- Cũng tốt.
Người kia có chút thất vọng, nhưng vẫn không cự tuyệt.
Tống Hi tùy tay viết xuống phương thức liên lạc với ba vị lão đại phu có y đức lẫn y thuật đều tốt, đem người đưa đi.
Ăn cơm trưa xong tiếp tục thu thập con thỏ, dùng cả buổi chiều treo lên năm mươi con thỏ.
Mục Duẫn Tranh dùng sức chà xát hai tay mang theo hương vị của mình. Mẹ nó, còn nói cái gì mà bài thuốc gia truyền có một không hai, còn không phải chỉ nói chuyện mà không động thủ! Tay hắn là dùng cầm súng, không phải dùng để nhu con thỏ!
Đường Cao trộm xem trọng hai mươi lăm con thỏ mập nhất lớn nhất – đội trưởng nhất định sẽ phân cho hắn nhiều như vậy! Đại khái!
Tống Hi đứng phía sau Đường Cao:
- Bây giờ còn chưa thể ăn!
Tôi cũng không phải muốn ăn ngay bây giờ! Đường Cao cảm giác mình lại bị khách sáo, nghĩ tới một chuyện lại đứng thẳng:
- Cái kia ai cũng không phải cao hơn tôi nửa cái đầu, lần trước đo thân cao tôi chỉ thấp hơn Trầm Việt 3cm! Hơn nữa tôi cao hơn anh!
- Nga, bộ dạng cậu thật cao.
Tống Hi cứng nhắc nói một câu, xoay người đi tìm tiểu Đa.
Đường Cao lại rơi lệ đầy mặt, lại khi dễ người, nam thần thật xấu!
Mục Duẫn Tranh mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Đường Cao một cái, yên lặng quay đầu. Chỉ số thông minh của sinh viên có tư thế hướng cái kia ai dựa vào, làm sao bây giờ! Phi, cái gì mà cái kia ai, người ta tiếp tục ngu xuẩn cũng là có tên, Trầm Việt, Trầm Việt!
Quay về phòng khách nghỉ ngơi, Mục Duẫn Tranh nhặt được danh thiếp, hơi nhíu mày.
Tống Hi không thèm để ý chút nào:
- Một bí thư có tiền, tìm cha tôi trị bệnh cũ cho ông chủ của hắn. Tôi đẩy.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc:
- Bởi vì chúng tôi ở trong này làm chậm trễ sao?
Tống Hi thật ngạc nhiên:
- Anh đã quên sao, tôi sớm nói qua tôi không ra ngoài chẩn bệnh, tôi cần ở nhà làm ruộng. Mùa màng như vậy, không làm ruộng ăn cái gì!
Mục Duẫn Tranh:
- !
Cậu nghĩ rằng tôi không nhìn thấy mấy ngày nay cậu chỉ lo ăn thịt trộm đổ cơm vào chậu của tiểu Đa sao? Chỉ mới vài ngày, cậu cùng tiểu Đa giống nhau, mập hơn một vòng lớn! Cúi đầu, cậu cúi đầu, nhìn hai cái cằm béo phì của chính mình! Béo như vậy, cũng không sợ tìm không thấy bạn gái!
Tống Hi nói:
- Buổi tối ăn thịt xào đi, đã lâu không ăn!
Mục Duẫn Tranh gật gật đầu, đi vào phòng bếp mở tủ lạnh tìm kiếm hồi lâu, lấy ra khối thịt ba chỉ.
Rốt cục được ân chuẩn cùng nhau ăn cơm Đường Cao nhìn xem món ăn của mình khác hẳn với hai người cùng một con chó, trộm vươn đũa vào đĩa thịt.
Mục Duẫn Tranh không chút lưu tình đem người đẩy ra, ngay cả đĩa cùng nhau đẩy tới trước mặt Tống Hi:
- Tiểu Đa đã ăn rồi.
Cho nên đều là của cậu, ăn đi ăn đi..
Chờ cậu béo lên sẽ không có bạn gái..
Đáng tiếc không đợi kế hoạch của Mục Duẫn Tranh tiến hành tới cùng, một cuộc điện thoại, hắn cùng tiểu Đa đều phải về đơn vị, người bệnh cũng bị đánh bao mang đi.
Đường Cao lưu luyến không rời nhìn từng dãy con thỏ treo cao. Con thỏ mới treo lên không bao lâu, trứng ngâm tương cũng phải đợi thật nhiều ngày mới mở đàn, ở nơi nào dưỡng thương không phải nuôi, vì sao nhất định phải chuyển viện chứ! Nếu không muốn chiếm tiện nghi của nhân dân thì cấp thêm dược liệu không được sao, đều chiếm lâu như vậy cũng không phái một người tới tặng tiền cho người ta!
Đường Cao cực kỳ u buồn. Nhà nam thần còn có thịt heo cùng thịt dê chưa ăn đâu, nam thần còn nói chờ hắn khỏe hơn làm thịt nướng cho tiểu Đa có thể phân cho hắn một khối ăn đâu! Êm đẹp, chuyển viện làm gì chứ!
Victor đều choáng váng. Mới cùng phá hư bác sĩ sum họp vài ngày, làm sao lại muốn đi! Phá hư bác sĩ còn nói dẫn nó vào trong núi sâu bắt con trăn nướng ăn đâu!
Mục Duẫn Tranh không để ý chiến hữu u buồn, cứ thế thu dọn đồ đạc. Cởi quần áo mà tiểu thầy thuốc mua cho thay quân trang, cầm áo lót da sói cùng bao đầu gối da sói tỉ mỉ bọc kín nhét tận cùng bên trong ba lô. Về phần chiến hữu, mình không lên đường đi, dù sao lúc đến bọn hắn cũng không mang theo thứ gì.
Mục Duẫn Tranh cầm theo ba lô xuống lầu. Hiện tại hắn đã có phòng riêng, đã không cần tiếp tục ngủ sô pha phòng khách hoặc là chen chúc giường dây thép, tuy nói phòng kia nguyên lai cũng chỉ là phòng gởi tạp vật.
Ánh mắt Tống Hi có chút đăm đăm. Quả nhiên nam nhân mặc quân trang luôn đẹp trai nhất, chỉ tiếc người mặc quân trang ánh mắt quá lớn da quá đen. Trộm liếc mắt nhìn Đường Cao đồng chí mặc áo ngủ chuyên dụng của Tống gia, mắt nhỏ tiểu bạch kiểm, đây mới là hình tượng mà hắn thích nhất, nhưng người có điểm ngốc, không biết làm vằn thắn còn thích ăn bánh trôi.
Mục Duẫn Tranh mặt lạnh, thập phần hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của Tống bác sĩ, lòng tự tin lần thứ hai bạo bằng, tư sắc của hắn quả nhiên thượng giai – làm cho ánh mắt Tống bác sĩ đều xem thẳng. Ở trong thâm sơn cùng cốc, đừng nói máy tính, ngay cả ti vi cũng không có, người không kiến thức, bây giờ có thể xem thì xem nhiều vài lần đi!
Mục Duẫn Tranh buông ba lô, tỉnh bơ chuyển một vòng, đem thân thể của mình toàn diện lộ ra trước mặt Tống Hi.
Tống Hi:
- !
Mục trưởng quan, anh chuyển nhiều vòng như vậy đầu không ngất sao? Châm cứu trị choáng váng đầu, không đau không cần tiền, đau cũng không cần tiền. Tống Hi nhịn không được đưa tay sờ soạng bên hông, nơi đó quanh năm cất giấu mấy cây ngân châm.
Mục Duẫn Tranh lại dạo qua một vòng.
Tống Hi:
- Đừng chuyển, tôi choáng váng đầu.
Kháo, nhất thời dơ dáng dạng hình chuyển quá nhiều vòng! Mặt Mục Duẫn Tranh càng thêm mặt than.
Lúc này có tiếng trực thăng gầm rú.
Victor sưu một tiếng lủi lên người Tống Hi.
Người kia có chút thất vọng, nhưng vẫn không cự tuyệt.
Tống Hi tùy tay viết xuống phương thức liên lạc với ba vị lão đại phu có y đức lẫn y thuật đều tốt, đem người đưa đi.
Ăn cơm trưa xong tiếp tục thu thập con thỏ, dùng cả buổi chiều treo lên năm mươi con thỏ.
Mục Duẫn Tranh dùng sức chà xát hai tay mang theo hương vị của mình. Mẹ nó, còn nói cái gì mà bài thuốc gia truyền có một không hai, còn không phải chỉ nói chuyện mà không động thủ! Tay hắn là dùng cầm súng, không phải dùng để nhu con thỏ!
Đường Cao trộm xem trọng hai mươi lăm con thỏ mập nhất lớn nhất – đội trưởng nhất định sẽ phân cho hắn nhiều như vậy! Đại khái!
Tống Hi đứng phía sau Đường Cao:
- Bây giờ còn chưa thể ăn!
Tôi cũng không phải muốn ăn ngay bây giờ! Đường Cao cảm giác mình lại bị khách sáo, nghĩ tới một chuyện lại đứng thẳng:
- Cái kia ai cũng không phải cao hơn tôi nửa cái đầu, lần trước đo thân cao tôi chỉ thấp hơn Trầm Việt 3cm! Hơn nữa tôi cao hơn anh!
- Nga, bộ dạng cậu thật cao.
Tống Hi cứng nhắc nói một câu, xoay người đi tìm tiểu Đa.
Đường Cao lại rơi lệ đầy mặt, lại khi dễ người, nam thần thật xấu!
Mục Duẫn Tranh mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Đường Cao một cái, yên lặng quay đầu. Chỉ số thông minh của sinh viên có tư thế hướng cái kia ai dựa vào, làm sao bây giờ! Phi, cái gì mà cái kia ai, người ta tiếp tục ngu xuẩn cũng là có tên, Trầm Việt, Trầm Việt!
Quay về phòng khách nghỉ ngơi, Mục Duẫn Tranh nhặt được danh thiếp, hơi nhíu mày.
Tống Hi không thèm để ý chút nào:
- Một bí thư có tiền, tìm cha tôi trị bệnh cũ cho ông chủ của hắn. Tôi đẩy.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc:
- Bởi vì chúng tôi ở trong này làm chậm trễ sao?
Tống Hi thật ngạc nhiên:
- Anh đã quên sao, tôi sớm nói qua tôi không ra ngoài chẩn bệnh, tôi cần ở nhà làm ruộng. Mùa màng như vậy, không làm ruộng ăn cái gì!
Mục Duẫn Tranh:
- !
Cậu nghĩ rằng tôi không nhìn thấy mấy ngày nay cậu chỉ lo ăn thịt trộm đổ cơm vào chậu của tiểu Đa sao? Chỉ mới vài ngày, cậu cùng tiểu Đa giống nhau, mập hơn một vòng lớn! Cúi đầu, cậu cúi đầu, nhìn hai cái cằm béo phì của chính mình! Béo như vậy, cũng không sợ tìm không thấy bạn gái!
Tống Hi nói:
- Buổi tối ăn thịt xào đi, đã lâu không ăn!
Mục Duẫn Tranh gật gật đầu, đi vào phòng bếp mở tủ lạnh tìm kiếm hồi lâu, lấy ra khối thịt ba chỉ.
Rốt cục được ân chuẩn cùng nhau ăn cơm Đường Cao nhìn xem món ăn của mình khác hẳn với hai người cùng một con chó, trộm vươn đũa vào đĩa thịt.
Mục Duẫn Tranh không chút lưu tình đem người đẩy ra, ngay cả đĩa cùng nhau đẩy tới trước mặt Tống Hi:
- Tiểu Đa đã ăn rồi.
Cho nên đều là của cậu, ăn đi ăn đi..
Chờ cậu béo lên sẽ không có bạn gái..
Đáng tiếc không đợi kế hoạch của Mục Duẫn Tranh tiến hành tới cùng, một cuộc điện thoại, hắn cùng tiểu Đa đều phải về đơn vị, người bệnh cũng bị đánh bao mang đi.
Đường Cao lưu luyến không rời nhìn từng dãy con thỏ treo cao. Con thỏ mới treo lên không bao lâu, trứng ngâm tương cũng phải đợi thật nhiều ngày mới mở đàn, ở nơi nào dưỡng thương không phải nuôi, vì sao nhất định phải chuyển viện chứ! Nếu không muốn chiếm tiện nghi của nhân dân thì cấp thêm dược liệu không được sao, đều chiếm lâu như vậy cũng không phái một người tới tặng tiền cho người ta!
Đường Cao cực kỳ u buồn. Nhà nam thần còn có thịt heo cùng thịt dê chưa ăn đâu, nam thần còn nói chờ hắn khỏe hơn làm thịt nướng cho tiểu Đa có thể phân cho hắn một khối ăn đâu! Êm đẹp, chuyển viện làm gì chứ!
Victor đều choáng váng. Mới cùng phá hư bác sĩ sum họp vài ngày, làm sao lại muốn đi! Phá hư bác sĩ còn nói dẫn nó vào trong núi sâu bắt con trăn nướng ăn đâu!
Mục Duẫn Tranh không để ý chiến hữu u buồn, cứ thế thu dọn đồ đạc. Cởi quần áo mà tiểu thầy thuốc mua cho thay quân trang, cầm áo lót da sói cùng bao đầu gối da sói tỉ mỉ bọc kín nhét tận cùng bên trong ba lô. Về phần chiến hữu, mình không lên đường đi, dù sao lúc đến bọn hắn cũng không mang theo thứ gì.
Mục Duẫn Tranh cầm theo ba lô xuống lầu. Hiện tại hắn đã có phòng riêng, đã không cần tiếp tục ngủ sô pha phòng khách hoặc là chen chúc giường dây thép, tuy nói phòng kia nguyên lai cũng chỉ là phòng gởi tạp vật.
Ánh mắt Tống Hi có chút đăm đăm. Quả nhiên nam nhân mặc quân trang luôn đẹp trai nhất, chỉ tiếc người mặc quân trang ánh mắt quá lớn da quá đen. Trộm liếc mắt nhìn Đường Cao đồng chí mặc áo ngủ chuyên dụng của Tống gia, mắt nhỏ tiểu bạch kiểm, đây mới là hình tượng mà hắn thích nhất, nhưng người có điểm ngốc, không biết làm vằn thắn còn thích ăn bánh trôi.
Mục Duẫn Tranh mặt lạnh, thập phần hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của Tống bác sĩ, lòng tự tin lần thứ hai bạo bằng, tư sắc của hắn quả nhiên thượng giai – làm cho ánh mắt Tống bác sĩ đều xem thẳng. Ở trong thâm sơn cùng cốc, đừng nói máy tính, ngay cả ti vi cũng không có, người không kiến thức, bây giờ có thể xem thì xem nhiều vài lần đi!
Mục Duẫn Tranh buông ba lô, tỉnh bơ chuyển một vòng, đem thân thể của mình toàn diện lộ ra trước mặt Tống Hi.
Tống Hi:
- !
Mục trưởng quan, anh chuyển nhiều vòng như vậy đầu không ngất sao? Châm cứu trị choáng váng đầu, không đau không cần tiền, đau cũng không cần tiền. Tống Hi nhịn không được đưa tay sờ soạng bên hông, nơi đó quanh năm cất giấu mấy cây ngân châm.
Mục Duẫn Tranh lại dạo qua một vòng.
Tống Hi:
- Đừng chuyển, tôi choáng váng đầu.
Kháo, nhất thời dơ dáng dạng hình chuyển quá nhiều vòng! Mặt Mục Duẫn Tranh càng thêm mặt than.
Lúc này có tiếng trực thăng gầm rú.
Victor sưu một tiếng lủi lên người Tống Hi.
/51
|