Từ khi nhận được đơn hàng phá bỏ dữ liệu của công ty công nghệ vô danh ở Nước Z, ông ta đã cảm thấy vô cùng lạ rồi, vì đơn hàng nhỏ này bọn họ nhận được hơn hai mươi triệu đô.
Hiện tại, công ty vô danh ấy lại còn xuất hiện quái vật máy tính A.G. Nó nào phải một công ty vô danh gì, nhiều khi còn so được với cả Sea và A&D của Nước R, với hệ thống bảo mật bất khả xâm phạm nữa kìa!
Trở lại phòng máy tính của Tịch Thị, Khương Đình Văn nghe thấy Kỷ Thần Hi nói gì đó nhưng lại không nghe rõ nên vô thức hỏi lại:"Gà tây gì cơ?"
Ngay tức khắc ông ta nhận lại hai ánh mắt dè bỉu.
Kỷ Thần Hi:"Là Turkey Thổ Nhĩ Kỳ, không phải turkey gà tây!"
Tịch Cảnh Dương:"Tôi cảm thấy cuối tháng này ông nên đi tìm việc mới được rồi."
Lần nữa khoé mắt Khương Đình Văn ứa nước tuổi thân nhìn Mục Hành, khiến Mục Hành nổi hết cả da gà mà đập cho ông ta một trận.
Còn về Kỷ Thần Hi, cô chỉ lên dòng địa chỉ IP trên màn hình rồi nói với Tịch Cảnh Dương:"Anh, chỗ của bọn hacker đó là ở Thổ Nhĩ Kỳ, công ty anh làm gì đắc tội bọn chúng vậy?"
Qua một lúc nhưng không thấy Tịch Cảnh Dương trả lời, cô mới quay đầu nhìn lại thì bắt gặp ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm của anh.
"Anh...sao vậy?"
Tịch Cảnh Dương mỉm cười lắc đầu:"Hửm? Không có gì. Em vừa nói gì?"
Cô gái chớp chớp mắt khó hiểu rồi lần nữa chỉ vào màn hình máy tính:"Vị trí của bọn chúng..."
"Ừm, anh biết rồi, vất vả cho em.".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
"Oh, không có gì, chuyện nhỏ thôi."
Anh đưa tay véo má cô một cái rồi lấy ra một chiếc thẻ màu xanh đưa cho cô:"Lên văn phòng tầng 52 ngồi chơi đi, đợi anh giải quyết xong mấy chuyện lặt vặt sẽ lên đó với em."
Kỷ Thần Hi gật gật đầu:"Anh nhanh lên nhé, chúng ta phải đến bệnh viện đó, Ông Mộ chắc cũng đã tỉnh rồi."
"Được anh biết rồi, mau đi đi."
Đợi đến khi đã không còn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ nữa, thì nụ cười trên gương mặt của người đàn ông cũng vụt tắt, anh quay sang nhìn mọi người trong phòng bằng ánh mắt cảnh cáo và đầy rét lạnh.
"Tôi công nhận các cậu vẫn còn trẻ tuổi nên vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm đối phó với những tình huống ban nãy. Tuy nhiên, Tịch Thị không phải là nơi để các cậu luyện tay, nếu để tình huống này xảy ra một lần nữa, thì đến cơ hội để xin nghỉ việc, mấy cậu cũng không có đâu!"
Lời cảnh cáo của Tịch Cảnh Dương khiến cho toàn thể người của phòng an ninh mạng phải toát mồ hôi lạnh.
Quả thật đúng như anh nói, nếu hôm nay không có anh tự mình ứng chiến với bọn hacker kia và không có sự hỗ trợ ma quỷ từ bà chủ, thì có lẻ toàn bộ dữ liệu quan trọng của Tịch Thị sẽ bị xoá sạch. Đồng nghĩa công ty sẽ phải đối mặt với một cơn khủng hoảng vô cùng lớn.
Mà bọn họ, những người tự xem mình là tài giỏi trong giới an ninh mạng, là những học viên tốt nghiệp từ những trường đại học danh tiếng bậc nhất, nhưng hôm nay lại phải bó tay chịu trói để người ta đánh.
Cả phòng máy tính hiện tại rơi vào khoảng không im lặng, nhiệt độ xung quanh dường như cũng giảm xuống âm mấy độ.
"Mục Hành, chuẩn bị xe." Tịch Cảnh Dương nhìn một lượt tất cả mọi người trong phòng, ai cũng chỉ biết cúi gầm mặt xuống đất. Anh cũng chẳng cần phải quan tâm họ nữa, dù sao để đặt chân vào vị trí hiện tại, bọn họ cũng chẳng phải kẻ ngu.
Sau khi đưa chìa khoá cho Mục Hành, Tịch Cảnh Dương định xoay người rời đi, lên phòng chủ tịch của anh ở tầng 52 để tìm cô gái nhỏ, nhưng bỗng nhiên anh nhớ ra một chuyện, liền quay lại lạnh giọng nhắc nhở.
"Có những chuyện bên trong công ty các cậu muốn nói thế nào cũng được, nhưng để tôi nhìn thấy, một tin tức gì của cô ấy xuất hiện bên ngoài, thì tất cả các người, lập tức cuốn gói khỏi đây cho tôi!"
Tịch Cảnh Dương vừa rời đi, toàn bộ người trong phòng an ninh mạng gần như gục xuống nền đất vì căng thẳng.
"Thư ký Mục, người cũng đi rồi, có phải cậu có điều cần nói với chúng tôi không?" Khương Đình Văn như sắp nằm xuống đất đến nơi cố gắng hỏi.
Có lẽ tính đến hiện tại Mục Hành vẫn là người bình thường nhất, anh nhếch khoé miệng của mình đáp lời:"Muốn moi tin từ tôi? Vậy thì cùng tôi đến Châu Phi đào than đi, thế nào?"
Khương Đình Văn:"Cút!"
Đột nhiên có một người hét lên:"Sếp Khương! Anh Mục! Mau vào nhóm chat xem tin nhắn đi! Có biến!"
Cùng lúc đó cũng có một người bật dậy từ dưới đất, vẻ mặt ngạc nhiên la lớn:"Mau! Mau vào hóng biến! Phương Kỷ, cô ta điên rồi! Cô ta muốn gây chuyện với bà chủ thẩn tiên của chúng ta kìa!"
[Phương Kỷ: Một lũ ngu xuẩn! Tôi đây mới chính là bạn gái của Tịch Cảnh Dương! Tôi mới chính là bà chủ tương lai của Tịch Thị! Chỉ có tôi mới là người xứng đôi với anh ấy! Tiện nhân trà xanh, mau biến đi!]
...----------------...
Hiện tại, công ty vô danh ấy lại còn xuất hiện quái vật máy tính A.G. Nó nào phải một công ty vô danh gì, nhiều khi còn so được với cả Sea và A&D của Nước R, với hệ thống bảo mật bất khả xâm phạm nữa kìa!
Trở lại phòng máy tính của Tịch Thị, Khương Đình Văn nghe thấy Kỷ Thần Hi nói gì đó nhưng lại không nghe rõ nên vô thức hỏi lại:"Gà tây gì cơ?"
Ngay tức khắc ông ta nhận lại hai ánh mắt dè bỉu.
Kỷ Thần Hi:"Là Turkey Thổ Nhĩ Kỳ, không phải turkey gà tây!"
Tịch Cảnh Dương:"Tôi cảm thấy cuối tháng này ông nên đi tìm việc mới được rồi."
Lần nữa khoé mắt Khương Đình Văn ứa nước tuổi thân nhìn Mục Hành, khiến Mục Hành nổi hết cả da gà mà đập cho ông ta một trận.
Còn về Kỷ Thần Hi, cô chỉ lên dòng địa chỉ IP trên màn hình rồi nói với Tịch Cảnh Dương:"Anh, chỗ của bọn hacker đó là ở Thổ Nhĩ Kỳ, công ty anh làm gì đắc tội bọn chúng vậy?"
Qua một lúc nhưng không thấy Tịch Cảnh Dương trả lời, cô mới quay đầu nhìn lại thì bắt gặp ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm của anh.
"Anh...sao vậy?"
Tịch Cảnh Dương mỉm cười lắc đầu:"Hửm? Không có gì. Em vừa nói gì?"
Cô gái chớp chớp mắt khó hiểu rồi lần nữa chỉ vào màn hình máy tính:"Vị trí của bọn chúng..."
"Ừm, anh biết rồi, vất vả cho em.".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
"Oh, không có gì, chuyện nhỏ thôi."
Anh đưa tay véo má cô một cái rồi lấy ra một chiếc thẻ màu xanh đưa cho cô:"Lên văn phòng tầng 52 ngồi chơi đi, đợi anh giải quyết xong mấy chuyện lặt vặt sẽ lên đó với em."
Kỷ Thần Hi gật gật đầu:"Anh nhanh lên nhé, chúng ta phải đến bệnh viện đó, Ông Mộ chắc cũng đã tỉnh rồi."
"Được anh biết rồi, mau đi đi."
Đợi đến khi đã không còn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ nữa, thì nụ cười trên gương mặt của người đàn ông cũng vụt tắt, anh quay sang nhìn mọi người trong phòng bằng ánh mắt cảnh cáo và đầy rét lạnh.
"Tôi công nhận các cậu vẫn còn trẻ tuổi nên vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm đối phó với những tình huống ban nãy. Tuy nhiên, Tịch Thị không phải là nơi để các cậu luyện tay, nếu để tình huống này xảy ra một lần nữa, thì đến cơ hội để xin nghỉ việc, mấy cậu cũng không có đâu!"
Lời cảnh cáo của Tịch Cảnh Dương khiến cho toàn thể người của phòng an ninh mạng phải toát mồ hôi lạnh.
Quả thật đúng như anh nói, nếu hôm nay không có anh tự mình ứng chiến với bọn hacker kia và không có sự hỗ trợ ma quỷ từ bà chủ, thì có lẻ toàn bộ dữ liệu quan trọng của Tịch Thị sẽ bị xoá sạch. Đồng nghĩa công ty sẽ phải đối mặt với một cơn khủng hoảng vô cùng lớn.
Mà bọn họ, những người tự xem mình là tài giỏi trong giới an ninh mạng, là những học viên tốt nghiệp từ những trường đại học danh tiếng bậc nhất, nhưng hôm nay lại phải bó tay chịu trói để người ta đánh.
Cả phòng máy tính hiện tại rơi vào khoảng không im lặng, nhiệt độ xung quanh dường như cũng giảm xuống âm mấy độ.
"Mục Hành, chuẩn bị xe." Tịch Cảnh Dương nhìn một lượt tất cả mọi người trong phòng, ai cũng chỉ biết cúi gầm mặt xuống đất. Anh cũng chẳng cần phải quan tâm họ nữa, dù sao để đặt chân vào vị trí hiện tại, bọn họ cũng chẳng phải kẻ ngu.
Sau khi đưa chìa khoá cho Mục Hành, Tịch Cảnh Dương định xoay người rời đi, lên phòng chủ tịch của anh ở tầng 52 để tìm cô gái nhỏ, nhưng bỗng nhiên anh nhớ ra một chuyện, liền quay lại lạnh giọng nhắc nhở.
"Có những chuyện bên trong công ty các cậu muốn nói thế nào cũng được, nhưng để tôi nhìn thấy, một tin tức gì của cô ấy xuất hiện bên ngoài, thì tất cả các người, lập tức cuốn gói khỏi đây cho tôi!"
Tịch Cảnh Dương vừa rời đi, toàn bộ người trong phòng an ninh mạng gần như gục xuống nền đất vì căng thẳng.
"Thư ký Mục, người cũng đi rồi, có phải cậu có điều cần nói với chúng tôi không?" Khương Đình Văn như sắp nằm xuống đất đến nơi cố gắng hỏi.
Có lẽ tính đến hiện tại Mục Hành vẫn là người bình thường nhất, anh nhếch khoé miệng của mình đáp lời:"Muốn moi tin từ tôi? Vậy thì cùng tôi đến Châu Phi đào than đi, thế nào?"
Khương Đình Văn:"Cút!"
Đột nhiên có một người hét lên:"Sếp Khương! Anh Mục! Mau vào nhóm chat xem tin nhắn đi! Có biến!"
Cùng lúc đó cũng có một người bật dậy từ dưới đất, vẻ mặt ngạc nhiên la lớn:"Mau! Mau vào hóng biến! Phương Kỷ, cô ta điên rồi! Cô ta muốn gây chuyện với bà chủ thẩn tiên của chúng ta kìa!"
[Phương Kỷ: Một lũ ngu xuẩn! Tôi đây mới chính là bạn gái của Tịch Cảnh Dương! Tôi mới chính là bà chủ tương lai của Tịch Thị! Chỉ có tôi mới là người xứng đôi với anh ấy! Tiện nhân trà xanh, mau biến đi!]
...----------------...
/485
|