Sau khi Beliar căn dặn cô gái gợi cảm kia gì đó, thì cô ấy cúi đầu một cái rồi quay sang nói chuyện với Trương Thành.
Tầm mắt của Kỷ Thần Hi cũng tò mò mà dõi theo cô gái gợi cảm kia. Quả thực cô đã từng gặp không ít phụ nữ xinh đẹp, nhưng kiểu quyến rũ gợi cảm, mà còn trong bộ dạng lạnh lùng cao ngạo như thế thì thật sự rất thu hút.
"Nhìn đủ chưa?" Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm ổn nhưng chứa đầy lửa giận.
Sống lưng Kỷ Thần Hi chợt thẳng, quay đầu lại khẽ mỉm cười:"Có...có nhìn gì đâu. Cậu, chúng ta đi được rồi đúng không?"
Mặc dù cô cũng muốn ở lại đây quậy phá một chút, vì chứng cứ mà mấy ngày nay Tịch Cảnh Dương thu thập được vẫn chưa gửi đến, ngoài ra cô cũng muốn ở lại để xem kẻ đứng sau kia có xuất hiện hay không.
Tuy nhiên, so với việc thoả mãn sự tò mò nhất thời nhưng phải ở cạnh ông Cậu này thêm một giây một phút một giờ gì đó, thì cô thà trở về nhà ôm bạn trai còn tốt hơn.
Beliar không trả lời mà chỉ nhướng một bên mắt nhìn cô.
Kỷ Thần Tỷ khẽ nuốt nước bọt rồi khoác lấy cánh tay của anh:"Cậu nhỏ~~"
Không hiểu có phải do cô quá nhạy cảm hay không, nhưng cô cảm thấy có một ánh mắt không mấy thiện cảm đang nhìn về phía mình. Đương nhiên không phải là ánh mắt của Beliar.
Bởi vì ông Cậu nhỏ của cô chỉ đang đen mặt mà thôi, sau đó anh ta đã giao mọi việc còn lại cho cô gái gợi cảm kia, rồi cởi áo khoác ngoài ra choàng lên người cô.
Kỷ Thần Hi không khỏi ngạc nhiên, theo phản xạ muốn tránh đi:"Cậu à không cần..."
Beliar nheo mắt:"Cháu lạnh."
Trước câu nói ngắn ngọn nhưng đầy tính khẳng định kia, Kỷ Thần Hi nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng:"Dạ phải, cháu lạnh!"
Thời tiết sang thu, dù cô mặc trên người hai lớp áo thì vẫn sẽ lạnh thôi!
Vừa nói xong, Beliar liền xách cô rời khỏi cục cảnh sát. Phải, là "xách" theo nghĩa đen! Dù cô có làm sai hay không, nhưng thân là một người đàn ông, còn là trưởng bối, vậy mà anh ta lại nắm lấy cổ áo của cô mà kéo ra ngoài, trước ánh mắt của biết bao nhiêu người.
Nhân sinh này không còn gì luyến tiếc nữa rồi.
Dù có vẻ rất mất mặt, nhưng khoảng khắc Kỷ Thần Hi vừa bước chân ra khỏi cục cảnh sát, thì lại gặp phải một tình huống éo le hơn rất nhiều lần.
"Buông cô ấy ra." Một giọng nói quen thuộc vang lên trong màn đêm, khiến cho Kỷ Thần Hi cố gắng thoát khỏi tay của Beliar mà ngẩng đầu lên nhìn. Thế nhưng, hàng vệ sĩ áo đen đã che mất tầm nhìn của cô. Đã thế cô còn nhận được một lời cảnh cáo từ cái người đang xách cổ áo cô:"Cháu nhúc nhích thử xem."
Kỷ Thần Hi quả thật không dám động đậy:"..."
Và chưa quá ba giây sau, một nhóm người mặc đồ đen với kiểu dáng kì là nhưng có thể nhìn ra là đồng phục của một tổ chức nào đó, đã bao vây lấy bọn họ. Đoàn vệ sĩ áo đen cũng nhanh chóng rút súng bên hông ra chỉa về phía nhóm người đồ đen kia, đồng thời nhóm người đó cũng rút súng đáp trả.
Kỷ Thần Hi còn chưa kịp hiểu chuyện gì:"..."
Mấy đại ca à! Hiện tại là xã hội pháp trị đó, còn nữa họ không thấy cục cảnh sát phía sau à? Lại lấy hàng nóng ra một cách công khai như thế?
Lúc này, Kỷ Thần Hi bỗng cảm nhận được hơi lạnh kèm theo sát khí mãnh liệt đang phát ra từ người đàn ông bên cạnh.
Chưa kịp hiểu lí do, thì giữa nhóm người áo đen kì lạ, một bóng hình quen thuộc từ từ bước ra.
Kỷ Thần Hi khi ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt nhuốm màu máu đỏ tươi của anh thì cơ thể khẽ run lên.
Lần này mặc kệ thái độ của Beliar ra sao, Kỷ Thần Hi vẫn dùng lực thật mạnh sau đó nhanh chóng thoát khỏi cánh tay của anh.
Beliar nhíu mày, anh ta chưa từng thấy Kỷ Thần Hi dám cãi lại lời mình, nay lại vì một người đàn ông mà dám ra tay với cả anh. Ngay lúc đó, ánh mắt Beliar nhìn về phía người đàn ông đứng đầu nhóm áo đen kì lạ, lại càng thêm chán ghét.
"Qua đây." Giọng nói của người đàn ông vẫn trầm thấp như bình thường, hoàn toàn không thấy được sự khác biệt, nhưng đối với Kỷ Thần Hi và Beliar, cả hai đều nhìn ra được cơn giận đang cố gắng kiềm nén từ anh ta.
Lúc này, trên đầu Kỷ Thần Hi hiện đầy dấu chấm hỏi. Lại là hai chữ "qua đây"? Hai người này thực sự không bàn bạc gì trước với nhau sao? Đã thế, cái sở thích dùng sát khí ra lệnh cho người khác cũng giống nhau như thế?
Kỷ Thần Hi thầm thở dài rồi lắc đầu một cái, vừa định bước đến chỗ của Tịch Cảnh Dương thì bị một cánh tay săn chắc ngăn lại.
Bởi vì áo khoác ngoài của Beliar đã khoác trên người cô, nên bây giờ trên người anh chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng và áo gile màu đen được thiết kế tinh xảo. Trong đó, áo sơ mi đã được sắn tay áo lên, để lộ cơ tay săn chắc tuyệt đẹp.
Dù vậy, Kỷ Thần Hi cũng chẳng thèm để ý đến, cô nhíu mày nhìn Beliar rồi nhỏ giọng cất tiếng:"Cậu à, nếu bây giờ cậu cản cháu, sau này đừng trách cháu làm điều tương tự với Mợ nhỏ nhé!"
Giọng nói của cô không lớn, nhưng người cần nghe thì vẫn nghe thấy.
Beliar chưa có bạn gái nhưng đã bị cháu gái đe doạ:"?"
Tầm mắt của Kỷ Thần Hi cũng tò mò mà dõi theo cô gái gợi cảm kia. Quả thực cô đã từng gặp không ít phụ nữ xinh đẹp, nhưng kiểu quyến rũ gợi cảm, mà còn trong bộ dạng lạnh lùng cao ngạo như thế thì thật sự rất thu hút.
"Nhìn đủ chưa?" Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm ổn nhưng chứa đầy lửa giận.
Sống lưng Kỷ Thần Hi chợt thẳng, quay đầu lại khẽ mỉm cười:"Có...có nhìn gì đâu. Cậu, chúng ta đi được rồi đúng không?"
Mặc dù cô cũng muốn ở lại đây quậy phá một chút, vì chứng cứ mà mấy ngày nay Tịch Cảnh Dương thu thập được vẫn chưa gửi đến, ngoài ra cô cũng muốn ở lại để xem kẻ đứng sau kia có xuất hiện hay không.
Tuy nhiên, so với việc thoả mãn sự tò mò nhất thời nhưng phải ở cạnh ông Cậu này thêm một giây một phút một giờ gì đó, thì cô thà trở về nhà ôm bạn trai còn tốt hơn.
Beliar không trả lời mà chỉ nhướng một bên mắt nhìn cô.
Kỷ Thần Tỷ khẽ nuốt nước bọt rồi khoác lấy cánh tay của anh:"Cậu nhỏ~~"
Không hiểu có phải do cô quá nhạy cảm hay không, nhưng cô cảm thấy có một ánh mắt không mấy thiện cảm đang nhìn về phía mình. Đương nhiên không phải là ánh mắt của Beliar.
Bởi vì ông Cậu nhỏ của cô chỉ đang đen mặt mà thôi, sau đó anh ta đã giao mọi việc còn lại cho cô gái gợi cảm kia, rồi cởi áo khoác ngoài ra choàng lên người cô.
Kỷ Thần Hi không khỏi ngạc nhiên, theo phản xạ muốn tránh đi:"Cậu à không cần..."
Beliar nheo mắt:"Cháu lạnh."
Trước câu nói ngắn ngọn nhưng đầy tính khẳng định kia, Kỷ Thần Hi nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng:"Dạ phải, cháu lạnh!"
Thời tiết sang thu, dù cô mặc trên người hai lớp áo thì vẫn sẽ lạnh thôi!
Vừa nói xong, Beliar liền xách cô rời khỏi cục cảnh sát. Phải, là "xách" theo nghĩa đen! Dù cô có làm sai hay không, nhưng thân là một người đàn ông, còn là trưởng bối, vậy mà anh ta lại nắm lấy cổ áo của cô mà kéo ra ngoài, trước ánh mắt của biết bao nhiêu người.
Nhân sinh này không còn gì luyến tiếc nữa rồi.
Dù có vẻ rất mất mặt, nhưng khoảng khắc Kỷ Thần Hi vừa bước chân ra khỏi cục cảnh sát, thì lại gặp phải một tình huống éo le hơn rất nhiều lần.
"Buông cô ấy ra." Một giọng nói quen thuộc vang lên trong màn đêm, khiến cho Kỷ Thần Hi cố gắng thoát khỏi tay của Beliar mà ngẩng đầu lên nhìn. Thế nhưng, hàng vệ sĩ áo đen đã che mất tầm nhìn của cô. Đã thế cô còn nhận được một lời cảnh cáo từ cái người đang xách cổ áo cô:"Cháu nhúc nhích thử xem."
Kỷ Thần Hi quả thật không dám động đậy:"..."
Và chưa quá ba giây sau, một nhóm người mặc đồ đen với kiểu dáng kì là nhưng có thể nhìn ra là đồng phục của một tổ chức nào đó, đã bao vây lấy bọn họ. Đoàn vệ sĩ áo đen cũng nhanh chóng rút súng bên hông ra chỉa về phía nhóm người đồ đen kia, đồng thời nhóm người đó cũng rút súng đáp trả.
Kỷ Thần Hi còn chưa kịp hiểu chuyện gì:"..."
Mấy đại ca à! Hiện tại là xã hội pháp trị đó, còn nữa họ không thấy cục cảnh sát phía sau à? Lại lấy hàng nóng ra một cách công khai như thế?
Lúc này, Kỷ Thần Hi bỗng cảm nhận được hơi lạnh kèm theo sát khí mãnh liệt đang phát ra từ người đàn ông bên cạnh.
Chưa kịp hiểu lí do, thì giữa nhóm người áo đen kì lạ, một bóng hình quen thuộc từ từ bước ra.
Kỷ Thần Hi khi ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt nhuốm màu máu đỏ tươi của anh thì cơ thể khẽ run lên.
Lần này mặc kệ thái độ của Beliar ra sao, Kỷ Thần Hi vẫn dùng lực thật mạnh sau đó nhanh chóng thoát khỏi cánh tay của anh.
Beliar nhíu mày, anh ta chưa từng thấy Kỷ Thần Hi dám cãi lại lời mình, nay lại vì một người đàn ông mà dám ra tay với cả anh. Ngay lúc đó, ánh mắt Beliar nhìn về phía người đàn ông đứng đầu nhóm áo đen kì lạ, lại càng thêm chán ghét.
"Qua đây." Giọng nói của người đàn ông vẫn trầm thấp như bình thường, hoàn toàn không thấy được sự khác biệt, nhưng đối với Kỷ Thần Hi và Beliar, cả hai đều nhìn ra được cơn giận đang cố gắng kiềm nén từ anh ta.
Lúc này, trên đầu Kỷ Thần Hi hiện đầy dấu chấm hỏi. Lại là hai chữ "qua đây"? Hai người này thực sự không bàn bạc gì trước với nhau sao? Đã thế, cái sở thích dùng sát khí ra lệnh cho người khác cũng giống nhau như thế?
Kỷ Thần Hi thầm thở dài rồi lắc đầu một cái, vừa định bước đến chỗ của Tịch Cảnh Dương thì bị một cánh tay săn chắc ngăn lại.
Bởi vì áo khoác ngoài của Beliar đã khoác trên người cô, nên bây giờ trên người anh chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng và áo gile màu đen được thiết kế tinh xảo. Trong đó, áo sơ mi đã được sắn tay áo lên, để lộ cơ tay săn chắc tuyệt đẹp.
Dù vậy, Kỷ Thần Hi cũng chẳng thèm để ý đến, cô nhíu mày nhìn Beliar rồi nhỏ giọng cất tiếng:"Cậu à, nếu bây giờ cậu cản cháu, sau này đừng trách cháu làm điều tương tự với Mợ nhỏ nhé!"
Giọng nói của cô không lớn, nhưng người cần nghe thì vẫn nghe thấy.
Beliar chưa có bạn gái nhưng đã bị cháu gái đe doạ:"?"
/485
|