẽ một nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt kéo tay nó, lôi nó vào trong phòng ngủ của mình. Nó giật mình, sợ hãi nhưng chân vẫn bước theo hắn.
- Em chuẩn bị vài bộ quần áo hộ anh đi!
- Chuẩn bị quần áo làm gì? Anh đi đâu?
- Anh nói anh vắng ngày ba hôm rồi còn gì, nãy giờ về để tắm với lấy đồ thôi.
- Thế anh định đi đâu?
- Anh đi gặp đối tác cho công ty của bố. Em làm gì mà như điều tra anh vậy.
Diệp Linh ngượng ngùng không trả lời được, kết thúc cuộc đối thoại bước tới tủ quần áo lấy đồ hộ Nhất Minh.
Nhiều quần áo quá! Nó biết hắn mặc gì mà chọn chứ? Diệp Linh dở khóc dở cười lấy ra bốn bộ.
À, chút nữa thì quên, còn đồ... con trai. Nó sa sầm mặt. Đạp chân uỳnh uỵch xuống. Phụng phịu nhắm mắt kéo ngăn kéo, lấy vài chiếc ra đút nhanh vào va li, đến lúc kéo khóa xong mới dám mở mắt. Khó chịu quá đi!
Nhất Minh ung dung đút một tay vào túi quần, tay kia kéo va li lướt qua người Diệp Linh cười nhẹ nói:
- Chờ anh về nhé vợ!
/12
|