Một lát sau chiếc xe đã đi vào tầng hầm đỗ xe của bệnh viện, lần này Kỷ Thần Hi không đi trước mà cô muốn đợi Tịch Cảnh Dương cùng đi với mình.
"Căng thẳng sao?" Tịch Cảnh Dương vừa đỗ xe vừa mỉm cười quay sang nhìn cô.
Kỷ Thần Hi khẽ cắn môi rồi gật đầu:"Em có nên...hay không? Dù sao sức khoẻ ông ấy hiện tại không chịu được đả kích..."
Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng nõn có chút lành lạnh của cô gái mà an ủi:"Tiểu Hi...chỉ cần em muốn, thì cứ việc làm, mọi hậu quả anh đều sẽ thay em gánh." Nếu ngay từ đầu mọi chuyện đều do anh mà ra, anh tuyệt đối không để em phải khó xử đâu.
Nhìn vào ánh mắt đầy cưng chiều của anh, hai hàng chân mày đang chau lại vì lo lắng, cuối cùng cũng giãn ra được một chút.
"Được, em biết mình phải làm gì rồi."
Nói rồi hai người cùng nhau đi vào bệnh viện sau đó tìm đến phòng bệnh của Mộ Lão.
Vừa đến cửa phòng thì từ bên trong Mộ Nguyệt Vũ đang đẩy cửa bước ra. Nhìn thấy hai người cô ta liền nở một nụ cười vô cùng thân thiện:"Tiểu Vi đến rồi sao? Mau vào trong đi, ông nội đợi em lâu lắm rồi đấy."
Kỷ Thần Hi không khỏi rùng mình một cái rồi thì thầm với Tịch Cảnh Dương:"Cô ta bị bệnh rồi à? Sao nói chuyện làm em nổi hết cả da gà!"
Tịch Cảnh Dương không giấu được nụ cười cưng chiều của mình mà thúc giúc cô:"Mau vào đi!"
Cả hai cùng làm ngơ Mộ Nguyệt Vũ mà đẩy cửa bước vào bên trong phòng bệnh.
Khi thấy hai người đã vào trong, Mộ Nguyệt Vũ nhanh chóng thay đổi thái độ mà nở một nụ cười đầy độc ác:"Ha! Thứ hàng giả, cứ vui đi, dù sao cũng sớm thôi. Tôi thật sự mong chờ bộ dạng thảm hai của cô đó!"
Cùng lúc này ở trong phòng bệnh, Mộ Vu đang ngồi nói chuyện cùng với Mộ Lão. Hiện tại sức khoẻ của Mộ Lão đã ổn định, nhưng vẫn còn khá yếu, nên trên người chi chít những ống dẫn đến các máy móc lạnh lẽo xung quanh.
Vừa nhìn thấy Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương bước vào, Mộ Lão liền vui vẻ vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh:"Tiểu Vi, Tiểu Dương, hai đứa đến rồi sao, mau qua đây ngồi cạnh ông nè, mau lên!"
Kỷ Thần Hi hơi mím môi rồi ngoan ngoãn đến chỗ bên cạnh ông rồi ngồi xuống:"Ông...Nội, ông thấy đỡ hơn chưa? Xin lỗi...đáng lẽ chúng cháu phải đến sớm hơn."
Không đợi Mộ Lão kịp trả lời, thì Mộ Vu vừa cười vừa nói:"Tiểu Vi, không sao cả, hôm qua con cũng vất vả rồi, hôm nay thi thế nào?"
Mộ Lão liền lườm anh ta một cái:"Ha ha! Anh quan tâm đứa con gái này quá ha! Chẳng phải trước đó muốn gạch tên nó khỏi gia tộc hay sao?"
Khoé miệng của Mộ Vu liền cứng đơ, ông ta dè dặt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh Kỷ Thần Hi một cái rồi đáp:"Ba, ba nói gì vậy, mấy lời trong lúc nóng giận ấy không tính mà! Một giọt máu đào hơn ao nước lã, dù sao con bé cũng là con gái của con."
"Tôi không phải." Kỷ Thần Hi hơi cúi mặt nói.
Mộ Lão không hiểu ý nghĩa sâu xa từ câu nói của cô, ông chỉ nghĩ là cô đang giận hờn mà thôi, vì thế ông quay sang trách mắng Mộ Vu.
"Phải, con bé nói không sai, anh vốn dĩ không xứng đáng làm cha con bé! Tự nhìn lại bản thân anh đi, anh đối xử với Tiểu Vi và Nguyệt Vũ thế nào, tự bản thân anh biết rõ!"
Nói một hơi Mộ Lão liền ôm ngực ho khụ khụ, mọi người trong phòng bệnh lúc này không khỏi lo lắng, nhất là Kỷ Thần Hi, cô đau lòng xoa xoa lưng cho ông.
"Ông ơi...đừng tức giận, sức khoẻ của ông mới hồi phục, chuyện này...vẫn là để nói sau đi."
Tịch Cảnh Dương ở cạnh đó cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm. Bởi vì giống như anh dự đoán, Kỷ Thần Hi vẫn không thể nói ra sự thật được. Bởi vì rất có thể bệnh tim của Mộ Lão lại sẽ tái phát và còn có thể nghiêm trọng hơn lần trước.
Tuy nhiên, nếu hiện tại cô không nói ra, đồng nghĩa với việc chuyện này sẽ phải kéo dài, đồng thời trong buổi họp báo tối nay, cô cũng không thể công khai ra mặt được.
Dường như hiểu được nỗi lo lắng của anh, Kỷ Thần Hi quay sang nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy:"Yên tâm đi, tự em có dự tính của mình."
Mộ Vu liếc nhìn hai người đang thì thầm to nhỏ thì lòng như lửa đốt. Ông ta thật sự rất nghi ngờ thân phận của Tịch Cảnh Dương. Nếu anh chỉ là một tên vô dụng như Mộ Nguyệt Vũ đã nói, thì vì sao lại có khả năng lấy được thông tin bác sĩ riêng của thiếu đế R Quốc?
Đã thế, lắm lúc ông ta còn cảm thấy trên người anh có một loại sát khí vô hình, khiến cho người xung quanh phải run sợ.
Một kẻ bí ẩn như vậy, chỉ cần móc nối quan hệ với anh thành công, ông ta tự tin bản thân sẽ có nhiều lợi ích chứ không hề gây hại gì.
Trong lúc còn đang suy nghĩ thì ông ta giật mình khi bắt gặp ánh mắt đầy lạnh lẽo của Kỷ Thần Hi, như rằng cô đang cảnh cáo ông ta từ có suy nghĩ gì với người đàn ông bên cạnh cô.
"Căng thẳng sao?" Tịch Cảnh Dương vừa đỗ xe vừa mỉm cười quay sang nhìn cô.
Kỷ Thần Hi khẽ cắn môi rồi gật đầu:"Em có nên...hay không? Dù sao sức khoẻ ông ấy hiện tại không chịu được đả kích..."
Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng nõn có chút lành lạnh của cô gái mà an ủi:"Tiểu Hi...chỉ cần em muốn, thì cứ việc làm, mọi hậu quả anh đều sẽ thay em gánh." Nếu ngay từ đầu mọi chuyện đều do anh mà ra, anh tuyệt đối không để em phải khó xử đâu.
Nhìn vào ánh mắt đầy cưng chiều của anh, hai hàng chân mày đang chau lại vì lo lắng, cuối cùng cũng giãn ra được một chút.
"Được, em biết mình phải làm gì rồi."
Nói rồi hai người cùng nhau đi vào bệnh viện sau đó tìm đến phòng bệnh của Mộ Lão.
Vừa đến cửa phòng thì từ bên trong Mộ Nguyệt Vũ đang đẩy cửa bước ra. Nhìn thấy hai người cô ta liền nở một nụ cười vô cùng thân thiện:"Tiểu Vi đến rồi sao? Mau vào trong đi, ông nội đợi em lâu lắm rồi đấy."
Kỷ Thần Hi không khỏi rùng mình một cái rồi thì thầm với Tịch Cảnh Dương:"Cô ta bị bệnh rồi à? Sao nói chuyện làm em nổi hết cả da gà!"
Tịch Cảnh Dương không giấu được nụ cười cưng chiều của mình mà thúc giúc cô:"Mau vào đi!"
Cả hai cùng làm ngơ Mộ Nguyệt Vũ mà đẩy cửa bước vào bên trong phòng bệnh.
Khi thấy hai người đã vào trong, Mộ Nguyệt Vũ nhanh chóng thay đổi thái độ mà nở một nụ cười đầy độc ác:"Ha! Thứ hàng giả, cứ vui đi, dù sao cũng sớm thôi. Tôi thật sự mong chờ bộ dạng thảm hai của cô đó!"
Cùng lúc này ở trong phòng bệnh, Mộ Vu đang ngồi nói chuyện cùng với Mộ Lão. Hiện tại sức khoẻ của Mộ Lão đã ổn định, nhưng vẫn còn khá yếu, nên trên người chi chít những ống dẫn đến các máy móc lạnh lẽo xung quanh.
Vừa nhìn thấy Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương bước vào, Mộ Lão liền vui vẻ vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh:"Tiểu Vi, Tiểu Dương, hai đứa đến rồi sao, mau qua đây ngồi cạnh ông nè, mau lên!"
Kỷ Thần Hi hơi mím môi rồi ngoan ngoãn đến chỗ bên cạnh ông rồi ngồi xuống:"Ông...Nội, ông thấy đỡ hơn chưa? Xin lỗi...đáng lẽ chúng cháu phải đến sớm hơn."
Không đợi Mộ Lão kịp trả lời, thì Mộ Vu vừa cười vừa nói:"Tiểu Vi, không sao cả, hôm qua con cũng vất vả rồi, hôm nay thi thế nào?"
Mộ Lão liền lườm anh ta một cái:"Ha ha! Anh quan tâm đứa con gái này quá ha! Chẳng phải trước đó muốn gạch tên nó khỏi gia tộc hay sao?"
Khoé miệng của Mộ Vu liền cứng đơ, ông ta dè dặt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh Kỷ Thần Hi một cái rồi đáp:"Ba, ba nói gì vậy, mấy lời trong lúc nóng giận ấy không tính mà! Một giọt máu đào hơn ao nước lã, dù sao con bé cũng là con gái của con."
"Tôi không phải." Kỷ Thần Hi hơi cúi mặt nói.
Mộ Lão không hiểu ý nghĩa sâu xa từ câu nói của cô, ông chỉ nghĩ là cô đang giận hờn mà thôi, vì thế ông quay sang trách mắng Mộ Vu.
"Phải, con bé nói không sai, anh vốn dĩ không xứng đáng làm cha con bé! Tự nhìn lại bản thân anh đi, anh đối xử với Tiểu Vi và Nguyệt Vũ thế nào, tự bản thân anh biết rõ!"
Nói một hơi Mộ Lão liền ôm ngực ho khụ khụ, mọi người trong phòng bệnh lúc này không khỏi lo lắng, nhất là Kỷ Thần Hi, cô đau lòng xoa xoa lưng cho ông.
"Ông ơi...đừng tức giận, sức khoẻ của ông mới hồi phục, chuyện này...vẫn là để nói sau đi."
Tịch Cảnh Dương ở cạnh đó cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm. Bởi vì giống như anh dự đoán, Kỷ Thần Hi vẫn không thể nói ra sự thật được. Bởi vì rất có thể bệnh tim của Mộ Lão lại sẽ tái phát và còn có thể nghiêm trọng hơn lần trước.
Tuy nhiên, nếu hiện tại cô không nói ra, đồng nghĩa với việc chuyện này sẽ phải kéo dài, đồng thời trong buổi họp báo tối nay, cô cũng không thể công khai ra mặt được.
Dường như hiểu được nỗi lo lắng của anh, Kỷ Thần Hi quay sang nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy:"Yên tâm đi, tự em có dự tính của mình."
Mộ Vu liếc nhìn hai người đang thì thầm to nhỏ thì lòng như lửa đốt. Ông ta thật sự rất nghi ngờ thân phận của Tịch Cảnh Dương. Nếu anh chỉ là một tên vô dụng như Mộ Nguyệt Vũ đã nói, thì vì sao lại có khả năng lấy được thông tin bác sĩ riêng của thiếu đế R Quốc?
Đã thế, lắm lúc ông ta còn cảm thấy trên người anh có một loại sát khí vô hình, khiến cho người xung quanh phải run sợ.
Một kẻ bí ẩn như vậy, chỉ cần móc nối quan hệ với anh thành công, ông ta tự tin bản thân sẽ có nhiều lợi ích chứ không hề gây hại gì.
Trong lúc còn đang suy nghĩ thì ông ta giật mình khi bắt gặp ánh mắt đầy lạnh lẽo của Kỷ Thần Hi, như rằng cô đang cảnh cáo ông ta từ có suy nghĩ gì với người đàn ông bên cạnh cô.
/485
|